Morgan vẫn còn trên đài quan sát cái đuôi mới mọc của đối tượng thí nghiệm, bỗng nhiên chuông điện thoại trong túi reo lên, người gọi đến là tay sai mà cô ta phái đi lấy Nguồn Sống.
Cô ta đang rất mong chờ tin tức của thứ đó, nếu lấy được thì giai đoạn ba của cuộc thí nghiệm có thể bắt đầu ngay lập tức.
Morgan bắt máy hỏi thẳng: “Đã lấy được hay chưa?”
Đáng tiếc người ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây thì mang đến một tin xấu: “Không có. Căn nhà hoang mà hắn nói đúng là có một tầng hầm, nhưng cửa đá lớn chặn ở hầm đã bị ai đó đập vỡ một lỗ, két sắt giấu bên dưới hoàn toàn trống rỗng.”
“Cái gì?” Morgan đứng bật dậy, sầm mặt lại, trong mắt toát ra hơi lạnh thấu xương. Rosalio nói láo? Bạn đời của hắn ta nằm trong tay cô thế mà hắn lại dám nói láo?
Người ở đầu dây bên kia nói thêm: “Chúng tôi đã lục soát nhưng cũng chỉ tìm được một ít hồ sơ ghi chép về quá trình giải phẫu tách rời của hắn ta mà thôi.”
Điều này chứng tỏ ít nhất thì bộ phận còn lại đúng thật là trái tim thứ hai, chỉ có điều vị trí của nó đã sớm bị đổi đi.
Morgan siết chặt điện thoại trong tay, đầu ngón tay đã có hơi trắng bệch. Đúng lúc này, hệ thống đèn điện bất ngờ chuyển sang màu đỏ, tiếng báo động nguy cấp vang lên inh ỏi trong phòng thí nghiệm. Tay trợ lý luôn đi theo Morgan từ bên ngoài bước nhanh vào trong, cặp mắt híp lại của hắn ta ánh lên vẻ nguy hiểm: “Ngài thanh tra, hai kẻ kia thoát khỏi phòng lấy mẫu rồi, chúng đang muốn tẩu thoát.”
Tiếng chuông báo và đèn đỏ chứng tỏ có người động vào mấy cánh cửa cần dấu tay và thẻ từ của nhân viên nghiên cứu. Ngoại trừ lối duy nhất thông ra bên ngoài thì toàn bộ cửa trong khu thí nghiệm chỉ cần có người cố ý muốn mở mà không cung cấp dấu vân tay và thẻ từ vào lần thứ hai thì sẽ lập tức kích hoạt báo động.
Lần đầu tiên gương mặt lạnh như tiền của Morgan hiện lên vẻ giận dữ rõ ràng đến vậy, cứ tưởng cô ta là loại người có thể khống chế biểu cảm của mình. Có lẽ trên đời này không có ai là hoàn toàn điều khiển được cảm xúc, chẳng qua những sự kiện trước kia vẫn chưa chạm vào điểm mấu chốt của cô ta mà thôi.
Morgan sẽ cho phép dự án đã sắp thành công hoàn mỹ của mình thiếu đi mảnh ghép quan trọng nhất ư?
Cô ta gằn giọng nói vào trong điện thoại: “Trở về, tôi sẽ đích thân khiến cho hắn ta phải nôn ra thông tin!”
Nói rồi cúp máy, cô ta liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ xử lý chuyện còn lại của đối tượng thí nghiệm trong lồng kia, sau đó bước nhanh ra ngoài theo tay trợ lý của mình.
Lão bác sĩ gật đầu, nhìn xuống đối tượng thí nghiệm bị đèn chuyển đỏ và tiếng còi báo inh ỏi dọa cho rúc vào vách lồng. Ông ta ngoắc tay ra hiệu với một nhân viên nghiên cứu, chỉ thấy nhân viên nọ đứng bên ngoài lồng bắn một viên thuốc vào cơ thể người nọ, khiến người nọ rú lên ngã xuống đất, cái đuôi non nớt vừa mọc ra không ngừng quằn quại, cuộn lên rồi co giật như rắn. Nó giãy giụa một lúc rồi dần dần bị thuốc ngấm trong cơ thể ức chế, thế nhưng nó không giống như bản gốc là Marilyn hay Ross sẽ rút vào trong cơ thể, mà lại rụng ra rồi thối rữa. Quá trình này dường như gây ra rất nhiều đau đớn khiến đối tượng thí nghiệm liên tục la hét, cuối cùng khi người nọ mất ý thức và bị khiêng ra khỏi lồng, trên sàn chỉ còn lại một bãi nước thịt thối cùng với xương đuôi trắng mục rã.
Morgan tạm thời không thấy được cảnh tượng này, cô ta đang đè nén cơn giận mà đi theo tay trợ lý, lạnh giọng hỏi: “Đã điều người đi ngăn bọn chúng chưa?”
Tay trợ lý gật đầu: “Thanh tra yên tâm, chúng sẽ không thoát khỏi đây được đâu.”
Vừa nói, cả hai vừa bước vào phòng giám sát, nhân viên trực trong phòng thấy Morgan thì lập tức báo cáo: “Chúng giết được vài lính gác của chúng ta, nhưng vẫn còn kẹt ở khu lấy mẫu vì không tìm được lối ra.”
Nói xong hắn nhấn chọn một khung hình để phóng to, nơi đó đã vô cùng náo loạn, hai người Alex và Ross toàn thân dính đầy máu, một trước một sau chạy trong hành lang. Trên hành lang là xác lính gác chặn đường chỉ mới bị hạ gục trước đó vài giây. Bọn họ không chần chừ một giây nào, sau khi hạ gục lính gác thì vội vàng chạy đi, nhưng lại tiếp tục bị chặn ở khúc rẽ.
Đối diện với nòng súng chĩa thẳng vào mặt trong cự ly gần, phản ứng của Ross cực nhanh sau khi đã có máu người bổ sung thể lực, anh chộp lấy nòng súng đẩy sang bên trái khiến viên đạn bay ra bắn lệch vào tường. Một tay khác của anh vung mạnh, tốc độ nhanh đến mắt thường khó mà thấy rõ, chỉ trong chớp mắt cánh tay cầm súng của tên lính đã bị bẻ gãy, thế nhưng hắn ta còn chưa kịp kêu đau thì một chiếc đuôi nhọn đen nhánh từ bên dưới đâm ngược lên, xỏ xuyên qua cằm, họng, hốc mắt, rồi đục thủng đỉnh đầu.
Tên lính ngã rầm xuống đất, chết không nhắm mắt.
Ross vung vẩy cái đuôi giũ sạch máu và óc người dính bên trên, sau đó kéo tay Alex tiếp tục chạy về phía trước.
Morgan nhìn chằm chằm màn hình, cái nhìn như muốn xuyên qua và giết chết hai người bọn họ ngay lập tức, thế nhưng bóng dáng bọn họ rất nhanh đã biến mất bởi điểm mù của camera.
Tên nhân viên lập tức đổi sang màn hình camera khác nơi tầm ngắm của nó có thể quay rõ Alex và Ross.
Lúc bọn họ chạy ngang qua chiếc thang máy đã bị vô hiệu hóa từ lúc báo động đỏ vang lên, Alex bỗng nhiên đứng khựng lại, nói: “Khoan đã Ross. Có bản đồ.”
Bên cạnh thang máy có một cái sơ đồ khu thí nghiệm được dán lên, vô tình cung cấp thứ mà bọn họ cần nhất lúc này.
Alex thở hồng hộc, chỉ tay vào bản đồ nói: “Chúng ta đi nhầm hướng rồi, ban nãy phải rẽ sang phía ngược lại mới đến được cửa ra duy nhất ở đây, lối này sẽ chỉ dẫn chúng ta đến một khu lấy mẫu khác mà thôi.”
Ross gật đầu, lập tức muốn quay ngược lại thì bị Alex níu giữ vài giây: “Chờ một chút, để em ghi nhớ nó.”
Alex dùng tay lần theo đường đi trên bản đồ, liên tục lẩm nhẩm để ghi nhớ những khu vực chính và lối đi cần thiết, hơi thở cậu run rẩy, cậu không biết liệu mình có thể nhớ hết được nó không, nơi này tuy không phải là một mê cung nhưng vẫn rất phức tạp.
Chừng hơn mười giây sau, Alex quay đầu kéo lấy đôi tay đã đầy máu của Ross: “Theo em.”
Morgan nheo mắt, nguy hiểm nói: “Chúng sẽ nhanh chóng tìm thấy cửa ra đấy.”
Cô ta lấy một cái tai nghe trong phòng giám sát nhét vào lỗ tai, sau đó ra lệnh cho nhân viên trực trong phòng giám sát: “Liên tục báo lại hướng đi của chúng cho tôi!”
Nói xong cô ta đẩy mạnh cửa phòng bước như bay ra ngoài, theo sau là tay trợ lý của mình: “Tôi sẽ tự mình tóm chúng!”
“Được.”
Lúc này Alex và Ross đã chạy qua mấy khúc rẽ và cầu thang theo sơ đồ mà bọn họ nhìn thấy. Trên đường chạy chạm mặt không ít nghiên cứu viên nhưng phần lớn bọn họ không mang vũ khí đe dọa nên cả hai đều mặc kệ, cứ tiếp tục chạy đi, nếu gặp phải lính canh và những kẻ cầm súng truy đuổi mới đổi hướng hoặc giết chết bọn chúng.
Càng lúc vòng vây càng dày đặc, hầu như trên tất cả hành lang đều có tay sai của Morgan, bấy giờ thứ đạn kim loại trong súng đã bị đổi thành đầu đạn chứa thuốc chuyên dùng để ngăn chặn Kẻ Ăn Người. Mỗi khi giáp mặt trong hành lang chật hẹp, vì để che chắn cho Alex, Ross bị trúng không ít đạn. Thế nhưng bọn họ không có thời gian dừng lại “nạp năng lượng” bởi vì chỉ cần chậm trễ một chút thì bọn họ sẽ không thể chạy đến lối ra trong vòng vây tứ phía này.
Tác dụng thuốc rất nhanh khiến Ross cảm thấy sức lực mình bị rút cạn, tay chân bắt đầu tê cứng, hình ảnh trước mắt hoa lên.
Anh lắc đầu mạnh, không thể để mình mất đi ý thức lúc này: “Hướng nào?”
Alex biết anh bị trúng đạn rồi, triệu chứng rối loạn ý thức lại đến, cậu kéo anh rẽ phải, chỉ hướng cho anh.
Những kẻ cầm súng đã đuổi tới phía sau, nếu không phải hai người kịp thời đổi hướng thì Alex chạy phía sau đã bị trúng đạn rồi.
Nhưng chẳng may là ở phía trước, Morgan cũng đã đến, cô ta đứng chờ sẵn với khẩu súng trong tay, Ross vừa xuất hiện đã liên tục nhắm bắn, dù trên hành lang dài thì với tài thiện xạ của cô ta đã có hai phát bắn trúng. Những viên đạn chứa thuốc khiến anh không kìm được mà khẽ hừ một tiếng, thở hồng hộc.
Alex lúc này đã rất kinh hoàng, cậu được anh che chắn phía sau, cũng nhờ thế mà trông thấy cảnh tượng một viên đạn bắn hụt của Morgan ghim vào một tên tay sai vừa đuổi tới sau lưng mình. Đầu đạn chứa thuốc nọ vốn tưởng rằng chỉ có tác dụng ức chế sức mạnh của Ross nhưng hóa ra đối với con người nó còn là chất cực độc. Tên tay sai kia vừa dính đạn đã hét lên thảm thiết, thịt ở vết đạn thối rữa với tốc độ nhanh đến chóng mặt, nó lan ra khắp cơ thể cho đến khi hắn ta ngã quỵ xuống sàn, biến thành một đống bầy nhầy không còn hình thù.
Lúc này Alex mới nhận ra nguy hiểm khó lường từ lúc chạy trốn, cậu đã nhiều lần suýt chút nữa ăn đạn, vốn tưởng cùng lắm chỉ là bị thương mà thôi. Nhưng hóa ra một khi trúng đạn thì thứ chào đón cậu sẽ là cái chết kinh khủng như vậy.
Alex vội vàng túm lấy vạt áo Ross, kêu lên: “Cầu thang bên trái, chúng ta đến nơi rồi!”
Trên hành lang, cầu thang bên trái nằm ở gần họ hơn, thế nên Morgan không kịp gây thêm thương tích nào cho Ross nữa.
Mà vừa lên khỏi cầu thang, một cánh cửa to nặng cũng hiện ra trước mặt hai người. Có điều những dòng chữ cũ kỹ được vẽ từ nước sơn trên cánh cửa làm Alex sững người.
Add comment