Tasha sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến việc này, đúng lúc các nữ hầu trở lại từ phòng ăn, bọn họ đã đến trước cửa phòng bếp nên cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của Amanda. Một nữ hầu trong số đó hơi cong khóe môi, có vẻ như rất vui mừng vì điều này.
Không biết những người khác có nhìn thấy hay không bởi cô ta nhanh chóng cúi đầu che giấu vẻ mặt, có điều Tasha lại nhìn thấy, vì trong số những người này thì cô ta là người duy nhất cậu chú ý bởi cô chính là người đã đút thức ăn cho cậu ba vào buổi chiều.
Quả nhiên, khi Amanda nhìn thấy cô ta thì lập tức dặn dò: “Công việc của cô từ ngày mai sẽ đổi sang cho Tasha, sáng sớm mai hãy hướng dẫn cậu ta tất cả những gì cần làm.”
Nữ hầu kia lập tức khom lưng đáp vâng.
Ban đầu khi bị phân cho công việc này, cô ta rất bất mãn. Dẫu sao thì việc chăm sóc và hầu hạ một người luôn nằm yên bất động như xác chết là chuyện cực kỳ nhọc lòng, nhưng lại chẳng dám nói nửa lời than vãn bởi việc được nhận vào làm gia nhân đã là may mắn lắm rồi, cô ta tự biết mình không thể kén chọn, hiện giờ có người thay thế là tốt lắm rồi.
Nhưng chuyện này đối với Tasha mà nói lại không phải chuyện gì nhọc lòng, có lẽ đây còn là cơ hội cho cậu tìm đến phòng ngủ của Elias.
Chừng hơn nửa tiếng sau, ba vị chủ nhân của bọn họ đã ăn xong bữa tối và lần lượt trở về phòng, có hai người hầu đi theo bọn họ đến phòng ngủ để chuẩn bị nước tắm, số còn lại thì đến phòng ăn dành cho gia nhân để bắt đầu dùng bữa.
Sau khi dọn dẹp và rửa bát đĩa, bọn họ mới có thể trở về phòng và bắt đầu giờ sinh hoạt tự do.
Khi tất cả mọi người cùng về phòng, Tasha mới nhận ra số phòng ở khu gia nhân gần như đều có người, không thừa không thiếu. Có bốn phòng dành cho tám người hầu bao gồm cả nữ hầu trưởng, quản gia thì ở căn phòng lớn nhất và cũng nằm gần đại sảnh nhất, gã đầu bếp có một phòng riêng, người chăm sóc ngựa cũng ở một mình một phòng, cuối cùng là hai phòng cho bốn tên gác cổng. Người duy nhất mà Tasha không thấy là ông thợ làm vườn Wolfgang, nghe nói ông ta ở cái nhà gỗ nhỏ ngoài trang viên, có vẻ như trang viên là một “vương quốc” riêng của ông ta.
Trong khoảng thời gian này nếu chủ nhân có gì cần đến bọn họ thì những chiếc chuông treo ở mỗi phòng ngủ gia nhân sẽ rung lên, và bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để xuất hiện trước khi bị chủ nhân mắng chửi.
Max đứng nhìn đống chuông nhỏ giống hệt nhau trên vách tường, hắn ta khổ sở gãi đầu: “Nhiều chuông quá, tôi không nhớ nổi cái nào là của phòng nào, làm sao bây giờ?”
Ban nãy Amanda chỉ nói qua một lần rồi rời đi, cũng may Tasha đã nhanh chóng ghi chép lại, cậu xé từng mảnh giấy nhỏ ghi tên phòng rồi dán lên mấy cái chuông.
Max lập tức mừng rỡ: “May là có cậu, nếu không nửa đêm mà chuông rung lên thì chúng ta sẽ phải chạy khắp dinh thự để tìm, nhất định sẽ ăn mắng!”
Tasha cười cười, đưa tay gảy thử một vài cái chuông, những tiếng vang trong trẻo theo các cung bậc khác nhau lập tức vang lên, cậu nói: “Nếu chúng ta nghe nhiều có khi sẽ chẳng cần nhìn chữ cũng biết là chuông vang ở phòng nào. Nghe này, mỗi một chiếc đều có cao độ khác nhau.”
Max nghiêng tai lắng nghe, sau đó giống như trẻ con tìm được món đồ chơi thú vị, bắt đầu gảy hết cái này đến cái khác để nghe âm thanh của nó.
Tasha cười cười, mặc kệ hắn phá phách, còn cậu thì vào phòng tắm tắm rửa trước.
Buổi tối ở dinh thự có quy định bọn họ không được tùy tiện đi lại hay rời khỏi khu gia nhân, cũng không được tụ tập nói chuyện phiếm, nhưng tất nhiên là vẫn có thể trò chuyện với bạn cùng phòng.
Max tắm xong thì vì quá nhàm chán nên bắt chuyện với cậu: “Tasha, tôi đố cậu biết ở dinh thự nhà Trenton còn có tin đồn gì.”
Tasha đang nằm trên giường mình ngẩn người, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn sang cái giường đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh luôn biết được đủ loại tin đồn vậy?” Quả thật không khác nào tờ báo lá cải di động.
Max nhếch miệng cười đểu, tỏ vẻ như thể mình rất lợi hại: “Bởi vì tôi quen biết với nhiều người.” Sau đó hắn nhìn cậu với ánh mắt thúc giục cậu hỏi mau mình.
Tasha chiều theo ý hắn nói: “Không biết, có thể kể cho em nghe không?”
“Được thôi, chuyện này xuất phát từ một nữ hầu từng làm cho nhà Trenton, sau khi bị đuổi việc, cô ta đã kể cho tôi nghe.” Max trở mình nằm sấp, nheo mắt hạ giọng như thể sắp sửa kể chuyện kinh dị: “Nghe nói dinh thự nhà Trenton có ma.”
“…”
Không thấy Tasha đáp lời, Max vẫn tiếp tục kể: “Nhất là khu phía đông và trong trang viên, có điều khu vực nào của trang viên thì tôi không biết.”
Nói đến đây, hắn ta nhìn cậu với vẻ mặt đồng cảm, bởi vì Tasha đã bị phân cho việc chăm sóc cậu ba – người ở khu phía đông bị đồn là có ma đó.
Có ma à? Tasha không ngạc nhiên lắm, năng lực đặc biệt giúp cho cậu nhạy cảm hơn người bình thường trong những việc này, từ lúc đến khu phía đông nơi Elias từng ở và bờ hồ Van, cậu vẫn luôn có cảm giác lành lạnh men theo sống lưng.
“Mấy người hầu bị đuổi việc đều kể, các thiếu gia và tiểu thư nhà Trenton rất hay mắc phải những căn bệnh quái ác, hầu hết đều qua đời vào độ tuổi tươi trẻ. Có rất nhiều người trong số họ sống ở khu đông, cho nên khi chết đi rồi mới ám lấy khu đó. Có một lời khuyên rằng, buổi tối nếu bị gọi đến phòng chủ nhân thì tốt nhất là đừng đi hành lang phía đông, bởi vì rất có thể sẽ trông thấy hồn ma của bọn họ.”
“Hồn ma ư? Hồn ma trông như thế nào?” Tasha làm bộ giật mình.
Max rất hứng thú kể thêm: “Thật đấy, có người đã từng trông thấy bóng trắng đi xuyên tường, cũng có người từng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vì bị bệnh tật hành hạ phát ra từ phòng ngủ của chủ nhân quá cố. Mà điều thường gặp nhất là mỗi khi bọn họ quét dọn những gian phòng đó đều sẽ phát hiện đồ vật bị di dời lung tung hoặc bỗng nhiên chuyển động.”
Hắn rùng mình một cái: “Thật đáng sợ, sau này nếu cậu phải đến chăm sóc cho cậu ba vào lúc tối muộn thì nhớ chạy nhanh vào, tôi không dám đi cùng cậu đâu.”
Tasha gật đầu, ngoan ngoãn tiếp thu lời khuyên của hắn: “Vâng, em biết rồi, không nên đi băng qua hành lang phía đông, nếu phải đi thì chạy thật nhanh.”
Max thấy cậu nói vậy thì hài lòng thở ra một hơi: “Nhà Trenton cứ như dính phải lời nguyền ấy nhỉ, chẳng hạn như đời chủ nhân hiện tại, ông chủ có ba người con, nhưng người con cả và người con út đều mắc bệnh lạ, một người đã chết còn một người sống thực vật, ngoại trừ cậu hai khỏe mạnh ra thì chẳng còn ai khác.”
Tasha trầm mặc không nói gì, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cậu nhớ về Elias, nỗi buồn không dễ dàng xua tan cứ thế dâng lên càng nhiều.
Max chép miệng một tiếng: “Thôi, dù sao đấy cũng không phải chuyện của chúng ta, hiện giờ điều tôi mong nhất là ngày mai khi chính thức phân chia công việc, tôi không bị bắt đến khu phía đông dọn dẹp. Nếu có thể làm ở khu phía nam của gia nhân thì tốt quá, nhất định là sẽ không bị kiểm tra khắt khe.”
Đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm.
Tasha hơi giật mình rồi lại nhớ ra ban nãy quản gia có nói rằng khu gia nhân sẽ tắt đèn vào lúc chín giờ, và năm giờ sáng mai bọn họ phải có mặt ở đại sảnh.
Max nằm ở giường đối diện kéo chăn đắp lên đến cổ, nói với cậu một tiếng ngủ ngon rồi nhắm mắt lại, ít phút sau đã đi vào mộng đẹp.
Chỉ riêng Tasha không cách nào ngủ được, ngoại trừ tâm trí vướng bận đủ điều thì còn vì hai chân nhức mỏi khi phải đi bộ khắp dinh thự. Cậu trở mình nhiều lần, trằn trọc đến gần nửa đêm.
Từ bên ngoài có gió thổi vào, rèm cửa bay phấp phới, bởi vì giường Tasha nằm sát cửa sổ nên cậu có thể cảm nhận được cơn gió mát lạnh đó và sự ma sát nhẹ của rèm cửa vào người mình.
Cậu chậm rãi ngồi dậy định bụng đóng cửa sổ lại, nhưng lúc nhìn ra ngoài cậu mới phát hiện cửa sổ phòng mình hướng thẳng ra bờ hồ Van, có thể trông thấy nơi mấy bức tượng đá được trưng bày. Đêm nay ánh trăng bàng bạc, cảnh vật bên ngoài không hề tối đen như mực mà còn được soi sáng khiến chúng trở nên huyền bí.
Đột nhiên Tasha phát hiện một thứ kỳ lạ đứng bên bờ hồ, cậu nheo mắt nhìn kỹ. Thứ đó tựa như bóng người, cao dong dỏng, toàn thân màu đen, đứng yên bất động trông có vẻ thật cô đơn và lạnh lẽo.
Là tượng đá ư? Tasha nghĩ thầm.
Vị trí của nó nấp sau mấy bức tượng đá được trưng bày, Tasha nhìn nó chằm chằm một lúc mới phát hiện nó hoàn toàn khác với những bức tượng còn lại, không có dây leo quấn quanh, cũng chẳng có dấu vết điêu khắc hay họa tiết lồi lõm, toàn thân chỉ đặc một màu đen sì.
Đột nhiên, nó cử động, phần đầu chầm chậm quay lại, hướng mặt về phía Tasha như thể biết cậu đang nhìn mình.
Bởi vì khá xa, Tasha chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt người với nước da đen ngòm nhưng không cách nào phân biệt được là nam hay nữ. Một cơn ớn lạnh bất ngờ chạy dọc theo sống lưng làm Tasha rùng mình, cậu lập tức biết thứ đó không phải người cũng chẳng phải tượng!
Đột nhiên nó giơ tay lên, ngoắc ngoắc bàn tay vẫy gọi cậu.
Tasha vốn định vờ như không thấy nó muốn đóng cửa sổ thì không hiểu sao khựng lại, đôi mắt dại ra như bị thôi miên, cậu chậm rãi bò lên bệ cửa sổ như thể muốn nhảy ra ngoài.
Đúng lúc này, một làn gió lạnh buốt thổi thốc đến, xốc tung mành cửa, lẫn trong làn gió là tiếng hét khàn đục và một cái đầu người thối rữa ập vào mặt cậu.
“A!” Tasha giật mình hét lên, ngã khỏi bệ cửa sổ rồi rơi trở lại giường.
Cậu kinh hoàng mở to mắt nhìn cái bóng trắng đang đè chặt cậu trên giường, phần đầu của nó đã thối rữa đến mức không thể nhìn rõ được đó là ai. Sự sợ hãi bất ngờ khiến tay chân cậu mềm nhũn, cậu cố gắng giãy giụa, thậm chí còn hét lên gọi Max ở giường đối diện nhưng Max vẫn ngủ say như chết, không có bất kỳ phản ứng nào như thể xung quanh cậu đã bị bao trùm bởi một vách ngăn vô hình.
Nhận thấy cậu giãy giụa phản kháng, gương mặt thối rữa kia hiện đầy vẻ dữ tợn, liên tục gầm vào mặt cậu. Nhưng bởi vì giọng nói khàn đục và đứt quãng nên Tasha chỉ có thể nghe được một số từ: “C… ú… t… đ… i! C… ú… t… đ… i!”
Add comment