PHONG NGOA

Chương 49: Lựa chọn của Ross

Alex chỉ có vài giây để kịp nhìn cảnh tượng trong phòng lấy mẫu số hai nơi mà Marilyn bị giải phẫu như một vật thí nghiệm. Chỉ trong chớp mắt đó, vai cậu lại bị đẩy mạnh khiến bước chân chao đảo, phòng lấy mẫu số hai cứ thế bị bỏ lại phía sau. Đoạn hành lang này sắp đi hết và căn phòng cuối cùng đang nằm ngay trước mặt, Alex ngước mắt thấy được bảng tên phòng: Phòng lấy mẫu 01.

Cánh cửa vừa mở ra, cơ thể Alex đã cứng đờ, cậu trông thấy Ross bị còng tay kim loại khóa chặt trên bàn mổ, cái bàn được dựng thẳng đứng. Lúc này đầu anh gục xuống, không rõ sống chết, nhưng thứ mà Alex có thể thấy rõ là những vết thương hở vô cùng kinh khủng trên da thịt anh, một số nơi sâu đến tận xương. Nơi duy nhất được may lại là vết thương ở vùng bụng, chỉ nhìn kích thước đường may cũng có thể đoán ra đó chắc chắn là một vết cắt rất lớn đủ để nội tạng bên trong ổ bụng tuôn ồ ạt ra ngoài nếu như không được may lại. Ngoài ra có một túi truyền dịch treo bên cạnh, không biết chất lỏng sền sệt màu xanh kia là gì nhưng rõ ràng nó không phải thứ tốt lành, ống truyền của nó nối thẳng với cổ anh.

Trong phòng lấy mẫu ngoại trừ anh ra thì không còn bất kỳ ai khác, Alex sau khi bị đẩy vào phòng, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhào về phía chỗ anh nhưng ngay lập tức đã bị một gã đàn ông phía sau tóm cổ. Cậu giãy giụa gọi: “Ross, Ross à!”

Hình như anh có nghe thấy giọng cậu nên cơ thể hơi giật giật nhưng cũng chỉ là phản ứng khe khẽ như thế mà thôi, sau đó không còn gì khác nữa. 

Alex trông thấy anh như vậy, giận dữ trong lòng dâng cao, thậm chí còn nhiều hơn cả khi cậu bị tra tấn lúc nãy nữa. Cậu nhìn chằm chằm Morgan, vừa bị ba gã đàn ông kéo đến một vị trí ở phía đối diện anh vừa gằn giọng hỏi: “Cô đã làm gì anh ấy? Vì sao anh không có phản ứng?”

Alex giật mạnh tay muốn thoát khỏi trói buộc nhưng chiếc còng sắt tương tự cũng đã khóa lấy tay cậu, hành động như thế chỉ khiến máu ứa ra từ vết thương mà dây thừng để lại, có điều đau đớn vẫn không khiến cậu dừng động tác. 

Không lời nào có thể diễn tả được tâm tình của cậu lúc này, phản ứng của anh quá trì trệ đối với âm thanh, vết thương trên cơ thể anh cũng không có dấu hiệu gì cho thấy chúng sẽ lành lại. Cậu biết rõ vết thương da thịt của anh có tốc độ lành nhanh như thế nào, vì vậy điều này là quá bất thường.

Sau câu chất vấn của cậu, Morgan thong thả đi đến bên cạnh bộ truyền dịch quái gở kia, gõ nhẹ vào nó, nói: “Cậu biết không, chồng cậu là một cá thể đặc biệt của giống loài này đấy. Ban đầu tôi còn tưởng anh ta có tính kháng thuốc thấp hơn Marilyn, dù sao thì anh ta cũng thuộc dạng ‘ăn chay’, thế nhưng không ngờ một liều thuốc khống chế là hoàn toàn không đủ, anh ta có thể bất chợt tỉnh lại vào bất cứ lúc nào và giết người của tôi. Để đảm bảo tính an toàn, không lặp lại trường hợp như trong lúc ‘vận chuyển’, tôi đành phải để bác sĩ dùng cách truyền dịch này liên tục khống chế không cho anh ta sử dụng sức mạnh của mình.”

Nói cách khác, dùng liều lượng như Marilyn là quá ít, sáng ngày hôm ấy sau khi tay cảnh sát tiêm một lượng nhỏ vào động mạch của anh và đưa anh thẳng đến cơ sở ngầm này đã có một sự cố nhỏ xảy ra. Giữa chừng anh bất ngờ tỉnh lại, giết một người nhưng sau đó vẫn bị bọn họ dùng đầu đạn chứa thuốc để khống chế. Bọn họ nhận ra, mức độ kháng thuốc tùy thuộc vào đặc điểm của từng cá thể, và Ross là kẻ “cứng đầu” nhất mà họ từng gặp. So ra, loại như Marilyn chỉ thuộc dạng trung bình mà thôi. 

Nói đến đây, Morgan cười cười bảo: “Thứ này tôi đã chi không ít tiền mới ra được thành phẩm, nó có thể khắc chế mọi đặc tính của Kẻ Ăn Người, bao gồm sức mạnh, thể lực, tốc độ, giác quan, và cả khả năng lành thương nhanh chóng. Nhưng cậu đừng lo, nó không ức chế khả năng bất tử của anh ta, mớ vết thương đó cùng lắm chỉ mang lại đau đớn mà thôi, khi chưa đụng vào phần cốt lõi thì anh ta sẽ không chết được.” 

Theo lời Morgan nói, nắm tay Alex đã siết chặt đến trắng bệch, phần cốt lõi mà cô ta nói đến chính là Nguồn Sống.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu vào chuyện chính thôi.” Morgan hất cằm ra hiệu. 

Một gã tay sai của cô ta lập tức bước qua, túm lấy tóc anh kéo mạnh lên khiến anh ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đã làm lộ vết cắt chưa lành ở cổ họng.

Nắm tay của Alex đã không thể siết chặt hơn được nữa, ngay cả móng tay cũng đâm vào thịt rồi, gân xanh trên trán cũng hiện rõ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vết thương trên người anh. Chưa bao giờ cậu thấy mình bất lực đến vậy, bất lực đến mức nước mắt cũng phải ứa ra. So với anh, màn tra tấn bằng nước mà cậu phải chịu có lẽ cũng chẳng là gì.

Trạng thái của Ross lúc này thật sự không ổn, tầm nhìn của anh mới đầu rất mơ hồ, cảm giác có kẻ giật tóc mình kéo lên khiến bản năng cơ thể anh muốn tóm lấy kẻ đó, vì thế cơ bắp trên cánh tay lập tức gồng lên sau đó giật mạnh cổ tay. Thế nhưng chỉ nghe keng một tiếng điếc tai của kim loại va vào nhau, cái còng sắt vẫn không hề sứt mẻ mà các bắp thịt đau nhói lên, chúng buộc phải thả lỏng và không cách nào khống chế được nữa. Bấy giờ anh mới chậm rãi mở mắt ra, phải tốn ít giây anh mới thấy rõ bóng dáng quen thuộc trước mặt mình là ai. 

Alex toàn thân ướt sũng nước, trên tay và cổ chân đều có còng, đầy vết thương. Vừa nhìn thấy cậu, biểu cảm mờ mịt của anh lập tức bị giận dữ thay thế, anh hằn học nhìn về phía Morgan, gằn từng tiếng: “Mogan! Cô dám!”

Có lẽ cổ họng bị tổn thương không lành thế nên giọng anh khản đặc, rất khó nghe.

Morgan nhếch miệng: “Sao tôi không dám? Cả hai người không hổ là bạn đời của nhau, đều cứng đầu hệt như nhau. Tôi cho người cắt anh gần nát thế mà anh chẳng hé lời.” Morgan lại chỉ tay vào Alex, không tiếc lời ngợi khen: “Còn cậu ta, chỉ là một người thường mà chịu được tra tấn mức đó đúng thật là có tiềm năng, tố chất tâm lý rất tốt.”

Morgan lại cười nhạt: “Nhưng mà chuyện tiếp theo tôi nghĩ một trong hai người sẽ có kẻ bớt cứng đầu thôi.”

Nói đến đây, Morgan đi vào thẳng chuyện chính: “Bây giờ anh có ba cơ hội để nói cho tôi biết Nguồn Sống của mình còn nằm ở đâu?”

Ross nhếch môi, liếc nhìn cô ta: “Chẳng phải cô đã kiểm tra tim của tôi rồi à? Là quả tim ấy đấy.”

Nghe thấy thế, nụ cười nhạt bên môi Morgan lập tức tắt ngúm, cô ta ra hiệu cho tay sai của mình, không biết từ khi nào đã có một tên cầm gậy gỗ trong tay, gã giơ gậy bước nhanh đến bên cạnh Alex sau đó bất ngờ quật mạnh vào bụng cậu.

Alex rên lên, toàn thân run lẩy bẩy, đầu gục xuống, cậu chỉ cảm thấy bụng mình đau quặn, sau đó nôn ra nước loãng, là nước mà ban nãy bị tra tấn đã nuốt vào. Cậu còn nếm được vị tanh nhẹ trong khoang miệng, có lẽ trong mớ nước vừa nôn ra còn lẫn vào một chút máu. 

Đồng tử Ross lúc này đã co lại, dựng thẳng đứng giống như dã thú đối mặt với kình địch của mình, anh gầm lên, tiếng gầm bởi vì cổ họng bị tổn thương mà trở nên đáng sợ, giống như tiếng các bánh răng rỉ sét ma sát với nhau, khiến người nghe nổi gai ốc: “Morgan!”

Morgan liếc nhìn anh, không ngại phiền hà mà giải thích một lần nữa: “Tôi mang cậu ta tới trước mặt anh đâu phải chỉ để trang trí cho vui. Tôi đã nói với anh rồi, kết quả kiểm tra cho thấy năng lượng trong quả tim khuyết tật đó của anh không đủ, không đạt ngưỡng như Marilyn, vẫn còn thiếu thứ gì đó. Mà tôi cũng tin chắc rằng phải còn bộ phận kỳ lạ nào khác mới có thể khiến một kẻ ‘ăn chay’ như anh có các tố chất và tính kháng thuốc cao đến vậy.”

Morgan đã dành rất nhiều năm để nghiên cứu những Kẻ Ăn Người, không chỉ vì trả thù cho người chồng đã bị sát hại của mình. Cái mà cô ta theo đuổi còn là thứ sức mạnh và khả năng tái sinh gần như vô hạn của bọn họ. Vì vậy sau nhiều năm truy lùng, săn giết và thí nghiệm Kẻ Ăn Người, số thông tin mà cô ta cùng với đám nghiên cứu viên làm việc tại nơi này nắm được trong tay đủ để đưa ra phán đoán gần chính xác nhất. Rằng Ross là một kẻ đặc biệt, rằng đáp án cho công trình nghiên cứu của bọn họ nằm ngay trên người anh. Nhưng tiếc là bọn họ chỉ lấy được một nửa đáp án, nửa còn lại vẫn chưa khui ra được từ miệng anh và Alex.

Sở dĩ cô ta gọi trái tim của anh là khuyết tật cũng bởi vì như thế, một thứ Nguồn Sống không đầy đủ, nó thậm chí còn nhỏ hơn tim người bình thường, nhịp đập cũng chậm và nhẹ hơn, như một dạng khuyết tật. Đây là trường hợp đầu tiên mà cô ta gặp được ở giống loài này. 

Kiên nhẫn của Morgan đến đây là hết, cô ta không muốn nói nhiều nữa mà móc từ trong túi ra một khẩu súng, sau đó chĩa về phía đầu Alex, đoạn quay sang nói với Ross, vẻ mặt cô ta không có chút cảm xúc nào: “Được rồi, đây là cơ hội thứ hai của anh.”

Ross nghiến răng, anh biết cô ta không phải là người khoan dung, đối với những kẻ không có tác dụng gì cô ta có thể thẳng tay giết chết. Anh đã thấy cách mà cô ta bắn thủng sọ một tên trợ tá của lão bác sĩ vì đã làm hỏng mẫu thử nghiệm. Và anh tuyệt đối không dám lấy tính mạng Alex ra đánh cược, sự thật là vào giây phút mở mắt ra nhìn thấy cậu, lòng anh đã nặng trĩu.

Anh gần như không cần phải nghĩ nhiều, giữa anh và Alex, anh sẽ luôn chọn cậu, vì thế vào lúc Morgan chĩa súng về phía Alex, anh đã muốn nói ngay cho cô ta biết.

Thế nhưng anh chỉ vừa hé miệng thì đã nghe thấy Alex kêu lên: “Ross, anh không được nói!”

Alex như đọc được suy nghĩ của anh, chúng đã hiện rõ trên mặt anh rồi, cậu thở mạnh vài hơi để lấy sức lại sau cơn đau quặn ở bụng, khàn giọng nói: “Em không cho phép anh nói! Anh đã từng bảo gì với em hả? Đó là bí mật chỉ có hai chúng ta biết, kể cả lúc này em cũng không cho phép anh nói ra!”

Phong Ngoa

1 comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!