PHONG NGOA

Chương 5: Lòng biết ơn

Cái chết của Henry ở hồ nước sân sau không một ai hay biết, đêm tối lặng lẽ mà nó chọn để giết Silas cũng là thứ khiến nó mãi mãi không bao giờ được tìm thấy.

Silas hơi rùng mình vì một cơn gió thổi qua, quần áo ướt đẫm dính sát vào người làm cậu bị lạnh, lúc định trở về phòng, người nọ nhắc nhở:

– Em chưa lấy nước uống.

– À…

Silas sực nhớ ra mục đích chính, bèn quay đầu tìm bình nước rỗng của mình, thế nhưng trời quá tối, cậu lần mò một lúc ở bờ hồ mà vẫn không tìm được.

Người trong cơ thể chậc một tiếng, sau đó mặt hồ gợn sóng, chiếc bình rỗng không rõ thất lạc ở chỗ nào bị một làn sóng nhẹ đẩy đến gần cậu. Cậu vớt lấy, nhỏ giọng cảm ơn rồi đi về phía phòng ăn.

Ngày hôm sau, trại trẻ vẫn luôn ảm đạm, căn phòng cháy đen của viện trưởng không được sửa chữa gì, chỉ có vài người đến nhặt xác từ hôm qua là quét dọn qua loa sau đó rời đi để lại bốn bức tường đen sì và một ít tro bụi của đồ vật bị cháy.

Tối hôm ấy, có một người phụ nữ được điều đến nhậm chức viện trưởng, bọn họ tổ chức một buổi làm quen vào bữa ăn tối cho lũ trẻ và viện trưởng mới này. Silas vẫn ngồi ở góc bàn, nhìn bà viện trưởng mới đang gọi tên từng đứa trẻ để làm quen. Đối lập với viện trưởng đã chết luôn đeo trên mặt nụ cười thân thiết giả tạo cùng những lời quan tâm sáo rỗng dành cho bọn trẻ thì người này thoạt nhìn có phần nghiêm khắc hơn hẳn. Bởi thế mà lũ trẻ và bọn thiếu niên thường quanh quẩn bên chân viện trưởng cũ lúc này không dám càn rỡ vây quanh bà, chúng chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nói chuyện với nhau, chờ bà ấy gọi tên xem mặt.

“Silas.” Bà nhìn vào danh sách gọi đến tên Silas.

Lũ trẻ xung quanh lập tức im bặt, đồng thời nhìn về phía kẻ bị xa lánh ở góc bàn.

Silas mím môi nhìn bà: “Vâng.”

Viện trưởng mới quan sát cậu một lúc rồi hơi hạ giọng: “Ta rất lấy làm tiếc vì vụ cháy đã khiến cha nuôi của con…”

Theo điều tra, người ta phát hiện ra ba phần thi thể cháy đến mức không cách nào nhận dạng kia là bà viện trưởng cũ và cha nuôi tương lai của Silas dựa trên chiếc xe sang trọng đỗ trong sân viện. Về phần tay bảo vệ, chưa có dấu vết nào có thể xác định danh tính.

Chuyện đó đã truyền đi khắp toàn viện, từ viện trưởng mới đến cho tới thằng bé nhỏ tuổi nhất trong viện đều biết rằng Silas ‘lại lần nữa’ trở thành một đứa trẻ mồ côi. Vì thế như để tránh chọc vào nỗi đau của cậu, bà viện trưởng chỉ nói lửng câu.

Silas lại dửng dưng như không mà nối tiếp phần sau giúp bà: “Chết?”

Nói rồi cậu mới nhận ra phản ứng này của mình không giống một người bình thường, vì vậy cậu cố nặn ra vẻ đau buồn nhưng những gì cậu có thể làm được chỉ là một cái cụp mắt che giấu suy nghĩ thật sự của mình: “Không sao đâu thưa Madam.”

Không cần phải lấy làm tiếc.

Bà viện trưởng gật đầu: “Con đừng quá đau buồn.”

Tất nhiên Silas sẽ không đời nào đau buồn vì điều đó, bởi kẻ giết chết ông ta chính là cậu.

Bà viện trưởng lại gọi tên những đứa khác, lần lượt hỏi thăm chúng nó, lúc cái tên Henry cất lên. Silas vẫn chẳng có chút phản ứng nào, cậu rót thêm cho mình một ly nước trái cây, bỏ ngoài tai lời nói của những người xung quanh.

“Henry đi đâu rồi? Vì sao nó không đến ăn tối?”

“Có ai biết Henry ở đâu không?”

“Viện trưởng đừng lo lắng, có vài tên nhóc buổi tối thích trốn ra ngoài chơi, chờ khi chúng đói bụng sẽ tự biết mò về.”

Không, Henry sẽ không xuất hiện nữa.

Chuyện này phải đến sáng hôm sau mới ầm ĩ, giờ điểm danh vắng mặt Henry làm mọi người nhận ra sự nghiêm trọng rằng nó mất tích rồi!

Trong khi mọi người cùng mấy viên cảnh sát đang đổ xô nhau đi tìm thì Silas vẫn đứng lặng thinh bên cửa sổ vòm trên tầng gác mái như một linh hồn u uất, cậu bình tĩnh dõi mắt nhìn đám người bận rộn đi tìm tung tích Henry ở khoảng sân trong viện, từ chỗ này cậu thậm chí còn có thể thấy một nhóm khác đã đi xa đến tận đồng cỏ bên ngoài. Tiếng gọi tên Henry từ cái loa trong tay mấy viên cảnh sát khi có khi không vọng trở về, bọn họ đã tìm đến chiều tà mà vẫn chưa có kết quả.

Giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu cậu:

– Có vẻ như em thích nơi này nhỉ?

Silas nhỏ giọng trả lời: “Nơi này rất yên tĩnh, em thích nó.”

Silas thu lại tầm mắt đang dõi ra xa, cậu nhìn xuống bồn cây trong sân viện, bỗng nhiên hỏi: “Có phải anh thường đứng đây nhìn em không?”

Đã rất nhiều lần kể từ khi Silas mới chuyển đến, mỗi lúc cậu ngồi ở cái bồn hoa kia đều cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ dõi theo mình từ trên cao, thỉnh thoảng nhìn lên cậu còn có thể trông thấy một cái bóng đen cao lớn phớt qua nơi cửa sổ vòm của tầng gác mái bỏ hoang. 

Dường như người nọ cũng đọc được đoạn ký ức này của cậu, anh ta cười khẽ mà không nói gì như đang ngầm thừa nhận.

Silas đã tự có câu trả lời của mình, cậu quay người rời khỏi tầng gác mái, vừa đi vừa phủi bụi bẩn bám đầy quần áo vì đã ngồi trên này cả ngày.

Có lẽ cậu nên tắm rửa.

Phòng tắm trong trại trẻ vốn là phòng tắm chung, bên trong có vòi sen và những vách ngăn nhỏ. Có điều hôm nay Silas không đi đến đó, cậu vòng sang dãy nhà khác đến một phòng tắm riêng.

Đây là nơi mà thỉnh thoảng cậu sẽ lén lút lui đến để tìm chút không gian riêng tư cho mình. Phòng tắm này bình thường không có ai sử dụng bởi nó vừa nhỏ vừa cũ và nằm quá xa so với phòng ngủ, đến mức gạch dán tường và sàn nhà đều đã xám xịt vì phai màu, đèn cũng chập chờn không đủ ánh sáng. Có điều mọi thứ trong này vẫn sử dụng được, thậm chí còn có cả gương lớn trên bức tường sát bồn tắm và một cái vòi sen to.

Silas cởi quần áo, để lộ ra cơ thể nhỏ gầy gò và những vết sẹo cũ vì bị ngược đãi của mình. Cậu vặn vòi sen, cái vòi đen sì sì không tuôn xối xả mà chảy rất chậm, như thể bị nghẹt ở đâu đó trong đường ống. Mười đầu ngón tay của cậu vẫn còn bị thương vì ngày bị viện trưởng nhốt đã liên tục cào vào cửa, giờ gặp phải nước lập tức đau rát dữ dội nhưng trông Silas chẳng có vẻ gì là khó chịu, ít nhất thì cơn đau này không là gì đối với cậu. Cậu bắt đầu kỳ cọ mình, được một lúc bỗng cất tiếng hỏi: “Vì sao đêm qua anh không xuất hiện ngủ cùng em?”

Trong đầu là một khoảng im lặng.

Cái ngày sau khi giết chết bà viện trưởng, Silas trở về giường ngủ một lúc như chưa có chuyện gì xảy ra, sự kiện hôm ấy đã rút hết toàn bộ sức lực của cậu rồi. Cậu không nhớ mình đã thiếp đi như thế nào nhưng vào rạng sáng tỉnh lại chợt phát hiện ra hình người màu đỏ xương xẩu phủ đầy những tơ thịt rữa nát kia đang nằm cạnh mình, thậm chí còn ôm mình. Kề sát như vậy khiến cậu thấy rõ từng tơ thịt đỏ đen của anh ta, thế nhưng kỳ lạ là trông nó có vẻ nhớp nháp nhưng chạm vào chỉ có cảm giác trơn nhẵn và lạnh lẽo mà thôi. Khi ấy là anh đánh thức cậu dậy, nói rằng cũng đã đến lúc ‘phát hiện’ căn phòng đang cháy của viện trưởng rồi.

Từ lần đó, anh ta thường xuyên xuất hiện dưới dạng này nhưng chỉ một mình cậu trông thấy mà thôi. Silas là một cậu nhóc nhạy cảm, rất dễ phát hiện ra đây là sở thích của anh ta dù anh biểu hiện chẳng mấy rõ ràng. Thế mà sau khi giết Henry anh ta không hiện ra thêm lần nào nữa, thật kỳ lạ.

“Cái xác dưới hồ mất bao lâu mới phân huỷ hết?” Silas hỏi.

– Còn tuỳ.

“Tuỳ vào cái gì?”

– Tuỳ vào tâm trạng của em.

Silas nhướng mày, cậu tắt vòi sen rồi vuốt đi bọt nước trên mặt, thong thả bước vào trong bồn tắm để ngâm mình. Cậu chống một tay trên thành bồn, kề người đến gần mặt gương lớn được dán trên tường ngay bên cạnh bồn tắm rồi nhìn thẳng vào mắt mình, giống như muốn nhìn xuyên qua bản thân mà đối diện với linh hồn ma quỷ đang ẩn nấp trong cơ thể.

“Tuỳ vào tâm trạng của anh mới đúng.”

– Hửm?

Giọng nói anh ta có vẻ ngạc nhiên.

Silas đưa tay ra vuốt vuốt mặt gương cũ đã hơi ố mờ, khẳng định: “Anh đang tiêu hoá nó.”

“Hoặc là nói, anh đang hấp thụ thứ gì đó từ nó. Trước cái lần em để anh nhập xác và điều khiển cơ thể mình, anh chỉ là một làn khói đen, thực thể lúc nào cũng như có như không. Sau khi giết ba người bà viện trưởng thì lại mang một phần cơ thể đầy thịt chắp vá, không được hoàn chỉnh.”

Nói đến đây Silas thôi không nhìn vào gương nữa, cậu hất một vốc nước từ trong bồn lên rửa mặt, sau đó mới tiếp tục bóc trần: “Anh đã xúi giục em giết Henry, để tìm thêm ‘thịt’ cho mình.”

Lần này trong đầu là một khoảng yên lặng kéo dài, Silas đợi mãi, vốn tưởng anh ta sẽ không thèm trả lời thế nhưng bỗng có một luồng hơi lạnh lan đến từ sau lưng. Anh ta bất ngờ phóng vụt ra từ trong cơ thể cậu, biến thành một thực thể giống như người bị lột da, tơ thịt vốn ít ỏi và thối rửa mà cậu thấy lần trước nay đã thay đổi, nó được đắp thành những thớ thịt hoàn chỉnh, nhưng chỉ có nửa người trên và vẫn còn đỏ hỏn, nhớp nháp máu.

Anh ta cứ thế lơ lửng trước mặt cậu, phần thân dưới chẳng có gì mà chỉ là một đám thịt được nối liền với cơ thể cậu. Hai tay anh ta vịn vào mép bồn tắm, bao lấy cậu ở giữa, cái đầu lột da với hốc mắt trống rỗng và phần miệng thiếu môi trông vô cùng đáng sợ. Cái đầu nọ nghiêng nghiêng như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Silas nhìn không chớp mắt, bảo: “Anh giấu làm gì chứ, em thừa biết.”

Một cánh tay lột da đỏ loét vươn đến, nắm lấy cằm cậu, giọng nói khàn đặc truyền ra từ cái miệng phía trước: “Biết cái gì?”

Silas có thể ngửi được mùi máu tanh phả ra từ anh, cậu nghĩ cằm mình bây giờ hẳn là dính đầy máu bởi tay anh ta rồi. Nhưng cậu không so đo lắm, chỉ nhỏ giọng trả lời: “Biết anh cần thịt người để bổ sung cho bản thân.”

Anh ta chợt phá ra cười, tiếng cười rất kỳ quặc: “Sai rồi, thứ tôi cần là tội lỗi, là người chết, chỉ cần giết người là được.”

Silas cau mày: “Đừng…”

Một tiếng này của cậu khiến điệu cười kỳ quái của anh ta im bặt. Bàn tay lạnh buốt nhớp nháp siết chặt lấy cằm cậu, gương mặt như bị lột da của anh ta kề sát vào, gằn giọng mà nói: “Vô ích thôi, em bây giờ đã là của tôi, thực hiện giao ước bán mình cho quỷ thì đừng hòng tôi…”

“Lần sau đừng giấu em.” Silas cắt ngang lời anh ta, cậu chớp mắt một cái, nhìn thẳng vào hai cái hốc đen sì trên mặt anh ta: “Muốn giết ai thì cứ nói, không cần phải bày vẽ, lợi dụng việc giúp em báo thù hay bất kỳ điều gì khác.”

Silas dừng một lúc, sau đó lại nói tiếp: “Dù anh là thứ gì, dù anh muốn điều gì từ em, điều đó cũng không thay đổi được việc anh cứu em hai lần, em biết ơn vì điều đó.”

Lời cậu nói khiến anh ta im bặt, đường nét trên gương mặt đầy cơ thịt đỏ loét thả lỏng ra, phần cơ mày hơi nhướng lên như thể đang rất kinh ngạc. Có thể nói đây là lần đầu tiên anh ta – kẻ đã hoá thành quỷ dữ lại được người khác biết ơn. Anh ta cố gắng nhìn thấu lời nói này nhưng đáng tiếc thay lại chẳng nghe được bất kỳ âm thanh méo mó nào, không có cảm xúc tiêu cực, càng không có ý nghĩ nguyền rủa độc địa. Chứng tỏ cậu nhóc này không hề nói dối, cậu ta thật lòng biết ơn một con quỷ.

“Không sợ à?” Anh ta không kìm được mà hỏi.

Silas chớp mắt, cậu cảm thấy anh ta chỉ giống một miếng thịt bò khổng lồ biết nói mà thôi. Nghĩ đến thịt bò, số lần Silas được ăn cho tới bây giờ còn chưa đủ mười lần, thích còn không kịp thì làm sao lại sợ?

“Không sợ.”

Anh ta thấy cậu trơ mặt ra như vậy với thứ máu me gớm ghiếc, bèn thử thêm một lần nữa. Anh ta áp sát lại, thậm chí còn hé răng cắn lên môi mềm của cậu một cái: “Kể cả như vậy?”

Silas tròn mắt: “Đấy là hôn mà.” Sao phải sợ nhỉ?

Câu trả lời ngây thơ của cậu khiến anh ta phải buông tay không nắm cằm cậu nữa, bắt đầu ngửa người ra cười khằng khặc.

Chẳng ngờ tên nhóc mới ngày nào đã sợ và ghê tởm đến nôn thốc nôn tháo khi xem cảnh bà viện trưởng buôn bán trẻ con như thế nào lại có thể bình thản đối mặt với cái diện mạo như bị lột da này.

“Ngu ngốc, em đã chọn bán mình cho tôi tức là tôi có thể nuốt trọn linh hồn và xẻ thịt em bất cứ lúc nào.”

“Nhưng anh không làm vậy.” Silas nghịch nước, muốn rửa cái cằm mình nhưng phát hiện không có vệt máu nào dính trên cằm cả, dường như cảm giác nhớp nháp trên người anh ta chỉ là hiệu ứng đính kèm mà không phải máu thật vậy. Silas quay đầu soi gương kiểm tra, chắc chắn rằng mặt mình vẫn sạch sẽ thì nói: “Vì chỉ ăn em thì không đủ, đúng chứ? Và rồi anh sẽ lại cô đơn, ngồi mốc một mình trên tầng gác mái và nhìn chằm chằm lũ trẻ dưới sân để tìm đứa nào đó thích hợp ký một cái giao ước khác? Lặp đi lặp lại, chi bằng để em tìm kẻ chết thay anh.”

Anh ta trầm ngâm nhìn cậu: “Em rất thông minh đấy, nhưng đó chỉ là một trong số những lý do.”

“Vậy còn lý do nào nữa?”

“Món ăn ngon miệng nên ăn thật chậm để thưởng thức.”

Silas à một tiếng, điệu bộ không quan tâm mấy, dù sao thì từ lúc đồng ý bán mình cho quỷ, cậu đã tự nhận thức được rồi.

Bị anh ta nuốt sống vẫn tốt hơn là bị bà viện trưởng và gã đàn ông kia giày vò.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!