PHONG NGOA

Chương 46: Viên mãn

Chuyện ngài bá tước Sullivan chuẩn bị thành hôn với cậu nhóc của mình chỉ trong một ngày sau khi gửi thiệp mời đã lan truyền khắp nơi. Người người bàn tán xôn xao, vị bá tước thần bí lạnh lùng kia rốt cuộc cũng lập gia đình, thật không rõ đối phương đã làm gì mà may mắn như vậy.

Thiệp mời được gửi cho những người có mối quan hệ không tồi với ngài bá tước, một vài người là quý tộc, một vài người là thương nhân, bọn họ đều có qua lại trên mặt công việc với ngài. Nhìn chung thì ngài bá tước không có nhiều bạn bè lắm.

Có một số người trước đó luôn nhắm đến vị trí bá tước phu nhân bên cạnh ngài mà đã không ít lần cố gắng giới thiệu con gái, cháu gái, em gái của mình, nhưng tất cả đều không thành công, bây giờ bị một cậu nhóc không rõ từ đâu ra giành mất, bọn họ chỉ có thể thầm than tiếc trong lòng. Lại nói, cũng chẳng ai nghĩ rằng hóa ra ngài bá tước thích con trai.

Trong số các vị khách mời ngày hôm ấy có một vài cá nhân đơn độc tham gia, mà những cá nhân này không có chút tiếng tăm nào trong xã hội. Tất cả mọi người đều lấy làm lạ về vòng quan hệ bạn bè của ngài bá tước, thế nhưng bọn họ không hề biết rằng kỳ thật những người kia đều là ma cà rồng, chỉ là không có gia tộc lớn, chọn cách sống ẩn dật mà thôi. Những người đó đều có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất đặc biệt, khi xuất hiện đã rước lấy không ít ánh nhìn, thế nhưng thái độ thờ ơ lạnh nhạt không kém gì ngài bá tước trước kia của bọn họ đã khiến nhóm thương nhân lẫn quý tộc loài người ôm ý định đến làm quen đều phải lui qua một bên không dám làm phiền.

Một số người khác tham gia là nhánh phụ của gia tộc Sullivan, lần đầu tiên Rufus ra mắt họ hàng vô cùng hồi hộp, nhưng dường như tính cách của ma cà rồng đều không hẹn mà có chung một điểm, sẽ không bình phẩm hay chen vào việc riêng của người khác. Thế nên chẳng một ai cảm thấy cậu nhóc này “không xứng” với gia chủ nhà mình.

Lễ cưới được tổ chức rất trọng đại, có sự chúc phúc của nữ hoàng, tất cả đều thể hiện rõ tâm ý của ngài bá tước.

Buổi tối sau khi tất cả đã kết thúc, bọn họ rốt cuộc cũng có không gian riêng tư. Rufus ngồi trong bồn tắm cùng với chủ nhân của mình, thoải mái thở dài một hơi. 

Ngài bá tước vòng tay qua eo cậu ôm chặt, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú cơ thể non mềm ẩn hiện dưới nước của cậu nhóc. Mấy cánh hoa hồng rải bên trên không cách nào che lấp hết, bộ phận riêng tư nào đó vẫn hiện rõ bên dưới mặt nước. 

Ngài nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Hôm nay là ngày trọng đại, ngay cả Rufus cũng được ngài cho phép uống rượu, tất nhiên là không quá nhiều, nhưng cũng đủ để cậu nhóc nửa say nửa tỉnh, tâm tình lâng lâng. 

Cậu gật gù rồi lại lắc đầu, sau đó ngửa đầu nhìn ngài cười hì hì: “Không mệt.” Cậu sẽ không nói rằng điều mình mong chờ nhất ngoại trừ giây phút nói lời nguyện thề thì còn có chuyện sẽ xảy ra vào đêm nay đâu. 

Chủ nhân từng nói với cậu, lễ cưới là cách ràng buộc của con người, bọn họ vẫn còn một nghi lễ ràng buộc của ma cà rồng nữa. Khi thành lập khế ước này, cậu sẽ hoàn toàn thuộc về chủ nhân, làm bạn cùng ngài đến hết đời. Cậu biết nghi thức đó sẽ diễn ra vào tối nay, vì vậy tâm trạng có chút khó nói, vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Trong dinh thự có vài phòng thư viện, trong số đó có duy nhất một phòng cấm người ngoài bước vào – đây cũng là nơi mà ngày đầu tiên Rufus đến được Hilda dặn dò như vậy. Từ sau khi trở thành người yêu của ngài bá tước, thư viện bị cấm cũng được mở ra cho cậu, sách trong này đều là những kiến thức về phi nhân loại. Ngày đó Rufus tò mò về nghi thức bạn đời của ma cà rồng nên đã tìm đọc một ít. Nghe nói sau khi hoàn tất thì ở vùng da bụng dưới sẽ được khắc lên họ tên của bạn đời bằng một loại văn tự cổ xưa, quá trình này sẽ mang lại đau đớn thế nhưng Rufus không sợ đau, cậu đã quen với việc bị chủ nhân uống máu.

Rufus mơ màng nhớ đến chuyện đó, nhịn không được mà kéo tay ngài bá tước xuống chỗ bụng dưới, cũng là ngay phía trên “khu rừng” thưa thớt của mình. Trong giọng nói mang theo sự tò mò: “Chủ nhân, lát nữa có phải nơi này sẽ có tên của ngài không?”

“Ừm.” Ngài bá tước nhẹ nhàng đáp, khẽ xoa nhẹ lên cái bụng mềm của cậu.

“Vậy là chỗ này của ngài cũng sẽ có tên em.”

“Đúng vậy.” Cảm nhận da thịt trơn mịn dưới tay, ngài bá tước chậm rãi di chuyển một chút, từ phần bụng dưới càng xuống sâu hơn.

“A!” Rufus kêu một tiếng, hai gò má đỏ lên. Chồi nhỏ của cậu bị chủ nhân sờ rồi.

Dù bọn họ vẫn thường xuyên làm chuyện thân mật với nhau nhưng mỗi khi bị chủ nhân xoa vuốt bộ phận nhạy cảm, Rufus vẫn luôn ngại ngùng. Chưa kể lần này còn đang ngồi trong bồn tắm.

Ngài bá tước thấy cậu rụt người lại, đầu cúi gằm, vành tai đỏ ửng, phản ứng dễ thương khiến ngài nhịn không được mà cắn nhẹ lên cổ cậu, tiếng cười khàn khàn truyền ra: “Ngại cái gì?”

Ngài không để cậu đáp mà nhẹ nhàng xoa nắn vật nhỏ trong tay, mềm mềm, khi xoa lên cảm giác rất thú vị.

Rufus bị xoa đến run rẩy, nhịn không được mà kéo lấy tay chủ nhân, có điều không phải để ngăn cản, cậu chỉ đơn thuần là muốn nắm lấy tay ngài. 

Thấy phản ứng của cậu đáng yêu như vậy, ngài bá tước dùng tay còn lại siết lấy eo cậu, khiến cậu ngã về phía sau tựa hẳn lên ngực mình. 

“Ưm ~” Tiếng rên nho nhỏ tràn từ miệng cậu nhóc bị ngài cúi đầu dùng môi lưỡi chặn lại.

Chồi nhỏ mềm mại trong tay nhanh chóng cứng lên, dựng cao cao vì bị kích thích. Mà phía sau lưng Rufus cũng bị một vật thể vừa nóng vừa cộm cạ vào.

“Hưm ~” Cậu nhóc càng ngửa đầu ra sau, vòng hai tay lên ôm lấy mặt chủ nhân muốn được hôn sâu thêm.

Một chiếc lưỡi nóng ẩm chiều theo ý nguyện cậu mà len lỏi vào giữa hai cánh môi, vói vào trong khoang miệng vẫn còn mang theo vị rượu vừa ngọt vừa đắng.

Tay ngài bá tước không ngừng xoa vuốt thân thể cậu, dường như không muốn bỏ qua một tấc da thịt nào. Ngài rất “quan tâm” đến cái chồi nhỏ đang lắc lư trong nước kia, một tay vẫn luôn âu yếm nó, tay còn lại thì xoa xoa “khu rừng” thưa thớt, sau đó lại sờ lên cái bụng mềm, thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo hạt đậu nhỏ trước ngực cậu. Cứ thế khiến cậu nhóc không ngừng thở dốc.

Lúc cảm nhận được bàn tay chủ nhân lướt qua vật thể kia của mình, đưa sâu xuống lần tìm cửa động nhỏ hẹp, Rufus hơi giật mình nhổm người dậy, tiếng hôn nhau vang to một cái rồi tách ra. Môi cậu đỏ ửng, hai mắt ngập hơi nước, cậu thở phì phò: “Chủ nhân…”

“Sao vậy?”

Ngài bá tước cắn nhẹ lên miệng cậu, hai mắt lúc này đã nhuộm lên một chút sắc đỏ.

Rufus nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tiến hành nghi thức ạ?” Cậu đã đọc qua sách, trong sách nói khi thực hiện nghi thức này bọn họ cần quan hệ với nhau, nhưng cụ thể thế nào thì cậu không rõ lắm, dường như chỉ có ma cà rồng mới biết mà thôi.

Ngài bá tước thấy cậu hỏi thì chỉ hôn lên thái dương cậu: “Đúng vậy, sẽ rất đau, ta muốn để em thoải mái trước.”

Rufus lắc đầu: “Em không sợ đau.”

Ngài cười nhẹ, cậu nhóc của ngài đúng là không sợ đau một chút nào, mỗi khi uống máu đều hận không thể để ngài uống được nhiều hơn.

“Nhưng ta xót.”

Rufus hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng thì ngọt ngào, chủ nhân thương cậu.

Nghĩ nghĩ, cậu lại ngửa đầu đòi hôn, một tay kéo lấy tay ngài đặt lên bộ phận riêng tư của mình, tỏ ý: Em giao thân thể cho ngài.

Ngài bá tước cúi đầu hôn cậu, một tay ở trong nước chậm rãi men theo cửa động nhỏ, bắt đầu chen vào trong. Có lẽ bởi vì bọn họ thường xuyên thân thiết với nhau cho nên nơi này vẫn luôn mềm mại, không còn quá khó khăn để tiến vào nữa, cậu nhóc cũng không bị đau ở giai đoạn đầu.

Chẳng mấy chốc, hang động chật hẹp kia đã thích ứng với ba ngón tay.

Rufus bấy giờ đã vô cùng động tình, điểm nhạy cảm trong vách ruột khi có khi không bị đè ấn khiến khoái cảm cứ đến rồi lại đi, làm cậu run rẩy không thôi. Cậu cảm giác được vật thể lo lớn của chủ nhân phía sau lưng mình cũng đã rất cứng rồi, nó không ngừng cạ lên khe mông cậu. 

Từ lúc biết làm chuyện này đến giờ, Rufus vẫn luôn rất cởi mở, mọi hành động và lời nói đều tuân theo cảm giác và mong muốn của mình. Vì vậy cậu bạo gan đưa tay ra sau cầm lấy vật thể to lớn kia của ngài, kêu: “Chủ nhân, tiến vào trong em đi.”

Nói rồi cậu chống chân xuống đáy bồn tắm, hơi ưỡn người lên định nhét dương vật của chủ nhân vào trong cơ thể mình. 

Ngài bá tước bị hành động gấp gáp của cậu chọc cười, ngài rút tay ra giữ lấy eo cậu: “Chậm đã nào.”

Nói rồi ngài nhẹ nhàng xoay cậu lại, để cậu nhóc ngồi đối mặt với mình: “Chẳng phải tư thế này sẽ tốt hơn sao?”

Hai má Rufus ửng đỏ như dâu tây, ngay cả cổ cũng đỏ. Cậu nghe thấy chủ nhân của mình nói: “Như vậy ta có thể ngắm em.”

Rufus bị ngài chọc cho xấu hổ rụt vai, thế nhưng vẫn rất ngoan ngoãn dán sát vào ngài, chủ động nhổm người dậy để ngài chậm rãi tiến vào bên trong mình.

“Ưm.” Cậu hừ nhẹ một tiếng, sự xâm lấn và lấp đầy quen thuộc khiến cậu thoải mái rên rỉ, theo đó còn có thể cảm nhận được nước ấm quanh thân chảy tràn vào cùng. Cậu bám tay lên vai ngài, bắt đầu chuyển động lên xuống.

Ngài bá tước không ngại để cậu nhóc của mình chủ động lúc ban đầu, thoải mái sờ vuốt vòng eo nhỏ và cái bụng mềm đã có thịt được mình nuôi dưỡng nhiều ngày, trong ánh mắt không còn sự lạnh nhạt ngày thường mà đầy ắp dịu dàng, dường như có thể tràn ra bất cứ lúc nào. 

Nước trong bồn tắm vì cậu nhóc nhiệt tình chuyển động mà không ngừng sóng sánh, tiếng nước lõm bõm hòa lẫn với tiếng ngâm nga đầy vui thích của cậu nghe vào tai trở nên ngọt bùi và sắc tình kỳ lạ.

“Ha… a, chủ nhân…”

Ngài bá tước nghiêng người về phía trước, ngậm lấy đầu ngực cậu mút nhẹ, hỏi: “Sướng không?”

“Ưm, dạ sướng.” 

Rufus nhắm mắt thở phì phò, khoái cảm khiến cậu như muốn bay lên mây, vật thể to lớn của chủ nhân làm bụng cậu căng trướng lạ lùng, nó không ngừng đâm chọc vào nơi vách ruột nhạy cảm nhất khiến đầu ngón chân cậu phải co quắp lại, nhiều lần mất thăng bằng ngồi huỵch xuống, nuốt trọn con thú hùng vĩ của chủ nhân vào sâu đến tận gốc. 

Cậu cắn môi, vừa nức nở vừa vịn chủ nhân của mình, hông đung đưa qua lại không ngừng: “Chủ nhân, em muốn… muốn nhanh…” Nhưng mà cậu không có sức di chuyển nữa rồi, ngồi trong bồn tắm còn gặp phải sức cản của nước.

Ngài bá tước cười nhẹ một tiếng, giữ lấy eo cậu khiến thân dưới của cậu dán sát vào mình, một tay hướng dẫn chân cậu quắp lấy hông mình, một tay đưa xuống nâng mông cậu. Rào một tiếng đứng dậy.

“A!” Rufus kinh hãi, sợ ngã mà vội vã ôm chặt lấy chủ nhân.

“Kẹp chặt vào.” Ngài bá tước nói, thật không rõ là bảo cậu kẹp chân chặt vào hay là nói “cửa động” nào đó đang bị lấp đầy.

Ngài bá tước vô cùng nhẹ nhàng mà dùng một tay nâng cậu nhóc của mình, chậm rãi bước ra khỏi bồn nước, một tay lấy cái khăn lông mềm mại bọc cậu lại, sau đó mới sải chân bước ra khỏi phòng tắm đến bên giường ngủ.

“A a ~” Theo nhịp bước chân, thứ đang chôn sâu trong cậu lúc ra lúc vào, cảm giác kích thích vô cùng kỳ lạ. 

Đến khi được đặt lên giường thì cậu nhóc đã mềm nhũn cả người: “Chủ nhân… hức…”

Ngài bá tước lót một cái gối mềm xuống thắt lưng cậu, nâng hai chân cậu lên, bắt đầu ra vào, chiều theo ý cậu nhóc ban nãy đòi hỏi muốn được “nhanh” hơn một chút. Cậu nhóc bị thế tấn công như vũ bão này làm cho vui thích đến kêu khóc không thôi.

“Ưm aaa, chủ nhân! Chủ nhân!” Cậu liên tục lắc đầu, như vậy nhanh quá rồi, tâm trí cậu như muốn nổ tung vậy.

Ngài bá tước thở nặng nhọc, không ngừng hôn lên môi cậu, có khi sẽ cắn nhẹ lên cố và xương quai xanh cậu để lại không ít dấu vết đỏ hồng. Cứ mỗi lần ngài đâm trúng điểm nhạy cảm của cậu là vách ruột mềm mại sẽ thít chặt lại khiến khoái cảm tăng lên gấp bội. 

Hơi thở hòa quyện với nhau, chẳng mấy chốc sau Rufus đã đạt cao trào. Cậu rên lớn một tiếng, toàn thân ưỡn cong, dương vật dựng thẳng trướng hồng run lên bần bật sau đó bắn mạnh ra thứ chất lỏng trắng đục.

Cậu siết chặt lấy chiếc khăn dưới lưng, cơ thể căng cứng vì cơn cực khoái mãnh mẽ bao trùm. Kéo dài đến nhiều giây sau đó, rốt cuộc cậu nhóc cũng thở mạnh một hơi, mềm như cọng bún mà duỗi thẳng chân trên giường, không còn sức lực gì.

Có điều cậu cảm giác được vật thể của chủ nhân vẫn còn chôn trong mình, vừa cứng vừa nóng, thế nhưng lại không chuyển động nữa. Cậu thều thào, mơ màng mở mắt ra nhìn: “Chủ nhân…”

Chỉ thấy ngài bá tước đang tự cắn rách đầu ngón tay mình, máu đỏ chảy xuống. Ngài khom người cho cậu một cái hôn trấn an: “Ngoan, sẽ hết đau nhanh thôi.”

“Sao ạ?” Rufus không hiểu gì hết, toàn thân cậu lúc này vô cùng mẫn cảm, đầu óc cũng đặc sệt, dư âm khoái cảm vẫn còn vờn quanh không lui. Trong lúc nhất thời cậu không nhận ra nghi thức mà mình mong chờ đã đến hồi bắt đầu.

“A!” 

Bỗng nhiên một cơn đau nhức lan đến từ phần bụng dưới khiến cậu cau mày rên nhẹ. Cậu cố gắng nhấc đầu lên muốn nhìn. Chỉ thấy móng tay của chủ nhân đã dài ra từ khi nào, ngài dùng nó rạch lên bụng mình những văn tự kỳ lạ, theo động tác của ngài, máu từ đầu ngón tay bị cắn rách chảy vào trong vết rạch khiến cơn đau nhức càng lúc càng nhiều.

Chẳng mấy chốc ngay cả dư âm khoái cảm cũng không thể át đi được nữa, Rufus đau đến túa mồ hôi, cậu cắn môi nhẫn nhịn. Thế nhưng cơn đau càng lúc càng kéo tới, khiến cậu phải bật khóc lên, nức nở kêu: “Chủ, chủ nhân… em đau.”

Ngài bá tước cau mày, tay nhanh chóng rạch xuống hàng văn tự cổ xưa, muốn khiến cơn đau của cậu có thể chấm dứt sớm. Ngài không ngừng dùng tay còn lại vuốt ve cơ thể bủn rủn của cậu để trấn an: “Ngoan, chỉ một lúc thôi.”

“Chủ nhân… hức…”

Rufus cuộn ngón chân lại, cơn đau quá sức khác thường, nó như một luồng sức mạnh bá đạo cố tách bụng cậu ra để tìm khoảng trống mà chui vào, khiến cậu muốn giãy giụa nhưng eo lập tức bị giữ chặt.

Ngài bá tước: “Ngoan, sắp xong rồi.”

Rufus cắn môi, biết đây là bước quan trọng nhất để có thể trở thành bạn đời của nhau, vì vậy cậu cố kìm lại bản năng muốn trốn tránh của mình, nức nở vươn tay muốn tìm kiếm cái gì đó để bám víu. Ngài bá tước biết cậu muốn tìm gì, đưa cánh tay còn lại ra để cậu ôm.

Chỉ trôi qua vài giây thế nhưng Rufus cảm thấy thật lâu, thật lâu, giống như trôi qua vài giờ vậy.

Ngài bá tước đã hoàn tất xong đường nét cuối cùng, lúc này phần bụng dưới của cậu nhóc vậy mà lại không có một vết máu nào ngoại trừ vết rạch đỏ thẫm, ngay cả máu chảy ra từ đầu ngón tay ngài bá tước cũng bị vết thương của cậu hấp thụ hết. 

Ngài ôm lấy cậu nhóc của mình, bắt đầu cắm rút phân thân trong cơ thể cậu.

“Ưm, hức…” Rufus nấc lên, bám chặt lấy chủ nhân của mình. 

“Ngoan, sẽ hết đau thôi.” 

Những văn tự kỳ lạ kia sau khi được “vẽ” xong, cũng đã được uống no máu của ngài bá tước, thế nhưng nó vẫn không lành lại, giống như còn đang chờ đợi điều gì đó. 

Ngài bá tước đưa đẩy thân dưới, càng lúc càng nhanh, hồi lâu sau khi Rufus đã khóc ướt mèm cả mặt ngài mới thở mạnh một tiếng, toàn thân căng cứng, cao trào kéo đến khiến con thú dũng mãnh chôn trong cơ thể cậu nhóc giật lên rồi phun trào thứ chất lỏng ấm nóng, lấp đầy cửa sau của cậu. 

Dường như ngay lúc này là đỉnh điểm của cơn đau, Rufus kêu to một tiếng, kiệt sức đến nỗi ngay cả chủ nhân của mình cũng không sao ôm được nữa. Nhưng kỳ diệu là, vào khoảnh khắc ngài bá tước lấp đầy cậu bằng “hạt giống” của mình thì cơn đau cũng tiêu biến dần đi, vết rạch trên bụng dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.

“Ưm…” Rufus run lên, thút thít không ngừng.

Ngài bá tước biết lần này cậu nhóc của mình chịu khổ rồi, ngài yêu thương mà hôn lên cái trán ướt mồ hôi của cậu: “Xong rồi, cậu bé của ta.”

“Hic…” Rufus nấc một tiếng, mặt đầy nước mắt nhỏ giọng hỏi: “Em, em đã là của ngài rồi phải không?”

“Phải.”

Nghe thấy đáp án khẳng định, Rufus mỉm cười hạnh phúc, sau đó vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ sâu. 

….

Một tháng sau lễ cưới.

Rufus kéo kéo cổ áo, có chút không được tự nhiên vì y phục rườm rà trên thân mình. 

Ngài bá tước thấy cậu kéo cổ áo đã lần thứ năm rồi, bèn hỏi: “Sao thế? Không thoải mái à?”

Rufus ngại ngùng đáp: “Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là em chưa quen thôi.”

“Không sao, vào trong đổi một bộ khác mà em thấy thoải mái hơn đi, lát nữa sẽ phải đứng yên đấy.”

Hilda cười khẽ, dẫn cậu nhóc vào phòng thay đồ chọn một bộ khác, áo trắng bên trong, áo ngoài màu đỏ đậm, đơn giản không cầu kỳ, cũng không cần đến áo choàng khoác ngoài hay trang sức.

Đến khi trở ra, người họa sĩ được mời đến đã sớm chờ trong phòng.

Ngài bá tước và cậu nhóc của mình đứng cạnh nhau, trước giá vẽ của họa sĩ. Họa sĩ kia sau khi suy nghĩ một chút, tỏ ý để ngài bá tước cầm theo gậy ba-toong của mình chống phía trước, còn người bạn đời kia của ngài thì nắm lấy tay ngài, cùng đặt trên gậy. 

Cách ghi lại chân dung của các quý tộc chính là như thế. 

Trong đại sảnh ngày hôm sau, trên tường ngoại trừ treo bức ảnh lớn vẽ vị gia chủ Sullivan đã sớm có từ lâu thì xuất hiện thêm một bức ảnh lớn khác, bên trên là bạn đời của ngài và ngài ấy. Điểm khác nhau ở chỗ, đôi mắt lạnh băng ở bức ảnh cũ đã gần như hòa tan, chỉ còn lại dịu dàng mà thôi. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!