PHONG NGOA

Chương 6: Hỏi tội

Nói rồi anh định mặc kệ thứ đang trào ra từ phía sau kia nhưng chưa kịp đi bước nào thì bỗng nhiên toàn thân nhẹ hẫng.

“A!” Anh bật thốt một tiếng, Ali không chút báo trước mà bế bổng anh lên. Cái cảm giác lơ lửng không nhìn thấy người bế mình này thật sự khá đáng sợ khi mà chưa chuẩn bị tâm lý. 

Anh theo bản năng vội vòng tay ôm lấy người trước mặt vì sợ ngã: “Anh tự đi được mà.”

Thế nhưng Ali không muốn, vẫn luôn ôm chặt anh bước thẳng lên lầu, đi vào phòng ngủ. Chờ khi đặt anh an vị trong bồn tắm nước ấm, cậu mới chui vào ngồi cùng anh. 

Nước ấm vừa phải, bao trùm lấy cơ thể mệt mỏi làm anh thoải mái thở ra một hơi dài, sau đó dựa vào lồng ngực vô hình phía sau mình. Anh xoa xoa mái tóc ướt mồ hôi, muốn gội đầu.

Người sau hiểu được, lập tức có một lọ dầu gội đầu bay lả lướt đến trước mặt anh, bật nắp, tự động chổng ngược để dầu gội chảy ra. 

Hoàng Bách cười híp mắt nhìn mớ dầu gội kia lại lơ lửng trôi về phía đỉnh đầu mình, sau đó nhẹ nhàng tưới xuống, đi kèm là cảm giác mát xa nhẹ nhàng cùng những cái cào nhẹ sảng khoái. Anh cười nhận xét: “Thế này trông vui thật đấy.”

Nghe nói vậy, lồng ngực người phía sau đang dán sát vào lưng anh truyền đến từng cơn rung động như đang cười. 

Mớ dầu gội nhanh chóng tạo ra bọt xà phòng, chẳng mấy chốc nó đã phủ đầy cái tay đang cào nhẹ trên đầu anh, thậm chí còn chảy xuống cánh tay nữa. Trông rất buồn cười. 

Anh bỗng nghĩ ra một trò, quệt đống bọt trên đầu mình và mớ bọt trong bồn tắm, xoay người, bôi hết lên thân người ngồi sau, chờ khi bôi đủ mới hài lòng nói: “Giờ mới nhìn thấy em.”

Ali bật cười khanh khách, kéo tay anh đặt lên đầu mình ý bảo: Anh cũng gội đầu cho em đi. 

Hoàng Bách ban đầu có hơi khó khăn vì trên mặt Ali chỉ mới dính nước, thấy được lờ mờ thế nên anh phải thật cẩn thận để không làm xà phòng chảy vào mắt cậu. Cứ được chốc lát là anh lại hỏi: “Ổn chứ?”

Cái đầu đầy bọt sẽ gật gật, tỏ vẻ không bị cay mắt anh mới yên tâm gội tiếp cho cậu. 

Nhờ vào mớ bọt xà phòng này mà người vô hình nào đó có cảm giác hiện hữu hơn. Vì thế trong lúc gội đầu cho cậu, Hoàng Bách luôn không nhịn được mà quệt bọt xà phòng ra khắp nơi trên mặt cậu, tất nhiên là chừa vài chỗ không thể bôi vào như mắt mũi miệng, còn lại, đều hận không thể trát lên hết. Một ngày dài đi làm về không được ngắm người yêu cũng nhớ lắm chứ, thế mà khổ nỗi muốn nhìn lại nhìn không được.

Hai người ngồi trong bồn tắm, anh tắm cho em em tắm cho anh, thuận tiện đùa giỡn một chút, tốn không ít thời gian mới xong. 

Chờ khi ra khỏi phòng tắm thì đã trễ giờ ăn tối rất nhiều rồi. 

Hoàng Bách mặc áo choàng tắm bước ra, sau đó nghiêng đầu nhìn một cái khăn tắm cũng ‘bay phấp phới’ ra theo phía sau mình. 

Rõ ràng nó đang quấn quanh eo một người, tuy chẳng thấy gì nhưng vì khăn tắm ôm sát nên phần hông săn chắc của ai đó vẫn hiện ra rõ rệt. Toàn thân Ali lúc này chỉ có thể thấy lờ mờ phần tóc vì đó là nơi duy nhất còn đọng nước, đi kèm theo là một cái khăn lau đang không ngừng xoa loạn trên tóc cậu. Dù biết là cậu cầm nó nhưng trông vẫn không khác gì đang tự bay phấp phới. 

“Anh đặt thức ăn ngoài nhé.”

Cái đầu ướt gật gật. Đáng lẽ mọi ngày là cậu chuẩn bị bữa tối nhưng việc thử thuốc xảy ra ‘chuyện ngoài ý muốn’ thế nên cũng không có sẵn thức ăn để hâm nóng lại. 

Cậu gật đầu xong thì bụng cũng phối hợp theo mà kêu rột rột như tỏ ý đồng tình.

Hoàng Bách cười cười cầm điện thoại đặt vài món ăn trên ứng dụng giao hàng nhanh, cái khăn lau tóc liền trôi bồng bềnh về phía anh, một cái đầu lờ mờ đội khăn gác lên vai anh từ phía sau. 

Ali nhìn nhìn điện thoại trong tay anh một hồi, theo nhịp tay anh lướt trên điện thoại mà xem menu. Cuối cùng, trên màn hình không có ai động vào nhưng bỗng dưng tự nhảy thêm một món ăn được cho vào giỏ hàng. 

Hoàng Bách nghiêng đầu nhìn cái khăn hỏi: “Ăn món này?”

Chiếc cằm gác trên vai cọ cọ, điện thoại trong tay lại nhảy thêm hai món nữa. 

Anh lại hỏi: “Tráng miệng thì sao?”

Một phần kem dâu lập tức được thêm vào. 

Đợi khi xác định rõ người phía sau không muốn ăn thêm gì nữa anh mới nhấn vào nút thanh toán, trả tiền trực tiếp từ tài khoản giao dịch. 

Xong xuôi đâu vào đấy, cái đầu xù trên vai mới rời đi, anh nhìn theo chiếc khăn tắm “bay bay” về phía tủ quần áo, môi cong lên, cười nhẹ một cái không rõ ý vị, có điều người vô hình kia đã quay lưng lại, hoàn toàn không trông thấy nụ cười dự báo điều không tốt của anh. 

Anh cột lại dây buộc áo choàng tắm lỏng lẻo của mình, rồi vòng qua chiếc tủ đầu giường và đống hỗn độn do lọ hoa bị vỡ chưa dọn mà đi về phía chiếc giường to trong phòng. Ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng, lưng tựa vào đầu giường, toàn thân bỗng chốc toát ra thứ khí chất nghiêm túc mà chỉ khi làm việc mới có. Anh nhìn ai đó đang chọn đồ ngủ trong tủ quần áo, giọng nói điềm tĩnh: “Được rồi. Giờ thì anh muốn nghe chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của em vậy?”

Cái khăn tắm đang bay lơ lửng lập tức khựng lại. 

Ali: !!!

Cậu ảo não nghĩ: Biết ngay anh sẽ không bỏ qua cho mình đơn giản như vậy mà. 

Cậu kéo cái khăn trên đầu xuống, bước qua phía giường muốn làm nũng với anh để giảm tội. 

Hoàng Bách vừa nhìn thấy cái đầu xù lờ mờ kia rũ xuống, sau đó di chuyển qua đây, thầm biết cậu lại định giở chiêu gì, ngay lúc nệm giường bên cạnh lún xuống, cậu vừa định ôm eo mình thì anh đã nhanh chóng chụp lấy cái tay cậu thật chuẩn xác. 

Cái thái độ này chỉ chứng tỏ một việc, suy nghĩ của anh đúng rồi, anh nhướng một bên mày: “Em lại lấy mình ra thử nghiệm thuốc?”

Ali níu tay anh muốn sáp vào, thế nhưng lần nữa bị anh chuẩn xác ôm lấy cái mặt vô hình, kéo ra khỏi ngực mình: “Không nhận lỗi tối nay anh sẽ ra phòng khách ngủ một mình.”

Ali mếu mặt: Đừng mà.

Cảm giác gương mặt trong tay rõ ràng xụ xuống, cặp môi mềm méo xệch, Hoàng Bách cảm thấy may mắn vì lúc này không thể thấy được cậu, nếu không cậu chỉ cần tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương là tim anh sẽ chảy thành nước, không nỡ giận nữa.

Anh nhéo mũi cậu một cái, đanh giọng nói: “Xem ra tối nay anh thật sự phải ngủ ngoài phòng khách.”

Chỉ còn cách này dọa nạt, người nào đó sợ nhất là tối không được ngủ cùng anh, vừa thấy anh nghiêm mặt thì lại nhào đến, vội vã gật đầu lia lịa, hốt hoảng muốn sáp vào ôm anh, nhưng vẫn là bị đẩy ra, hai cái tay hư hỏng bị anh ghìm chặt: “Không được quậy, nói rõ cho anh. Thuốc đó là thuốc tàng hình đi? Tác dụng bao lâu? Có thành phần gì chứa độc hay nguy hiểm không?” 

Ali xoắn xuýt, phù thủy chế thuốc thì có món nào mà không chứa độc chứ? Nhưng đa số nếu cho thêm quế vào đều có thể thanh lọc bớt, vậy cũng xem như là không có độc đi ha? 

Ali nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là nói thật, cậu nhấp môi một cái, leo xuống giường chạy bình bịch ra khỏi phòng, rồi lại chạy bình bịch xuống cầu thang. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy có một cái khăn tắm đang bay vèo không ngừng, nó quẹo vào phòng làm việc của Ali ở dưới lầu, đến khi trở ra, lại có thêm một vật thể biết bay nữa. 

Ali ôm quyển sách thuốc của mình trở về phòng, ngoan ngoãn mở ra cho anh xem, trên đường trở về tiện tay lấy cái điện thoại ban nãy vứt trên sofa, định bụng trong lúc chờ anh đọc đến cái thành phần chứa độc thì gõ sẵn lời để giải thích. 

Mớ thành phần của thuốc tàng hình có máu thằn lằn bay, con vật mà cậu nuôi trong phòng làm việc, Hoàng Bách vừa nhìn đến mấy chữ được gạch chân màu đỏ trên trang giấy thì mày cau lại. 

Máu nó có độc. 

Thế nhưng chưa kịp chờ anh lo lắng hay nổi giận thì một chiếc điện thoại đã chìa tới trước mặt anh, bên trên là khung tin nhắn với dòng thoại: “Độc này không chết người, anh đừng lo, bột quế của em lọc được hết, em cho vào rất nhiều.”

Hoàng Bách tạm thời được cậu trấn an, lại đọc tiếp, cây tầm ma mà cậu phối vào cũng có độc, vẻ âm u vừa hiện lên trên mặt thì chiếc điện thoại kia lại chìa tới, trên khung tin nhắn đổi thành một câu thoại khác: Cái này cũng không chết người luôn, cùng lắm là phát sốt dăm ba hôm, nhưng mà bột quế của em cũng xử được nó, anh đừng lo lắng. 

Hoàng Bách nhìn cậu một cái, phát hiện cái đầu xù xù đã dựa sát vào người mình, tính toán làm nũng. 

Anh gấp quyển sách lại, đặt qua một bên, kéo cái đầu xù tới trước mặt mình, bắt đầu sờ mó khắp nơi, không bỏ qua chỗ nào trên toàn thân cậu, ngay cả lòng bàn chân cũng phải xem xét kỹ, anh nhớ trên mặt đất có mảnh lọ hoa vỡ đấy. Không cần nói cũng biết là do người này sau khi trở nên vô hình thì bất cẩn đụng vỡ, chỉ sợ cậu giẫm phải rồi bị thương. 

Anh không yên tâm, nhất quyết lột luôn chiếc khăn tắm duy nhất trên người cậu, dùng tay kiểm tra từ đầu chí cuối, đảm bảo trên người cậu không có vết thương nào, trán cũng không nóng hay đổ mồ hôi lạnh, tình trạng sức khỏe tốt không bị trúng độc hay gì đó.

Lúc này anh mới buông tay: “Vì sao không dùng mấy con chuột anh mua cho em mà phải tự mình thử?”

Chiếc điện thoại bay lơ lửng một hồi, Ali gõ lạch cạch sau đó đưa đến cho anh xem: Tụi nó thử rồi, không trúng độc, em thử là để xem thời gian tác dụng.

Cậu rút tay về, lại gõ thêm một hàng chữ: Em không định làm anh lo lắng, theo dự đoán em cho rằng nó chỉ có tác dụng trong vòng một tiếng, không ngờ lại tốt ngoài ý muốn, kéo dài tới tận lúc này. 

Hoàng Bách không nói gì, nhìn cậu lại gõ lạch cạch thêm một dòng nữa: Em xin lỗi mà, nhưng lần này em đã chắc chắn sẽ không trúng độc, sẽ không giống lần trước làm anh lo lắng như vậy.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!