Nhận thức về thời gian bị xáo trộn hoàn toàn, Alex không biết đã trải qua bao nhiêu ngày, cũng từ lúc bị nhốt đến giờ cậu vốn không phân biệt được ngày đêm. Nếu tính theo bữa ăn thì hẳn đã trôi qua hơn một tuần trong cái địa ngục này, ấy là chưa kể đến những cuộc tra tấn khiến cậu ngất đi, trong lúc mất ý thức cậu không ước lượng thời gian được.
Alex nghĩ, có lẽ địa ngục cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Con người chia làm hai loại khi bị ép đến đường cùng, một là buông xuôi tất cả hoặc tìm cách tự sát, hai là vẫn nhẫn nhịn và cố chịu đựng để chờ đợi một thời cơ thích hợp, thời cơ để có thể vùng dậy. Alex không biết giữa tính cách và mục đích sống thì điều gì sẽ là thứ quyết định cho hành động tiếp theo khi bị dồn đến bước đường cùng. Cậu chỉ biết là mình hận Morgan ghê gớm và nhất định phải trả lại hết thảy những gì mà cô ta đã gây ra cho mình và anh. Cho dù sự đau đớn về thể xác và dày vò tâm lý đang dần bào mòn động lực sống của cậu.
Nhưng không có màn đêm nào là hoàn toàn đen tối, luôn sẽ có những tia sáng mỏng manh xuất hiện ở nơi khó phát hiện nhất. Cơ hội của bạn chính là phải tìm ra những tia sáng vụn vặt ấy, nếu để nó vụt khỏi tầm tay, vậy thì không còn ai có thể cứu bạn được nữa.
Trong lòng Alex đang ôm một suy tính mới.
Lũ tay sai của Morgan áp dụng rất nhiều phương thức hành hạ với Alex hòng cạy thông tin từ miệng cậu. Những thứ mà chúng đã sử dụng lẫn chưa sử dụng có thể lập thành một danh sách dài, tựa như thực đơn của một nhà hàng năm sao thượng hạng vậy. Có điều, đây không phải nhà hàng năm sao, gọi là nhà tù năm sao hợp lý hơn.
Thậm chí trước khi bắt đầu tra tấn bọn chúng còn bày biện đủ thứ công cụ đáng sợ trước mặt cậu và để cậu tự lựa chọn hình phạt tiếp theo cho mình. Nhưng chúng sẽ không bao giờ ngờ được một trong số các nguyên nhân giúp cho tù nhân đào tẩu thành công chính là nhờ sự tự do ít ỏi mà chúng ban phát này, kể cả khi đó chỉ là sự tự do trong việc lựa chọn phương thức tra tấn.
Trong hàng loạt những thứ mà chúng muốn sử dụng lên người cậu có một thứ mà cậu nhắm đến: Axit
Nếu lấy được đủ lượng axit, cậu có thể khiến sợi xích chân bị ăn mòn đến một mức nhất định, lúc ấy sẽ chẳng cần búa hay kiềm cũng có thể bẻ gãy mắt xích.
Alex nằm đờ đẫn trên sàn, mắt nhìn chằm chằm bàn tay thiếu đi hai ngón của mình, nó vẫn đau đớn như cũ nhưng đã không còn chảy máu nữa, có điều vì không được vệ sinh cẩn thận mà đã có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ. Thực ra thì sau ngần ấy tra tấn, toàn thân cậu không có chỗ nào lành lặn, tình trạng của tất cả các vết thương đều tệ như nhau.
Axit à…? Cậu có thể chịu sự hành hạ từ nó để đổi lấy cơ hội trộm vài giọt axit, nhưng cậu tự hỏi thân thể này của mình liệu có còn trụ được không đây?
Không biết nghĩ đến điều gì mà cậu thầm thở ra một hơi, chắc là sẽ ổn thôi, dù sao bọn chúng cũng không dám để cậu chết, vậy nan đề lớn nhất không phải là chuyện sống hay chết, mà là cậu phải làm sao để đựng được số axit ấy và lưu trữ cho thời cơ thích hợp.
Alex cố gắng nghĩ xem mình có thể tiếp xúc với thứ gì có khả năng chứa axit tốt, nhưng đáng tiếc xung quanh phòng giam không có vật thích hợp, mọi chuyện dường như lại rơi vào bế tắc.
Cậu cẩn thận đổi tư thế nằm để không quá đau đớn, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Ross ở đối diện. Cơ thể anh không còn đầy đủ nữa, thuốc ức chế khiến phần chi bị cắt rời và vết mổ ở bụng không khép lại, đầu anh gục xuống, nếu không phải ngực anh vẫn còn phập phồng thì cậu đã cho rằng anh chết rồi.
Bọn họ hiện giờ chỉ khác Marilyn ở chỗ vẫn còn thở mà thôi.
Alex nhìn chằm chằm ống truyền thuốc nối từ bên ngoài vào, thứ này vẫn liên tục chảy đều đặn chưa bao giờ ngừng. Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Alex.
Mỗi khi đến lúc mổ xẻ, bọn chúng sẽ mang theo một khay dụng cụ và thuốc. Bởi vì chúng cố tình muốn ép cậu nhìn cảnh tượng anh bị hành hạ thế nên cậu cũng sẽ bị đưa đi cùng. Bây giờ nghĩ lại, đây chắc chắn là điều may mắn để cậu có thể thực hiện được kế hoạch điên rồ trong đầu mình.
Cậu biết trên chiếc khay đó có lượng thuốc ức chế và lượng thuốc giải đủ nhiều để khiến anh tỉnh táo lại trong thời gian ngắn và tiếp nhận đau đớn của cuộc tra tấn. Chúng cũng rất cẩn thận nên chỉ đem đủ số lọ thuốc và sẽ được sử dụng hết, không để thừa lại lọ nào. Sau khi xong việc, chúng tiếp tục tiêm thuốc ức chế và đưa anh trở về phòng giam.
Thứ mà cậu nhắm đến chính là những lọ thuốc rỗng sau khi sử dụng ấy.
Cậu đã nhìn thấy tác dụng của thuốc ức chế khi dùng trên người bình thường. Nó không khác nào loại axit đậm đặc nhất, thậm chí còn kinh khủng hơn vì có thể hoà tan người sống chỉ trong thời gian ngắn. Nếu vậy lọ chứa thuốc rỗng hẳn cũng có thể chứa axit bình thường.
Đang nghĩ, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, chúng đến rồi, lần này vừa đúng lúc là lượt tra tấn của Ross. Alex mím môi, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Ít giây sau, vài tên tay sai của Morgan mở cửa tiến vào, bọn chúng như thường lệ tháo khoá cho Ross rồi đưa anh đi, sau đó đến phiên cậu.
Vẫn là căn phòng lấy mẫu đó, máu của anh từ những lần trước vẫn còn đầy trên mặt đất, chúng chẳng buồn dọn dẹp khiến những vũng máu to tướng ấy đã ngập một nửa đế giày rồi.
Cả quá trình Alex không còn chết lặng như mọi lần, cậu có kế hoạch trong lòng thế nên lúc này đây cậu ra sức phát tiết những gì mình muốn.
Gào khóc, vùng vẫy, điên cuồng mắng chửi.
Có lẽ phản ứng dữ dội của cậu lần này khiến bọn chúng tin rằng việc chứng kiến cảnh người mình yêu bị hành hạ đã khiến cậu phát điên, và rồi không lâu nữa thôi cậu sẽ phải nôn ra những gì mà chúng muốn biết để kết thúc sự khổ sở này. Thế nên thay vì ngăn cản, kẻ giám sát chuyện này bày ra vẻ mặt hài lòng nhìn cậu. Gã hoàn toàn không biết khoảnh khắc khi cậu kích động vùng vẫy xô ngã khay dụng cụ đã nhân lúc hỗn loạn mà lén lút giấu được một lọ thuốc rỗng, mặc cho sau đó có bị đánh đập thế nào vì gây rắc rối thì vẫn giữ chặt trong tay. Đây là thứ có thể cứu bọn cậu, là tấm vé thoát khỏi nơi này một lần nữa.
Chờ đến khi kết thúc và cả hai lại bị đưa về phòng giam, Alex mới chậm rãi mở bàn tay đã nắm chặt đến đau đớn của mình ra, thở phào một hơi. Có lẽ bọn chúng sẽ không để ý trong mớ lọ ngổn ngang bị cậu xô đẩy đến rơi ngổn ngang trên mặt sàn đầy máu ấy đã thiếu mất một chiếc. Hiện tại chỉ cần chờ đến lượt của cậu mà thôi.
Lúc tên quản lý hỏi cậu muốn chọn “trò chơi” gì cho lần này, gã đã rất bất ngờ khi thấy cậu đưa mắt nhìn một vòng rồi chỉ vào cái bình axit to tướng kia. Đó là một trong những thứ có mức đau đớn cao, sẽ chẳng có tên tù nhân nào chọn nó, đến cả những kẻ ương bướng cũng sợ cái cảm giác bỏng rát khi da thịt bị axit ăn mòn.
Gã nghĩ có lẽ Alex đã điên rồi.
Vì để quá trình đau đớn có thể kéo dài mà không hủy hoại cơ thể quá nhiều, axit đã bị pha loãng trước khi sử dụng. Lần này cậu cố gắng chịu đựng thật lâu rồi ngã xuống bên cạnh bình chứa lớn, giả vờ ngất đi vì đau đớn. Sau đó nhân lúc bọn chúng không để ý mà lén lút lấy lọ thuốc rỗng giấu trong túi áo ra, trộm trích một ít dung dịch axit từ bình chứa rồi giấu đi.
Kể ra thì mọi thứ có vẻ đơn giản, nhưng không một ai thấu rõ để làm được điều đó Alex đã phải chịu đựng những gì.
Cho đến một ngày Alex nghe mấy tên “nghiên cứu viên” của Ross trò chuyện với nhau rằng giai đoạn thứ hai trong dự án thí nghiệm của Morgan rất thành công và cô ta đang tự mình tiến hành nâng cấp bản thân.
Khi nghe thấy thông tin đó, trong đầu cậu như có một giọng nói vang lên: Đến lúc rồi.
Cậu biết chỉ cần chờ một thời gian ngắn nữa thôi khi cô ta tự cấy cho bản thân xong thì có lẽ sẽ là công cuộc xới tung cả Estaban để tìm cho ra trái tim thứ hai của Ross và thực hiện giai đoạn nghiên cứu tiếp theo. Sợ rằng nếu trước lúc đó mà cậu và anh còn chưa thoát khỏi đây thì sẽ vĩnh viễn không thoát được nữa.
Kế hoạch lần này của cậu thay đổi hoàn toàn, không phải là cấp tốc tìm lối ra như lần trước nữa. Cánh cửa hầm chống hạt nhân là cản trở lớn nhất vậy nên bọn họ sẽ phải giết sạch nơi này, cắt đứt mọi tay chân của Morgan sau đó nhân lúc ả ta đang hôn mê bất tỉnh trong phòng thí nghiệm cấy ghép mà giết chết ả. Cái chết của cô ta sẽ là chìa khoá thoát khỏi nơi này.
Alex lại thầm tính toán, nếu còn sức lực, tốt hơn hết là không chừa lại bất kỳ ai tham gia cái dự án này, bao gồm cả nghiên cứu viên hay vật thí nghiệm.
Những quyết định táo bạo xuất hiện trong đầu Alex, kể cả suy tính làm sao giúp cho Ross thoát khỏi tác dụng của thuốc ức chế cậu cũng đã nghĩ ra rồi. Có lẽ đau đớn thể xác và cái giá phải trả khiến cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết và không cho phép mình thất bại, ít nhất thì nếu cậu có chết cũng sẽ không để Ross bị giam cầm ở nơi này.
Sau lần cậu chọn phương thức axit kia, Morgan không còn đến phòng lấy mẫu xem những màn trình diễn đẫm máu và bạo lực mà cậu và anh đóng vai chính nữa. Có lẽ cũng là khi ấy cô ta bắt đầu “cải tạo” bản thân, mấy tên quản lý và gã trợ lý phải thay cô ta điều hành nhiều thứ nên hai tên tù nhân bọn cậu tạm thời bị mặc kệ ở nơi này. Ngoại trừ thức ăn cho Alex và thuốc cho Ross vẫn được duy trì ra thì không còn ai đến quấy rầy. Mọi tra tấn đã tạm dừng.
Sắp rồi, có lẽ ngày mai, lọ axit mà cậu giấu trong cái hốc nhỏ ở góc tường sẽ được sử dụng.
Còn bây giờ sao? Alex chậm rãi nằm xuống sàn, thở nhè nhẹ mà nhìn Ross vẫn bị treo ở phía đối diện, khe khẽ thì thầm: “Thân thể em đau quá, em cần nghỉ ngơi một chút… chỉ một chút thôi.”
thương vãi:(((