Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu ngủ sâu như thể hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn bị cơn đau kéo đến làm cho run lên bần bật. Ý thức bị đau đớn kéo trở lại khiến cậu mơ màng cảm nhận được có người đang chạm vào những vết thương trên cơ thể mình, người nọ cứ luôn miệng thì thầm gì đó bên tai, âm điệu rất khẽ và dịu dàng.
“Ngoan, cố chịu một chút…”
Cứ như vậy, cậu ngủ rồi lại mơ màng tỉnh rồi lại tiếp tục ngủ, chẳng biết bao nhiêu lần như thế cho đến khi giọng nói người nọ lần nữa vang lên, lần này là một yêu cầu: “Hé miệng… uống…”
Cậu chỉ nghe được đứt đoạn, thân thể run lên theo bản năng như sợ hãi điều gì, cũng không khống chế được mà ngoan ngoãn hé miệng. Có lẽ bởi vì thần trí không tỉnh táo khiến cậu cho rằng mình vẫn còn bị gã chủ nhân cũ đày đọa, thường thì chỉ cần cậu chậm chạp không chịu uống thuốc thử là sẽ bị đánh rất tàn nhẫn.
Từng giọt chất lỏng có mùi vị kinh khủng bị rót vào miệng cậu, uống xong cậu lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ một mạch suốt ba ngày, cuối cùng cậu cũng chậm rãi tỉnh lại.
Mi mắt nặng như đeo chì, nhưng cố một lúc vẫn có thể mở ra, thoạt đầu cậu hơi đờ đẫn đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, có mùi thảo dược quen thuộc tỏa ra từ chăn nệm.
Đây là đâu?
Không phải là cái lồng sắt chật hẹp, cũng không phải tầng hầm tối tăm ẩm ướt, ngược lại, nơi này rất ấm áp, sàn nhà là ván gỗ màu nâu cam, từ cửa sổ hắt vào những tia nắng màu đỏ nhạt của buổi chiều tà. Tình cảnh này khiến cậu có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Mất vài phút để cậu nhớ ra những đoạn ký ức đứt quãng và chập chờn kể từ lúc con chuột cố đút mấy cọng cỏ lạ vào miệng mình. Biết mình được một người lạ nhặt về, cậu thầm đoán đây có lẽ là chỗ ở của người nọ.
Cậu hơi nhúc nhích cơ thể, nhận ra trên cổ mình cũng không có dây xích, phát hiện này khiến đáy mắt cậu lóe lên vẻ ngỡ ngàng, cảm giác nặng trịch lúc nào cũng có ở cổ nay không còn nữa làm cậu có chút không quen.
Không có dây xích, có lẽ người nhặt cậu về không định nhốt cậu lại… nhỉ?
Cậu chậm rãi ngồi dậy, kinh ngạc nhận ra mình đang mặc một bộ đồ sạch sẽ có chất vải mềm nhất mà cậu từng được chạm vào.
Phản ứng đầu tiên là mân mê vạt áo, sau đó nhón tay vén áo lên ngửi mùi thơm trên vải, động tác vô cùng dè dặt như sợ làm nó nhăn nhúm. Vẫn là mùi thảo dược tươi mát xen lẫn chút mùi nắng ấm mà hiếm khi cậu được ngửi thấy.
Sau khi ngửi đủ, cậu lại cẩn thận nhìn cơ thể mình dưới lớp quần áo, phát hiện trên bụng và ngực còn có băng vải trắng bao lấy vết thương, chúng đã chẳng còn bao nhiêu đau đớn nữa.
Đột nhiên, một tiếng kêu vang lên ở đầu giường: “Chít!”
Cậu giật mình quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một con chuột bạch ngồi ở đầu giường, cái đầu nghiêng nghiêng, thấy cậu im thin thít chỉ biết nhìn mình thì lại nhỏ giọng chít chít hai tiếng.
Cậu lập tức nhận ra đây là con chuột nhỏ đã tha thức ăn và nước uống đến cho cậu trong con hẻm kia. Lúc đó cậu không hoàn toàn mất ý thức nên biết con chuột ấy có một vết sẹo nhỏ ở thân bên trái khiến lông chỗ đó bị hói, thế nên bây giờ cậu mới nhanh chóng nhận ra con vật nhỏ này.
“Hóa ra lông của mày màu trắng.” Cậu lầm bầm.
Nhìn nó thoải mái ngồi trong cái ổ bằng nhung của mình, không có chút phản ứng tiêu cực nào, cậu nghĩ thầm, có lẽ… chủ nhân nơi này là một người tốt.
Trong phòng không có ai ngoại trừ cậu và con chuột nhỏ, cũng không biết người nọ đã đi đâu rồi nhưng cậu có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người ta trò chuyện vọng đến từ cửa sổ. Đoán chừng bên ngoài có khá nhiều người đi lại nhưng bởi vì cửa được đóng kín nên chút âm thanh đó không quấy rầy đến cậu.
Cậu giở chăn lên, cẩn thận trèo xuống giường, định bụng ra khỏi phòng tìm hiểu tình cảnh của mình hiện giờ.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên. Cậu lập tức căng thẳng, một chân đã đặt xuống sàn nhà cương cứng lại, giữ nguyên tư thế kỳ quái mà vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.
Có người đến! Là người nọ ư?
Kỳ thật kể từ lúc được cho uống thuốc, cậu không biết mình đã ngủ suốt ba ngày, mỗi ngày đều khi sốt khi rét, tình trạng khiến cho Nolan phải lo lắng và hoài nghi liều thuốc của mình liệu có tác dụng hay không. Cũng may là ngày thứ ba nhiệt độ cơ thể của cậu đã hoàn toàn bình thường trở lại, lúc này quản gia Carl theo lệ thường mà vào phòng kiểm tra tình hình của cậu.
Cửa phòng vừa mở, bóng người to lù lù xuất hiện ở cửa. Vừa nhác thấy quản gia Carl – người mà toàn thân trong suốt và có màu xanh lục cùng với gương mặt trơn láng chẳng hề có miệng mũi, đồng tử cậu lập tức co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Slime!
Gã chủ nhân cũ từng có một con Slime màu đỏ, gã ta nuôi nó dưới tầng hầm, có một lần khi cậu chạy trốn bất thành, gã đã trừng phạt cậu bằng cách nhốt vào tầng hầm ấy.
Hầu hết các loại Slime ở vùng Tử Địa đều có sở thích ăn thịt tươi, kích cỡ to lớn, cậu nghe nói nó được cho ăn đủ loại thịt khác nhau bao gồm cả thịt người. Việc bị quăng vào hầm khiến cậu không khác gì con mồi của nó, mà điểm đặc biệt ở đây là con Slime này thích chơi đùa với thức ăn trước khi thật sự đánh chén. Gã chủ nhân cũ ung dung ngồi bên ngoài hầm giam nhìn thú cưng của gã hành hạ cậu cho đến khi cậu không còn ý định chạy trốn nữa.
Có điều bởi vì cậu là người có sức sống mãnh liệt nhất trong số những kẻ thí nghiệm đáng thương mà gã sử dụng, những kẻ yếu ớt khác gần như chỉ thử một loại thuốc đã chết thì cậu lại có thể tồn tại suốt nhiều năm cho gã sử dụng. Vì vậy, gã không có ý định để cậu chết trong hầm nuôi Slime, mà chờ đến khi con vật chơi đùa chán mới thả cậu ra, lúc ấy cậu đã bị nó ăn mất một tay. Sau này, cánh tay bị cụt kia vì tác dụng sai lệch của thuốc thử mà xảy ra biến dị, mọc ra một cái xúc tu.
Vừa trông thấy quản gia, ký ức kinh hoàng ngày đó ùa về, cậu lập tức kéo tay áo xuống che đi cánh tay từng bị cụt của mình. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhảy xuống giường, đề phòng nhìn quản gia chằm chằm, chân lùi về sau rồi đi bước nhỏ men theo vách tường như muốn cách sinh vật trong suốt ấy càng xa càng tốt.
Quản gia Carl ngẩn ra, ông không ngờ cậu đã tỉnh lại, còn có phản ứng lớn như vậy, ông vội vươn tay về phía trước làm động tác như muốn bảo cậu bình tĩnh lại, thân mình trong suốt cũng trườn về phía cậu.
Lập tức, cậu nhóc hít ngược một hơi, trên mặt hiện đầy vẻ sợ hãi không thể che giấu, trong mắt cậu động tác của ông như thể đang muốn bắt lấy mình vậy. Cậu mặc kệ vết thương có còn đau hay không, hốt hoảng vọt ra khỏi phòng, đoạn quay đầu nhìn thấy Slime màu xanh lục nọ còn muốn đuổi theo mình thì nghiêng ngả lảo đảo nhào xuống cầu thang muốn chạy trốn.
Add comment