PHONG NGOA

Chương 5: Nhân viên giao cơm

Sau khi no bụng, Dylan chậm rãi buông Chu Thụy ra, dấu răng bên cổ cậu rỉ ra chút máu nhưng lập tức bị anh liếm sạch.

Nơi này vào sáng mai sẽ lành lại như lúc ban đầu, anh không phải lo lắng cơn đau nhức sẽ khiến Chu Thụy khó chịu nữa, chỉ là có chút ngứa.

Lại cúi người hôn hôn đôi môi sưng đỏ của cậu, sau đó bế người vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tự tay tháo ga giường đã bẩn rồi mới nhẹ nhàng đặt Chu Thụy lên, ôm vào lòng mà ngủ.

Đêm nay cứ trải qua ngọt ngào như thế.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, có tiếng khách khứa ra vào ở quán ăn dưới tầng vọng lên, đánh thức người nào đó.

“Ưm.” Chu Thụy trở mình, ngủ ngon tới mức hai má đỏ hây hây, khóe miệng hơi nhếch. 

Bình thường nếu không bật điều hòa thì tiết trời oi bức những tháng này luôn làm Chu Thụy ngủ không ngon giấc.

Tối qua vừa lên phòng đã làm tình một trận tới không biết trời trăng mây đất nên cái điều hòa đương nhiên chẳng có ai động vào. Mà tên ma cà rồng nào đó vốn không có cảm giác với nhiệt độ bên ngoài cũng không ý thức được tiết trời này đối với nhân loại khá là khó chịu.

Chu Thụy nhích nhích người, không tự chủ mà cọ sát lên lồng ngực trần trụi trước mặt.

Mát quá ~

Cả đêm qua Chu Thụy nóng tới nổi mới đầu ngoan ngoãn nằm thẳng để mặc cho ai đó ôm ấp, sau lại không thỏa mãn mà biến thành con bạch tuộc quấn hết lên cái tủ lạnh hình người kế bên, một chân còn chen vào giữa hai chân Dylan thỉnh thoảng chà chà, chà cho con mãnh thú nào đó thiếu chút nữa có phản ứng. Cũng may là Dylan nhanh chóng ôm chặt lấy cậu không cho cậu chà bậy nữa.

Dylan đã dậy, đêm qua anh bị bé cưng nào đó vì nóng mà quậy cho thiếu chút nữa mất khống chế, đến tận ba giờ sáng mới ngủ được, lúc mặt trời lên cao thì người nào đó sợ nóng lại tiếp tục cọ loạn, thành công quấy rầy anh lần nữa.

Nhìn Chu Thụy chép chép cái miệng nhỏ, thật mỹ mãn mà vùi mặt vào lòng mình ngủ ngon thật ngon. Nhịn không được mà xoa nắn cậu, cục cưng này cưng như vậy anh phải làm sao đây??? Haizzz…

Thấy cậu lại động đậy, có vẻ như sắp tỉnh. Dylan nhẹ nhàng gỡ mấy cái vòi bạch tuộc đang quấn chặt lấy mình ra, cho cậu một cái hôn trên trán rồi xuống giường, mặc quần áo vào.

Mất đi cái tủ lạnh hình người, Chu Thụy bị cơn nóng làm tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên khi thấy vị trí bên cạnh trống trơn chính là thẩn thờ, sau đó ý thức được bên cạnh mình đáng lý phải có một người nữa thì buồn rầu không thôi. 

Cậu uể oải ngồi dậy, lưng còng xuống, đầu cũng rũ, anh ấy lại đi mất tiêu rồi, mình còn chưa xin số điện thoại.

A a a a a a a, sao cứ xong việc là mình lăn đùng ra ngủ như chết vậy chứ!

Chu Thụy nghĩ mà vò đầu bứt tóc.

“Sao thế? Nhức đầu?”

“A!?”

Chu Thụy giật mình ngẩng phắt đầu lên, lập tức bắt gặp người đàn ông đẹp đến chói lóa kia mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây nhăn nhúm ngày hôm qua, khuy quần còn chưa được cài vào đàng hoàng, trên tay cầm theo một cốc sữa nóng cùng đĩa bánh mì mà đứng ở cửa, thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu thì lo lắng đi đến: “Làm sao vậy?”

“Anh Dylan! Anh chưa đi sao?” Chu Thụy mở to mắt, cơn hoảng hốt vì cho rằng anh đã đi mất lập tức được vui mừng thay thế.

Dylan đặt cốc sữa và đĩa bánh lên tủ đầu giường, ngồi xuống cạnh cậu: “Có chỗ nào khó chịu không?” 

Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy, niềm vui ập đến bất ngờ làm hai mắt cậu sáng như sao, chỉ biết nhìn Dylan chằm chằm không rời như sợ một giây sau anh sẽ bay đi mất.

“Không nhức đầu?”

“Dạ không.”

“Sao lại tự bứt tóc mình như thế?” Dylan xoa xoa mớ tóc xoăn đã rối thành một nùi của cậu: “Cẩn thận bị hói đấy.”

Chu Thụy xấu hổ cúi đầu, hưởng thụ cái xoa vuốt dịu dàng của anh.

Dylan nhìn dáng vẻ cậu dịu ngoan như vậy, nhịn không được hôn một cái lên má cậu, còn phát ra tiếng “chóc”: “Được rồi, đi rửa mặt đi, xong rồi ra đây ăn sáng, tôi đã chuẩn bị cho em.”

Chu Thụy liếc nhìn cốc sữa và bánh mì ở tủ đầu giường, hóa ra anh ấy rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho mình nên mình mới không thấy anh ấy đâu.

Trong lòng ngọt ngào tới mức tim muốn nhũn ra. Chu Thụy cười ngây ngô leo xuống giường muốn đi rửa mặt, nhưng chân vừa chạm đất thì ngã sõng soài, có điều còn chưa kịp đập người xuống sàn nhà thì đã được Dylan ôm lấy eo, kéo trở về giường: “Cẩn thận!”

Tình cảnh y hệt như đêm đầu của cậu, cũng đứng không nổi luôn, nhưng hôm nay được anh Dylan đỡ đó nha ~ 

Cậu vui vẻ không thôi, nếu có mọc cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy điên cuồng rồi, nhưng mà xấu hổ chết mất, cậu bây giờ không có một mảnh vải che thân, thứ cần lộ đều lộ ra hết.

Dylan xoa chân cậu, cảm giác được cơ bắp trên người cậu mềm nhũn thì cười khẽ, lại cho cậu một cái hôn rồi không nói một lời mà bất ngờ bế cậu lên.

“Oái!” Chu Thụy hoảng sợ vội ôm lấy cổ anh. Sau đó thì mắc cỡ cúi đầu.

Dylan nhanh chóng bế Chu Thụy vào phòng tắm, để cậu đứng tựa vào người mình mà đánh răng rửa mặt. 

Nhìn vào gương chỉ thấy thân trên của cậu chi chít dấu hôn, nhiều đến mức ngay cả cậu cũng ngứa răng muốn cắn mình một cái huống chi là tên ma cà rồng nào đó đang cố gắng kiềm chế bản thân nên chỉ có thể vùi mặt vào sau gáy cậu gặm nhẹ.

Được anh thân thiết, dù bản thân xấu hổ vì không mặc đồ nhưng Chu Thụy cũng không nỡ đẩy anh ra. Lúc cậu xong việc Dylan còn dịu dàng lấy khăn lau mặt cho cậu, ngọt ngào tới mức cậu chỉ muốn tan chảy. Sau đó thì giúp cậu mặc quần áo, rất có trách nhiệm chăm sóc bạn tình sau một đêm khổ cực.

Cả quá trình một người xấu hổ không thôi, còn một người thì cố sức kiềm chế.

“Tôi tự tiện lấy trong phòng bếp của em, sáng nay ăn bánh mì chấm sữa nhé.”

Chu Thụy gãi gãi đầu, đêm qua cậu vốn còn tính sáng nay trổ nghề làm bữa sáng thật phong phú cho anh, thế nhưng cơ thể mềm nhũn như bún ngay cả tự đi vào phòng tắm cũng không được, còn phải để anh Dylan phục vụ bữa sáng cho cậu. Lúng túng muốn chết nhưng cậu vẫn nhận lấy: “Cảm ơn anh ạ.”

Dường như biết cậu nghĩ gì, Dylan cười: “Cái này đơn giản dễ tiêu hóa.” Vừa nói vừa vuốt xuống gò mông căng tròn của cậu: “Tốt cho em.”

Mặt Chu Thụy lập tức phừng một cái đỏ như bị lửa thiêu, muốn vùi luôn cái đầu vào trong cốc sữa, mông cũng nhúc nhích, nơi ấy quả thật sưng tấy, cậu có thể cảm giác được.

Nhìn Chu Thụy ăn bánh mì chấm sữa, môi hồng nho nhỏ mở ra khép lại, đầu lưỡi phấn hồng dụ người lấp ló, Dylan nuốt nước miếng, dù đêm qua đã được đút khá no nhưng đối với anh Chu Thụy vẫn quá hấp dẫn. Dylan nhìn được một lúc thì không thể làm gì khác hơn là cố gắng quay đầu đi.

Chu Thụy ăn được một nửa bỗng ngước mặt hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Tôi ăn rồi.”

Thật ra là chưa, ăn hay không cũng vậy thôi. Chủ yếu là “bữa ăn” tối hôm qua rất tuyệt, hương vị vẫn còn vương vấn trong trí nhớ làm anh nhất thời không muốn có bất kỳ thứ mùi vị nào khác trong miệng.

Chu Thụy dạ một tiếng rồi lại cúi đầu vớt bánh mì trong cốc sữa mà ăn.

Bữa sáng của Chu Thụy diễn ra như vậy. Người lo ăn, người lo ngắm. Người lo nghĩ nên mở lời làm sao để xin cách liên lạc, người thì suy xét xem lần sau nên dụ dỗ “con mồi nhỏ” vào “tròng” như thế nào nữa đây.

Chu Thụy nuốt miếng bánh mì cuối cùng rồi bưng cốc sữa uống cạn. Uống xong cậu đặt cốc lên bàn đánh cạch một tiếng, hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm: “Anh…”

“Em…”

Nhưng Dylan cũng mở lời ngay lúc đó, cậu nhất thời lúng túng, lắp bắp: “Anh, anh nói trước đi.”

Dylan cười, cầm lấy tay cậu vuốt vuốt: “Em nói trước đi.”

Có ráng mây hồng kéo qua gò má Chu Thụy, bị anh cầm tay mà càng căng thẳng hơn nữa, “các đối tượng tình một đêm luôn không thích mối quan hệ lâu dài”, câu văn luôn xuất hiện trong vô số các bài viết về tình một đêm trên mạng lúc này chạy ngang qua đầu cậu, làm cậu thật muốn chùn bước… nhưng, nếu cậu không hỏi, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội nào khác.

“Anh… anh, có thể cho em số điện thoại không?”

A a a!!! Sao mình thẳng thừng quá vậy?!?! Phải khéo léo uyển chuyển hơn chứ!!! Chu Thụy thầm vò đầu bứt tai trong lòng, hy vọng anh Dylan không phải kiểu người ghét bạn tình thích dây dưa.

“Có thể. Đọc số em cho tôi.”

“Dạ?” Chu Thụy há hốc mồm, không tin rằng anh cứ thế mà cho mình một cách thoải mái.

Dylan thấy phản ứng của cậu cưng muốn chết, anh cười, nâng tay nhéo cằm cậu: “Đọc số của em cho tôi.”

Chu Thụy mừng quýnh lên, cơ thể nhộn nhạo như mùa xuân về rồi, ngồi trên giường lắc lư lắc lư, hồn bay lên mây, hai mắt tỏa sáng nhìn anh đọc ra một dãy số.

Lúc nghe thấy chuông điện thoại lẫn trong đồng quần áo vứt trên sàn nhà vang lên thì biết là Dylan gọi tới. Chu Thụy bất chấp cả lưng đau chân nhũn mà hớn hở xuống giường tìm điện thoại. 

Dylan mỉm cười nhìn cậu vui vẻ lưu tên mình vào danh bạ, thầm nghĩ: Bé cưng này thật dễ thỏa mãn.

Bất chợt có tiếng còi xe vang lên dưới cửa quán ăn làm Chu Thụy hãy còn đang vui sướng giật nảy mình. A, hôm nay vẫn là ngày thường trong tuần, anh Dylan vẫn phải đi làm!

Chu Thụy bật người dậy, lúng túng nhìn đồng hồ đang chỉ chín giờ ba mươi phút, rồi lại nhìn Dylan vẫn còn ngồi bên giường: “Anh… hôm nay anh không đi làm sao ạ?”

Lúc bấy giờ Dylan mới đứng dậy, thong thả cài lại cúc áo và cúc quần. 

Chu Thụy lập tức biết hôm nay Dylan chắc chắn vẫn phải đi làm, cậu nóng vội chạy đi tìm dây thắt lưng và áo vest của anh.

Dylan nhìn cậu hấp tấp mà cười khẽ: “Không vội.”

Chu Thụy đặt áo của anh lên giường mà vuốt vuốt, muốn nhanh chóng vuốt phẳng nếp nhăn áo chướng mắt, miệng nói: “Đến trễ sẽ bị trừ lương mất!”

Dylan bật cười, đi đến bên cậu, cúi người hôn nhẹ lên má cậu: “Lo lắng cho tiền lương của tôi như vậy à?”

Chu Thụy cứng người, mặt đỏ lên. Lời này nghe thế nào cũng như nói vợ đang lo cho tiền lương của chồng vậy!

Cậu lúng túng, vuốt mạnh mấy cái nếp nhăn, cậu không thể cho anh mượn đồ vì hiển nhiên của cậu anh sẽ không mặc vừa: “Làm sao bây giờ? Sẽ không kịp mất.”

Dylan nắm lấy cổ tay cậu kéo một cái, Chu Thụy không kịp đề phòng mà ngã vào lòng anh, có cái gì đó chạm nhẹ bên khóe môi: “Không cần vuốt, về thay là được.”

Chu Thụy bật thốt: “Còn kịp cho anh về nhà nữa á?!”

Dylan nhéo cằm cậu: “Giờ làm việc của tôi khá tự do.”

Chu Thụy mở to mắt, làm văn phòng cũng có giờ giấc tự do nữa hả? Cậu không tin đâu, rõ ràng là anh đang dỗ cậu.

“Được rồi. Tôi đi đây.”

“Vâng.” Chu Thụy vội vã nhanh chân chạy đi mở khóa cửa ở ban công. Trên ban công có cầu thang dẫn thẳng xuống mà không cần phải đi qua quán ăn bên dưới.

Sở dĩ không để anh đi qua quán ăn là vì cậu sợ quần áo anh bám mùi dầu khói, cậu vẫn cho rằng anh không đủ thời gian về nhà thay, lời nói ban nãy của anh chỉ là để cậu không phải lo lắng. Thế nên, đã mặc đồ cũ đi làm thì ít nhất cũng không nên để nó có mùi lạ… về phần mùi cơ thể, của anh thơm như vậy chắc chắn không có vấn đề gì. Chu Thụy lại nghĩ đi đâu mà vừa đỏ mặt vừa chạy bước nhỏ theo phía sau Dylan. 

Tiễn anh một đoạn đến chỗ đậu xe ban tối, lúc mở cửa xe, Dylan bỗng dưng quay lại nhìn cậu: “Nghe nói chỗ em cũng có giao hàng tận nơi.”

Chu Thụy gật đầu: “Dạ, chỗ em có nhân viên giao hàng tận nơi ạ.”

“Vậy trưa nay đến công ty giao cho tôi một phần cơm đi.”

Chu Thụy sửng sốt một lúc, đến khi kịp phản ứng thì tiếc nuối vì phải chia tay bay đi mất, hai mắt sáng rỡ: “Được ạ! Anh muốn ăn món gì?”

“Món gì tùy em chọn. Đây là địa chỉ công ty.”

Nói rồi anh đưa cho cậu một tấm danh thiếp. Chu Thụy hạnh phúc muốn chết mà cười toe toét nhận lấy. Dylan nhìn cậu, lại nhéo cằm cậu nói: “Bữa trưa nay tôi chờ em, đã có số điện thoại rồi, đến thì gọi cho tôi.”

“Dạ.”

Dylan rời đi rồi mà Chu Thụy vẫn còn đứng bên đường ngây ngây ngốc ngốc nhìn theo hướng anh vừa đi mất, miệng cười ngu ngơ. Diễn biến này quả thật là niềm vui bất ngờ. Chu Thụy lại sờ sờ tờ danh thiếp được in trên nhựa cứng, cẩn thận cất vào túi rồi mới trở về quán. Cậu bắt đầu suy nghĩ xem nên làm cho anh món gì đây.

“Ủa sao không để em đi giao hàng cho. Anh ở nhà đi, trời nắng nóng nực cần gì phiền thế đâu?” Cậu nhân viên giao hàng vừa giao xong một đơn, trở về muốn giúp Chu Thụy giao phần cơm của Dylan.

Chu Thụy thấy phần cơm của người yêu dấu bị cướp mất, vội vã giành trở lại: “Không cần không cần, để anh đi, anh muốn đi.”

“Ôi chao, ai thế?” Nữ nhân viên phục vụ đang đứng hóng chuyện, nghe vậy thì tò mò hỏi.

Nhóc Lâm đang đứng bếp cũng nhịn không được xen vào: “Bữa nay anh Thụy lạ lắm nha. Đích thân xuống bếp nấu cho khách thì thôi, trước đó còn vắt óc chọn món cho người ta nữa chứ! Mấy anh chị phải thấy vẻ mặt ảnh lúc đó, đăm chiêu lắm luôn. Chắc chắn là nấu cho bạn trai ăn!”

Nhân viên trong quán có ai mà không biết Chu Thụy là gay, bọn họ còn thường xuyên chọc ghẹo cậu vì ế suốt hai mươi mấy năm trời. 

Chu Thụy vừa nghe cậu ta nói vậy, hai má đỏ lên: “Không phải bạn trai đâu, mấy đứa đừng nói bậy.”

“Chứ là ai? Có phải là người anh thầm mến không?” Nữ nhân viên tinh ý hỏi: “Ui chao, anh chủ nhà chúng ta yêu thầm rồi!”

Đám nhân viên khác lập tức hùa theo, chọc cho Chu Thụy ngượng muốn chết, vội xách phần cơm mình đã chuẩn bị xong lao ra ngoài, bỏ lại đám nhân viên mất nết ngửa mặt cười ha hả.

Chờ Chu Thụy đi rồi, nữ nhân viên phục vụ kia cười xấu xa, ngoắc tay với mọi người: “Nói cho mọi người nghe, hôm nay em tới hơi sớm một chút, tình cờ thấy có anh nào rời khỏi nhà anh Thụy từ cầu thang ở ban công đó, đẹp trai lắm, anh Thụy còn tiễn người ta tới tận chỗ đỗ xe.”

Lối đi từ ban công nhà Chu Thụy xuống là lối dành riêng cho chủ nhà, bình thường không có ai đi đường đó cả, cũng không có khách nào bước lên. Mà trước giờ Chu Thụy rất ít bạn, từ khi cậu nghỉ học tiếp quản quán ăn thì hầu như không còn thời gian lui tới với bạn bè nữa. Các nhân viên trong quán cũng chưa từng thấy cậu đi chơi với ai hay có bạn bè đến thăm, mãi cho đến vài năm gần đây quán ăn đã phát triển tốt, cậu mới có nhiều thời gian thư thả, nhưng phần lớn cũng là nhốt mình trong nhà nghĩ thực đơn mới cho quán. 

Nhóc Lâm ngạc nhiên: “Thật á? Bạn của ảnh sao?” 

“Thật! Nhưng chắc chắn không phải bạn bình thường!” Nữ nhân viên nói bằng giọng chém đinh chặt sắt: “Chị còn thấy anh đẹp trai đó nựng cằm anh Thụy của chúng ta nữa a a a!!!”

Cả đám nhân viên ồ lên, sau đó than thở: “Ôi chao, anh chủ của chúng ta yêu rồi, sắp thoát kiếp FA rồi!”

Cậu thanh niên chuyên đi giao tận nơi than thở: “Hèn gì ban nãy giành với em dữ vậy, hóa ra là đi giao cơm cho người yêu.”

Vừa nghe cậu ta nói, đám nhân viên cười xấu xa.

Đến cổng công ty, Chu Thụy bị chặn lại ở bên ngoài vì không có thẻ nhân viên, nghe lời Dylan, cậu bèn gọi cho anh. 

Lúc đưa điện thoại cho bảo vệ gác cổng, bảo vệ còn giật mình mà nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, sau đó thì trả lại điện thoại cho cậu rồi để cậu vào.

Dường như đã được dặn dò trước, Chu Thụy vừa bước vào tòa nhà đã có người đến tiếp, Chu Thụy nhìn thấy người nọ thì ngạc nhiên, chính là “chàng trai cơm gà” trong miệng nữ nhân viên phục vụ của quán mình, anh ta vẫn là bộ dáng tri thức đó, thân thiết chào cậu.

“Tới đưa cơm cho ông chủ của tôi hửm?” 

“Vâng.” Chu Thụy có hơi ngượng ngùng, cậu nhớ đến cái lần người nọ tới mua cơm gà, hình như có nói anh ta mua cho ông chủ mình, mà bây giờ, anh ta lại hỏi cậu đến đưa cơm cho ông chủ của anh ta… vậy có phải anh Dylan chính là…?

 “Mời cậu theo tôi lên văn phòng của ông chủ.”

“Dạ?” Chu Thụy sửng sốt, với tư cách là nhân viên giao cơm, đưa đến tận văn phòng của người ta chẳng phải có hơi…? Dù sao, cậu cũng không phải là người trong công ty của anh.

Nhìn ra vẻ đắn đo của Chu Thụy, Triệu Văn mỉm cười tao nhã: “Này là ý của ông chủ, muốn mời bạn của ngài lên văn phòng cùng dùng bữa.”

Thế là Chu Thụy đã có lý do chính đáng để lên văn phòng của Dylan. Văn phòng của anh nằm ở tầng cao nhất, có thang máy chuyên dụng nên trên đường đi số nhân viên kinh ngạc nhìn về phía cậu không phải là ít, mà Chu Thụy thì hoàn toàn không biết việc một người lạ được đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch là điều gây chú ý thế nào. 

Chờ khi cửa thang máy đóng lại, bên ngoài đã đầy tiếng nói chuyện xôn xao, tất cả đều đang đoán thầm cậu là ai… Có ai biết, cậu chỉ là nhân viên tới giao đồ ăn trưa cơ chứ!

Chu Thụy thấp thỏm đứng trong thang máy, câu được câu chăng trò chuyện với Văn Triệu, thế mới biết Triệu Văn là trợ lý riêng của chủ tịch, mà chủ tịch cũng chính là Dylan.

Chu Thụy vừa kinh ngạc vừa có chút sợ sệt, kinh ngạc là vì cậu hoàn toàn không ngờ đến thân phận anh lại cao như vậy, sợ sệt là vì cậu cảm thấy mình với không tới, người hoàn mỹ như anh sao có thể để ý đến cậu chứ. Chu Thụy bỗng dưng trở nên lo lắng, không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Đinh!

Tiếng thang máy đến nơi, cửa mở, Chu Thụy thấp thỏm đi theo sau lưng Triệu Văn đến trước một cánh cửa được gắn biển “văn phòng chủ tịch”.

Cộc cộc.

Triệu Văn gõ hai tiếng, lập tức, từ bên trong truyền ra giọng nói trầm trầm quen thuộc: “Vào đi!”

Triệu Văn quay sang nhìn Chu Thụy một cái, mỉm cười rồi mở cửa ra, đẩy cậu vào trong.

Bên trong rất sáng sủa và rộng rãi, có máy điều hòa đang mở nên không khí mát mẻ, có kệ sách chứa đầy sách, có bàn trà và sô pha nhạt màu, có chậu cây cảnh để bên cửa sổ đón ánh nắng mặt trời, có bàn làm việc, người ngồi sau bàn làm việc cũng vừa lúc ngẩng đầu lên. Tầm mắt hai người giao nhau, Chu Thụy lập tức cụp mắt, đỏ mặt lúng túng, vừa rồi tim cậu đập nhanh quá, có cảm giác như sắp phá tung lồng ngực vậy.

Dylan nhìn sang Triệu Văn còn đang cười tủm tỉm: “Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Chúc ngài dùng bữa ngon miệng.” Triệu Văn mang theo nụ cười kia mà lui ra, còn không quên nháy mắt với Chu Thụy một cái làm cậu giật nảy mình không hiểu ra sao.

Dylan nhìn con mồi ngon miệng đang rụt rè đứng ở cửa, buông tài liệu xuống, ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”

Chu Thụy bé ngoan đi qua.

Vỗ vỗ đùi: “Ngồi lên đây.”

Chu Thụy ngượng ngùng không dám động, thế là ei lập tức bị ôm lấy, kéo ngã lên đùi người nọ, hơi thở thơm mát phả lên vành tai: “Sao tự nhiên lại rụt rè vậy?”

Chu Thụy biết nói sao đây? Nói là tự nhiên nhìn thấy tấm bảng chủ tịch để trên bàn anh làm em cảm giác anh như trưởng bối của em sao? Hay nói là bỗng dưng cảm thấy em không với tới anh? Đúng vậy, cả hai lý do đều là thứ khiến Chu Thụy trở nên thế này, cậu không dám lỗ mãng như đêm hôm qua nữa.

Không thấy cậu trả lời, Dylan cho là cậu đang xấu hổ, anh hôn hôn vành tai cậu, buông cậu ra, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Dạ rồi.”

Nhắc tới cơm nước, Chu Thụy tạm thời thoát khỏi trạng thái phập phồng, nhớ ra mục đích mình đến đây để làm gì, nhanh nhẹn đặt hộp cơm lên bàn, bày ra cho Dylan. 

Dylan vừa nhìn cậu làm vừa nói: “Sao không để đến đây rồi ăn chung với tôi?”

“A.” Chu Thụy khựng lại, sau đó ngại ngùng nói: “Em… em không nghĩ đến.”

“Lần sau đừng ăn trước, mang theo cả phần của mình đến cùng ăn đi.”

“Dạ.” Chu Thụy gật đầu. Còn có lần sau ư? Tâm tình lại trở nên vui vẻ, chút buồn phiền vì chợt phát hiện ra khoảng cách giữa anh và cậu quá xa cũng bay đi đâu mất. Cậu lạc quan nghĩ, chẳng phải người ta hay nói con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày sao? May mắn thay, có vẻ như anh ấy rất hài lòng với tay nghề bếp núc của mình, cậu bỗng dưng cảm thấy, con đường cưa đổ anh thật ra cũng không quá gian truân.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!