PHONG NGOA

Chương 50: Tiết lộ

Dù Alex đã nói như vậy nhưng cậu vẫn thấy môi anh run lên, lúc này cậu chỉ muốn nhào đến và che kín miệng anh, có điều chuyện duy nhất cậu làm được bây giờ là liên tục kêu lên trong sự bất lực: “Ross, anh đừng như vậy! Xin anh đấy, đừng nói ra!”

Cậu muốn dùng tiếng của mình át đi giọng nói đã khàn của Ross, ôm hy vọng hão huyền rằng nó có thể ngăn cản anh, hay ít nhất là khiến Morgan không thể nghe rõ lời anh.

Thế nhưng cậu vừa dứt lời thì tiếng lách cách vang lên từ phía Morgan, tiếp sau đó là âm thanh nổ đoàng điếc tai kèm theo một cơn gió mảnh nhưng cực kỳ sắc bén, nó vụt ngang qua mặt cậu để lại một cơn đau nhói trên gò má. 

Alex im bặt, cậu nín thở, cảm nhận cơ thể của mình ngoại trừ gò má ra thì không còn đau ở chỗ nào khác, bấy giờ cậu mới hiểu ra vừa rồi không phải gió mà là một viên đạn. Morgan đã bóp cò, chỉ có điều không rõ cô ta cố ý hay vô tình mà bắn lệch sang một bên, nhưng dù là thế nào thì phát súng ấy cũng đã thành công đe dọa được cả hai. 

Vào khoảnh khắc vừa rồi Ross cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập theo, cho đến khi anh định thần lại thì Alex vẫn còn đứng ở nơi đó, chỉ là bên má đã có một vết xước dài rỉ máu.

Giọng Morgan đã thật sự không còn chút kiên nhẫn nào: “Xin lỗi, tôi ngắm không chuẩn.” Vừa nói cô vừa bước nhanh đến bên cạnh Alex, áp thẳng nòng súng vẫn còn nóng hổi lên thái dương cậu: “Lần này tôi đảm bảo sẽ chính xác.”

Nói xong cô ta quyết đoán lên đạn, ngón tay lần nữa đặt lên cò súng.

Alex cắn môi, hai mắt nhắm chặt, toàn thân căng cứng, tâm lý cũng đã hoàn toàn buông bỏ và đón nhận cái chết.

“Còn một quả tim khác!” Ross phía đối diện bất ngờ kêu lên, trong giọng nói mang theo sự vội vàng và hấp tấp để ngăn cản hành động của Morgan. Anh không dám chần chừ bất kỳ một giây nào, bởi vì anh biết hậu quả sẽ ra sao nếu lần này không kịp giao ra thứ mà cô ta muốn.

“Tôi vốn dĩ có hai quả tim nhưng đã từng làm một cuộc giải phẫu tách rời, quả tim thứ hai kia… vẫn còn sống sau khi bị tách ra khỏi cơ thể tôi.”

Quả nhiên, Morgan lập tức dừng lại, ngón tay đã siết vào cò súng hơi buông lỏng, cô ta quay đầu nhìn Ross, chờ anh nói tiếp.

“Đó là một dạng đột biến, có lẽ vậy, gọi là Nguồn Sống Kép hoặc Nguồn Sống nhân đôi. Đây là điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và đồng loại.”

Morgan nhướng mày, trầm ngâm một tiếng: “Thật thú vị.” Sau đó cô ta buông tay, nòng súng rời khỏi thái dương Alex.

Alex chầm chậm mở mắt ra, môi mím chặt đến trắng bệch, cậu không cách nào cản được anh, chỉ có thể cam chịu để anh nói ra hết tất cả, bao gồm cả vị trí chính xác của căn nhà hoang nơi bãi phế liệu và mật mã két sắt đặt dưới tầng hầm. 

Morgan lúc này đã cất súng đi, vẻ mặt hiện ra nét hài lòng hiếm thấy, cô ta cười cười nhìn Alex: “Tôi cảm thấy Nguồn Sống của anh không hẳn chỉ có hai, mà còn một cái thứ ba ở đây này.” 

Alex gục đầu xuống, cậu biết cô ta đang nói mình, Nguồn Sống là điểm yếu của anh, cậu không cách nào phản bác được lời mỉa mai ấy bởi vì sự thật quá rõ ràng. Cậu cũng là điểm yếu của anh.

Morgan dùng một tay bóp lấy cằm Alex khiến cậu phải ngẩng lên nhìn cô ta, nụ cười trên môi cô ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng: “Hy vọng rằng anh ta nói thật, nếu không, cậu sẽ không được chết nhẹ nhàng đâu.”

Dứt lời, Alex hất cằm qua chỗ khác không muốn để cô ta chạm vào mình, trong mắt là cơn giận đang cố kiềm chế. 

Morgan cũng không tỏ vẻ gì nữa, cô ta lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó, có lẽ là tay sai, cô ta đọc lại toàn bộ thông tin mà Ross đã cung cấp và ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia mang về đây nhanh nhất có thể. 

Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse xuất hiện ở cửa, ông ta đánh mắt ra hiệu cho Morgan. Chỉ thấy nét mặt Morgan hơi biến đổi, cô ta mang theo vẻ chờ mong và phấn khích bước nhanh ra ngoài, đồng thời căn dặn gì đó với một trong ba gã tay sai lực lưỡng đi theo sau mình từ nãy đến giờ. Gã tay sai gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía Alex.

Morgan đạt được thứ mình muốn, cô ta không buồn quan tâm đến hai kẻ bị mình bắt giữ, cứ thế rời đi theo sau lão bác sĩ. Việc canh gác đã được giao lại vào tay những gã lực lưỡng này.

Khi bước chân của Morgan trên hành lang không còn vọng vào tai bọn họ nữa, gã tay sai mới bước đến gần Alex, hắn tháo những trói buộc cho cậu rời khỏi cây cột sắt rồi thay vào đó là một dây xích chân dài và còng hai tay vào với nhau. Trên cơ bản, lúc này Alex đã có thể tự do đi lại trong phạm vi chiều dài mà dây xích có thể kéo đến, nhưng hai tay vẫn không được hoạt động tự do. 

Làm xong chuyện, mấy gã tay sai rời khỏi phòng lấy mẫu và khóa cửa lại, suốt quá trình bọn chúng không hề hé miệng lấy nửa lời.

Alex thử đến gần anh nhưng không thể, chiều dài dây xích chân không cho phép, giống như một con chó chỉ có thể hoạt động quanh quẩn bên cây cột sắt chết tiệt. Cậu kéo căng dây xích khiến cổ tay lần nữa bị siết chảy máu nhưng vẫn không thể thu ngắn khoảng cách giữa hai người. 

Ross vẫn còn bị cố định trên bàn mổ dựng thẳng, có lẽ bọn chúng làm như vậy là để loại bỏ mọi khả năng anh có thể thoát khỏi khống chế. Không thể di chuyển lấy một centimet vậy thì cũng không cách nào phản kháng. 

Có lẽ việc duy trì tỉnh táo khi bị truyền thứ chất lỏng kỳ quái kia không hề dễ dàng, sau khi dùng cổ họng tổn thương nói chuyện quá nhiều, anh phải gục đầu xuống để vết thương ở cổ họng tạm thời khép lại. Đầu óc cũng trở về trạng thái mơ màng, có điều anh vẫn gắng gượng nhấc mắt lên nhìn người trước mặt.

“Alex… em đừng… đừng tự làm đau mình nữa.” Anh thì thào rất khẽ, giọng nói không có nhiều sức lực.

Alex dừng lại, không cố đến gần thêm nữa, cậu cũng đã kiệt sức rồi.

Alex ngồi bệt xuống sàn, hai mắt thẫn thờ nhìn anh, đây là vị trí xa nhất mà dây xích có thể kéo đến, bọn họ ở chung một phòng nhưng lại không thể đến gần nhau.

Không biết qua bao lâu Alex mới thì thào hỏi: “Vì sao anh nói ra chuyện Nguồn Sống thứ hai cho cô ta biết?… Nếu cô ta có được trái tim kia của anh, em gần như có thể tưởng tượng ra được anh sẽ phải chịu những gì.”

Alex chớp đôi mắt khô khốc của mình: “Ross, lúc bị kéo đến đây em đã thấy Marilyn, cô ta bị xẻ thịt cắt xương đến thoi thóp, hoặc có lẽ đã chết rồi… vì em nhìn thấy cột sống của cô ta bị cưa đứt đoạn.”

Phải ít lâu sau Ross mới trả lời, hình như anh không tỉnh táo lắm: “Anh… không thể… để em chết được.”

Alex có hơi đờ đẫn: “Anh nghĩ rằng cô ta sẽ thả em đi sau khi lấy được tim anh ư? Khi không còn giá trị gì nữa, việc cô ta làm không phải là thả đi, mà cả hai chúng ta đều sẽ bị trừ khử sạch sẽ.”

Lại phải mất ít lâu mới nghe thấy giọng nói nhỏ truyền ra từ chỗ anh: “Ít nhất thì cô ta sẽ không giết em ngay lúc đó… Alex à… nghe anh này… có lẽ vẫn còn hy vọng.”

Hy vọng gì?

Ross hơi lúc lắc đầu để làm mình tỉnh táo hơn một chút, chỉ có điều hành động đó khiến máu từ vết thương ở cổ họng anh rỉ ra, vì ma sát mà nhỏ giọt xuống sàn. Máu của anh khác với thứ máu đen tanh tưởi của Marilyn, nó màu đỏ, đó là vì chế độ “ăn kiêng” của anh. 

Anh cố nói rõ ràng nhất có thể: “Ăn thịt người… là cách để bổ sung năng lượng, chỉ cần đủ năng lượng thì khả năng kháng thuốc sẽ mạnh lên… anh có thể đưa em ra khỏi đây.”

Alex cau mày, nhớ lại việc anh từng kể sau khi giao chiến với Marilyn và bị thương, do phương pháp “ăn kiêng” của anh khiến vết thương không thể lành lại nhanh chóng, vì thế mà bị cậu phát hiện. Nhưng ngày hôm sau khi anh đi săn người, vết thương ấy đã lập tức lành lại. Điều đó cho thấy rõ ràng thịt người là thứ quan trọng như thế nào trong việc duy trì sinh mệnh lẫn các khả năng vượt trội của giống loài các anh. 

Nhưng vì sao ban nãy Morgan lại nói tính kháng thuốc của anh cao hơn Marilyn trong khi Marilyn lại là kẻ ăn nhiều thịt người hơn? 

Alex vỗ vỗ đầu mình, hình như trong hồ sơ sức khỏe mà mẹ anh để lại có ghi chú rằng sau khi giải phẫu tách rời, tình trạng thể chất của anh ổn định và cao hơn đồng loại. Nói cách khác, Nguồn Sống nhân đôi khiến anh trở nên đặc thù, Alex đoán cũng vì vậy mà mọi chỉ số của anh đều cao hơn. 

Cậu quay đầu nhìn về phía cánh cửa kim loại đã đóng chặt ấy, hỏi nhỏ: “Nếu được bổ sung thịt người, anh có thể phá cánh cửa đó không?”

Ross liếc nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, yết hầu trượt lên xuống, trong đầu anh như có sương mù bao phủ nhưng anh vẫn có thể đưa ra phán đoán: “Dễ dàng như nhấc cánh cửa đá chắn ở lối vào tầng hầm nhà chúng ta vậy.”

Vậy thì nan đề nằm ở chỗ, làm sao để có thịt người cho anh?

Phải tìm ra cách gì đó dụ gã tay sai vào đây một lần nữa. Chỉ là thời gian của bọn họ không quá nhiều, Alex không biết vị trí của mình lúc này nằm cách Estaban bao nhiêu cây số, không biết nhóm tay sai của Morgan cần bao nhiêu thời gian để đến được bãi phế liệu. Chỉ cần bọn chúng trở về đây thì hy vọng rời đi của bọn họ cũng sẽ biến mất.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!