PHONG NGOA

Chương 51: Ngoại truyện – Ali bị nhiệt miệng (Hết phần 2)

Mấy ngày hôm nay Ali bị Hoàng Bách bỏ bê… thật ra là anh đi công tác, cậu ở nhà một mình lại trở nên lười nấu ăn, không có người quản thúc làm cậu quay về cuộc sống mất cân bằng ngày trước: Thức khuya, dậy trễ, làm bạn với thức ăn nhanh.

Có điều ngày trước khi chưa quen Hoàng Bách, cậu sống trường kỳ như thế quen rồi, nhưng từ khi ở với anh thì thay đổi hẳn, bây giờ bỗng nhiên quay lại thói sinh hoạt không chút lành mạnh đó, cơ thể lập tức kháng nghị.

Đang yên đang lành chờ đến ngày anh yêu trở về để đi đón anh, trên gương mặt trắng trẻo mịn màng điển trai của cậu vinh quang nổi một cục mụn to tướng, còn bị nhiệt miệng.

Sáng hôm nay thức dậy, vừa hớp một miếng nước cậu đã đau thấu trời xanh. Vết nhiệt miệng chết tiệt rất biết chọn vị trí, không nổi ở môi hay lợi, mà nổi ở nơi đau nhất là mặt bên của lưỡi, chỉ cần nhúc nhích lưỡi một chút là vết loét sẽ cọ ngay vào răng hàm, cảm giác đúng là muốn thăng thiên.

Vì thế sáng nay đi đón Hoàng Bách, Ali không thể không mang một cái khẩu trang to tướng che đi cục mụn trên mặt, đứng ngóng anh ở khu vực chờ.

Thật may mắn khi mà ngày phát tác nhiệt miệng và nổi mụn cũng là ngày Hoàng Bách kết thúc công tác. Thật không biết nếu anh đi lâu hơn nữa Ali sẽ còn thảm đến cỡ nào.

Cậu vừa nhác thấy bóng dáng mặc tây trang kéo vali quen thuộc của anh đã vẫy tay hô: “Anh Bách, em ở đây.”

Hoàng Bách từ xa đã trông thấy cậu như hạc giữa bầy gà, thân cao, tóc xoăn màu đồng, dù trên mặt đeo khẩu trang nhưng vừa nhìn đã biết người yêu mình. Anh kéo vali đi nhanh đến ôm lấy cậu, không kéo khẩu trang cậu xuống mà nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu một cái, hỏi: “Ở nhà nhớ anh không?”

Ali gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Dạ nhớ.”

Anh cười: “Anh cũng vậy. Chúng ta về thôi.”

Lúc leo lên xe, Hoàng Bách mới phát hiện ra khác thường: “Sao em còn đeo khẩu trang vậy?”

Ali ậm ờ một hồi mới lấy hết can đảm gỡ ra, bày cặp mắt tròn xoe đáng thương nhìn anh.

Hoàng Bách đơ người nhìn cậu mấy giây, hai mắt không cách nào dời khỏi cục mụn đỏ tròn của cậu. Một giây sau đó anh cười phá lên: “Ali, em nổi mụn này ha ha ha.”

Ali xị mặt: “Anh còn cười em.”

Phải biết từ khi quen cậu đến giờ, Hoàng Bách vẫn luôn cảm thán da cậu đẹp, chưa từng thấy trên mặt cậu xuất hiện một hạt mụn nào, cậu còn rất lấy làm tự hào vì điều này. Thế mà bây giờ lại có một nốt to như vậy, đúng là hiếm lạ.

Hoàng Bách ngã ngửa ra ghế xe mà cười, đến mức tài xế xe phải quay đầu nhìn. Ali xấu hổ muốn chết, mặt xị một đống, quay đầu ngó ra cửa sổ, giận hờn không thèm đếm xỉa đến anh.

Hoàng Bách cười đủ rồi, thấy cậu như vậy thì đứng đắn lại, anh ho một tiếng, nén cười mà ngồi thẳng dậy ôm lấy mặt cậu kéo sang: “Được rồi, cho anh xem nào.”

Ali giãy ra: “Không cho xem, anh lại cười.”

“Ngoan nào.” Hoàng Bách mím môi, tỏ vẻ sẽ không chọc cậu nữa, đưa tay nắm cằm cậu xoay lại.

Mụn nổi ở bên má cậu, gần chỗ mũi, hồng hồng đỏ đỏ, sưng hơi to. Thật ra trên khuôn mặt không chút tì vết này của cậu xuất hiện một nốt mụn như vậy nhìn lại không có gì chướng mắt, ngược lại còn có phần dễ thương.

Anh hỏi: “Đau không?”

“Đương nhiên là đau.”

“Anh thổi thổi hết đau.” Nói rồi Hoàng Bách thổi lên má cậu hai cái, còn hôn nhè nhẹ. Xong rồi cười dịu dàng: “Thế nào? Hết đau chưa?”

Ali đang xị mặt vậy mà vừa được dỗ ngọt hai câu đã biến trở về dáng vẻ chó nhỏ muốn được cưng nựng như ngày thường.

“Hết òi, anh hôn nữa đi.”

Hoàng Bách lập tức đổi bên hôn cậu, chọc cho cậu vui, hoàn toàn không thèm để ý đến vị tài xế đang đen mặt phía trước. Chờ khi chim chuột nhau đủ rồi, anh mới ôm mặt cậu, nghiêm túc xem xét: “Lại thức khuya có phải không?”

“Không có anh em bị khó ngủ.”

Hoàng Bách nhìn cậu, không rõ là khó ngủ thật hay cố tình lấy lý do này để làm anh mềm lòng. Nhưng dù là cái gì thì anh cũng mềm lòng rồi. Ali nhìn ra trong mắt anh là dịu dàng quen thuộc và không nỡ, cảm thấy nhớ nhung trong lòng được lấp đến là đầy tràn, bèn há miệng, muốn tìm thêm cảm giác được chăm sóc từ anh, nói: “Em còn bị nhiệt miệng, đau lắm.”

Có điều cậu nói được một nửa thì cứng người lại, dáng vẻ vểnh đuôi chờ được dỗ ngọt qua vài giây sực tỉnh đã biến mất tắm. Thôi tiêu, cậu quên mất một chuyện quan trọng!

Nhưng không kịp rút lại lời nói nữa rồi.

Hoàng Bách nhíu mày, sắc mặt bắt đầu tối sầm lại, mắt lạnh nhìn cậu: “Những ngày qua em ăn cái gì?”

Ali hận không thể cắn lưỡi luôn cho rồi, sao cậu lại quên mất chứ, trước khi đi công tác anh dặn cậu không được ăn mì gói, cũng được không được ăn quá nhiều thức ăn nhanh, còn có mấy hôm anh gọi điện về cậu nói xạo là mình ăn uống lành mạnh lắm. Lành mạnh mà để nhiệt miệng thì lòi đuôi chuột rồi!

Lập tức, cậu ngậm mồm vào, đảo mắt nhìn đông nhìn tây chỉ có nhìn anh là không dám.

Hoàng Bách bị dáng vẻ của cậu chọc giận, lặp lại câu hỏi: “Những ngày qua em ăn cái gì?”

Ali xoắn xoắn ngón tay, cuối cùng vẫn rặn ra được câu trả lời thật: “Gà, gà rán.”

Hoàng Bách hừ một tiếng, không thèm nói gì nữa mà buông cậu ra, khoanh tay ngồi qua một bên, dáng vẻ tỏ rõ mình tức giận.

Anh nghiến răng, trong lòng thầm tính xem lát nữa về nhà nên dạy dỗ cậu thế nào. Người yêu bị chiều hư rồi, mấy ngày trước còn dám nói dối là tự nấu ăn, phải dạy dỗ lại thôi.

Ali ngồi bên cạnh cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng toả ra từ người anh. Phải biết, mỗi khi anh giận chính là như vậy, sẽ không thèm dỗ cậu, không thèm để ý đến cậu, mặc xác cậu luôn.

Trong lòng cậu lúc này đang có một trái quýt nhỏ nhân hoá không ngừng chạy loạn, vừa chạy vừa ôm mặt kêu to: “Noooooo!!!! Tiêu mình rồi.”

Ali khóc không ra nước mắt, đúng là cái miệng hại cái thân mà, anh ấy phớt lờ mình rồi.

Có điều Hoàng Bách dù lạnh mặt nhưng giữa chừng vẫn bảo tài xế dừng lại ở một hiệu thuốc, sau đó xuống xe đi thẳng vào trong. Ali ngồi trên xe nhìn theo, dù hơi thấp thỏm nhưng cũng nén không được mà cười tủm tỉm.

Ảnh mua thuốc bôi cho mình.

Đợi khi về đến nhà, vừa vào cửa, Ali còn chưa kịp bày ra dáng vẻ bé hư biết sai rồi thì bị kéo một cái, cửa còn chưa đóng đã bị người yêu đè lên tường.

Tuy là Ali cao hơn Hoàng Bách nửa cái đầu, hình thể cũng cường tráng hơn, nhưng tình thế lúc này lại có hơi trái ngược. Hoàng Bách chống một tay vào tường, một tay tóm sau gáy cậu, ngửa đầu nheo mắt nhìn.

Ali co người lại, cố gắng làm cho mình thật là “nhỏ bé”, cúi đầu trông anh, khó khăn nuốt nước bọt: “D…dạ?”

Cậu cảm giác được cái tay sau gáy mình chuyển ra phía trước, sau đó nắm lấy cằm mình.

“Há miệng ra.”

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt, Ali ngoan ngoãn hé miệng, nhưng anh lại bất mãn: “Há to ra.”

Ali lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, dùng đôi mắt tròn khổ sở nhìn anh, kêu đau một tiếng.

Hoàng Bách hơi khựng lại, mày giãn ra nhưng cái tay vẫn giữ cằm cậu: “Há ra cho anh xem vết loét ở chỗ nào.”

Ali chậm rãi há miệng, hơi vươn lưỡi ra, ngọng nghịu nói: “Chỗ lưỡi ạ.”

Hoàng Bách nghiêng đầu nhìn, phát hiện vị trí của nó đúng là độc ác, kiểu này chỉ cần hơi động đậy lưỡi một cái là sẽ đau chết.

Anh hừ một tiếng: “Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, vừa buông em ra là lại chứng nào tật nấy, còn học nói dối lừa anh là không ăn đồ dầu mỡ, xem cái này là cái gì?”

Ali mếu mặt: “Em biết sai rồi mà ╭╮

Hoàng Bách lạnh lùng nhìn cậu một hồi, sau đó phun ra một câu: “Trừng phạt em!”

Nói rồi anh bất ngờ hôn tới, lưỡi anh như một con rắn uốn lượn luồn qua, quấn lấy cái lưỡi hồng hào mềm mại nào đó đã cứng đờ vì đau.

Ali rên lên một tiếng, suýt thì ứa nước mắt. Hu hu hu, anh Bách ác quá đi, đau chết được… nhưng mà sao cậu lại thấy thích thích, làm thế nào bây giờ?

Hoàng Bách dù có hơi thô bạo nhưng vừa nghe thấy tiếng rên của cậu thì nhẹ lại, cố tình liếm qua chỗ đau của cậu, thành công làm cậu run bắn.

Ali vừa đau vừa thích, bị Hoàng Bách liếm mấy lần không hiểu sao chỗ đó lại dễ chịu hơn một chút, tuy vẫn còn nhức nhối. Nhưng mà càng lúc, cảm giác mềm mại và ướt át mà anh mang tới dần lấn át cơn đau, anh thỉnh thoảng vờn nhẹ, thỉnh thoảng liếm láp một cách cẩn thận, thỉnh thoảng lại cố tình trừng phạt bằng cách hút lưỡi cậu một cái. Mỗi khi đó Ali sẽ đau đến cứng cả người và rồi lại bị liếm nhè nhẹ giảm đau. Cái này chính là sự trừng phạt ngọt ngào nhất.

Mấy phút sau, Ali vinh quang phát hiện, mình cương rồi.

Hoàng Bách hôn đủ mới chịu buông cậu ra, hai cánh môi anh đã đỏ lên, ướt sũng, giữa môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc. Mà Ali thì lại thất thần, lưỡi còn hơi vươn ra, trông thật sự chẳng khác nào cún con. Rất mắc cười.

Hoàng Bách cúi đầu nhìn túp lều to tướng đang chĩa vào hông mình, anh lắc lắc eo, cố ý cọ sát nó: “Bị phạt mà thích như vậy?”

Ali bấy giờ mới tỉnh táo, mấp máy miệng: “Anh… anh phạt em nữa đi.”

Hoàng Bách nhướng mày, lại ôm đầu cậu trừng phạt như vừa rồi. Lần này Ali như cắn phải thuốc, vừa chạm đến môi anh đã bất chấp cơn đau trong miệng mà quấn lấy lưỡi anh, còn cố gắng nói chuyện: “Anh, ừm, liếm chỗ đó, a đau quá…”

“Vậy sao còn kêu anh liếm?”

“Nhưng mà sướng.”

Hoàng Bách: “…”  Không nói năng gì nữa, dứt khoát liếm cho cậu.

Chờ khi cả hai đá tung giày dép, lăn đến trên trên sofa, hôn nhau không biết trời trăng mây đất một trận mới chịu tách ra.

Hoàng Bách ngồi đè trên người cậu, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ mình. Khóe miệng giương cao, cười thỏa mãn mà hôn lên mũi cậu một cái: “Đủ chưa?”

Ali lắc đầu: “Muốn nữa.”

Đùa gì chứ, xa anh mấy ngày, chỉ với hai nụ hôn làm sao mà đủ?

Nói rồi cậu chồm dậy muốn dây dưa anh tiếp nhưng bị anh đè lại. Chỉ thấy anh lấy ra từ trong túi quần ra một tuýp thuốc.

“Không hôn nữa, há miệng ra anh bôi thuốc.”

Ali thở hổn hển: “…” Vào giờ phút này mà anh còn muốn bôi thuốc?

Nhưng rốt cuộc cũng vẫn ngoan ngoan há miệng vươn lưỡi, thật ra nãy giờ cậu cũng đau lắm, bôi xong lại hôn anh cũng được.

Cậu nhìn Hoàng Bách dùng tăm bông chấm thuốc bôi cho mình, động tác cực kỳ nhẹ nhàng và cẩn thận của anh làm cậu càng thêm hứng tình. Cậu thúc nhẹ thân dưới đã dựng đứng của mình vào mông anh, giục: “Anh à, nhanh lên.”

Cậu vừa nói chuyện là thuốc lem ra, Hoàng Bách chậc một tiếng, bóp cằm cậu gằn giọng: “Nằm yên!”

Ali ngoan ngoãn nằm yên.

Chờ anh bôi xong, vừa thả tuýp thuốc lên bàn là tên nào đó lại gấp không kịp chờ mà ngồi bật dậy ôm chầm lấy anh đòi hôn nữa. Có điều Hoàng Bách không cho, che miệng cậu lại: “Vừa bôi thuốc xong, muốn bị anh liếm sạch hả? Không cho hôn!”

Cậu bất mãn cọ cọ anh: “Nhưng làm tình mà hổng hôn thì sao được?”

Anh nhéo mũi cậu hỏi: “Là do ai không nghe lời? Tự chịu đi!”

Vì thế lúc lăn lộn chiến đấu trên sofa, Ali nhiều lần nhịn không được muốn hôn anh nhưng anh lại ngậm chặt miệng, để mặc cậu như chó con liếm láp môi mình ở bên ngoài chứ dứt khoát không chịu hôn sâu. Bởi vì một khi hôn sâu thì số thuốc kia cũng sẽ mất sạch, và ai đó sẽ lại bị đau, dù là chính Ali cũng tự nuốt vào bụng đến gần hết – nhưng dù gì thì nó cũng vẫn còn sót lại một chút.

Lời tác giả: Chương này không dính dáng gì tới nội dung chính văn cả, chỉ là hôm nay tui bị nhiệt miệng nên mới viết thôi, không có chỗ nào đau hơn là loét ngay mặt bên của lưỡi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!