PHONG NGOA

Chương 55: Sáu đốt ngón tay

Việc Alex trở thành người duy nhất nắm giữ thông tin quan trọng khiến mọi chuyện trong nháy mắt thay đổi. Hoá ra ngay từ ban đầu khi Ross tiết lộ về nơi trú ẩn bí mật của mình, Alex đã biết rõ kết quả Morgan sẽ đi mà không lấy được gì. Chỉ có điều cậu không lật bài tẩy ngay lúc đó là vì muốn kéo dài thời gian, làm sao cậu biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình ngả bài quá nhanh. Có lẽ cô ta sẽ lại tiếp tục tra tấn cậu, nếu đã vậy thì chi bằng tranh thủ thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Giờ phút này tâm lý của cậu lại có phần vững chắc hơn cả trước đó, thậm chí còn thả lỏng cổ để mặc cho Morgan kề dao: “Để tôi đoán nhé, cô hiện tại có khả năng lành vết thương nhanh chóng nhưng vẫn chưa thể có được điểm vượt trội nào về sức mạnh thể chất. Chắc là mấy trò thí nghiệm của cô phải chia làm nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn sẽ nâng cấp lên một chút. Đúng chứ?”

Alex cười cười nhìn thẳng vào cô ta mà nói tiếp: “Thứ cô muốn bây giờ ngay chính chủ cũng không biết nằm ở đâu, chỉ có tôi biết mà thôi. Morgan, nếu cô giết tôi rồi, cô sẽ mãi mãi không lấy được, giai đoạn tiếp theo của cuộc thí nghiệm chết tiệt kia sẽ phải ngủ đông không biết đến bao giờ. Bởi vì cô sẽ khó mà tìm được một người có thân thể đặc biệt như anh ấy.”

Khóe miệng Morgan giật giật khi nghe xong những lời này, rõ là cơn giận đang bùng lên trong lòng cô ta. 

Alex vẫn mặc kệ, dù sao hiện tại cậu cũng không giãy giụa được, xem cô ta bị chọc tức đến mức gương mặt lạnh kia phải nổi gân xanh cũng rất hả dạ. 

Cậu lại nhìn về phía Ross, kể với anh: “Anh biết không, cửa đá ở tầng hầm thật sự dày hơn em tưởng tượng đó. Chỉ với một cây búa tạ, em đã phải vất vả lắm mới đập thủng một lỗ nhỏ để chui xuống hầm và đem giấu quả tim kia của anh.” 

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy sau khi rời khỏi cục cảnh sát, linh cảm bất an đã giúp cậu đưa ra quyết định chính xác hơn bao giờ hết.

Trong lòng Ross ngổn ngang cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng, dù tin tốt Alex mang lại là Morgan chắc chắn sẽ không giết cậu nhưng anh biết điều mà cô ta có thể làm ra không chỉ có giết người thôi đâu. Chờ ở phía trước sẽ là chuỗi tra tấn không có hồi kết đến khi cô ta đạt được thứ mình muốn. Anh không lo cho mình, dù sao cơ thể này đã quen với những đau đớn và tổn thương trước đó, chỉ lo cho Alex mà thôi…

Lúc này Morgan lại đột nhiên buông tay ra, không nắm tóc cậu nữa, cũng hạ con dao xuống, dáng vẻ như đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn giận điên người vì bị thách thức. Kể ra thì Alex cũng khá khâm phục cô ta vì giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc bản thân, cậu thừa nhận mình không được như thế, dù là trước kia khi còn đang bình yên bên cạnh Ross hay là bây giờ đang lâm vào nguy cơ cận kề. Chẳng cần kể xa, mới vài giây trước cậu còn cố ý thách thức cô ta mà, trong tình huống này điều đó là không khôn ngoan chút nào nhưng cậu không kiềm được sự hả hê của mình.

Morgan bình tĩnh nhìn cậu hỏi: “Nói vậy là cậu đang tỏ vẻ với tôi rằng mình sẽ không khai ra bất cứ điều gì?”

Alex cười cười, hơi cựa quậy hai cánh tay đang bị trói chặt: “Tôi đâu có điên mà nói cho cô biết. Nghe này Morgan, tôi mà tìm được cơ hội thoát khỏi thứ trói buộc giam cầm này một lần nữa thì việc đầu tiên tôi muốn giúp anh ấy làm đó là cắt ngón tay cô và móc hai cái nhãn cầu đó để đặt vào khóa sinh trắc học của cánh cửa chết tiệt kia.”

Khóe môi Morgan hơi nhếch lên, không biết là đang giận quá hóa cười hay là đang khinh thường khả năng điều đó xảy ra. 

“Cậu có vẻ tự tin đấy, nhưng tôi hy vọng là cậu sớm thay đổi quyết định tệ hại của mình, vì nó không mang lại tốt đẹp gì cho cậu cả.”

Nói xong cô ta đứng thẳng người dậy, hất cằm ra hiệu cho một tên tay sai phía sau mình. Tên kia như đã được dặn dò từ trước, lập tức hiểu ý bước đến bên Alex tháo dây trói một tay của cậu, sau đó không nói hai lời mà ép cậu duỗi thẳng cánh tay đó ra đặt lên cái bàn trước mặt. 

Morgan dùng mũi dao đẩy ngón út của cậu tách ra sau đó đặt phần lưỡi ngay bên trên đốt thứ nhất của ngón út, rất nhân từ mà hỏi thêm lần nữa: “Cậu có suy nghĩ lại chưa?”

Alex muốn rút tay lại nhưng hiển nhiên sức của cậu bây giờ không so nổi một góc của kẻ đang đè chặt mình. Cậu mím môi nhìn về phía Ross ở đối diện, gân xanh trên trán anh đã muốn nứt ra, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt anh như muốn bảo cậu rằng mau nói ra đi. Thế nhưng Alex khẽ lắc đầu, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng phập vang lên, là tiếng lưỡi dao cắm xuống mặt bàn gỗ.

Cơn đau cắt thịt truyền đến làm Alex kêu lên thành tiếng, toàn thân run lẩy bẩy.

Máu đổ ra trên mặt bàn, Morgan ung dung nhấc con dao lên rồi dùng mũi dao khảy đốt ngón tay đã đứt rời của Alex sang một bên, tiếp tục đặt lưỡi dao vào sâu hơn một chút, nói: “Trừ hai ngón cái ra, mỗi ngón có ba đốt, cứ thế mà tính hết cho mười ngón thì cậu có hai mươi tám lần để từ từ trải nghiệm cảm giác này.”

Alex thở hổn hển, cơn đau làm toàn thân cậu run rẩy, lạnh toát từ đầu đến chân, mồ hôi lạnh cũng túa ra trên cơ thể. Nhưng đầu óc cậu lại vô cùng tỉnh táo, cậu đứt quãng nói: “Giữa chuyện mất ngón tay và nói rồi cũng bị cô giết chết, cô cảm thấy tôi sẽ ngu đến mức chọn vế sau ư?”

Lại phập một tiếng, Morgan thẳng tay chém xuống, trên mặt bàn lăn lông lốc thêm một đốt ngón tay khác.

Dù Alex cắn chặt răng nhưng vẫn không thể kiềm lại tiếng rên đau đớn của mình. Cậu biết lúc này mọi thứ chỉ mới bắt đầu. 

Thật khó để người bình thường có thể vượt qua nỗi đau thể xác, điều duy nhất giữ cho Alex không sụp đổ khi bị hành hạ có lẽ là ý nghĩ về việc nếu mình từ bỏ ở đây thì chẳng phải mọi cố gắng trước đó của cả hai đều trở nên vô ích sao? 

Morgan đối xử với cậu càng ác thì cậu càng không muốn thuận theo cô ta. Đến bây giờ Alex mới phát hiện hoá ra mình là một kẻ có tâm lý đối nghịch, càng ép cậu làm điều gì đó thì cậu sẽ đi ngược lại, vô cùng cứng đầu.

Sau khi cắt ba đốt ngón tay, Alex hoàn toàn mất đi ngón út, giữa chừng Morgan cũng nhiều lần ra tay đánh cậu, có lẽ cô ta đã phải kiềm lại vài phần sức lực để không lỡ tay đánh chết cậu, nhưng như thế cũng đủ khiến cậu ngất đi rồi tỉnh lại vài lần.

Alex không nhớ rõ lắm việc này kết thúc khi nào, chỉ biết vào lần thứ sáu khi Morgan vung dao xuống, cơn đau thắt tim kia làm cậu hoàn toàn bất tỉnh.

Sáu lần chịu đau, Alex mất hai ngón tay, cậu tỉnh lại vào một ngày sau đó. Có lẽ là vì để cho cậu có thời gian nghỉ ngơi lấy sức mà chịu đựng những lần tra tấn kế tiếp, ngày hôm ấy chúng không làm phiền đến cả hai, trong phòng giam chỉ có cậu và Ross đang mê man.

Có lẽ vì rút kinh nghiệm từ lần bọn họ tẩu thoát trước đó, không có người đến đổi thuốc cho Ross nữa. Thay vào đó là một đường ống dẫn thuốc gắn trên tường được nối vào đống máy móc phía sau anh. Thuốc từ phòng ngoài đưa vào, bọn chúng có thể đảm bảo anh không tìm được con mồi nào cả. 

Giữa ngày có người đẩy một khay thức ăn vào từ khe cửa cho Alex, nhưng cậu quá mệt mỏi để ăn nó. Chỉ có đến ngày thứ hai, khi ý thức cậu hoàn toàn tỉnh táo, cậu ép mình ăn khối bánh mì cứng ngắc kia, vì chỉ có thế mới sống tiếp được. 

Cũng là ngày hôm ấy, Ross lại bị mổ xẻ làm thí nghiệm, giống như cái hôm khi cậu bị bọn chúng hành hạ, anh cũng bị chúng ép nhìn cảnh đó. Lần này đến phiên cậu phải trơ mắt nhìn chúng cắt rời bộ phận cơ thể anh, bởi vì anh không chết mà chỉ đau đớn thế nên cảnh tượng và mức độ tàn bạo còn gấp nhiều lần so với cậu. Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là bị cố định trên ghế và nhìn cho rõ. 

Không thể không nói, đây là một đòn tâm lý nặng nề mà Morgan giáng xuống, Alex chỉ biết sau khi cuộc thí nghiệm đó kết thúc, tay chân Ross vẫn chưa thể mọc lại, mà hai mắt cậu đã đau rát và mờ đi vì khóc quá nhiều. 

Lại sau đó một ngày, cuộc tra tấn đổi đối tượng, giống như một vòng lặp, bọn họ thay phiên nhau trở thành những món đồ chơi rách rưới trong tay những kẻ này, và người còn lại thì phải nhìn.

Bọn chúng khống chế thời gian và mức độ một cách điêu luyện, đủ để đảm bảo cậu dở sống dở chết ngày hôm nay nhưng hai ngày sau vẫn có thể tiếp tục chịu đòn. Cách thức tra tấn cũng rất phong phú, có vẻ như Morgan chán việc cắt ngón tay rồi.

Ross ngoại trừ những lúc bị mổ xẻ là tỉnh táo thì phần lớn thời gian còn lại anh đều bị rối loạn ý thức bởi lượng thuốc gia tăng quá nhiều. Có khi anh mê man bất tỉnh, hoặc khi tỉnh táo thì anh dường như không thể nhận ra cậu, phản ứng của anh đôi lúc chậm chạp giống như rối gỗ, nhưng cũng có lúc dễ xúc động và quá khích. Số lần anh giữ được trạng thái bình thường của mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!