Sau khi biết được danh tính đối phương, Andrew ngồi chờ một chốc, định đợi khi bọn họ đi nhận phòng thì lén lút đi theo. Chẳng mấy chốc đã có nhân viên tiếp tân dẫn họ đến chỗ thang máy. Andrew lập tức đút điện thoại vào túi áo, đứng dậy, giả vờ ung dung đi phía sau.
Thật ra, giờ này vẫn có người đi dạo ở ngoài, chỉ có khu cổng chính là người thường không được vào thôi, cho nên lúc nãy Andrew đường hoàng bước vào cũng không có ai nghi ngờ gì.
Nhóm người đi thẳng về phía hai cái thang máy nằm bên trái sảnh chính. Nhân viên tiếp tân vừa ấn nút, cửa thang máy lập tức mở ra, sau đó làm một động tác mời và mỉm cười chuyên nghiệp.
Nhóm người bước vào, thiếu gia Naqvi đứng ở giữa, các vệ sĩ đứng hai bên, người vào sau cùng là tiếp tân dẫn đường.
Andrew đang đi rề rà phía sau, đợi cho thang máy chuẩn bị đóng mới bày ra vẻ vội vã mà bước tới, miệng hô: “Khoan đã, chờ tôi đi với.”
Nghe tiếng gọi, Naqvi ngẩng đầu, ngũ quan sâu hút bỗng hiện đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Andrew đang đi bước chạy về phía này, hai mắt hắn mở lớn, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, không hiểu sao cái nhìn của hắn trở nên thật lạ lùng. Nhưng ngay sau đó, trước cả khi nữ tiếp tân kịp phản ứng thì hắn đã nhanh tay giữ nút mở khiến cửa thang máy không đóng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Andrew.
Trong lòng Andrew thầm đề phòng, ánh mắt như vậy là sao?
Cậu nhanh chóng lướt qua các khả năng trong đầu, thứ nhất, cậu chưa từng gặp người này. Đúng là có một quãng thời gian cậu từng đến Dubai điều tra một số thứ, nhưng những thứ đó không dính dáng gì đến người này cả. Mà danh tiếng của hắn rất nổi, dân chơi và thượng lưu không ai không biết, bởi thế mà mới đầu Andrew cảm thấy cái tên của hắn rất quen tai. Có điều, ngay cả khi hắn từng bắt gặp cậu ở đâu đó thì bây giờ, lúc này, cậu đã cải trang rồi. Làm sao có thể nhận ra cậu?
Việc lần này cậu phải cải trang một chút bởi cậu không chắc trong buổi đấu giá có ai biết mặt đứa con út nhà Sullivan này không, nên ngay từ đầu cậu đã biến mình thành một người khác.
Vậy tại sao hắn lại nhìn cậu như thể đã gặp cậu ở đâu đó rồi?
Chẳng lẽ…
A! Phải rồi, Naqvi rất nổi tiếng, nổi về mảng ăn chơi đàn đúm, quãng thời gian đi công tác ở Dubai từng nghe đồn hắn chỉ thích chơi trai, là một tên thuần gay không thể chối cãi. Các đối tượng mà hắn chọn đều có một điểm chung, đó là diện mạo đều thuộc dạng thanh tú, mặt mũi tinh tế, quan trọng là dịu dàng như nước. Mà bề ngoài của Andrew lúc này, mặt mũi thanh tú phối tóc giả màu nâu xoăn xoăn hơi dài, chỉ vài ba chiêu nhỏ đã khiến vẻ hoạt bát đầy sức sống ngày thường giảm bớt, vô tình hợp yêu cầu của hắn.
Nghĩ thì nhiều nhưng xảy ra thì nhanh, từ khi cậu hô lên đến khi bước vào thang máy chỉ mất có vài giây. Andrew nhanh chóng quy chụp hẳn là cái tên này ngắm trúng mình rồi. Bởi vì đến tận khi cửa thang máy đóng lại mà tầm mắt quái lạ của hắn vẫn dán trên người cậu.
Andrew tự nhiên mà cười hì hì, vừa gãi đầu vừa quay sang nhìn Naqvi nói: “Cảm ơn nhé!”
Lúc này, trong thang máy chỉ có tám người, một người là nữ tiếp tân có trách nhiệm dẫn đường, một người là thiếu gia giàu có cùng với năm vệ sĩ, người còn lại là Andrew. Thế nhưng buồng thang máy rất rộng, trọng tải cao, tám người đứng chung hoàn toàn không chật chội gì.
Andrew vừa nói xong, Naqvi cũng cười, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu như thể được trông thấy thứ gì đó thú vị lắm, miệng vẫn ung dung đáp: “Không có gì.”
Andrew lại cười cười, quay đầu đi liếc mắt nhìn số tầng được nhập trong bảng điều khiển, thầm ghi nhớ, tầng mười bảy. Nhân viên tiếp tân bên cạnh cũng đúng lúc bày ra sự phục vụ chuyên nghiệp của mình mà hỏi số tầng cậu muốn đến, cậu nói tầng mười tám, rồi móc điện thoại ra giả vờ chơi, nhưng vẫn chịu không nổi ánh mắt của hắn. Cậu nghiến răng, đừng bảo là thật sự ngắm trúng cậu nha.
“Làm sao vậy? Nãy giờ anh cứ nhìn tôi mãi.”
“A? Tôi làm cậu khó chịu sao?” Naqvi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lịch sự khom người: “Thật xin lỗi. Chỉ là… ừm, tôi thấy cậu…”
“Mặt tôi dính gì à?” Andrew cắt ngang, đừng có nói mấy câu gì mà “tôi thấy cậu đẹp trai quá nên muốn nhìn một chút”. Ngại ghê, tôi biết tôi đẹp mà, nhưng nếu ánh mắt nóng bỏng đó không phải là của ông xã nhà tôi thì tôi không thích đâu!
Bị cắt ngang, Naqvi cũng không thể nói tiếp cậu vừa rồi, chỉ đành trả lời câu hỏi của cậu
“À không có.”
Có điều, xin lỗi thì xin lỗi, hắn vẫn cứ một mực nhìn Andrew, làm cậu gai cả người, trong lòng thầm đếm thời gian, sắp đến tầng của hắn rồi, mình sẽ chờ lên tầng của mình rồi chạy thang bộ xuống ngó số phòng của hắn một cái.
“Sao khuya vậy rồi mà cậu còn ở ngoài.”
“À, lâu lâu mới đi chơi nên không muốn ngủ sớm, dạo loanh quanh một chút ấy mà.”
Lại một khoảng yên lặng.
Đương lúc bảng số thang máy nhảy đến tầng số mười, Naqvi bỗng cất tiếng: “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?”
Hả? Làm sao có thể?
“Ồ không, trông anh rất đẹp trai, nếu có gặp thì hẳn là tôi sẽ nhớ rõ.” Andrew cười đáp.
“Thế à, tôi đã nghĩ là gặp cậu ở đâu đó rồi. Trông cậu rất giống…” Nói đến đó hắn bỗng ngâm nhẹ một tiếng như thể không chắc chắn lắm.
Tầng mười hai.
“Cũng đúng, nếu tôi đã gặp cậu thì hẳn nhớ rõ rồi, trông cậu cũng điển trai lắm mà.”
Đúng thật là hắn để ý tới cái mặt này của mình rồi, Andrew sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó vẫn không quên đáp lại bằng một nụ cười.
Hắn lại hỏi: “Cậu đi du lịch một mình à?”
“Ừ.”
“Tôi cũng vậy.”
Andrew yên lặng đảo mắt.
Dường như nhìn ra ý cậu đang hỏi: Một mình kiểu gì mà lại xách theo năm người đằng sau.
Naqvi nhếch khóe môi, cười cười: “Chỉ có tôi là đi du lịch thôi, bọn họ không tính. Vì cha tôi lo lắng thái quá nên mới cho bọn họ đi theo, bảo vệ và sẵn tiện giám sát tôi luôn, nên bọn họ là đi công tác, không phải du lịch.”
Andrew: “…”
Thang máy đã lên đến tầng mười lăm.
Naqvi đút tay vào túi quần soóc, giọng điệu thoải mái: “Cậu từng đến đây bao giờ chưa?”
“Vài lần.”
“Ồ, tôi thì là lần đầu. Dù sao, cậu cũng thấy đó, tôi không phải dân ở đây.”
“Biết mà, anh là người Trung Đông, diện mạo rất đặc trưng.”
Naqvi cười khẽ: “Vậy cậu định ở đây bao lâu?”
Andrew vẫn giữ vẻ vừa thân thiện nhưng cũng đủ xa cách, đáp: “Tôi chỉ mới đến thôi, còn lâu mới về, nơi này quá đẹp, không ở lâu một chút cũng uổng.”
“Vậy ngày mai cậu có kế hoạch gì không?”
Cậu hửm một tiếng, tỏ vẻ không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Naqvi bỗng gãi gãi má, có chút mất tự nhiên mà đảo mắt nhìn sang chỗ khác: “Muốn hỏi cậu mấy nơi hay ho ở đây để thăm thú, vì hiện tại tôi chưa có kế hoạch gì cả.”
Andrew thầm khinh bỉ trong lòng, này là tán trai trắng trợn. Mà kể ra nếu cậu là một tên thanh niên gay ngây thơ trong sáng, được một tên điển trai còn có vẻ giàu sụ như vậy ám chỉ chắc sẽ sung sướng tới bay lên mây.
Lúc cậu còn đang định giả ngu không hiểu thì bỗng nhiên có một bóng đèn loé sáng trong đầu. Cậu lập tức thay đổi ý định, bắt đầu hùa theo, tỏ vẻ nhiệt tình mà nói: “Thế à, ở đây có rất nhiều chỗ hay ho, muốn chơi vui cũng có, muốn phong cảnh cũng có. Trùng hợp tôi cũng đi tự túc chứ không theo tour, chi bằng ngày mai hai chúng ta đi chung đi. Tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh.” Nói tới đây cậu quay đầu nhìn sang, mỉm cười: “Thế nào?”
Hai mắt Naqvi sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc đó, thang máy ting một tiếng, cửa mở ra.
Naqvi nhìn con số mười bảy hiện trên bảng điều khiển, nấn ná không chịu ra: “Vậy chiều tối mai được không? Bảy giờ nhé. Buổi sáng tôi muốn nghỉ ngơi sau chuyến bay, gặp cậu ở sảnh chính.”
Andrew cười gật đầu.
Lúc này Naqvi mới chịu bước ra ngoài, theo sau tiếp tân dẫn đường mà mang đám vệ sĩ áo đen của mình đi, trước khi đi còn không quên tặng cho Andrew một nụ cười trìu mến.
Thang máy vừa khép lại, Andrew đánh cái rùng mình, cậu chẹp miệng một tiếng, lẳng lặng đợi thang máy đi đến tầng của mình rồi phóng ra ngoài, chạy ào xuống thang bộ.
Cậu chọn tầng cao hơn tầng của hắn một tầng nên chạy xuống rất nhanh, lúc vừa lúc trông thấy một tên vệ sĩ mang vali hành lý của hắn bước vào một căn phòng. Cậu nấp ở khúc rẽ hành lang, thầm ghi nhớ số phòng của hắn rồi trở về phòng mình.
Khách sạn này nằm ở hướng tốt, view rất đẹp, vừa có thể nhìn thấy núi lửa và rừng vừa có thể nhìn thấy hồ nước nóng bốc khói mờ ảo ở phía xa xa, có hai mươi tầng lầu với năm tầng trên cùng là các phòng tổng thống. Cả cậu và Naqvi đều ở loại phòng này, cũng trùng hợp nằm cùng một dãy phía đông.
Andrew quay trở về phòng mình, hoàn toàn không biết, nếu mình đi chậm một chút là sẽ bắt gặp ai đó bước ra từ cái thang máy khác.
Vóc dáng người này cao gầy, trong tay xách một cái vali nhỏ. Chờ khi bước ra khỏi thang máy thì cầm điện thoại lên ấn một dãy số, chỉ sau hai tiếng chuông đầu bên kia đã có người bắt máy, anh nói: “Cậu Naqvi, tôi đến nơi rồi, thật ngại quá, chuyến bay bị delay vài tiếng, cậu ở phòng nào?”
Người bên kia điện thoại: “Bác sĩ Ninh đấy à? Tôi ở phòng số 1702.”
Trường Ninh bước tới trước cửa phòng 1702, gõ cửa, sau đó được mời vào trong.
Andrew lúc này đang làm gì? Cậu đang vừa khoanh tay sờ cằm vừa suy nghĩ, bây giờ chỉ cần tiếp cận gần hơn với đối phương để lấy thiệp mời, hoặc đi ké cùng hắn cũng được, nếu có thể giải quyết mà không dùng đến vũ lực thì cậu sẽ không dùng, nếu không thể, vậy cũng đừng trách cậu. Trước mắt, có vẻ như Naqvi có hảo cảm với cái mặt này của cậu, cậu sẽ tận dụng nó, khui chút thông tin, sau đó dụ dỗ hắn để hắn dẫn mình đi cùng, hắn không chịu thì cậu đành cướp vậy.
Andrew có cái tật mỗi khi suy nghĩ là hai chân phải vận động, nếu là ở nhà thì cậu sẽ đi qua đi lại, đi từ phòng khách xuống phòng bếp, vòng qua phòng ngủ rồi lại trở về phòng khách, đôi khi chọc cho bác sĩ nhà cậu chóng mặt phải xách cổ cậu lên giường ôm trong lòng mới chịu nằm yên. Cho nên bây giờ cậu cũng không ngừng đi qua đi lại, mãi đến khi có tiếng chuông báo tin nhắn mới thôi.
Là tin nhắn của ông xã cậu.
[Anh đến nơi rồi, vừa nói chuyện với khách hàng xong, cũng vừa nhận phòng khách sạn. Bây giờ chuẩn bị ngủ.]
Andrew còn đang bận suy nghĩ đủ thứ, tiện tay đáp vài chữ, chúc ngủ ngon rồi buông điện thoại xuống. Được rồi, cậu cũng nên đi ngủ, ngày mai trước mắt là gặp hắn, khui vài thông tin hữu ích cái đã.
Add comment