PHONG NGOA

Chương 58: Máu thịt của em

Trong lúc anh suy nghĩ chậm chạp thì Alex đã gỡ một cây đinh nhọn từ phần đầu ống dẫn thuốc xuống, lau đi máu anh trên đó. Sau khi xác định nó không dính chút thuốc ức chế nào, Alex không hề do dự, cũng không hề để lại bất kỳ cơ hội can ngăn nào cho Ross mà dứt khoát đâm vào cổ tay mình.

Dưới cái trợn mắt nhìn Ross, khi rút cây đinh ra, một dòng máu ấm cũng theo đó phun ra. Alex đưa cổ tay lên miệng mình, dùng miệng hứng lấy chúng.

Mùi tanh và vị mặn trong nháy mắt ngập trong khoang miệng cậu.

Gương mặt Ross vốn đã trắng bệch bây giờ lại càng trắng hơn, anh vừa kinh hãi vừa tức giận, thở hổn hển kêu lên: “Không được Alex! Em không biết… ưm!”

Thế nhưng còn chưa nói hết câu thì Alex đã chồm đến, áp môi mình lên môi anh, không hề do dự đẩy hết số máu trong miệng mình vào và ép anh nuốt nó. 

Cậu thừa biết anh sẽ không tán thành điều này, dù cậu có đưa cổ mình cho anh thì anh cũng không đời nào chịu cắn. Vậy thì biện pháp duy nhất chính là cậu tự làm tổn thương bản thân trước, như vậy anh sẽ không thể từ chối được nữa. 

Ngoại trừ hai ống dẫn thuốc đã được rút ra thì một tay và hai chân Ross vẫn còn bị cố định trên giá, đó là chưa kể đến cơ thể tê liệt của anh, thế nên dù anh có muốn né tránh cũng không được. Chỉ có thể để mặc cho Alex cạy môi anh ra mà đút máu cho anh.

Có điều Alex tính sai một chuyện, khi chứng rối loạn ý thức của anh đạt tới một mức độ, vậy thì việc tiếp xúc với máu giống như chìa khoá mở ra chiếc hộp pandora.

Năm đó khi chưa giải phẫu tách rời Nguồn Sống kép, Ross vẫn nhớ rõ anh đã mất khống chế và tấn công mẹ mình như thế nào.

Khoảnh khắc khi vị máu ngon ngọt của người thương dính vào đầu lưỡi, Ross chỉ cảm thấy có một cơn sóng dữ dâng lên trong tiềm thức của mình. Những suy nghĩ và ý thức hiện tại giống như một con hải âu đáng thương trôi nổi trên mặt biển, chỉ cần cơn sóng kia ập xuống là có thể dìm nó vào lòng đại dương, mắc kẹt trong những dòng hải lưu cuồn cuộn không cách nào ngoi lên được. 

Alex đút hết ngụm máu kia thì lui ra, tiếp tục kề miệng vào vết thương trên cổ tay mình để ngậm máu. 

“Không.. Alex…” Ross lắc mạnh đầu như muốn giữ vững tỉnh táo, vị máu ngọt lịm đang cuốn đi lý trí anh.

“Em có biết mình vừa làm chuyện nguy hiểm gì không hả?”

Alex không thèm đáp gì, vẫn cương quyết thực hiện kế hoạch của mình. 

Đút xong ngụm máu thứ hai, hơi thở Ross đã trở nên nặng hơn, anh nghiến răng gầm gừ, đồng tử khi thì giãn ra, khi thì co lại và dựng thẳng như dã thú.

Chỉ mới hai ngụm mà Alex đã thấy vết thương anh từ từ đóng lại. Cậu nói: “Em biết vì sao máu thịt em thơm hơn so với người thường, vì nó chứa nhiều năng lượng hơn. Đấy cũng là lý do mà Marilyn bất chấp đến sự bảo vệ của anh cũng muốn mạo hiểm săn đuổi em.”

Những lời của cậu chỉ khiến đầu óc Ross càng thêm quay cuồng. 

“Không được… em… em phải cách xa anh ra…” Ross kiềm lại tiếng gầm gừ trong cổ họng mình: “Anh sẽ làm em bị thương mất!”

Nhưng lời cảnh cáo của anh không những không doạ sợ được Alex, mà cậu còn ôm lấy mặt anh, nói lời trấn an: “Không sao cả, nhìn xem, chỉ một ít máu của em mà vết thương anh bắt đầu lành lại rồi. Em tự biết mình có thể trả cái giá đến mức nào để giúp chúng ta thoát khỏi đây. Nếu anh cần, em sẵn sàng cho anh tay này chân này, chỉ là một ít thịt mà thôi.”

Ross điên cuồng lắc đầu, hai mắt anh đỏ lừ, hiện lên vẻ khát máu mà cậu chưa thấy bao giờ.

Nói đoạn, cậu cười bảo: “Nhìn em đi Ross, cơ thể em cũng chẳng còn nguyên vẹn, em thà cho anh ăn thịt còn hơn bị chúng tra tấn và cắt dần từng bộ phận.”

Có lẽ vì mọi chuyện đã chạm đến giới hạn tiêu cực mà Alex có thể chịu đựng, cũng không rõ từ khi nào mà suy nghĩ này hình thành trong đầu cậu. Có thể là vào lúc cậu nghĩ ra được kế hoạch đào tẩu mới, hoặc cũng có thể là trước đó rồi.

“Nếu phải chết, em vui lòng được trở thành một phần của anh.”

Cậu nhìn sâu vào mắt Ross, biết anh đang cố đấu tranh với thứ thuốc trong cơ thể mình, nhưng nó đã khống chế anh nhiều ngày qua, làm sao dễ dàng thắng cuộc đến thế. 

Alex thở ra một hơi, nói nhỏ: “Nhưng trước khi chết em vẫn không cam tâm, em muốn chúng ta thoát khỏi đây, nếu giết được Morgan và bè lũ của cô ta thì càng tốt. Mà để làm được điều đó… uống máu em đi Ross, ăn thịt em đi!”

Nói rồi, cậu không nghĩ nhiều nữa, liên tục dùng miệng ngậm máu chảy từ cổ tay mình rồi đút cho anh. 

Năng lượng khổng lồ từ thứ máu thơm ngọt nhanh chóng chữa lành cơ thể Ross, cánh tay phải bị cắt rời của anh cũng mọc ra. Khuỷu tay rồi cẳng tay… giống như hình ảnh cây non phát triển được tua nhanh dưới máy quay.

Giây phút đó Alex có cảm giác kỳ diệu như thể mình trở thành thần, bởi máu thịt của mình đang giúp một người tái sinh. 

Cánh tay phải của Ross vừa mọc ra không bị trói buộc bởi bất kỳ xiềng xích nào, anh bỗng nhiên tóm lấy cậu kéo mạnh về phía mình. Giống như một con thú chỉ biết tuân theo bản năng, con thú này biết bộ phận nào của người trước mặt có thể cung cấp thức ăn cho nó. Vì thế anh không chút do dự mà nhắm ngay môi cậu áp lên. Điên cuồng liếm mút, thậm chí còn cắn mạnh hòng tìm kiếm thứ mang vị ngọt và nguồn năng lượng dồi dào ấy. 

Alex bất ngờ bị anh cắn rách môi, cậu đau đớn rên lên, nhưng vẫn mặc kệ cho anh đòi hỏi. 

Có điều, anh bây giờ không còn là người đàn ông giỏi kiềm chế như ngày trước, thứ thuốc kia đã tàn phá lý trí anh qua từng ngày, bào mòn nó khiến anh giờ đây biến thành một Marilyn thứ hai, thành quái vật chỉ có bản tính mà thôi. 

Alex nghĩ đây không phải cách tốt nhất, dù sao môi cậu cũng không có nhiều máu đến thế. Vì vậy cậu cố sức tách ra khỏi anh, muốn đổi một thứ khác như là cổ tay bị thương đến cho anh, nhưng chẳng ngờ hành động này của cậu hình như khiến anh hơi tỉnh lại. 

Anh vội vàng đẩy cậu ra rồi gầm lên: “Em đừng đến đây! Chết tiệt!”

Nói rồi anh điên cuồng giãy giụa như có thứ vô hình gì kìm kẹp mình, và rồi chút ý thức vừa trở về lại biến mất một lần nữa. Lần này anh không cần cậu đến gần mà tự giật đứt toàn bộ khoá trên người mình rồi nhào về phía cậu.

Alex bị anh đẩy ngã trên sàn, miệng anh há lớn để lộ những chiếc răng đã trở nên bén nhọn. Những tưởng một giây sau đó anh sẽ cắn phập vào cổ cậu thế nhưng anh lại bất ngờ đổi hướng, chuyển sang cắn lên bả vai cậu. 

Đau đớn ở đầu vai không đủ khiến cho Alex phải kêu lên, thời gian qua cậu đã chịu những cơn đau còn kinh khủng hơn thế. Lúc này đây cậu còn có thể thư thả vuốt ve tấm lưng đã lành lại của anh, dụ dỗ nói: “Không sao đâu, anh có thể ăn một chút ở đó.”

Trong đầu Ross lúc này có hai luồng ý thức đang không ngừng đánh nhau kịch liệt, trong thoáng chốc anh làm chủ được cơ thể thì vội vàng đứng lên rồi liên tục lùi về sau. Nhưng chưa lùi được mấy bước con dã thú lại chiếm giữ đầu óc, anh khựng lại, hai mắt nhìn lom lom Alex đang bò dậy từ trên sàn. 

Lần này cậu chủ động vươn tay ra với anh, nói: “Lại đây, Ross.”

Đồng tử anh co rụt, sau đó bổ nhào về phía cậu, lúc anh lại định nhắm vào cổ cậu thì Alex bất ngờ nghiêng mình, nhét phần cổ tay bị thương vẫn còn chảy máu vào miệng anh. 

Có máu trôi xuống cổ họng, con dã thú điên cuồng như được trấn an, vội vã ôm lấy tay cậu ra sức liếm mút, thậm chí còn cắn mạnh để lại một dấu răng to tướng. 

Lần này càng uống nhiều máu, phần người trong anh như càng lấy lại ưu thế hơn. Chẳng mấy chốc cơn sóng dữ hoành hành trong tiềm thức bị áp chế. Khi anh giật mình tỉnh táo chỉ thấy người trong lòng mình đã hơi mơ màng, khắp cơ thể đầy rẫy vết thương, có lớn có nhỏ. Mà vết thương đáng sợ nhất là ở bả vai, hoá ra lúc nãy anh đã thật sự xé mất một miếng thịt trên vai cậu và ăn nó, bây giờ nơi ấy đã đầm đìa máu tươi.

Alex thế mà vẫn cười khi phát hiện đôi đồng tử của anh đã giãn ra như người bình thường trở lại, không còn dựng đứng lên như loài thú dữ nữa. 

“Anh… trở lại rồi.”

Ross mím môi nhìn cậu, trong mắt là hối hận và đau thương tràn ra, anh không kìm được mà gục mặt bên cổ cậu liên tục nói: “Alex… Alex, anh xin lỗi…”

Không ai có thể bình tĩnh nổi khi biết mình đã làm ra những điều kinh khủng nhất với người mình yêu. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời mà Ross khóc đến khổ sở như vậy. 

“Anh xin lỗi, Alex… anh đã bảo anh rất nguy hiểm… lẽ ra em không nên… lẽ ra…” Anh nói rất nhiều câu lẽ ra, từ này xen lẫn từ kia, càng lúc càng rối loạn không rõ nghĩa. 

Alex đành phải ôm lấy đầu anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang trách em đấy ư?”

“Anh không có… em biết anh không có ý như vậy… Alex à…”

Cậu cười, cậu biết anh chỉ là đang tự trách mình mà thôi, nhưng đây là kế hoạch của cậu, không phải của anh: “Đừng khóc nữa, em chỉ… mất máu hơi nhiều mà thôi, sợ rằng đoạn đường kế tiếp anh sẽ phải dìu bước cho em rồi.”

Thú thật, đau đớn đã không còn cản trở được cậu nữa, cậu chỉ đang sợ rằng cơn choáng váng vì mất máu sẽ khiến cậu cản trở anh.

Lời của cậu như đánh thức Ross, chuyện đã đến mức này, anh không thay đổi được. Huống chi tình trạng khi đó của anh dường như là quá trình bắt buộc cần phải trải qua. Khi nhào về phía cậu anh đã dùng hết sức mình chuyển hướng để không cắn vào điểm yếu trí mạng là cổ cậu, như vậy kết quả hiện tại có thể xem là nhẹ nhàng nhất rồi. 

Dù tim anh đau đến tan nát nhưng anh vẫn nhanh chóng lấy lại lý trí, chuyện tiếp theo anh sẽ thay cậu chống đỡ. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!