PHONG NGOA

Chương 47: Ớt Nhỏ có thể sửa không?

Đáng tiếc thay cho Lý Hà, ngài chủ tịch của hắn chỉ cho hắn đi chung xe về khách sạn mà thôi, còn chuyện ở chung phòng gì đó, hiện giờ chưa thấy có cơ hội, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Lý Hà mất ngủ vì đã được chủ tịch săn sóc như vậy. 

Tạm thời không bàn đến việc hắn trằn trọc lăn lộn trên giường thế nào. Về phía Ali bên kia, cậu vừa trở về khách sạn thì điều đầu tiên làm là lấy anh Bách của cậu ra khỏi túi áo, soạt soạt soạt mấy cái đã cởi hết đồ anh ra. 

Hoàng Bách không hiểu ra sao nhưng cũng không cản lại được, đành để mặc cậu lật mình qua lật mình lại: “…”

Ali vừa giở tay giở chân anh kiểm tra vừa nói: “Thật sự không bị thương? Có chỗ nào khó chịu phải nói cho em biết đó.”

Hoàng Bách bị xoay tới xoay lui, rốt cuộc cũng buông ra một câu: “Anh chóng mặt.”

Ali lập tức hoảng hốt: “Cái gì? Có phải lúc ngã xuống em không bảo vệ anh kỹ nên đầu bị đập vào đâu không?”

Hoàng Bách nhịn cười: “Là em xoay anh chóng cả mặt.”

“…Đừng có hù em thế chứ.”

Hoàng Bách đánh đánh ngón tay cậu: “Được rồi, xem cũng xem rồi, bây giờ anh chỉ muốn đi tắm thôi.”

Trải qua một buổi chiều như vậy, cả hai thật sự rất bẩn rồi, toàn thân đều dính bụi đất và cả mồ hôi, rất khó chịu. Bởi vì tai nạn không mong muốn đó mà hai người đều không có hứng thú chơi trò gì cả. Dù là khi tắm chung cũng chỉ đơn thuần là tắm chung mà thôi. 

Ali nằm ngửa trong bồn tắm, Hoàng Bách thì nằm trên một cái phao nhỏ trôi nổi trong bồn, được Ali mát xa chân cho, thoải mái mà thở dài một hơi. 

Ali dùng bên tay lành lặn của mình cầm lấy bàn chân anh, không ngừng xoa nắn mát xa, cái tay bị thương còn lại thì đeo bao tay, buông thỏng bên ngoài bồn tắm, than thở: “Mấy bộ đồ ‘búp bê’ em chuẩn bị cho anh coi như xếp xó trong hộp rồi.”

Hoàng Bách ngửa đầu nhìn cậu, an ủi: “Để khi khác bù lại cho em.”

Ali nghe vậy thì cười ha ha hai tiếng, có điều trải qua một ngày đầy kinh sợ và lo lắng, cả việc Hoàng Bách suýt chút nữa rơi khỏi người con thằn lằn khiến cậu hơi ám ảnh, việc thu nhỏ này mai mốt mà có muốn chơi nữa thì chỉ dám chơi ở nhà, không mang ra ngoài đâu, nếu xảy ra bất trắc gì cậu sẽ hối hận chết. 

Ngoài việc không làm gì nhau trong phòng tắm ra thì cả trên giường cũng vậy, ăn tối xong cậu biết anh mệt, muốn để anh nghỉ ngơi sớm, mấy chuyện gì gì đó không làm một ngày cũng không chết. Có điều Hoàng Bách vẫn đòi bôi thuốc vào mấy đầu ngón tay cho cậu, băng lại cẩn thận rồi mới chịu đi ngủ. 

Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoàng Bách phát hiện mình đang nằm ôm ngón tay cậu người yêu nhỏ của mình ngủ ngon lành, thói quen ôm cậu trong lúc ngủ vẫn là không bỏ được. 

May mắn là sau một giấc ngủ ngon, cả hai đã trở về trạng thái ban đầu, có điều không dám đi leo núi nữa, Hoàng Bách dự tính những hôm sau sẽ đổi sang thăm thú những khu phố bán đồ cổ, chợ đêm, nếu muốn ngắm hoa thì phải chọn khu đồi hoa nào cách xa núi một chút. Ali đồng ý, cũng bổ sung rằng nếu ra ngoài đi chơi thì phải đợi hết hôm nay, để tác dụng thuốc thu nhỏ không còn nữa, anh trở lại như ban đầu thì mới đi. Vì vậy, ngày hôm nay cả hai nhất quyết làm ổ trong khách sạn, xem xét chổi bay Ớt Nhỏ đáng thương của Ali. 

Cây chổi bị gãy thành hai đoạn lớn, ngoài ra còn có đoạn bị đè nát thành nhiều mảnh vụn, không thể ghép lại. 

Hoàng Bách ngồi xổm bên cạnh cây chổi, nhìn Ali thò tay vào không gian bên trong mớ lông chổi, không ngừng lấy ra những chiếc lọ bị vỡ, trên mấy chiếc lọ thậm chí còn dính theo một ít chất lỏng không rõ là gì, chắc hẳn là thứ thuốc nào đó của cậu. 

“Có hỏng nhiều thứ không em?” Anh hỏi. 

Ali lắc đầu: “Cũng không nhiều lắm, may là mấy lọ phân tử đom đóm của em không bị đè phải, vẫn còn nguyên vẹn.”

Hoàng Bách vuốt vuốt mấy sợi lông chổi, nghĩ về tiếng khóc nhỏ mà mình nghe thoáng được vào lúc nó bị đè, lại hỏi: “Ớt Nhỏ có sửa được không?” 

Chổi bay của phù thủy khi đã có mối liên kết thì không phải muốn đổi là có thể đổi. Chưa kể bản thân cây chổi cũng có ý thức của mình, tựa như một sinh vật sống, nó cũng sẽ biết đau biết buồn. Ớt Nhỏ lúc bình thường, khi mà Hoàng Bách sờ tới nó, mấy sợi lông chổi sẽ cuộn lại, vui vẻ cuốn lấy ngón tay anh, bây giờ lại im lìm không nhúc nhích, khiến anh có ảo giác nó thật sự đã chết rồi. 

Ali đã lấy hết đồ đạc để trong không gian của lông chổi ra xong thì cầm đoạn gãy của chổi lên xem xét. 

“Những mảnh nát vụn sợ là không cứu được nữa, nhưng mà em sẽ thử ghép lại xem sao. Nếu thật sự không được, em cũng có thể tìm một đoạn gỗ khác nối vào, nhưng chỉ hy vọng có thể tìm được đoạn gỗ thích hợp. Anh biết đó, gỗ hồng nghìn năm không dễ tìm, có lẽ sẽ phải tìm loại gỗ khác.” 

“Ừm, dù chỉ là ‘có khả năng’ thì cũng tốt rồi.” 

Ali thử ghép mấy mảnh vụn khá lớn lại với nhau, nhưng có điều loay hoay thế nào cũng thực khó, phỏng chừng ngày hôm nay cậu sẽ đau đầu với việc này đây. Hoàng Bách ngồi bên cạnh nhìn cậu, lúc cần có thể đưa ra vài trợ giúp, ít nhất thì anh cũng ghép được cho cậu vài mảnh vụn có kích thước rất nhỏ, đôi khi kích thước tí hon này của anh lại rất hữu dụng đấy chứ.

Có một điều mà anh thắc mắc: “Làm thế nào em có thể tìm được những mảnh nhỏ như vậy trong đống đá đó vậy?”

Ali đang cố lựa ra một mảnh dễ ghép nhất, nói: “Nhờ vào mối liên kết thì em tìm chúng khá dễ dàng, nhưng mà mối liên kết này rất trừu tượng và chung chung, nó không giúp được gì cho em trong việc ghép chúng lại với nhau cả.”

“Từ từ thôi, rồi sẽ được mà.”

Ngày hôm nay của bọn họ trải qua không chút sóng gió, chỉ êm đềm như vậy, có điều giữa chừng có một khúc nhạc đệm nho nhỏ. 

Khi cả hai đang tập trung thảo luận thì bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến, hai người cùng ngó ra ngoài, sau đó nhìn nhau.

Hoàng Bách hỏi: “Em gọi phục vụ hả?”

“Dạ đâu có.”

Người ngoài cửa không nghe được tiếng trả lời thì lại gõ cửa, đương lúc Ali định gom lại đồ đạc thì nghe thấy từ bên ngoài truyền vào giọng của người quen: “Phù thủy Quýt Nhỏ, cậu có trong phòng không?”

Giọng nói cố gắng hạ thấp âm lượng nhưng lại không dám hạ quá thấp vì sợ cậu không nghe thấy, cảm giác rất buồn cười. 

Ra là Lý Hà, thế thì không cần giấu đống đồ này đi. 

Ali đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Lý Hà, hắn co một cái chân đã được băng bó cố định cẩn thận khớp, thậm thà thậm thụt đứng ngó nghiêng bên ngoài, dáng vẻ cứ như sợ bị người ta bắt gặp, vừa nhác thấy cửa mở thì vội chen vào. 

“Anh làm gì mà như ăn trộm vậy?” Ali khó hiểu.

Lý Hà phẩy tay: “Nào có ăn trộm, tôi nổi tiếng quá sợ bị người ta bắt gặp đi gõ cửa phòng khách sạn ai đó rồi báo chí ngay mai lại giật tít bừa bãi thôi. Mau cho tôi vào.” 

Ali nghiêng người cho hắn vào, sau đó lại trở về bên cạnh Hoàng Bách xem xét cây chổi bay của mình. 

Hoàng Bách nhìn hắn ta, lấy làm lạ hỏi: “Sao anh tìm được phòng của chúng tôi?”

Lý Hà đi cà nhắc đến bên chỗ hai người, tự nhiên như ở nhà mà ngồi bệt xuống: “Hôm qua thấy cậu phù thủy nói chuyện thân thiết với ngài chủ tịch, tôi bèn hỏi ngài ấy cậu tên gì, rồi tìm tiếp tân hỏi số phòng.” Hắn nói rồi đưa mắt nhìn đống mảnh gỗ nát vụn trên sàn, nhớ ra mớ gỗ này là gì thì sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua, nếu không có cây chổi nhỏ đó thì hắn đã thành mớ thịt nát, sẽ còn nát hơn đống vụn gỗ này nữa. Hắn không khỏi để tâm mà hỏi thăm một câu: “Cậu đang định sửa nó hả?”

Ali lắc đầu: “Bây giờ không có gì trên tay, chưa thể sửa được, chỉ ghép sơ sơ lại thôi.” 

Nói rồi cậu thở dài, gõ gõ vào cán chổi hai cái nhưng không có gì xảy ra, cậu khó hiểu cầm cán chổi lên nhìn hoa văn trên đó một chút. Hoa văn chỗ này may mắn không bị tổn hại, hẳn là vẫn còn tác dụng chứ. Cậu lại gõ gõ hai cái, phát hiện hai đoạn chổi rung lên nhưng rồi lại lặng yên như tờ, cậu bèn dịch chúng đến gần nhau, gõ lần nữa. Lúc này mới xảy ra biến hoá, hai đoạn chổi lập tức thu nhỏ lại, sau đó biến thành hai nửa huy hiệu vỡ. 

Lý Hà lần đầu thấy cảnh này thì trố mắt, Hoàng Bách tốt bụng giải thích: “Để tiện mang lên máy bay lúc về.”

Anh nhìn Ali gom lại mớ đồ còn nguyên vẹn khác vào cái bọc nhỏ, mình thì ngồi dựa bên chân cậu, mắt nhìn Lý Hà.

“Anh đến đây làm gì thế? Chắc không phải chỉ để hỏi mấy chuyện này chứ?”

Lý Hà chớp chớp mắt, mím môi, sau đó quả nhiên nói: “Ừ thì… Tôi có chuyện muốn hỏi cậu phù thủy.”

Hoàng Bách nhướn mày: “Hửm, chuyện gì?” Anh vẫn còn nhớ Ali kể với anh rằng cái ngày tên Lý Hà này đến gặp cậu để đặt hàng cứ nhất quyết tặng cậu chữ ký. Làm anh thật không biết hắn có ôm ý định gì đó với cậu phù thủy nhỏ nhà anh không. Chỉ thấy Lý Hà gãi gãi đầu, sau đó ngồi nhích qua chỗ Ali. 

Hoàng Bách: !!!! 

Nhìn dáng vẻ kia của hắn cứ như sắp sửa dán lên người Ali rồi thì thà thì thầm bên tai cậu vậy. Hoàng Bách lặng lẽ đi vòng qua bên kia, chen vào giữa hai người, dùng thân thể mini của mình tách hai người ra được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cảnh giác nói: “Có chuyện gì thì ngồi yên một chỗ nói, trong phòng không có ai khác, sẽ không ai nghe lõm đâu mà anh sợ.”

Ali nhìn anh người yêu đang đen mặt của mình, thầm biết anh lại lên cơn ghen, trong lòng vui vẻ, tự giác ngồi xích ra xa một tý, tiếp tục giả vờ như không biết gì hết mà dọn dẹp đống đồ trên sàn. 

“Anh muốn hỏi gì?” 

Lý Hà đắn đo chọn từ một hồi mới mở miệng: “Cậu có thể điều chế tình dược không?”

Hoàng Bách: … 

Ali: ??? 

Sau ba giây đứng hình, cậu hỏi lại: “Ý anh là thuốc kích dục?”

Nói rồi cậu phẩy tay, vừa cầm mấy củ khoai ma khô bỏ vào tủ lạnh vừa nói: “Cái đó ở ngoài có bán mà, cần gì nhờ tới phù thủy điều chế, tốn tiền lắm đó.”

Hoàng Bách cũng chêm vào: “Anh muốn mua thì tôi khuyên nên tìm mua loại cao cấp, đỡ có hại cho thân thể. Nhưng mà minh tinh lại chơi thuốc kích dục thì không hay đâu, lỡ bị đám săn tin biết, sự nghiệp của anh coi như tiêu.”

Lý Hà nghe mà sửng sốt, sau đó vội chữa: “Ấy, không phải, tôi không muốn dùng thuốc kích dục…”

Hoàng Bách: … Biết ngay cái tên này nguy hiểm lắm mà. 

Anh cắt ngang lời hắn: “Vậy cũng không thể đi chuốc thuốc người khác, nhẹ thì tội quấy rối, nặng thì tội hiếp dâm…”

Có điều anh chưa nói hết đã bị Lý Hà bác bỏ, mặt hắn đỏ như trái cà, lúng túng không thôi: “Từ từ, ý tôi không phải thuốc kích dục, hai người hiểu nhầm rồi. Tình dược mà tôi nói là kiểu uống vào sẽ yêu ấy, là yêu từ tâm hồn. Tôi không có ý định chiếm thân thể người ta trước khi chiếm trái tim người ta đâu, như vậy rất vô liêm sỉ.”

 …Nhưng dùng thuốc để khiến người ta yêu mình cũng vô liêm sỉ không kém đâu. Hoàng Bách rất muốn nói như vậy nhưng Ali đã ngồi xuống trở lại, chống cằm nhìn Lý Hà, hỏi: “Anh muốn khiến một người nào đó vốn không có tình cảm với anh sẽ yêu anh sao?”

Lý Hà gật đầu cái rụp: “Được không?”

Ali nhướng mày, đôi mắt xanh lục như nhìn thấu hắn, cậu có thể thấy được vẻ chờ mong của hắn, dường như thật sự yêu thầm người ta, say mê người ta đến phát cuồng mới có thể khiến hắn nảy ra cái ý định không nên này. Cậu cũng thật tò mò là ai mà có thể khiến hắn muốn chinh phục nhưng lại chinh phục không được như vậy? Phải nói, điều kiện của hắn rất tốt, muốn bề ngoài có bề ngoài, danh vọng sự nghiệp tiền tài cũng có, tán tỉnh một ai đó chắc phải rất dễ dàng sao?

Cậu chép miệng: “Anh chỉ muốn hỏi rằng tôi có thể điều chế ra loại thuốc đó thôi đúng không? Nếu vậy thì đáp án là có thể. Nhưng tôi sẽ không điều chế nó đâu.” 

Lý Hà còn chưa kịp mừng thì đã bị câu cuối làm cho tắt ngóm: “Vì sao?”

“Có ba thứ mà tôi sẽ không điều chế cho khách hàng của mình: Một là tình dược, hai là thuốc độc, ba là thuốc trường sinh.”

Lý Hà sửng sốt, hắn không ngờ đến còn có nguyên tắc này… Nhưng tạm thời khoan bàn đến tình dược, thứ làm hắn tò mò trong ba điều khoản trên là: “Thuốc trường sinh? Trên đời này có hả?”

Ali nhún vai: “Có, trong truyền thuyết. Chỉ là chưa ai điều chế ra được, nhưng không phải vì nó vô căn cứ, mà là nguyêu liệu để điều chế ra nó thật sự rất khó tìm. Còn thuốc độc, tôi không muốn gián tiếp giết người, khách hàng nào muốn thì tìm mấy vị phù thủy hắc ám ấy. Tình dược cũng vậy, anh có thể tìm phù thủy hắc ám, chứ tôi không tán thành việc cưỡng ép một người không yêu mình, nó giống như một loại bùa ếm hơn là thuốc, cũng khuyên anh đừng sử dụng nó.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!