Sau khi ăn trưa và thay thuốc, Rufus ngủ một giấc nông, trong cơn mơ màng cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ngoài cửa. Các người hầu và người làm công đã trở lại, có lẽ bọn họ làm xong việc ở hầm rượu cháy rồi.
“Tuyết lại rơi nữa. Cũng may ngài bá tước bảo chúng ta nhanh chóng dựng bạt che, nếu không chờ khi tuyết ngừng chúng ta sẽ lại phải dọn tiếp.”
Rufus mơ màng nghe một câu như vậy rồi bừng tỉnh. Cậu ngó ra ngoài cửa sổ, quả thật có bông tuyết lất phất bay.
Rufus leo xuống giường, cảm giác lành lạnh trong không khí cho thấy đợt tuyết chỉ vừa mới bắt đầu này đã làm nhiệt độ ngoài trời giảm thêm một chút nữa. Cậu mặc vào chiếc áo khoác được phát cho mình vào những ngày đầu tiên ở đây rồi ra khỏi phòng.
Trên hành lang có một nhóm người hầu và người làm công tụm lại ở gần một cửa sổ. Thấy có người bước ra từ căn phòng bên cạnh đó thì đều quay đầu nhìn sang.
“Là cậu bé tóc đỏ à.”
Rufus rụt rè cười đáp lại.
Một người hầu gái trong số đó tỏ vẻ quan tâm: “Đừng ra ngoài nhé, trời lạnh lắm đấy.”
Cậu nhẹ vâng một tiếng rồi bước đến bên cửa sổ phía đối diện bọn họ, một mình nhìn ra ngoài. Có vài bông tuyết rơi bên bệ cửa sổ, cách một lớp kính cậu cũng có thể thấy rõ hình dạng xinh đẹp của nó. Rufus khoanh hai tay lên bệ cửa, tựa cằm lên tay, nghiêng đầu ngắm bông tuyết nhỏ. Đã lâu rồi cậu mới có cơ hội dùng tâm trạng thoải mái mà nhìn nó, không cần phải lo lắng sợ hãi vì bị người bán đi, một thân một mình bị nhốt trong chuồng ngựa, cũng không bị trói lại trong một cái thùng gỗ nào đó. Quãng thời gian ấy tuyết đã từng là thứ khiến cậu sợ, đẹp nhưng lạnh băng, mỗi khi bị bệnh vì trời lạnh cậu sẽ không làm việc được, đám người xấu cũng sẽ cho cậu ít thức ăn hơn. Nhưng mà ở đây, chỗ của ngài bá tước, kể cả khi cậu không làm gì vẫn được phát thức ăn ngon, còn có bánh táo thơm ngọt. Cậu muốn được ở lại đây…
Rufus chớp mắt, tầm nhìn rời khỏi bông tuyết nhỏ đã sớm tan thành nước.
A! Kia là…?
Rufus bất ngờ trông thấy ở xa xa phía đối diện với hành lang khu người hầu là tòa nhà chính, mà trong tầm mắt cậu là một bệ cửa sổ lớn ở tòa nhà ấy, sau lớp kính mờ có một người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc. Từ vị trí này cậu có thể nhìn thấy sườn mặt và đuôi tóc dài được buộc lỏng của người nọ.
Rufus nhận ra đó là ngài bá tước!
Hai mắt cậu sáng lên, thì ra đó là nơi mà ngài thường ngồi làm việc, cách mình gần như vậy…
A! Có người đi vào, là anh David.
Cậu trông thấy David đi đến trước bàn làm việc của ngài bá tước, đưa một cuộn giấy cho ngài xem. Dù là góc nghiêng, cái cậu nhìn đến chỉ có nửa bên mặt lạnh lùng và trầm tĩnh của ngài, nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt chuyên chú khi làm việc của ngài rất cuốn hút. Ngay cả cách ngài cầm bút lông không rõ là ký tên hay ghi chú điều gì lên tờ giấy cũng khiến cậu khó mà rời mắt được, mỗi một cử động đều mang theo sự nghiêm nghị và dứt khoát.
Trong nhóm người hầu và người làm công đang túm tụm trên hành lang có người để ý đến cậu nhóc đang khoanh tay tì cằm lên bệ cửa sổ, vừa thấy hướng cậu nhìn là biết ngay cậu đang nhìn cái gì.
Người làm ở đây không ai không biết hướng cửa sổ đó có thể thấy được thư phòng của ngài bá tước.
Hắn ta đi đến bên cạnh cậu, huých một cái nhẹ, trêu: “Nhìn đến là ngây người.”
Rufus giật mình quay đầu, trông thấy đó là một thanh niên hơn mình độ chừng sáu bảy tuổi, cũng là một trong số người mà lúc sáng cậu theo lời Jane mang xẻng đến phân phát ở hầm rượu cháy.
Hắn ta thấy cậu giật mình thì nhếch môi cười, trêu chọc: “Sao? Thích à?”
Th… Thích? Thích á?
Câu hỏi làm Rufus không hiểu lắm, lúng túng không biết phải nói gì: “Em… Em…”
Hắn bật cười, cũng khoanh tay nhìn về phía cửa sổ thư phòng của ngài bá tước: “Cũng không lạ gì, dù sao thì một người như ngài có ai là không thích, bất kỳ người nào cũng phải mơ ước có một ngày được như vậy, quý tộc, giàu có, quyền lực và diện mạo càng không cần phải nói đến. Nhưng mà cậu bé, cậu còn nhỏ lắm, lại là đứa ăn xin được nhặt về, muốn giàu có còn phải lăn lộn cực khổ hơn nữa.”
Rufus mím môi, chẳng hiểu vì sao mình lại nhận được những lời này từ một người xa lạ.
Hắn lại tiếp tục tự cho là đúng mà nói: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không được như ngài đâu.”
Lời này làm Rufus phải cau mày, khuôn mặt nhỏ tỏ rõ sự khó chịu, cậu dùng đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào hắn ta mà khẳng định: “Em không phải như thế.”
Cái cậu thích đâu phải là những thứ hắn ta nói.
“Mấy điều anh nói cứ như đang ghen tị với ngài vậy.”
Lời phản bác của cậu khiến hắn xì một tiếng: “Chứ không phải cậu cũng đang ao ước được như vậy à? Ăn mặc đẹp đẽ, ngồi trong thư phòng, có kẻ hầu người hạ, vật dụng từ đầu đến chân đều là những thứ sang quý.”
“Em không có, ngài bá tước tốt lắm, ngài cứu em, còn cho em ăn no mặc ấm…”
Chưa nói hết cậu đã bị hắn ta ngắt ngang: “Cứu cậu là có mục đích thôi, nghe đồn mấy người hầu được ngài ta cứu về thì đa số là để bọn họ tự nguyện bán mình làm người hầu không công.”
Hắn nhún vai: “Cá là có không ít quý tộc học theo cái chiêu này của ngài ta để tiết kiệm tiền nuôi người hầu đấy.”
Gương mặt nhỏ của Rufus nghe đến đây lại càng nhăn thêm: “Sao anh nói như thể biết rõ vậy? Anh cũng được ngài cứu ư? Anh có tự nguyện bán mình không?”
Rufus có thể còn nhỏ, có thể không hiểu những chuyện khác, nhưng mà cậu đã gặp phải bao nhiêu chuyện tồi tệ rồi, thân thích bán cậu cho lũ buôn người, cậu chạy trốn ra ngoài cầu xin giúp đỡ nhưng đều bị xem như kẻ điên, bị xua đuổi, thậm chí còn bị đánh, không ai tin cậu. Cho dù cậu không rõ ngài bá tước là người như thế nào, nhưng những lời này của hắn ta làm cậu rất khó chịu, thậm chí là tức giận. Người này không hiểu được việc ngài làm có ý nghĩa như thế nào đối với những đứa suýt chết như cậu. Khi mà người thân bán mình đi, khi mà mọi cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ đều bị vùi dập, lúc cậu mất hết hy vọng bỗng nhận được sự che chở từ một người xa lạ, nó có ý nghĩa lớn cỡ nào. Hoặc ngay cả khi việc cứu cậu mang mục đích thì có làm sao đâu? Cậu mong được làm người hầu cho ngài cả đời, cậu thậm chí còn đang sợ mình có cầu xin cũng không được ngài giữ lại.
Những câu hỏi ngược lại của Rufus khiến tên làm công hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trả lời: “Không có, tửu trang này không có mấy ai như vậy, hầu hết những kẻ được nhặt về đều làm công ở dinh thự hoặc tửu trang khác.”
Nói rồi hắn ta chậc một tiếng: “Kể cũng tốt ghê, mấy đứa chịu bán mình không công như vậy cũng hưởng được không ít thứ, mà ai biết được bọn đó chỉ là bán công sức lao động hay còn bán cái khác để thỏa mãn ngài ta nữa. Nghe nói lộc ở dinh thự và mấy tửu trang lớn tốt lắm.”
Rufus nhíu chặt mày, không hiểu ý hắn ta khi nói về việc “bán cái khác” là bán gì, nhưng điều đó không ngăn được việc cậu nhận ra trong lời nói hắn ta sặc mùi ghen ghét, ganh tị. Cậu cắn môi, quay đầu đi: “Cái gì cũng chỉ là “nghe nói”, “mục đích” của ngài cũng chỉ là anh suy đoán bậy bạ, em không muốn nghe anh nói xấu ngài bá tước, em không nói chuyện với anh nữa.”
“Gì đấy? Chẳng phải điều đó rất dễ đoán à?”
Rufus mím môi, dứt khoát không thèm để ý đến, cậu khó chịu, ghét cái người đi nói xấu chủ nhân này.
Nhận ra thái độ của cậu, hắn ta hừ một tiếng: “Xem ra ngài bá tước lại thành công mua chuộc được một tên nhóc ngây thơ. Nhìn diện mạo thế này, tóc đỏ mới lạ, hẳn sẽ được hưởng không ít lợi lộc nếu chịu ở lại hầu hạ ngài ta. Cũng phải, chúc may mắn nhé.”
Mỉa mai xong thì hắn bỏ đi một nước, còn không quên kéo theo mấy người bạn đứng cách đó không xa.
“Cậu nói như thế với thằng bé làm chi?” Một người hầu gái nhịn không được nói khẽ với hắn.
“Hừ, chướng mắt.”
“Ai chẳng biết ngài bá tước thích làm như vậy. Lời đồn đầy rẫy ra đó…”
Bọn họ thì thầm khe khẽ, vừa nói vừa đi xa, nhưng lời khó nghe sau đó không lọt vào tai Rufus nữa, cậu cũng mặc kệ, cậu đã nhận định ngài bá tước là tốt nhất, cậu muốn bán mình cho ngài thì cậu bán đấy.
Rufus lại tựa đầu lên bệ cửa sổ, tiếp tục nhìn người đàn ông vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị kia.
Cậu không biết rằng, kỳ thật ngài bá tước có thể cảm nhận được tầm mắt của cậu. David đang pha trà cho ngài cũng kiềm không được mà cười nói: “Cậu bé đã nhìn ngài được một lúc lâu rồi đấy ạ.”
Cây bút lông trong tay ngài bá tước vẫn không ngừng di chuyển, nét mực uốn lượn nhanh chóng kết thúc ở cuối trang giấy. Ngài ừm nhẹ một tiếng.
Dù vậy nhưng David vẫn có thể nghe ra tâm trạng ngài không tồi. Anh hơi liếc mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó bật cười: “Ha ha, ngài nên xem cảnh này, cậu nhóc đè cả mặt lên cửa kính chỉ để nhìn ngài rõ hơn kìa.”
Động tác cuộn giấy của ngài bá tước khựng lại, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng cậu.
Quả nhiên, ở bệ cửa sổ bên khu người hầu có một mái tóc đỏ rất dễ nhận dạng, chủ nhân của mái tóc kia gí sát mặt vào lớp kính, một bên má bẹp ra, cũng may cậu không gí trực diện, nếu không đến cả mũi cũng bẹp, nhất định trông sẽ rất buồn cười.
Nhưng… em ấy làm vậy không thấy lạnh à? Tuyết còn đang rơi bên ngoài. Ngài bá tước cau mày nghĩ.
Mà Rufus lúc này bất thình lình bị bắt quả tang đang nhìn trộm cũng hốt hoảng giật lùi, sau đó mặt đỏ rần, vội vàng nấp sau tường không dám chường mặt ra cửa sổ nữa.
Ngài ấy phát hiện rồi, còn cau mày tức giận, làm sao bây giờ?
Rufus ôm ngực, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, vừa lo ngài giận vừa xấu hổ vì bị bắt quả tang. Cậu chờ một lúc lâu sau mới dám len lén ló đầu ra nhìn một lần nữa. Ngài bá tước vẫn ngồi ở đó, dùng bút lông ghi ghi chép chép, dường như không để ý lắm việc cậu nhìn trộm. Nhưng mà Rufus không dám càn quấy như ban nãy nữa, chỉ dám thò đầu ra chút xíu ngắm nhìn, vừa thấy ngài có động tác gì là lại thụt đầu vào phòng hờ bị phát hiện. Hành động của cậu làm cho David nhịn cười đến phát khổ.
“Chủ nhân, mỗi lần nhìn cậu nhóc ngài có thể đừng cau mày không?”
Ngài bá tước cũng biết mỗi khi đối mặt với mình dường như cậu rất căng thẳng. Ngài buông bút lông xuống: “Ta đáng sợ lắm à?”
“Không đáng sợ, nhưng cậu bé lo ngài không vui, sợ làm ngài tức giận.” David mang trà đến đặt trên bàn: “Rất dễ thấy mà, mỗi khi ngài cau mày là cậu bé sẽ bối rối đến là hoảng hốt. Tựa như bây giờ, không dám nhìn công khai nữa rồi.”
Ngài bá tước không nói gì, nhưng trong lòng đã để tâm. Cả buổi chiều hôm đó Rufus cứ thập thò ở bên bệ cửa sổ nhìn lén. Chờ khi gần tối, ngài đứng dậy rời khỏi thư phòng cậu mới thôi nhìn.
Lúc ấy Rufus còn luyến tiếc, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã thấy bóng dáng của ngài đi ra khỏi tòa nhà chính, mà David lại không theo sau. Hình như anh ta đi ra ngoài lúc cậu còn ngẩn ngơ nhìn ngài bá tước.
Cậu ngó lên trời, tuyết vẫn còn rơi lất phất chưa dừng. Ngài bá tước chỉ mới bước ra một lúc mà đã dính không ít tuyết trên đầu vai.
Ngài định ra ngoài ư? Rufus tự hỏi, liếc thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở gần lối ra, cậu lập tức khẳng định được. Sau đó sực nhớ đến chiếc áo choàng mà ngài khoác cho mình vẫn còn để trong phòng.
Rufus bật dậy, vội vàng chạy về phòng ôm chiếc áo choàng đã gấp gọn, không chút nghĩ ngợi chạy ào ra bên ngoài.
Vì sợ không thể đuổi kịp, cậu gấp đến độ suýt chút thì ngã, cậu chạy theo sau lưng ngài hô lên: “Ngài bá tước!”
Nghe thấy tiếng gọi, bước chân không nhanh không chậm lập tức dừng lại.
Rufus thở dốc chạy đến gần, cũng may, đuổi vừa kịp lúc. Cậu vừa thở hổn hển vừa dùng hai tay nâng chiếc áo choàng đưa cho ngài: “Cái này… em, em trả cho ngài. Ngài khoác đi, sẽ không dính tuyết.”
Ngài bá tước thật không ngờ cậu bé sẽ chủ động như vậy, cứ ngỡ cậu vẫn sợ mình.
Đương lúc thấp thỏm, Rufus thấy một bàn tay đeo găng đen đưa đến, cầm lấy áo choàng.
Rufus vui vẻ, lập tức ngẩng gương mặt nhỏ, nhoẻn miệng cười tươi rồi bị ánh mắt màu gỗ đỏ của ngài làm cho bối rối. Không hiểu sao cậu thấy được có cái gì đó ấm áp và dịu dàng lắm, làm cậu ngượng đến độ ngài còn chưa nói gì đã rụt tay, chạy ù trở về.
David ngồi ở ghế lái trong xe cũng thấy được cảnh đó suýt thì phì cười. Chờ khi ngài mang theo áo choàng lên xe ngồi, anh nhận được một câu hỏi: “Vừa rồi ta lại cau mày à?”
Lại khiến em sợ đến độ bỏ chạy.
David hắng giọng một tiếng: “Không đâu thưa ngài, hình như cậu bé ngượng.”
Ngượng?
“Vậy sao?” Ngài trầm ngâm một tiếng, không biết lại nghĩ gì trong lòng.
Add comment