PHONG NGOA

Chương 5: Trở lại khu tàn tích

Nụ hôn kia kéo dài thật lâu, Ethan có cảm giác như mình đã chìm đắm trong đó, từ từ bước xuống nước, cùng Người dây dưa trong hồ Thánh. Mãi đến khi vị ngọt và hơi thở thơm ngát nơi đầu môi nhạt dần cậu mới chậm rãi mở mắt.

Trước mặt là khung cảnh trắng xóa làm cậu nhất thời mơ màng. Có tiếng tích tắc vang lên đều đặn tựa như tiếng kim đồng hồ, phải mất ít lâu Ethan mới nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế của trường.

Vì sao cậu lại nằm ở đây?

Cậu uể oải nâng tay sờ lên ngực trái, thứ tình cảm nóng cháy kia tựa hồ vẫn còn đong đầy ở nơi này khiến cậu không muốn tỉnh dậy.

“Ethan thế nào rồi?”

Bỗng có một giọng nam truyền đến ở gần đó, Ethan nghiêng đầu nheo mắt nhìn thử, phát hiện là giáo sư của tiết học ban nãy.

Phải rồi, hình như khi ấy cậu đang ngồi nghe thầy nói về khu tàn tích, sau đó xuất hiện ảo giác và rồi… không đúng, là nhớ lại đoạn ký ức xưa cũ của mình. Sau đó nữa cậu chỉ nhớ được những khoảnh khắc ngọt ngào khi ở bên Người, còn bản thân mình ngồi trong lớp học gặp phải vấn đề gì thì không tài nào nhớ ra nổi.

Giáo sư tìm đến phòng y tế để hỏi thăm về tình hình của cậu. Hai người bọn họ cùng lúc nhìn về phía cậu thì phát hiện cậu đã tỉnh lại từ khi nào. Cô nhân viên y tế ngạc nhiên, vội đến gần: “Thế nào rồi? Em có thấy không khỏe ở đâu không?”

Ethan nhíu mày, kỳ thực có hơi đau đầu nhưng cậu chỉ khe khẽ nói: “Không có ạ.”

Cô nhân viên y tế thở phào: “Vậy thì tốt rồi. Em đã ngất xỉu trong tiết học của thầy James, có lẽ là vì hạ đường huyết.”

Nói đến đây cô nhìn cậu cười ôn hòa: “Em nên ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ, ngoài ra cũng phải mang theo một chút đồ ngọt bên người để có thể bổ sung lượng đường đúng lúc.”

Hạ đường huyết? Ethan có hơi bất đắc dĩ, cậu cùng lắm chỉ cảm thấy buồn ngủ mà thôi, là do những cơn mơ màng kéo cậu về quá khứ khiến cho giấc ngủ của cậu nhiều ngày qua không được tốt nên mới như vậy. Thế nhưng Ethan không giải thích gì, chỉ im lặng nghe dặn dò rồi nhận lấy vài viên thuốc bổ mà cô nhân viên y tế đưa. Sau đó, dường như cô ấy có việc gấp nên nhanh chóng nói tạm biệt với giáo sư rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ethan mân mê gói thuốc, có một ý nghĩ lóe lên trong đầu mà cậu lại không biết nên mở lời như thế nào.

“Thầy James.”

“Ethan…”

Trùng hợp thế nào mà cả hai cất tiếng cùng một lúc, giáo sư James lập tức xua tay: “Em nói trước đi.”

Ethan có hơi đắn đo nhưng vẫn mở miệng xin: “Thầy có thể gửi cho em toàn bộ số ảnh chụp về khu tàn tích mà đội khảo cổ gửi về được không ạ?”

Thấy vẻ mặt không buồn không vui, cũng chẳng có chút kinh ngạc nào của giáo sư, Ethan có hơi lo lắng mà bổ sung thêm một lý do nhỏ: “Em định dùng nó cho bài luận văn tốt nghiệp ạ.”

Ít ra thì nó đáng tin hơn việc cậu kể về một quá khứ xa xăm kỳ lạ nào đó của mình cho giáo sư nghe. Cậu biết chắc ông ấy sẽ không tin giống cái hôm mà người ta đến phỏng vấn cậu về vụ tai nạn nửa năm trước. Trên hết là, chuyện này tựa như một bí mật nhỏ mà cậu không muốn cho bất kỳ ai biết đến.

Nghe cậu nói như vậy, giáo sư nhướng một bên mày, hỏi lại: “Bài luận văn tốt nghiệp?”

Cậu vội gật đầu: “Vâng.”

Phải biết rằng sinh viên bình thường sẽ không chọn chuyên đề về khu tàn tích mới này cho bài luận bởi vì mọi thông tin và vật phẩm giám định đều quá ít, chưa kể đến câu chuyện lịch sử bị chôn vùi của nó còn đang là một ẩn số lớn. Ethan cũng tự biết ý định này của mình khá là kỳ lạ, thế mà giáo sư lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì khiến cậu có phần lo lắng. Nào ngờ ông chỉ đẩy mắt kính một cái, bình tĩnh đồng ý: “Được thôi.”

Thế nhưng Ethan chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe ông nói tiếp: “Có điều… thầy muốn hỏi em về một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

Giáo sư chậm rãi kéo lấy một chiếc ghế trong phòng y tế rồi ngồi xuống bên cạnh giường, nói: “Thầy đã xem qua bài kiểm tra tuần trước của em. Ở câu hỏi cuối cùng, em dựa vào đâu mà có thể viết ra câu trả lời như vậy?”

Ethan ngẩn ra, sau đó cố gắng nhớ lại xem vấn đề mà giáo sư đang hỏi đến là cái gì. Hóa ra là chuyện trong bài kiểm tra tuần trước cậu có viết một đoạn ngắn nói về thời điểm mà Shirira được người dân trong thành phố thờ phụng như thế nào.

“Mãi đến ngày hôm qua khi đội khảo cổ gửi về những hình ảnh mới nhất của khu tàn tích thì chúng ta mới biết được, không ngờ rằng bài viết vào tuần trước của em lại chứa nhiều thông tin trùng khớp đến vậy.”

Ethan chợt hiểu ra ý của giáo sư. Những gì cậu viết trong bài chẳng qua đều đến từ những “giấc mơ” kỳ lạ, thỉnh thoảng cậu sẽ mơ thấy mình quỳ trong một buổi lễ thờ phụng, dâng hoa cho Người. Hoặc nhìn thấy cảnh tượng Người làm phép cho một ly nước, để kẻ mắc bệnh uống vào được chữa khỏi,… rất nhiều hình ảnh rời rạc khi ấy cậu mơ được đều gần như viết vào trong bài kiểm tra.

“Trong số những phát hiện mới nhất của đội khảo cổ có một quyển ghi chép bằng hình vẽ kể về những phúc lợi mà thần ban cho bọn họ… Và thật kỳ lạ là bài viết của em đều nói đúng phần lớn, số còn lại chưa có kiểm chứng.”

Nói đến đây giáo sư lấy điện thoại ra tìm một hình ảnh đưa cho cậu xem: “Một trong số thứ có giá trị nhất được tìm thấy quanh lăng mộ là thứ này.”

Đó là ảnh một chiếc ly gỉ sét và bám đầy rêu xanh nằm trơ trọi trên mặt đất, giáo sư lại lướt một cái đến ảnh chiếc ly được đội khảo cổ xử lý tạm thời, loại bỏ phần rêu để lộ ra hoa văn được khắc trên thân ly.

“Dựa theo hình khắc và quyển ghi chép, có thể khẳng định chiếc ly này là một trong số những vật dụng mà “vị thần” kia sử dụng để ban phước lành cho người dân. Rất khớp với lời em viết. Vậy nên câu hỏi ở đây là… Làm sao mà em biết được?”

Ethan nhìn ảnh chụp chiếc ly kia không rời mắt, vài giây sau mới kịp phản ứng mà lắc đầu một cái, bình tĩnh nói: “Em chỉ suy đoán mà thôi.”

“Suy đoán?”

“Vâng, dựa trên những gì mà đội khảo cổ tìm được trước đó. Em chỉ là… suy đoán mà thôi.”

Giáo sư nhìn cậu thật lâu, không rõ ông đã tin hay là không tin, chỉ cảm thán một câu: “Nếu chỉ với chút ít thông tin trước đó mà em đó thể đoán đúng nhiều thứ như vậy thì hẳn là năng lực quan sát và phân tích của em rất tốt, bài viết ngắn trong đợt kiểm tra vừa rồi đã cho thấy rất rõ. Sở dĩ thầy muốn hỏi em điều này là vì đội khảo cổ bên kia đang cần thêm nhân lực để tìm lối vào lăng mộ…”

Ethan ngạc nhiên, nhưng vẫn không quên sửa lời: “Là thần điện ạ, không phải lăng mộ.”

Giáo sư nhướng mày: “Vì sao em biết?”

Cậu chỉ vào điện thoại của ông ấy, nói: “Thầy vừa nói cái ly kia được tìm thấy ở gần thần điện, còn là dụng cụ được dùng để thần ban phước vậy chắc hẳn khu vực tìm thấy nó là nơi thường dùng để cử hành các loại nghi thức thờ phụng. Vậy nên nhiều khả năng nơi đó là thần điện ạ.”

Một lời giải thích hợp lý khiến giáo sư không thể nói gì nữa, mà chính ông cũng gật gù đồng ý: “Chính vì khả năng này của em mà tôi cũng muốn dành cho em một vị trí trong nhóm tình nguyện viên lần này.”

Ethan chớp chớp mắt.

“Đội khảo cổ vừa tìm thấy một khu vực lớn hơn nữa ở phía bên kia thần điện, có lẽ toàn bộ phần trung tâm cánh rừng là tàn tích của thành phố đã mất, đội khảo cổ không thể chia đủ người để vừa tìm kiếm phía bên đó vừa tìm lối vào thần điện. Thế nên hiệu trưởng trường chúng ta nhân lúc ấy đã xin được vài vị trí cho các sinh viên năm cuối được nằm trong nhóm những người đầu tiên tiếp xúc với thần điện của khu tàn tích. Theo đánh giá, thần điện là nơi bí ẩn nhất hiện nay vì chưa khai quật được thông tin gì về nó.”

Ethan chỉ cảm thấy tay mình run lên nhè nhẹ, cảm xúc mừng rỡ ùa đến như thủy triều, cậu căng thẳng hỏi lại: “Tức là, em có thể tiến vào thần điện?”

“Nếu như tìm được lối vào. Sinh viên bọn em đi theo giúp ít việc vặt cho bọn họ, chỉ cần không cản trở gì là được.”

Ethan cắn môi, mới nãy khi tỉnh lại từ trong ký ức cậu đã có một phút giây ôm ý định mặc kệ mọi chuyện mà khăn gói lên đường đi tìm “sự thật”, tìm lại Người. Thế nhưng ý định ấy vẫn chưa thành hình quá rõ ràng thì giáo sư đã đến, mở ra một con đường giúp cậu.

“Tất nhiên, có thể chuyến đi này sẽ ảnh hưởng đến thời gian làm luận văn tốt nghiệp vào tháng sau của em, có thể xin dời lại, nhưng nếu em không…”

Giáo sư chỉ kịp nói đến đó Ethan đã vội vàng cắt ngang, cậu đồng ý không chút do dự. Cậu nhất định phải trở lại nơi đó. 

Ngày hôm sau.

Có lẽ lúc cậu ngất trong phòng học đã mơ một giấc dài thế nên cậu không còn bị “ký ức” quấy phá nữa. Giấc ngủ tốt hơn nhưng Ethan lại không kìm được nỗi nhớ nhung của mình, cậu muốn gặp Người nhưng chỉ có thể chờ đến khi trở lại khu tàn tích. 

Hai ngày sau, Ethan vác theo balo hành lý của mình đứng chờ ở sân bay, lúc trông thấy bóng dáng của giáo sư mới biết “vài vị trí” dành cho sinh viên năm cuối mà ông ấy nói thực chất là cho nhóm người có gia thế trong trường. 

Bọn Vicky đang đi theo phía sau ông, không ngừng cười đùa, lúc trông thấy Ethan cả bọn lập tức cười ồ lên chọc ghẹo. Có lẽ ngay khi tin tức về chuyến đi lần này truyền ra thì bọn họ đã nhanh chóng mua một “”tấm vé”. Dù sao thì cái danh trở thành một trong những người đầu tiên tiếp xúc với khu tàn tích quá tuyệt vời đối với bọn sinh viên khoa khảo cổ, Ethan biết đó là một vinh dự mà bất kỳ ai cũng muốn có. Chỉ là khi phát hiện mình phải đồng hành chung với nhóm bọn họ, cậu không cách nào vui cho được.

Chuyến bay không mất quá nhiều thời gian nhưng sau đó bọn họ phải ngồi thêm vài chuyến xe nữa mới đến được khu rừng. Giờ thì tiến sâu vào trong, đi theo tiếng gọi mà cậu vẫn luôn nghe thấy. 

Bọn họ băng qua khu cắm trại ban đầu vào nửa năm trước, tiến sâu hơn, càng vào sâu cây cối càng dày đặc, dây leo chằng chịt và dương xỉ khổng lồ bít lối đi, ánh sáng cũng ngày càng yếu ớt, chúng đã bị tán cây che hết cả rồi. Nhóm Vicky không ngừng phàn nàn về việc bị côn trùng cắn trong khi Ethan lại chẳng mảy may gặp phải vấn đề gì. Lũ muỗi nơi này như chê máu cậu không đủ ngọt hoặc là sợ hãi điều gì đó mà không đến gần cậu, ngay cả giáo sư cũng bị chúng đốt không ít. Chờ khi đến được điểm cắm trại của nhóm khảo cổ thì Ethan trở thành người duy nhất trông sạch sẽ gọn gàng, còn lại đều chật vật đến khó mà tin được. 

Đội trưởng đội khảo cổ khi trông thấy giáo sư đã phải thốt lên:

“Ôi trời, mọi người gặp phải chuyện gì vậy?”

Giáo sư phủi phủi ống quần bết dính đầy bùn đất của mình, cười khổ nói: “Lũ rắn rết và côn trùng nơi này cứ như phát điên lên ấy.”

Đội trưởng cười ha ha, không ngừng giải thích về hệ sinh thái trong rừng. Bởi lẽ nơi này là rừng nguyên sinh, mọi thứ đều phát triển vượt bậc và con người dường như là thứ mới mẻ đối với chúng thế nên sinh vật nơi này đều “điên loạn” như vậy đó. Đội khảo cổ bọn họ cũng phải chịu khổ không ít, nhưng nghĩ tới khu tàn tích và số cổ vật mà mình phát hiện ra được thì bọn họ chẳng muốn trở về chút nào. 

Vị đội trưởng kia nhìn dáng vẻ chật vật của đám sinh viên bọn họ thì cười phá lên: “Mấy đứa nên sớm làm quen đi, sau này ra trường còn phải đi nhiều nơi kinh khủng hơn nữa.” Nói đến đây anh ta ra vẻ thần bí mà đảo mắt ngó những bụi cây rậm rạp bao phủ xung quanh trại của bọn họ: “Đấy là chưa kể đến ban đêm ở nơi này dường như có vài sinh vật kỳ lạ theo dõi chúng ta.”

Sinh vật kỳ lạ?

Ethan đi ở gần cuối, nghe vậy thì quay đầu nhìn sau lưng mình, bọn họ đến trại cũng vừa đúng lúc mặt trời tắt hẳn, cả khu rừng chìm vào bóng đêm, ngoại trừ chùm đèn và đống lửa được dựng ở giữa ra thì xung quanh đều u ám. Nếu là người khác, có lẽ sẽ bị mấy lời thần bí của anh ta dọa cho dựng tóc gáy.

Đội trưởng thấy nhóm của Vicky ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi thì cười phá lên, cảm thấy vui vẻ vì thành công dọa nạt được đám sinh viên ngây thơ này: “Ha ha ha, đừng nghĩ nhiều, chỉ là đám thú rừng mà thôi. Nhưng chúng sợ lửa, sẽ không đến gần đâu. Được rồi, mọi người đi theo tôi, lều cho mọi người đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Ethan cúi đầu bước theo bọn họ, trong lòng cậu có hàng trăm câu hỏi cho nơi này, rốt cuộc sau khi “cậu” bị thiêu sống thì đã xảy ra chuyện gì? Người có ổn hay không? Vì sao cả thành phố lại trở thành phế tích, bị rừng rậm chôn vùi? Vì sao lối ra vào thần điện bị bịt kín? Và vì sao lại có những sinh vật kỳ lạ theo dõi bọn họ?

Vị đội trưởng kia không nói sai, Ethan thật sự cảm thấy có thứ gì đó luôn dõi theo mình kể từ khi bước sâu vào rừng rậm.

Ethan đi nhanh hơn một chút: “Đội trưởng, đám thú rừng đó chưa từng xuất hiện ư?”

“Hả? Chưa từng, chúng cứ lảng vảng gần đây thôi, tôi cảm giác được.”

“Không phải, ý tôi là các anh chưa từng thấy chúng ư? Kể cả ban ngày?”

Đội trưởng nghe vậy thì hơi đăm chiêu: “Đúng nhỉ, cậu nhắc tôi mới để ý, ngoại trừ mấy động vật ăn cỏ thì hình như mọi người chưa bao giờ thấy chúng, cũng không rõ là giống loài gì, có thể báo đen hoặc linh cẩu.”

Chưa từng thấy ư? Ethan bỗng có một dự cảm bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì cậu lại không nói rõ được.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!