PHONG NGOA

Chương 50: Ali sợ nhột

Lời thỉnh cầu của Hoàng Bách đúng là thứ mà Ali muốn nghe. Cậu cong môi cười: “Được.”

Chờ khi cao trào qua đi, Hoàng Bách phải mất không ít thời gian mới có thể bình tĩnh lại. Ali cũng cần vài phút để tận hưởng dư vị cao trào lần này. 

Cậu chậm rãi rút dương vật ra, nhìn nơi đó của anh vì bị căng ra quá độ mà nhất thời không khép lại ngay được khiến một ít tinh dịch trào ra ngoài. 

Anh nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, giống như cảm giác được tinh hoa của người yêu vừa bị lãng phí, cửa động đỏ hồng lập tức thít chặt lại, mấy nếp nhăn sưng sưng múp múp trông đến là đáng yêu. 

Ali nhịn không được sờ sờ chỗ đó, chọc ghẹo: “Tràn ra cũng không sao đâu mà, dù gì một lát nữa em cũng phải mang chăn đi giặt thôi… Hay là daddy muốn chứa tinh của em như vậy mãi?”

Hoàng Bách cắn môi trừng cậu, cửa động cũng giống như kháng nghị lời nói của cậu, muốn chứng tỏ mình không thèm chứa đống tinh dịch này mãi đâu, mấy nếp nhăn lại giãn ra, một đống dịch thể trắng đục như vỡ đê mà tràn ra ào ào làm ướt nhẹp bàn tay nhỏ đang sờ bậy sờ bạ ở nơi đó. 

Ali nhìn Hoàng Bách không chút tiếc nuối mà phun mớ tinh dịch của mình ra, lập tức bày vẻ mặt tủi thân: “Daddy hết thương em rồi, dù sao đó cũng là tinh hoa của người ta mà, người ta muốn thấy daddy ngậm lâu một chút.”

Hoàng Bách nói không nên lời, cảm thấy Ali hôm nay thật sự hư hỏng, không ngoan ngoãn gì cả, giờ lại còn dùng chiêu giả đò đáng thương này. Anh vừa tức vừa buồn cười, lồng ngực phập phồng mấy cái, giật giật tay: “Cởi trói cho anh.”

Lần này Ali ngoan ngoãn cởi trói, sau đó ghé lên người anh, ôm anh thật chặt, kêu: “Daddy à…”

Đối với một cơ thể nhỏ nhỏ mềm mềm lại trắng trắng, còn mang theo mùi hương quen thuộc kề sát như vậy, Hoàng Bách gần như là theo bản năng mà mở tay ra ôm lấy cậu, nhéo mũi cậu một cái, khàn giọng nói: “Không được gọi cái xưng hô đó nữa.” 

Ali lập tức cười hì hì: “Được rồi, em không chọc anh nữa.”

Cậu hôn hôn chóp mũi anh, hỏi: “Mệt không anh?”

Hoàng Bách hơi khép mắt, cảm giác lâng lâng còn chưa vơi đi, nhưng thật ra cũng chỉ mới làm một lần, so với những đêm cuồng nhiệt khác có thể xem là nhẹ nhàng hơn nhiều. Vì vậy anh chỉ nói: “Mệt tâm.”

Mệt tâm với em.

Chơi cái trò cha-con-loạn-luân này thật sự khiến anh không dám nhớ lại những gì mà mình đã cầu xin khi bị cậu ép buộc. 

Ali lại hôn hôn chóp mũi anh, kéo anh nằm thật sát vào mình, để đầu anh dựa vào trong lồng ngực nhỏ, một tay vuốt ve má anh: “Anh nghỉ một lúc đi, lát nữa để em bế anh đi…” 

Nói được một nửa bỗng nhiên nhớ ra với cái cơ thể này dù sức lực vẫn còn đó nhưng muốn bế anh thì vẫn không tiện cho lắm. Thậm chí là nằm ôm anh thế này thì để anh có thể dựa vào ngực cậu, cậu đã phải nằm lên cao cao, chân gần như chỉ ngang với eo anh, nào có cái kiểu toàn thân bao trọn anh như mọi hôm chứ. Cậu bẹp miệng, bất đắc dĩ sửa lời: “Lát nữa để em lau mình cho anh.”

Hoàng Bách không nói gì, thật sự dựa vào ngực cậu, nhắm mắt muốn ngủ. 

Lúc cậu ngồi dậy tìm khăn ướt lau cho anh, anh chỉ nửa mơ nửa tỉnh mà phối hợp, khi cần nhấc chân thì nhấc chân, giơ tay thì giơ tay, ngay cả lúc nơi riêng tư bị cậu dùng tay xâm phạm để lấy dịch thể ra anh vẫn cứ mơ mơ màng màng. 

Một đêm ấm áp cứ thế trôi qua. 

Sáng hôm sau, Hoàng Bách đúng giờ tỉnh lại, trong phút chốc anh có chút đờ đẫn. vì sao trước mặt không phải lồng ngực rộng lớn săn chắc quen thuộc, thay vào đó lại là cảm giác mềm mại ấm áp, nho nhỏ. 

Chờ khi anh ngẩng đầu lên mới nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Những hình ảnh và lời nói đáng xấu hổ lướt qua trong đầu làm anh mất tự nhiên.

Ngẩng đầu ngó xem người đang ôm mình một cái. Anh không nhớ lắm mình ngủ lúc nào, nhưng hình như tư thế của bọn họ không có gì thay đổi, Ali nhỏ bé vẫn làm như thể cậu đủ cao lớn để ôm anh trong lồng ngực. Có điều đôi chân dài ngày trước lẽ ra phải quấn và đan xen vào giữa hai chân anh thì bây giờ chỉ có thể gác lên eo anh. Cái đầu nhỏ gần như vùi vào trong tóc anh, anh chỉ cần ngẩng lên là có thể thấy được cặp má đỏ hây hây và cái miệng nhỏ hơi chu ra. Trông cậu ngủ đến là ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng. 

Anh ngứa tay, nhịn không được khẩy nhẹ môi dưới của cậu một cái. 

Ali lập tức bẹp miệng, sụt sịt hai cái rồi dường như phát hiện cái ổ tóc mềm mại mà mình đang vùi mặt vào biến đi đâu mất, bèn ủi cái đầu về phía anh tìm kiếm. 

Hoàng Bách mím môi, mới sáng sớm đã dễ thương thế này. Anh lại cúi đầu nhìn nhìn cơ thể cậu, vẫn là thói quen ngủ nude khó bỏ của cậu, toàn thân trắng bóng, trống trơn không một mảnh vải dính sát vào anh, ngực nhỏ phập phồng. 

Không biết vì sao anh bỗng bị hai hạt đậu nhỏ nào đó thu hút. 

Hoàng Bách: “…”

Của Ali cũng hồng hào ghê, nhìn thật ngon miệng, anh thầm nghĩ không biết cảm giác lúc mút nó thế nào, có gì thú vị không mà sao mỗi lần thân mật Ali đều thích dày vò chỗ đó của anh. 

Hoàng Bách nhìn một hồi, cuối cùng không kìm được, ngứa miệng ngậm thử. 

Ali đang trong giấc ngủ ngon chỉ cảm thấy trước ngực nhồn nhột, ấm ấm mà lại ẩm ướt. Cậu rụt người lại nhưng vẫn không thoát được cảm giác quái lạ này, nó cứ không ngừng quấy nhiễu khiến cậu phải tỉnh giấc.

Hàng mi dài rung rung, mắt lục nhập nhèm mở ra, không mất quá nhiều thời gian để cậu cảm giác được thứ đang tác quái trên ngực mình. Ali lập tức tỉnh cả ngủ, sau đó phản ứng cơ thể kéo tới ngùn ngụt, cậu gào lên một tiếng, vội vàng đẩy Hoàng Bách ra, vừa đẩy vừa kêu la: “Anh Bách, đừng đừng đừng!!!”

Hoàng Bách chưa kịp nhấm nháp được vị gì đã bị đẩy ra xa, tiếng mút vì không đề phòng mà vang lên cái “bóc”. Mặt Ali đỏ lên, lăn một vòng ra rìa giường, hai tay ôm ngực, mắt mở to, kinh hoàng nhìn anh: “Anh Bách, anh làm gì vậy?!”

Hoàng Bách quệt môi, chậm rãi ngồi dậy trườn qua chỗ Ali, bắt lấy chân cậu: “Phạt em! Lại đây, tối qua em hư lắm!”

Ali muốn nhảy dựng nhưng chân lại bị Hoàng Bách kéo về, đè xuống giường. Cậu khóc không ra nước mắt, vì sao mới sáng sớm dậy đã bị anh người yêu làm khó dễ rồi?

Hoàng Bách chụp lấy hai tay cậu kéo ra, muốn gặm ngực cậu, nhưng chỉ vừa liếm đến thì cậu đã giãy đành đạch, vừa giãy vừa cười bò: “Ha ha ha, đừng mà, nhột em, anh Bách, há há há, đừng có liếm!”

Ali giống như bị chạm trúng dây thần kinh mẫn cảm nào đó, không ngừng vặn vẹo điên cuồng, miệng thì cười toác nhưng nước mắt thì chảy đầy mặt. Đúng nghĩa vừa cười vừa khóc.

Trần đời cậu sợ nhất là bị nhột, rất thống khổ, cái cảm giác đau đến phát khóc là bình thường, còn cái cảm giác bị cù lét tới khóc thì chính là một loại tra tấn. 

Ali giống như bị rút hết sức lực, chỉ biết lăn vòng vòng cố gắng tránh Hoàng Bách, nhưng thất bại liên tiếp khi hình thể của cậu quá dễ dàng bị vây trong ngực. 

Hoàng Bách nhếch miệng, quả nhiên chỉ có chiêu này mới khiến cậu sợ. 

“Nói, sau này có chơi trò hư hỏng như vậy nữa không?”

“A a a, không mà, không mà!!! Đừng liếm em nữa, em sẽ chết mất!” 

Nhưng hôm nay Hoàng Bách sẽ không buông tha cho cậu, anh cũng mặc kệ nơi riêng tư nào đó của mình vẫn còn sưng, dốc hết sức lăn qua lộn lại với Ali, quyết tâm phạt cho cậu nhớ.

Chờ khi xong chuyện, Ali đã khóc tới đỏ con mắt, tóc tai rối bù, miệng thở phì phò, tay chân xụi lơ nằm trên giường, ai không biết nhìn qua có khi còn cho rằng đêm hôm qua người ra sức cày cấy là Hoàng Bách mới đúng.

Ali ngó anh người yêu nhà mình đang ngồi bên mép giường, giận dỗi trùm chăn.

Hoàng Bách thật ra vẫn còn chưa đã thèm, anh hiểu ra vì sao mỗi lần làm tình cậu cứ thích nhâm nhi chỗ đó của anh rồi, rất khó miêu tả và rất dễ gây nghiện. Đáng tiếc cậu người yêu nhỏ quá mẫn cảm chỗ đó, đụng tới là cười đau sốc hông, vậy nên anh không thể chơi trò đó giống cậu được. Thật đúng là thiệt thòi mà. 

Ali dỗi thì dỗi nhưng cuối cùng vẫn xốc chăn lên, làm bữa sáng cho anh nhà, đợi khi anh ra khỏi phòng tắm thì đã có một tô mì hoành thánh nóng hổi đặt trên bàn. 

Hoàng Bách vẫn theo thói quen không thắt cà vạt, mà vắt nó ngang trên cổ, chờ ăn sáng xong, lại bế Ali lên tay, để cậu thắt cho mình. 

Hưmmm, anh không thể không thừa nhận, đôi khi thay đổi một chút như thế này thật sự rất thú vị. Có điều, thỉnh thoảng thôi, thường xuyên quá trái tim anh sẽ không chịu nổi.

Anh hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới buông cậu ra, dặn dò: “Ở nhà phải ngoan đó biết không? Đừng lại nghịch thuốc gì bậy bạ nữa, nếu muốn chơi cái gì có thể chờ anh về rồi nói.”

Ali gật đầu: “Em biết rồi.”

Hoàng Bách nói cậu ở nhà phải ngoan, chứ không nói ra ngoài thế nào. Vì vậy buổi trưa, Ali lại làm cơm mang đến cho anh. 

Bởi vì chổi bay đã gãy, chưa sửa lại được, Ali chỉ có thể gọi xe taxi.

Tài xế rất lấy làm kinh ngạc khi một đứa nhỏ tám tuổi rất phải phép mà nói rằng con muốn đến công ty của cha đưa thức ăn. Dọc đường đi cứ thầm khen lấy khen để trong lòng rằng con nhà ai mà ngoan và giỏi như vậy.

Đến cả bảo vệ ở trước cổng công ty cũng không ngoại lệ. Có điều người ở công ty có ai không biết mặt bạn trai của giám đốc cơ chứ, vừa thấy Ali phiên bản nhỏ bọn họ đã cho rằng đây chắc hẳn là “con riêng” của cậu bạn trai kia.

Đến khi Hoàng Bách nhận được điện thoại của trợ lý báo con trai mình đưa cơm, anh chỉ cảm thấy không nói nên lời. 

Lúc mở cửa văn phòng, Ali cười tươi, giơ cái cặp lồng trong tay lên: “Cha, con tới đưa cơm cho cha nè.”

“…” Hoàng Bách đơ người vài giây rồi ngồi xuống, không nhận lấy cặp lồng trong tay cậu mà trực tiếp bế cậu lên, gật đầu với trợ lý của mình, sau đó không nói không rằng mà đóng cửa lại.

Chỉ sau một buổi trưa, cả công ty đều nháo nhào vì lần đầu biết được hóa ra bạn trai giám đốc có con riêng, lại còn dễ thương và ngoan như vậy, có người thậm chí còn chụp lén được dáng vẻ nho nhỏ ôm cặp lồng thức ăn đứng lắc lư trước thang máy chờ được dẫn lên văn phòng của cha. Khiến một đám mẹ trẻ xỉu lên xỉu xuống.

Quay trở lại hai người nọ lúc này, ăn cơm xong, dính lấy nhau mà ngủ trưa xong. Hoàng Bách dậy sớm hơn cậu và trở lại làm việc, chờ khi người nào đó tỉnh ngủ, lắc lư đi tới chỗ anh muốn leo lên đùi anh ngồi thì chỉ vừa mới đặt mông xuống đã bụp một cái, Ali nguyên bản trở lại, đè cho cả anh lẫn ghế suýt thì bật ngửa. 

Ali ngượng ngùng gãi đầu, đứng lên khỏi người anh: “Tiếc quá, thuốc hết tác dụng rồi.”

Hoàng Bách: “…” Thật ra anh cảm thấy rất may mắn khi nó chỉ có tác dụng trong vòng hai mươi bốn giờ. Nếu thật sự kéo dài đến đêm nay, e là anh sẽ lại bị ép chơi cái trò đáng xấu hổ nào đó. Anh biết hồi sáng tuy Ali nói không dám nữa nhưng anh sẽ không tin lời hứa nào của cậu mỗi khi ở trên giường đâu.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!