PHONG NGOA

Chương 6: Bánh quy ngôi sao nhỏ

Ngài bá tước ra ngoài đến tận khi qua giờ cơm tối mới bắt đầu trở về. Trước khi lên xe, ngài chợt để ý đến một cửa hiệu bán bánh kẹo, trước cửa hiệu đặt một biển quảng cáo về loại bánh mới được ra mắt.

Ngài hỏi David đang khom lưng mở cửa xe cho mình: “Bánh của McDaniel ăn rất ngon đúng không?”

David không hiểu sao lại bị hỏi điều này, anh ta hơi ngạc nhiên, động tác đang làm tư thế mời cũng khựng lại một chút. Suy tư chốc lát, anh đáp: “Bánh kẹo của McDaniel là thứ mà bọn nhỏ trong giới thượng lưu cực kỳ yêu thích. Tuy tôi không hảo ngọt nhưng cũng phải thừa nhận rằng chúng rất ngon.”

Ngài bá tước ừm nhẹ một tiếng, vừa cúi người ngồi vào xe vừa nói: “Qua đó mua một túi bánh quy ngôi sao và một túi kẹo.”

David: … Bánh quy ngôi sao á?

Anh quay đầu nhìn, phát hiện bảng quảng cáo trước cửa hiệu bánh kẹo kia giới thiệu một loại bánh quy hình ngôi sao.

Thứ này mua về chỉ có thể cho một người, chính là cậu bé tóc đỏ Rufus.

Anh hiểu ý mỉm cười, đáp: “Vâng, chủ nhân, xin đợi một chút.”

“Ừm.”

Nói rồi anh đóng cửa xe phía ghế ngồi của ngài bá tước, sau đó nhanh chóng xoay người bước vào cửa hiệu, chờ khi trở ra, trên tay anh đã có hai túi bánh kẹo được gói ghém cẩn thận tỉ mỉ. Anh đưa chúng cho chủ nhân của mình.

“Có vẻ như món bánh quy ngôi sao mà ngài chọn rất được ưa chuộng, túi bánh này đúng lúc là một trong ba túi cuối cùng của ngày hôm nay. Tôi cũng được người quản lý ở đó cho nếm thử một cái, mùi vị của nó khiến tôi không thể không thừa nhận rằng xưởng bánh kẹo của McDaniel đúng là luôn khiến người ta phải kinh ngạc.”

Ngài bá tước hơi nhàm chán, chỉ là một cái bánh quy mà thôi, thật sự ngon như vậy à?

Ngài mở gói bánh ra nhìn xem, những khối bánh quy hình ngôi sao cánh tròn nho nhỏ trông rất dễ thương…

Thật ra ngài không quá để tâm về mùi vị của nó, sở dĩ bất chợt muốn mua là vì nghĩ đến nụ cười tươi của cậu bé lúc chiều chỉ vì mình đưa tay nhận lấy chiếc áo choàng mà cậu trả lại.

Rất… đáng yêu, ngài thầm nghĩ, tựa như một ngôi sao nhỏ vậy, còn rất ngọt và thơm, chính xác mà nói thì tựa như chiếc bánh quy hình ngôi sao này.

Ngài bá tước lấy ra một cái, nếm thử. Vị bơ thơm, béo béo nhưng không ngấy, cũng không quá ngọt, đáng ngạc nhiên là bên trong còn có mứt dứa, chua chua ngọt ngọt, phần bột bên ngoài cũng không quá khô, rất vừa phải, quả không hổ là sản phẩm từ xưởng bánh kẹo lớn nhất cả nước. Không biết lúc nhận được thứ này, cậu bé có cười như vậy cho ngài xem nữa hay không? Ngài bá tước thầm nghĩ.

Rufus ở nhà hoàn toàn không biết điều đó, cậu dùng bữa xong thì vui vẻ ăn nốt miếng bánh táo mà mình để dành lúc trưa, chẳng ngờ chưa ăn xong thì chị Jane mang vào cho cậu một phần bánh táo khác, mềm và thơm, còn ấm nóng giống như vừa được lấy ra từ lò nướng.

Jane trông thấy miếng bánh táo mà cậu đang ăn kia thì ngạc nhiên, nó đã trở nên khô khốc vì để ngoài không khí cả một buổi chiều, cộng thêm trời lạnh, phần vỏ bánh cứng lại, nứt nứt, trông chẳng còn ngon lành gì. Vậy mà Rufus lại cắn một cái, ăn đến sung sướng.

Chị nhìn là biết ngay không phải do buổi trưa cậu không ăn hết mà thật ra là cố ý chừa lại, chị bật cười, bước đến đổi cho cậu phần bánh mới: “Ăn cái này đi, là ngài bá tước dặn mang đến cho em thêm một phần vào bữa tối.”

“A!” Rufus kinh ngạc, sau đó ngại ngùng: “Em cảm ơn ạ, nhưng mà, cái kia vẫn còn ăn được, chị đừng lấy đi…”

“Nó khô cứng rồi, em cứ ăn phần mới đi.” Jane đẩy đĩa bánh táo mới tỏa hương thơm đến trước mặt cậu, dặn dò: “Đừng cố ý chừa lại, bữa sau ăn sẽ không còn ngon nữa.”

Nói rồi, không chờ cậu bé phản ứng Jane đã mang theo đĩa bánh khô cứng đi ra ngoài. Rufus hơi tiếc, nhưng lại cảm thấy thật ngọt ngào. Tiếc vì miếng bánh cũ thật ra vẫn còn ngon lắm, ngọt ngào vì ngài bá tước quan tâm mình như vậy. Lần này dù cậu có không nỡ thì cũng nghe lời ăn hết, nếu không sợ là sáng mai chị Jane lại lấy đi mất như vừa rồi, nhưng cậu không ăn nhanh, mà chậm rãi nhâm nhi thật lâu mới chén hết miếng bánh.

Đúng lúc này, có tiếng xe loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài, Rufus đứng ở cửa sổ trong phòng nhìn thấy Jane mang theo chìa khóa chạy ra ngoài. Hai mắt cậu lập tức sáng lên, ngài bá tước về rồi!

Cậu vẫn luôn chờ ngài về, bởi vì cậu biết sớm hay muộn thì trong hôm nay ngài sẽ đưa ra quyết định về việc có giữ mình lại hay không.

Cửa sổ trong phòng cậu không thể nhìn ra khoảng sân trước dãy nhà chính, vì vậy cậu vội vàng chạy ra ngoài hành lang, đến bên khung cửa sổ mà mình đã đứng nhìn lén ngài cả một buổi chiều. Quả nhiên trông thấy có một chiếc xe chạy vào, chẳng bao lâu sau ngài bá tước xuống khỏi xe, trên thân khoác chiếc áo choàng mà cậu trả lại lúc chiều. Cậu nhìn ngài nói điều gì đó với Jane, sau đó ánh mắt hơi lướt về phía cậu, Rufus rụt đầu nấp đi, đợi khi ngài khuất dạng sau cánh cửa ở dãy nhà chính mới thập thò ló ra lần nữa.

Đúng lúc này Jane sau khi nhận được dặn dò của bá tước cũng đã nhanh chóng xuất hiện ở đầu bên kia của hành lang, chị nhìn dáng vẻ lén lút trông ngóng bên cửa sổ của Rufus mà phì cười, trêu chọc: “Ngài bá tước sẽ không ngờ ở đây có một con chuột nhỏ nhìn lén ngài đâu.”

Rufus bị dọa giật nảy mình, lúng túng xoắn vạt áo, không biết phải nói gì. Sự thật đúng là cậu rất giống một đứa trẻ hư hỏng thích rình xem người lớn: “Chị Jane…”

Jane cười cười, vừa đi về phía cậu vừa nói: “Trùng hợp ngài bá tước bảo chị đưa em đến thư phòng của ngài.”

“Dạ?” Rufus tròn mắt.

“Đi theo chị!”

Jane lướt qua cậu, bước chân chậm rãi thong thả chờ cậu bé đi theo. Jane không hề nhiều lời, yên lặng dẫn đường cho cậu nhóc.

Về phần Rufus, cậu cảm thấy tim mình đang nảy lên thình thịch, cậu còn chưa kịp chuẩn bị phải nói gì để bày tỏ ý muốn của mình với ngài.

Đây là lần đầu tiên Rufus đặt chân vào dãy nhà chính. Gạch lát sàn bóng loáng và bài trí khác hẳn khu vực của người hầu khiến cậu tò mò nhìn trái nhìn phải.

Jane dẫn cậu băng qua đại sảnh, lên tầng một, đi tới căn phòng đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt. Jane dừng lại, mỉm cười nhìn cậu bé phía sau mình đang mím chặt môi không rõ là vì lo lắng hay sợ hãi nữa: “Có lẽ những ngày gần đây em nghe thấy đôi điều về ngài từ miệng người khác, chẳng hạn như lạnh lùng xa cách, khó hiểu lại khắc nghiệt, nhưng chúng cũng không đúng lắm, em đừng căng thẳng quá như vậy, trên thực tế, em là người đầu tiên được ngài tự mình hỏi han mà chị biết.”

Rufus tròn mắt, không giấu được vẻ ngạc nhiên của mình: “Thật ạ?”

Jane cười cười, đưa tay gõ cửa phòng: “Thưa chủ nhân, cậu Rufus đến rồi ạ.”

Bên trong nhanh chóng truyền ra giọng nói trầm trầm: “Vào đi!”

Lúc này Jane mới mở cửa, bên trong có rất nhiều kệ sách, ánh đèn vàng chiếu sáng cả phòng. Rufus có thể nhìn thấy góc phải căn phòng sát bên cửa sổ có một chiếc bàn làm việc để đầy ắp giấy tờ, còn có một ống đựng bút lông và lọ mực đang mở nắp. Mà người ngồi phía sau nó không phải ai khác chính là ngài bá tước, ngài vừa đúng lúc buông bút lông trong tay, ngước mắt nhìn về phía cậu.

Jane đẩy nhẹ cậu: “Vào đi em!”

Rufus ngoan ngoãn đi vào, trái tim nhỏ vẫn cứ đập loạn: “Ngài… Ngài bá tước.”

“Ừm.” Ngài đáp một tiếng: “Lại đây!”

“Dạ.” Rufus ngoan ngoãn đi qua.

“Em ngồi đi!”

“Dạ.”

Rufus bây giờ hoàn toàn là nói gì nghe đó, mặc cho ngài xếp đặt. Cậu ngồi vào chiếc ghế được để sẵn phía đối diện bàn làm việc của ngài, hai tay nhỏ đặt trên đùi, vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng cậu không biết là kỳ thật vẻ mặt của cậu rất bất an, lo lắng ít phút sau đó ngài bá tước sẽ nói rằng không muốn giữ cậu lại, sẽ đưa cậu đến một nơi khác, như chỗ cho trẻ lạc, hoặc trẻ mồ côi.

Ngài bá tước không biết suy nghĩ của cậu, chỉ cho rằng cậu lại căng thẳng khi phải đối mặt với mình, có lẽ sự lạnh lùng khiến người ngoài phải e dè của mình làm cậu nhóc bị áp lực.

Những ngày qua ngoài việc xử lý chuyện rối loạn của tửu trang, ngài còn cho David tìm hiểu về sự việc mà cậu từng trải qua trước kia. Được biết lũ buôn người đã sớm rời khỏi khu vực này, muốn truy tìm phải cần nhiều thời gian hơn. Còn về việc nhà của cậu bé, nơi mà cậu ở trước khi gặp phải sự cố tồi tệ này, ngài bá tước đã suy nghĩ rất nhiều. Câu đầu tiên mà ngài hỏi là: “Rufus, em có muốn trở về nhà không?”

Về nhà? Rufus nghĩ đến ngôi nhà quen thuộc đã thay đổi quá nhiều, nó cũng đã sớm trở thành tài sản của người chú kia, người chú đã bán cậu đi. Nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt khi ấy của mình, cậu lập tức lắc đầu: “Thưa không ạ.”

Cậu không muốn sống với bọn họ, không muốn chút nào. Nhưng sau này cậu sẽ kiếm tiền, khi đủ tiền cậu sẽ quay về một phen, không để làm gì, chỉ để tìm mộ phần của cha mẹ, lấy tro cốt của họ theo bên mình.

Ngài bá tước nghe đáp án của cậu thì ừm một tiếng. Ngài đã nghĩ rất nhiều biện pháp để cậu có thể ở bên mình, nếu cậu muốn về nhà, ngài sẽ tìm cách đưa cậu về, sau đó giúp cậu xử lý chuyện trong nhà và gã đàn ông với thân phận chú của cậu kia, rồi trở thành người nhận nuôi cậu, nhưng mối quan hệ cha nuôi và con nuôi khiến ngài không vừa lòng lắm. Ngài không muốn cậu bé sẽ xem mình như trưởng bối, điều đó không thích hợp để tiến đến việc trở thành bạn đời của nhau sau này, dù gì thì ngài đã nhận định cậu chính là người định mệnh của mình. Vì vậy biện pháp tốt nhất là…

“Em có muốn ở bên cạnh ta không?”

Dường như nhận ra lời này có hơi kỳ lạ, vì để cậu bé không cảm thấy quá khó khăn khi tiếp thu, trước đó ngài đã nghĩ cách để cậu dần dần quen thuộc với mình: “Em có muốn trở thành người hầu cho bá tước không?”

Làm người hầu bên cạnh ngài, việc bồi dưỡng tình cảm rất dễ dàng. Chỉ mong cậu bé đừng sợ hãi, nếu cậu sợ, ngài cũng không nỡ ép buộc. Tính ra thì những lời đồn thổi sau lưng ngài cũng không hẳn là không đúng, như lời mà tên làm công nói với Rufus ban chiều, ngài đúng thật có ôm mục đích khác với cậu, và tại dinh thự của ngài cũng che giấu một bí mật không ai hay biết, chẳng qua, bí mật đó không phải là thứ dung tục đê tiện mà hắn nói.

Ngài đã nghĩ đến việc Rufus sẽ sợ hãi mà không dám trả lời, hoặc nói dối rằng mình muốn. Dù sao mỗi lần gặp ngài cậu đều biểu hiện căng thẳng e sợ, ngay cả biện pháp phòng hờ sau đó ngài cũng nghĩ đến, nếu cậu bé muốn rời đi, ngài sẽ để cậu đi, sau đó phái một người khác đến thay mình làm người giám hộ cho cậu, để cậu ở nơi khác, giấu mặt mà nuôi cậu lớn lên.

Nhưng lúc này Rufus lại biểu hiện hoàn toàn khác, cậu vừa nghe ngài mở lời, hai mắt đen to tròn lập tức sáng lấp lánh như thể đã chờ ngài hỏi một câu như vậy từ lâu. Cậu gần như cuống quýt, không thèm suy nghĩ đã gật đầu liên tục: “Dạ muốn. Em… em…”

Cậu nhóc lắp bắp một trận mới kiềm được sự vui mừng to lớn trong lòng để nói hết câu: “Em muốn ở bên cạnh ngài, làm người hầu cũng được, phục dịch cũng được, em làm cái gì cũng được hết. Việc nào không biết em sẽ học thật tốt, làm thật giỏi, ngài đừng đuổi em đi.”

Giờ thì đến lượt ngài bá tước sững sờ, gương mặt nghiêm nghị lạnh nhạt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đôi mắt màu gỗ đỏ lóe lên một tia sáng lạ. Đó là lần đầu tiên Rufus thấy ngài cười, dù chỉ là cái nhếch mép mờ nhạt cực kỳ khó thấy.

“Ta sẽ không đuổi em.”

Rufus chỉ thiếu chút đã reo lên vui mừng, cậu cố nén lại, hai cái chân xoắn vào nhau, tay cũng nắm chặt, mắt đen sáng long lanh nhìn người đàn ông quý tộc trước mặt không chớp mắt, môi cười đến là tươi rói.

Ngài bá tước không ngờ mình chuẩn bị nhiều cách như vậy nhưng lại thành công ở cách đơn giản nhất, chỉ việc hỏi một câu em ấy đã đồng ý ngay tắp lự mà không thèm suy nghĩ. Có lẽ em không sợ hãi mình như mình đã nghĩ, có lẽ em chỉ là hồi hộp mà thôi. Giữa lo lắng căng thẳng và hồi hộp, đối với một người như ngài bá tước thì nó thật khó để phân biệt.

David từ nãy đến giờ vẫn luôn nghiêm chỉnh đứng bên cửa cũng cười nhẹ, phản ứng của cậu bé thật đáng yêu. Anh nhận được ánh mắt ra hiệu của ngài bá tước, lập tức đi đến bên ngăn tủ của một giá sách, lấy ra một cuộn giấy đã được chuẩn bị sẵn, bước qua đưa cho Rufus.

Ngài bá tước hỏi: “Em có biết chữ không?”

“Dạ em biết.”

“Mở ra đọc một chút đi, khế ước của em, những người làm việc cho ta đều phải ký.”

“Dạ.”

Đây cũng là lần đầu tiên ngài nhiều lời như vậy: “Vừa rồi em thậm chí chưa suy xét đến những điều ta có thể cho em, như tiền công chẳng hạn. Em không nghĩ đến sao?”

Rufus vừa mở cuộn giấy vừa thành thật lắc đầu: “Ngài không trả cũng được mà.”

Cậu bé này! David nén cười, vừa ngốc vừa ngoan như thế đến cả anh cũng muốn bắt về nuôi, huống chi là ngài bá tước.

“Đừng qua loa như vậy.” Ngài nói: “Mang về phòng xem, ta cho em một ngày để suy nghĩ thêm. Nếu em quyết định thì ký tên lên đó rồi đêm mai lại đến đây gặp ta. Cậu bé, ta chỉ muốn em không phải hối hận về quyết định của mình.”

Ta cũng sẽ không cho phép em hối hận khi đã đồng ý theo ta. Ngài nghĩ thầm.

Có điều Rufus cảm thấy điều này không cần thiết, cậu không cần một ngày để suy nghĩ: “Em có thể ký ngay bây giờ không?”

Chưa đợi David phì cười vì hành vi gấp rút bán mình cho bá tước của cậu thì ngài đã đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi của mình. Dáng người cao lớn của ngài gần như che hết toàn bộ không gian trước mặt Rufus khi đứng trước cậu. Ngài đặt tay lên mái tóc đỏ của cậu, xoa hai cái: “Không được cãi lời, trở về phòng của em đi.”

Tim Rufus trong tích tắc suýt thì hẫng một nhịp, cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn leo xuống ghế, ôm bản khế ước trong lòng mà cúi chào bá tước, chuẩn bị trở về phòng. Nhưng vừa đi được hai bước lại bị gọi về.

“Khoan đã.”

“Dạ?”

“Cái này là cho em.”

Rufus bỗng bị nhét vào tay hai cái túi nhỏ, từ trong túi tỏa ra mùi bơ thơm ngọt. Cậu tò mò mở ra nhìn, phát hiện bên trong đầy ắp những chiếc bánh bích quy hình ngôi sao nhỏ, dễ thương vô cùng. Đây là ngài bá tước mua cho mình khi đi ra ngoài ư?

Cậu vui như muốn bay lên mây, lá gan cũng to hơn, ôm túi bánh kẹo cười cong hai mắt, ngọt ngào kêu một tiếng: “Em cảm ơn ngài, chủ nhân.”

Nói rồi trở nên xấu hổ mà vội vàng chạy ra khỏi thư phòng, bỏ lại ngài bá tước vẫn còn sững sờ ở đó vì tiếng gọi chủ nhân kia.

David lúc này mới dám cười ra tiếng: “Ôi chao cậu bé đó, thậm chí còn chưa ký tên đã vội vàng gọi ngài là chủ nhân rồi.”

Ngài bá tước đứng một lúc, trong tai như vẫn còn vang lên tiếng gọi kia, lát sau ngài quay lưng đi, trở về bên bàn làm việc, nói: “Dặn em ấy chỉ được ăn một ít, bữa tối đã ăn bánh ngọt rồi, bây giờ không được phép ăn nhiều.”

“Vâng.”

David đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài thực hiện mệnh lệnh.

“Còn nữa, cho người tìm hiểu về đám thân thích còn sót lại của em ấy.”

David mỉm cười: “Vâng, thưa chủ nhân.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!