PHONG NGOA

Chương 51: Rối loạn ý thức và nguy hiểm tiềm tàng của nó

Muốn dụ gã tay sai vào phòng không dễ dàng như Alex tưởng, sau hồi lâu nghĩ cách, Alex bắt đầu thử các biện pháp khác nhau. Ban đầu cậu lớn tiếng gọi nhưng không có ai trả lời, sau đó cậu thử cách mạnh hơn như liên tục giật dây xích khiến nó va chạm với cái cột sắt tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, thậm chí còn bắt đầu chửi mắng, bất kỳ ai dính vào cái cơ sở thí nghiệm ngầm chết tiệt này đều bị cậu nhục mạ từ trên xuống dưới, mà nhiều nhất vẫn là Morgan. 

Alex sẽ không bao giờ ngờ được lại có ngày mình làm ra hành động như thế này. Có lẽ vì những lời mắng chửi của cậu quá khó nghe, thế nên sau nửa tiếng chửi đổng, gã đàn ông cao to trên mặt có vết thương xuất hiện trước cánh cửa sắt. Gã ta đẩy nắp chắn ở khe cửa lên, thế nhưng chỉ cảnh cáo chứ không hề bước vào phòng, giống như không mấy để tâm đến vậy.

Alex nghĩ nếu lại tiếp tục làm ầm lên thì có khi hắn ta sẽ mất kiên nhẫn mà bước vào đây thật. Chỉ có điều tính toán này vẫn thất bại, lần cảnh cáo thứ hai của hắn ta chính là chĩa một khẩu súng vào phòng qua khe cửa sau đó bóp cò, hắn đã cố ý bắn bừa nhưng cũng suýt chút nữa đạn đã ghim vào đầu Alex. Lần này cậu thật sự không dám nói quá nhiều.  

Quá trình dây dưa ấy Alex đoán chừng cũng phải gần hai tiếng đồng hồ, cổ họng cậu vừa khàn vừa khát khô. Cậu nhìn về phía Ross muốn thử hỏi anh xem, thế nhưng chẳng biết từ khi nào Ross đã nhắm nghiền hai mắt, đầu gục xuống, hoàn toàn không có phản ứng với tiếng ồn mà cậu tạo ra từ nãy đến giờ.

Alex lo lắng nhổm dậy, nhỏ giọng gọi anh: “Ross, Ross à.”

Ross vẫn không có phản ứng, điều này làm Alex hoảng loạn, cậu kéo lê dây xích về nơi xa nhất mà nó có thể đến: “Ross, anh có nghe thấy em gọi không?”

Cậu hạ thấp người, cố nhìn rõ gương mặt đang cúi gằm của anh, lúc trông thấy mày anh khẽ cau lại thì mới thở phào. 

“Anh ổn chứ? Có thể gắng gượng được không?”

Phải mất một lúc lâu Ross mới mở miệng, anh nói rất chậm, giống như không còn sức lực vậy: “Không có gì đâu… chỉ là… thứ thuốc đó khiến ý thức của anh trở nên… rối loạn… đôi khi có cảm giác như sẽ bất tỉnh nhưng lại không thể…”

Hình như có một lợi ích gì đó trong việc giữ cho não bộ của anh không hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê khi lấy mẫu thử nghiệm, thế nên thứ thuốc mà bọn chúng sử dụng lúc này không giống cái loại mà tay cảnh sát bất ngờ tiêm cho anh vào sáng ngày hôm ấy. 

Có đôi khi anh sẽ tỉnh táo, nhưng đôi khi lại hoàn toàn không nhớ ra mình là ai, đang ở đâu, phản xạ cũng rất chậm và luôn trong trạng thái buồn ngủ nhưng không ngủ được. 

Alex cau mày nhìn túi chất lỏng đặc sệt có màu xanh nhạt kia, nước thuốc quái dị chiếm chưa đến một phần tư túi dịch, nó được truyền liên tục vào cơ thể anh thông qua phần ống dẫn ở sau gáy.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu. 

Phải rồi, thuốc! Nếu túi thuốc chảy hết, gã tay sai chắc chắn sẽ phải tiến vào đây để đổi túi truyền mới. Nhưng với tốc độ nhỏ giọt của nước thuốc chắc có lẽ sẽ phải chờ thêm hai tiếng nữa. 

“Ross, có lẽ chúng ta buộc phải chờ đến khi túi thuốc của anh truyền gần hết mới có người tiến vào. Khi đó anh có thể giữ được tỉnh táo không?”

Ross khó khăn nâng mắt lên, hình như cơn rối loạn ý thức lại đến nên mất một lúc anh mới hiểu ý cậu. Anh nói: “Được.”

Alex gật đầu, có lẽ kế hoạch sẽ thành công. 

Cậu bắt đầu đi lại trong khoảng dây xích cho phép, vừa đi vừa nhẩm đếm số bước chân để đo đạc khoảng cách, trong đầu tính toán một vài thứ. Khi làm xong thì chuyện còn lại cũng chỉ có chờ đợi, quãng thời gian chờ đợi không ngắn khiến cơ thể Alex dần thả lỏng, trải qua một ngày bị giày vò nó đã bắt đầu kháng nghị, bấy giờ cậu mới ý thức được mình cũng không còn nhiều sức lực. Muốn chạy khỏi đây trước hết vẫn phải nắm bắt cơ hội nghỉ ngơi chỉ trong hai tiếng này.

Alex không ngồi nữa mà nằm xuống sàn ở vị trí gần anh nhất, cuộn mình lại nghỉ ngơi một chút, trong lòng thầm cầu mong cơ sở thí nghiệm này của Morgan cách xa Estaban để lũ tay sai của cô ta tốn nhiều thời gian mới đến được bãi phế liệu ấy. 

Alex vốn chỉ định nằm một lúc, hai mắt cậu luôn quan sát túi thuốc treo lơ lửng bên cạnh Ross, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên cậu thiếp đi lúc nào không hay. 

Giấc ngủ của cậu cứ chập chờn, ngực và bụng cậu vẫn còn đau âm ỉ sau trận tra tấn bằng nước kia, chợp mắt không được bao lâu Alex lại vì cơn khó thở làm cho tỉnh giấc, sau đó lại tiếp tục mê man, rồi lại bị những đợt đau quặn ở vùng ngực và phổi đánh thức một lần nữa. Có lẽ tổn thương nội tạng không nhẹ như cậu nghĩ. 

Chẳng biết qua bao lâu, lúc Alex mơ màng tỉnh lại, túi thuốc treo bên cạnh Ross đã gần cạn đáy. Cậu giật mình ngồi bật dậy, hình như có tiếng bước chân vọng lại từ hành lang bên ngoài, rất nhỏ, chứng tỏ có người đến đây nhưng khoảng cách vẫn còn xa. 

Có lẽ là người đến thay túi thuốc, Alex vội vàng gọi anh: “Ross, Ross… anh thế nào rồi?”

Ross nghe thấy tiếng gọi, anh có vẻ tỉnh táo hơn ban nãy nên khẽ nâng đầu nhìn người thanh niên đang ngồi trên mặt đất sốt sắng gọi mình, đáp nhẹ: “Anh ổn.”

Alex gật đầu rồi đứng dậy, thầm lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.

Một lát sau lạch cạch vài tiếng, cánh cửa sắt kia lần nữa mở ra, quả nhiên kẻ đến là gã tay sai cao to lực lưỡng có vết thương trên mặt. Alex nhớ kỹ gương mặt gã ta bởi vì gã chính là người chụp thuốc mê cậu nhưng bị cậu dùng cốc thủy tinh đập vào mặt khi giằng co. Hốc mắt sâu, mũi khoằm, môi mỏng lúc nào cũng mím chặt, trông rất hung ác. 

Gã cầm trong tay túi truyền dịch chứa nước thuốc có màu xanh giống hệt loại chất lỏng đã gần cạn đáy ở chỗ Ross. Alex nhìn chằm chằm gã, phát hiện ở thắt lưng quần của gã giấu không chỉ một cây súng. 

Chỉ có một cơ hội mà thôi. Alex nghĩ. Nếu như ra tay không đúng thời điểm, đầu cậu có thể sẽ phải ăn kẹo đồng.

Gã ta vừa bước vào thì nhìn Alex chằm chằm như để cảnh cáo cậu chớ có làm loạn và gây ồn như ban nãy, gã thậm chí còn bước vào trong phạm vi dây xích của cậu, móc một khẩu súng ra dí dí vào đầu cậu nói: “Nếu mày lại chửi bới linh tinh hay quấy rầy khi tao còn đang ở đây thì cứ liệu hồn đấy.”

Alex mím môi, tặng cho gã một cái lườm sắc lẹm. Gã ta không biết, trong lòng Alex vẫn đang thầm đếm bước chân và tính toán khoảng cách, tựa như một con báo đang chờ đợi thời cơ.

Gã đàn ông thấy cậu biết điều ngậm mồm vào thì hừ lạnh một tiếng, cất súng rồi quay lưng đi về phía Ross. 

Bước thứ năm, thứ sáu… thứ bảy, càng đếm, tim Alex càng nổi trống, cậu lia mắt nhìn về phía Ross, anh vẫn gục đầu đóng vai “người chết” nhưng Alex biết anh cũng đang chuẩn bị. 

Chờ khi đếm thầm đến bước thứ mười hai, gã đàn ông vừa đúng lúc dừng chân ở rìa phạm vi dây xích kéo đến, Alex bất ngờ xông tới, cậu ngồi thụp xuống đá vào khuỷu chân sau của gã thật mạnh.

Tấn công bất ngờ làm gã không đề phòng mà khuỵu xuống, đương nhiên Alex không hy vọng chỉ một chiêu nho nhỏ đã có thể làm gã ngã. Khi gã định quay đầu lại thì Alex dùng hết sức bình sinh tông mạnh vào người, hất cho gã ngã về phía Ross.

Chỉ cần như vậy, chỉ cần gã ta ngã đến gần anh.

Alex kêu to: “Ross!”

Đúng lúc này, anh bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, không chút do dự há miệng cắn phập vào mặt gã đàn ông đang bổ nhào lại đây, máu văng ra tung tóe.

Gã đàn ông rú lên đầy đau đớn, toàn bộ thịt ở má phải của gã bị Ross nghiến chặt trong miệng khiến mí dưới bị kéo căng để lộ phần cầu mắt đỏ ngầu. 

Máu nóng tích tắc chảy vào miệng mang theo thứ năng lượng dồi dào tưới đẫm các thớ thịt đã khô cằn không một chút sức sống nào của anh.

Gã đàn ông dù bị đau nhưng cũng không phải là kẻ tầm thường, kể thì chậm nhưng phản ứng của gã rất nhanh, gã cố chịu đau, nhanh chóng đưa tay rút súng ra nhưng cùng lúc đó tiếng kim loại gãy cũng vang lên giòn giã, còng sắt ở cổ tay phải đã bị Ross giật bung.

Anh chộp lấy cánh tay đang muốn rút súng của gã khiến gã không thể làm được, hàm răng cũng đồng thời siết chặt hơn làm thịt má gã rách toạc, gã đau đến kêu la thảm thiết không ngừng lùi về sau. Ross nhân cơ hội đó xé luôn phần má phải của gã rồi hấp tấp nhai nó. 

Alex ở đối diện nhìn gương mặt đầy máu của anh, cách anh ăn như một kẻ nghiện cuối cùng cũng được thỏa mãn, vẻ mặt ấy của anh cậu chưa từng chứng kiến bao giờ… vừa hoang dại vừa đáng sợ. 

Sau khi nhai nuốt miếng thịt, anh liếm đôi môi đẫm máu của mình, nhìn chằm chặp vào gã đàn ông đang ôm lấy gương mặt biến dạng mà kêu la.

Alex giật mình, nhận thấy gã tay sai kia vì vùng vẫy mà lại thoát ra khỏi phạm vi Ross có thể với đến, cậu không kịp nghĩ nhiều việc anh đã có thể bứt gãy còng tay hay chưa thì chân cậu đã phản ứng trước cả mạch não. Cậu đạp mạnh vào lưng gã đàn ông khiến gã ta lảo đảo, lần nữa bị đẩy về phía Ross. 

Cú ngã này giúp Ross cắn được cổ gã, máu từ động mạch tuôn ra như suối, còn nhiều hơn cả ban nãy, nó chảy ướt đẫm ngực anh. Phần lớn số máu đều bị anh uống vào bụng, càng uống, Alex có thể dùng mắt thường nhìn thấy rõ tường tận sự thay đổi. 

Vết thương trên cơ thể anh nhanh chóng lành lại, cơ bắp anh gồng lên, cái còng sắt còn lại lập tức đứt đôi, anh chộp lấy cơ thể gã đàn ông đang trợn mắt hấp hối, quai hàm siết chặt rồi giật mạnh ra khiến cổ của gã chỉ trong nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng to tướng. 

Căn phòng này và cả Alex đứng phía sau đã bị máu của gã vấy đầy.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!