PHONG NGOA

Chương 5: Kẻ rình mò

Nằm trên giường nghỉ mệt một chốc sau cao trào, cậu là một người dễ buồn mà cũng dễ vui thế nên tâm trạng chán nản khi trở về hiện thực cũng nhanh chóng không còn nữa. Sam bắt đầu nghĩ về việc dùng khăn giấy mà cậu trộm được của anh để lau “khúc gậy” của mình, việc ảo tưởng anh đang gián tiếp liếm nơi đó làm cậu lại hưng phấn, có điều… cuối cùng cậu vẫn không nỡ dùng nó. 

Sam trần trụi ngồi trên giường, cẩn thận lấy tờ khăn giấy nhỏ ra khỏi túi quần rồi cẩn thận xếp nó lại thành một miếng hình vuông, cất vào một ngăn kéo nhỏ. Trong ngăn kéo chứa đủ thứ linh tinh vụn vặt nhưng đều được sắp xếp ngay ngắn. Có mấy cái ống hút, có vài chiếc bút bi, vài mẫu giấy note, thậm chí ngay cả giấy bị vò nhàu cũng có, ngoài ra còn có rất nhiều cốc giấy đã qua sử dụng. 

Không khó để người ta đoán ra được đây là ngăn kéo sưu tầm những thứ vụn vặt đến từ vị sếp kia. Suốt quãng thời gian thầm mến của cậu cũng chỉ trộm được từng này, tất cả đều rất quý giá với cậu, hiện giờ “bộ sưu tập” lại có thêm một tờ khăn giấy nhỏ. 

Cất giấu nó xong, Sam bắt đầu tắm rửa, dọn dẹp ga giường và món đồ chơi người lớn của mình. 

Như những đêm khác sau khi tự thỏa mãn bản thân, trước giờ đi ngủ cậu lại nằm trên giường ôm điện thoại xem mớ album ảnh.

Là một kẻ yêu thầm thích theo dõi, việc album điện thoại sạch sẽ là hoàn toàn không có khả năng. Có thể chính cậu chưa nhận ra mình là một kẻ cuồng theo dõi, hoặc thâm tâm cậu ý thức được việc này nhưng sự xấu hổ quá lớn khiến cậu tự động bỏ qua nó và không dám thừa nhận.

Có điều, không thừa nhận cũng chẳng thay đổi được việc cậu đã lấp đầy thẻ nhớ điện thoại của mình bằng hàng loạt những tấm ảnh chụp trộm mà chỉ có cậu mới biết.

Phần lớn chúng là ảnh cậu chụp anh lúc ở công ty, hoặc ở những buổi tiệc liên hoan, thỉnh thoảng có những tấm trên đường phố. Ấy là những khi vô tình bắt gặp anh, tất nhiên cũng có một số là cậu cố ý đi theo anh sau giờ tan làm. 

Ảnh chụp thật sự rất đa dạng, gần như dáng vẻ nào của anh cậu cũng có. À… ngoại trừ ảnh nude và sinh hoạt thường ngày.

Sam nhấp môi, tâm trạng có hơi lâng lâng mà nghĩ, hiện giờ bỗng nhiên trở thành hàng xóm của anh, có lẽ album ảnh sẽ có cơ hội gia tăng thêm một số hình khác. Chẳng hạn như cảnh anh để trần thân trên, mặc quần thun dài rộng đi đổ rác, hoặc cảnh anh vừa tắm rửa xong với mái tóc còn ướt quyến rũ đứng ở ban công,…

Nghĩ đến đó, hai má cậu lại nóng lên, trong lòng thầm tiếc nuối vì lúc đứng dưới sân không kịp chụp trộm. 

Sam lướt tay qua một vài tấm ảnh, cuối cùng nhịn không được mà chọn một tấm anh đang pha cà phê trong văn phòng đặt làm ảnh nền điện thoại. Tấm ảnh này là một trong những lần may mắn cậu có thể chụp gần khi bắt gặp khoảnh khắc anh khẽ cúi đầu, tầm mắt cụp xuống trông vô cùng dịu dàng.

“Đẹp trai quá đi.” Sam thì thào khe khẽ, lần nào cũng phải cảm thán. 

Sau khi ngắm thêm nhiều lần nữa, giờ sinh học rốt cuộc cũng khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.

Một đêm này không có giấc mộng nào quấy phá, có điều, khi Sam đang chìm đắm trong cơn ngủ say, cậu không hề hay biết khi nửa đêm đến, cũng là lúc một số “thứ” kỳ lạ trong chung cư hoạt động sôi nổi hơi bao giờ hết.

Trong khuôn viên vốn vắng vẻ của chung cư lúc này đây có một bóng người thấp thoáng, đó là một gã đàn ông với vóc dáng gầy còm, cao lêu nghêu, gã đi với tư thế cứng ngắc kỳ dị trong khi cái lưng khòm xuống tựa như một ông lão bảy mươi tuổi. Mặt mũi gã xương xẩu, hai mắt ti hí, cánh môi mỏng dính và bạc thếch tựa như một miếng giấy, nhìn qua trông chẳng khác nào kẻ mắc bệnh thiếu máu. Gã cứ thế đi lắc lư đến lô D, sau đó ngửa đầu nhìn lên tầng bảy. 

Từ mấy ngày trước, nơi này có một thứ mùi thơm tỏa ra thu hút gã đến gần, hầu như toàn bộ cư dân của khu chung cư Trùng Lai đều biết có một thanh niên nhân loại vừa lạc bước đến đây.

Dám cá, nếu không phải thanh niên nhân loại kia ở cùng một tầng với tên khốn Gia Vỹ ấy thì lũ côn trùng lai ở tòa nhà lô F đã kéo đàn đến ăn thịt cậu ta chỉ trong đêm đầu tiên.

Nhiều năm trước cái tên Phan Gia Vỹ kia ngăn cấm bọn họ lừa con người vào chung cư, hắn ép quản lý thu hồi toàn bộ những tờ rơi quảng cáo, cố tình khiến nơi này trở nên hoang vắng. Kể từ đó, đã rất lâu rồi không có mùi của con người ở nơi này, gã đã gần như quên mất mùi thơm da thịt từ họ, cũng đã sắp quên mất lần cuối cùng gã gieo trứng ký sinh tạo ra hậu đại cho mình là vào lúc nào. Chỉ nhớ không có con người vào khu chung cư, gã không bắt được ai về nuôi dưỡng đám trứng khiến chúng chết thối cả rồi.

“Hừ.” Gã nhịn không được mà hừ một tiếng, cái đầu giật giật như bị động kinh, trong lòng thầm nghĩ, nếu thằng khốn Gia Vỹ đó không phải kẻ mạnh nhất thì tốt rồi, bọn côn trùng lai cấp thấp như gã sẽ không phải chịu đói khát trong khu chung cư, đến cả việc ăn uống cũng phải rời khỏi thành phố này và đi xa xa mà tìm kiếm nhân loại thích hợp. Bởi lẽ chỉ cần bất kỳ kẻ nào khiến cho cảnh sát tìm đến nơi này quấy nhiễu cuộc sống của tên khốn Gia Vỹ ấy, hắn sẽ thẳng tay xé xác kẻ đó trước khi cảnh sát kịp tìm ra manh mối gì về những người mất tích.

Tuy trong lòng bực tức và liên tục rủa thầm kẻ tên Gia Vỹ kia, nhưng gã vẫn không dám làm xằng làm bậy ở nơi này, có điều mùi thơm từ nhân loại quá cám dỗ khiến gã quyết định đi dạo sang đây để nhìn xem.

Gã lởn vởn quanh tòa nhà lô D một lúc lâu, sau đó càng lúc càng không nhịn nổi mà giật giật cái đầu liên tục, gã bắt đầu không kiểm soát được thần kinh trên cơ thể, đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra mấy tiếng kêu kèn kẹt tựa như tiếng răng cưa ma sát với nhau. Nếu đêm nay ánh trăng sáng rõ, có lẽ sẽ thấy được hai cái càng côn trùng bỗng nhiên thò ra từ miệng gã, chúng gõ vào nhau tạo ra âm thanh giống như kim loại.

“Thơm quá… hay là thử một chút… chỉ một miếng thịt mà thôi, thằng kia sẽ không phát hiện! Nó sẽ không phát hiện!” Gã lầm bầm, hai cái càng liên tục đánh vào nhau, toàn thân run rẩy và co giật giống như một tên nghiện lên cơn thèm thuốc. 

Rất nhanh sau đó thân thể gầy còm của gã biến đổi, da dẻ sau lưng gã nứt ra để lộ một đôi cánh côn trùng, ngay cả cặp mắt gã cũng phình to lên rồi lồi ra, tròng mắt bắt đầu phân chia thành hàng ngàn phần tử, mỗi phần tử giống như một thấu kính tròn, chúng chiếm cứ toàn bộ tròng trắng lẫn tròng đen của mắt người, đủ để khiến một người có hội chứng sợ lỗ phải nôn mửa, ớn lạnh hay thậm chí là kinh tởm khi nhìn vào mắt gã. Đó là một đôi mắt kép của côn trùng bị lồi ra, trông vừa xấu xí vừa đáng sợ.

Gã nhìn về phía ban công của căn hộ 709, thấy nó đã tắt đèn thì hưng phấn cười khèn khẹc: “Nó sẽ không phát hiện! Đúng vậy! Nó đã ngủ rồi!”

Gã bắt đầu đập cánh, cái cánh mỏng phát ra tiếng vù vù nâng gã bay lên trời, hai tay hai chân dài lêu nghêu của gã buông thõng xuống, lắc lư qua lại theo nhịp bay giần giật của gã, trông chẳng khác nào một con muỗi lai người.

“Khà khà, nhân loại thơm tho.” Gã vừa bay vòng ra phía sau tòa nhà lô D vừa lầm bầm, gã biết nơi đó chính là căn hộ trống vừa được cho thuê, nơi mà bây giờ tỏa ra thứ mùi thơm ngào ngạt của thịt người: “Quá thơm, tao phải thử mới được!”

Ban công căn hộ 708 rất trống, không bày biện cây cảnh, cũng không có sào phơi đồ, chứng tỏ chủ nhân của nó thật sự chỉ mới dọn đến đây. Ban công nối với phòng ngủ, thế nên thứ ánh sáng hắt ra ngoài chỉ có một chút ánh vàng nhợt nhạt từ chiếc đèn ngủ mà thôi. 

Thế nhưng dưới cặp mắt lồi của gã côn trùng lai, gã có thể thấy rõ bóng dáng một người thanh niên đang cuộn mình trong chăn ngủ say.

Việc nhìn thấy nhân loại ngủ trong chung cư sau nhiều năm như vậy làm gã hưng phấn vì nhớ lại đoạn thời gian sống như thần tiên khi cái tên Gia Vỹ kia chưa xuất hiện ở nơi này. Bọn gã muốn bắt ai về cũng được, muốn ăn thịt hay đẻ trứng vào bất kỳ kẻ nào cũng được, ngay cả bọn cớm kéo đến cũng có khả năng bị đàn côn trùng lai bao vây giết chết. Gã nhớ khủng khiếp cái đoạn thời gian đó!

Gã cười càng lúc càng khoái chí, sự hưng phấn sắp át đi cảm giác sợ hãi khi lén lút gây chuyện ngay tại tòa nhà của kẻ mạnh nhất.

Khi gã lắc lư bay đến tầng bảy, đang định đáp lên thành ban công thì bỗng nhiên một giọng nói trầm trầm cất lên ngay sau lưng. 

“Mày làm gì ở đây?”

Chẳng biết từ khi nào có một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng gã. 

Gã giật mình, kinh hoàng quay mặt lại, hai cái càng trên mồm sợ đến độ thụt vào trong, đôi mắt kép lồi ra cũng teo nhỏ lại giống như bị dội nước sôi, biến thành mắt người bình thường chỉ trong thoáng chốc. 

Bóng người cao lớn kia có một đôi cánh phía sau, nó mỏng và đập nhanh đến độ không nghe thấy chút tiếng gió nào, cũng không thể nhìn thấy gì trong không khí, thoạt nhìn giống như anh ta đang lơ lửng vậy.

Bóng người cao lớn chầm chậm đến gần gã đàn ông đang kinh hoàng, nheo đôi mắt đen đặc không có tròng trắng của mình, gặng hỏi: “Tao nghe thấy mày lầm bầm cái gì nhỉ? Ai sẽ không phát hiện? Mày muốn thử cái gì?”

“Không có!” Gã rú lên, mồ hôi chảy ra vì sợ, bay nãy gã đã bị cám dỗ làm cho quên mất kẻ trước mặt này tàn ác như thế nào: “Tao chỉ đi dạo mà thôi! Tao không định làm gì cả! Tên nhân loại trong phòng không phải do tao bắt về!”

Bóng người cao lớn phát ra tiếng hừ lạnh: “Tất nhiên không phải do mày bắt về, nếu không thì mày cho rằng mày còn sống đến hôm nay à?” 

Gã há hốc miệng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác nguy hiểm dâng lên quá nhanh khiến gã cứng đờ toàn thân, ngay sau đó chỉ thấy bóng người cao lớn phía trước đột nhiên vung chân lên, một lực cực mạnh đá vào thân trên của gã khiến gã văng về phía vách tường ở tòa nhà đối diện.

Gã phát ra tiếng hộc thật nhỏ, một ngụm máu đen trào ra từ miệng gã, gã chỉ cảm thấy ngực mình như bị lõm vào, đau đớn hãi hùng. 

Bóng người kia lại chậm rãi bay đến gần gã, lạnh lẽo nói: “Nếu lại để tao thấy mày lảng vảng quanh nhà em ấy một lần nữa, bất kể là mục đích gì, tao sẽ vặt cánh mày đầu tiên, tiếp đến là bẻ hàm mày, sau đó dùng nanh mày cắm vào trong đầu mày rồi khuấy bộ óc bé nhỏ của mày lên để mày hiểu rõ lời tao nói. Được chứ?”

Phong Ngoa

1 comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!