Giọng nói Nam Trà như sắp khóc tới nơi, bạch tuộc vội vàng ôm lấy mặt cậu: “Nam Trà, lúc trước ta từng nói gì em nhớ không? Đã kết bạn đời, theo thời gian thể chất của em sẽ được nâng lên để cân bằng với ta. Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là tuổi thọ cũng được san sẻ. Việc em lo lắng hoàn toàn sẽ không xảy ra.”
Nam Trà tròn mắt, buồn rầu trong lòng như bị đánh tan: “Thật sao?”
Bạch tuộc nghiêm túc gật đầu: “Thật. Huống chi, nếu như không thể san sẻ tuổi thọ, ta tất nhiên sẽ chờ em chuyển thế, sau đó đi tìm em.” Nói rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cậu một cái.
“Đừng lo lắng nữa, Nam Trà của ta. Có phải chuyện của anh Liên làm em nghĩ nhiều không?”
Nam Trà thừa nhận đúng là như vậy.
Tiếng cười trầm trầm vang lên, bạch tuộc dịu dàng vuốt tóc cậu: “Sao em không nghĩ tới ông nội em cũng kết bạn đời với sinh vật phi nhân loại mà bây giờ vẫn còn sống vui sống khỏe đó thôi.”
Nam Trà sụt sịt mũi: “Bạn đời của ông nội đâu phải bạch tuộc chứ. Em không dám hy vọng nhiều.”
Bạch tuộc lại cười khẽ, giải thích cho cậu nghe: “So sánh thì chúng ta may mắn hơn anh Liên đó. Em biết không, thật ra tinh linh được sinh ra từ một loài hoa ở thế giới bên kia, không phải do tinh linh trưởng thành kết đôi với sinh vật khác. Vậy nên tinh linh không sinh sản được, cũng rất khó động lòng với ai, tập tính của họ là sống đơn độc. Thành ra, nếu có ngoại lệ nào tìm được người yêu, họ sẽ không thể chia sẻ sự bất tử của mình. Bởi vì tự nhiên ở thế giới đó sắp đặt như vậy.”
“A, bất tử mà phải sống một mình ư? Thật cô đơn.”
Bạch tuộc nhéo mũi cậu: “Đừng lo lắng, tinh linh bọn họ quen như vậy, còn rất hưởng thụ cuộc sống một mình không cần ai chăm lo là đằng khác. Chỉ có anh Liên của em là ngoại lệ do đã động lòng thôi. Ta nói để em đừng buồn nữa, chuyện tuổi thọ gì đó…” Vừa nói vừa hôn cái cổ trắng nõn lộ ra sau áo của cậu: “Đã được giải quyết kể từ khi chúng ta thành bạn đời rồi.”
Nam Trà bị hôn nhột, có chút ngại ngùng.
Cậu rụt cổ, thở một hơi thật dài: “Thật tốt quá, không phải để anh chờ một mình.” Nói xong thì cười vui vẻ.
Lời như vậy, người khác nghe còn muốn tan chảy huống chi là người trong cuộc.
Bạch tuộc hôn cậu, hôn từ má chuyển sang cổ, rồi sau gáy, thậm chí còn kéo áo cậu xuống một chút mà hôn lên vai cậu.
Nam Trà ngoan ngoãn để cho chồng rau câu hôn, tạm thời vẫn chưa phát hiện cái tay xấu xa nào đó đang mon men luồn vào trong vạt áo, sờ lên phần bụng dưới của mình.
Đợi đến khi cậu phát hiện ra điểm lạ thường thì đã muộn, toàn thân đã bị giam cầm trong lòng bạch tuộc, khó mà cựa quậy, đã vậy, tay người nào đó còn mò lên tới ngực cậu.
“A, Rau Câu Nhỏ!”
Mới hô được một tiếng thì đầu ngực bị hai ngón tay bóp lấy, day day.
“Ư ~ Rau Câu Nhỏ… ở… ở đây không được đâu!”
Hai đầu vú đáng thương không chút đề phòng bị bắt nạt, run run rẩy rẩy mà cứng lên.
Bạch tuộc liếm phần gáy trắng nõn của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không được? Ở đây chỉ có hai chúng ta. Hơn nữa, em bất an như vậy, để ta giúp em.”
“Ưm ~ Gì chứ? Em hết bất an rồi!” Nam Trà bị bạch tuộc làm nhột nên rụt người lại, nhưng làm thế thì lại càng thêm rúc vào lòng bạch tuộc. “Đừng… đừng bóp ngực em như vậy, nhột mà ~”
“Hửm? Nhột hay sướng?”
“Nhột màaa!”
“Xem nó cứng lên này, ta chỉ vừa mới sờ nó thôi, ngực em nhạy cảm quá.” Nói rồi lại hôn bên cổ cậu: “Thật dễ thương.”
Nam Trà bị sờ cho sắp sửa hứng tình, cậu tuy thích nhưng vẫn cố đẩy cái tay xấu xa trong áo ra: “Đừng sờ em nữa mà, ở đây thật sự không được đâu. Chỉ… ưm ~ chỉ còn mười phút nữa là, là hết vòng quay rồi!”
Thế nhưng có đẩy cỡ nào cũng không được, bạch tuộc điêu luyện xe nắn hai bên đầu vú cậu, nếu lúc này cậu cởi áo ra, nhất định sẽ thấy đầu vú mình đỏ lên, cương cứng ngắt vì kích thích.
Từng luồng nhiệt nóng không ngừng chảy dọc từ nơi bị kích thích xuống bụng dưới, Nam Trà xấu hổ che lấy đũng quần đã sắp dựng thành lều.
“Không sao, chúng ta nhanh nhanh là được.”
Nói rồi xoay người cậu lại, để cậu tách hai chân ra kẹp bên hông mình, ngồi đối mặt với mình.
Nam Trà lúc này đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ muốn chết, làm chuyện này ở nơi công cộng, vừa sợ vừa kích thích khiến tâm lý cậu có chút mâu thuẫn, nửa muốn tiếp tục mà nửa lại không dám.
Thấy dáng vẻ mím môi đỏ mặt của cậu, bạch tuộc thích chết đi được, tiếp tục bắt nạt cậu.
“Nào, kéo áo lên cho ta liếm ngực em.”
Nam Trà mếu mặt, chồng rau câu lại giở trò xấu nữa rồi.
Cậu đắn đo, đang không biết có nên thuận theo hay là kiên quyết không làm trò đồi bại ở nơi công cộng hay không, thì một bàn tay to đã vỗ đét lên mông cậu, tiếng vang thật lớn.
Nam Trà bị đánh mông, toàn thân giật nảy, hai mắt trợn tròn: “Anh… anh…” Anh đánh em!
Mông lại bị đánh một cái, cách một lớp quần làm cậu không thấy đau, mà ngược lại còn tê rần, cảm giác kỳ lạ lan ra.
Bạch tuộc cúi đầu ngậm lấy môi cậu, mút mát, giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu cậu: “Nhanh lên, em cũng đã nói chỉ còn mười phút, em muốn lát nữa đang sướng thì bị cắt ngang sao?”
“Ưm ~”
Từ lúc ở với bạch tuộc, Nam Trà mới biết thì ra mình là kiểu người rất dễ thỏa hiệp, nhất là ở phương diện nào đó, chỉ cần đối phương muốn thì phần lớn thời điểm cậu đều sẵn sàng đáp ứng.
Lưỡi bị mút mát, môi cũng bị mút, khoang miệng bị càn quét một lượt, kỹ thuật hôn theo kiểu con người của bạch tuộc đã tăng mạnh, hôn cho Nam Trà mềm nhũn.
Nam Trà thở dốc, dưới sự thúc giục của bạch tuộc mà vén cao áo, để lộ ra hai đầu vú đã ửng đỏ, cương cứng, bị ánh mắt chòng chọc của bạch tuộc nhìn mà run rẩy, trông vô cùng ngon mắt.
Bạch tuộc đã sớm muốn trải nghiệm việc ân ái với Nam Trà trong hình người, tuy cái đó đó của lớp ngụy trang chỉ đơn giản là một cục thịt không thể cương lên, không thể thật sự kết hợp với Nam Trà được, nhưng chẳng hề gì, dù sao thì vật đó của lớp ngụy trang không hùng vĩ bằng vật thật của nó, nên ngoại trừ việc đó ra thì nó rất muốn thử các kiểu ân ái khác của con người. Chẳng hạn như …
Đầu vú vừa lộ ra, bạch tuộc đã chờ không nổi mà vồ lấy, mút một cái thật mạnh.
“Á!” Nam Trà bị hút cho nhói đau, cậu nhăn mặt: “Anh nhẹ nhàng một chút!”
“Xin lỗi cục cưng, vì ngực em trông ngon quá.” Bạch tuộc cười cười, dùng răng day day đầu vú cậu, sau đó không ngừng dùng lưỡi đùa giỡn nó. Tay cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu mò xuống, sờ lên túp lều nho nhỏ của Nam Trà.
“Em cứng rồi này.”
Nam Trà đang khó chịu, được sờ thì thở ra một hơi, đè cái tay trên đũng quần mình khiến nó ma sát mạnh hơn một chút, miệng lẩm bẩm: “Em cứng là do ai chứ?!”
Bạch tuộc cười hai tiếng, vẫn vùi mặt vào mút đầu vú cậu, một tay mở khóa quần ngoài, sau đó kéo mép quần lót xuống, moi dương vật cậu ra.
Dương vật nhỏ hồng lúc này trông tràn đầy sức sống, rất hăng hái, đỉnh đầu nấm đỏ đỏ hồng hồng, rất ngon miệng.
Bạch tuộc vuốt ve cho cậu, động tác khi nặng khi nhẹ, vuốt cho Nam Trà không ngừng thở dốc, tiếng rên rỉ nho nhỏ thi thoảng tràn ra.
Bấy giờ bạch tuộc rốt cuộc cũng “ăn” xong hai đầu vú sưng đỏ của cậu, trước khi rời đi còn chưa đã thèm mà liếm láp lên phần núm nhỏ, hôn hôn hai cái.
Nam Trà thích đến hừ nhẹ như con mèo nhỏ.
Sau đó bạch tuộc bỗng nhấc cậu lên, chuyển người, đổi sang tư thế đặt cậu nằm trên băng ghế trong cabin, còn mình thì quỳ giữa hai chân cậu.
Khóe môi cong lên, bạch tuộc cười cười, vuốt ve đỉnh đầu nấm đã rỉ dịch của cậu, giọng nói trầm thấp đầy khêu gợi: “Có muốn ta liếm chỗ này cho em không?”
Nam Trà nuốt nước bọt một cái, chồng rau câu dùng lớp ngụy trang đẹp trai rạng ngời BJ cho mình, tưởng tượng thôi cũng thấy hứng!
Bạch tuộc không cần cậu trả lời, dù cậu không muốn thì nó muốn. Vì thế cúi đầu, dứt khoát ngậm vào, một hơi ngậm hết cả cây.
“Ưm ~ Trời ạ!”
Nam Trà than thở, thích quá đi mất.
Bạch tuộc nhớ lại cách mà Nam Trà từng liếm cho mình, học một hiểu mười mà bắt đầu phát huy, có thể mới đầu hơi trúc trắc, nhưng càng lúc càng điêu luyện, cả hai chơi tới quên cả trời đất. Đến khi nghe thấy tiếng chuông ở trạm dừng vang lên, Nam Trà mới giật mình sực nhớ, mười phút qua rồi!
Bạch tuộc cũng nhổm người dậy nhìn ra ngoài, nhân viên bên ngoài đã mở cửa cho cabin phía trước bọn họ, lúc này đang đứng chờ cabin của họ dừng lại ở trạm.
Nam Trà gấp tới đỏ bừng mặt, vội vàng ngồi dậy, muốn giấu chym nhỏ đi nhưng tay cứ luống ca luống cuống, mắt thấy cabin đã dừng lại thì bỗng có một chiếc áo sơ mi phủ xuống, che kín thân dưới bừa bộn của cậu.
Là áo khoác của bạch tuộc!
Đinh một tiếng, cửa cabin mở ra, nhân viên bước vào. Thế nhưng anh nhân viên còn chưa kịp nói gì thì bạch tuộc đã chìa hai tấm thẻ VIP ra.
Nam Trà lúng túng đưa tay lên miệng giả vờ ho một tiếng, cà lăm mà giải thích: “Chúng tôi muốn… muốn đi tiếp vòng nữa.”
Anh nhân viên cầm thẻ VIP lên kiểm tra, sau đó cười trả lại: “Được rồi.”
Nam Trà thấp thỏm, vẻ mặt làm như không có gì, nhưng trong lòng lại không ngừng thúc giục: Xong chưa, kiểm tra nhanh lên, anh mau ra ngoài đi!
Có điều anh nhân viên vẫn rất tận tâm làm một nhân viên phục vụ, trước khi ra còn nán lại quan tâm: “Quý khách này, trông cậu không khỏe lắm, cậu có ổn không? Có cần tôi giúp gì không?”
Nam Trà cười gượng: “Tôi ổn, không có gì đâu”
Sau khi xác định cậu thanh niên mặt mũi đỏ bừng như phát sốt kia thật sự không bị bệnh, cũng không cần giúp đỡ, lúc này anh nhân viên mới bước ra, tiếp tục với cabin kế tiếp.
Chờ khi đảm bảo khuất tầm mắt của người khác, bạch tuộc lại lần nữa vồ tới như sói đói, đè Nam Trà đã mềm nhũn ra băng ghế, không nói năng gì mà tung áo khoác che trên thân cậu, tiếp tục vùi đầu ngậm lấy vật khiến mình say mê kia. Vừa nếm một lần thì nghiện, còn nghiện cả biểu cảm gợi tình và tiếng rên nho nhỏ bùi tai của Nam Trà.
Cảm giác của Nam Trà như lên voi xuống chó, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị đè ra ăn tiếp, khoái cảm ào ào mà tới làm cậu thích đến kêu ra tiếng, sau đó vội vàng che miệng, rên hừ hừ.
Trong cabin chỉ nghe thấy tiếng mút mát của bạch tuộc và tiếng thở dốc của Nam Trà.
“Ư ~ thích quá.”
Bạch tuộc hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cậu, có tiếng cười khẽ vang lên.
Nam Trà được phục vụ cho thoải mái muốn chết: “A ~ anh thật giỏi.”
Được vợ khen chính là điều tuyệt nhất của người làm chồng.
Bạch tuộc dùng đủ mọi cách để kích thích Nam Trà, làm cậu phải ưỡn ngực cong lưng. Mỗi lần như vậy bạch tuộc sẽ kiểm soát khoái cảm của cậu, khiến cậu sướng tới mức muốn lên đỉnh nhưng lại không thể.
Cứ thế mà vờn cậu một hồi lâu.
Không biết qua bao nhiêu phút, Nam Trà bị bắt nạt, muốn bắn mà không được, sướng ngất ngây rồi lại bứt rứt khó chịu, cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt, đáng thương năn nỉ: “Rau Câu Nhỏ ~ cho em bắn đi mà ~”
Nhưng bạch tuộc vẫn xấu xa không đáp ứng cậu, tiếp tục kiểm soát khoái cảm của cậu, làm cho cậu từ rưng rưng nước mắt biến thành khóc nhỏ, rồi biến thành khóc lớn: “A ~ xin anh mà, cho em bắn đi, hu hu ~~”
“Muốn bắn?”
Nam Trà gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc: “Muốn muốn ~”
“Gọi chồng đi.”
“Chồng ơi cho em bắn tinh ~”
“Gọi thêm nữa đi, năn nỉ ta cho em bắn.”
“Chồng ơi, anh liếm em sướng lắm rồi ~ em muốn bắn tinh lắm ~ ư ưm… đi mà, xin anh cho em được bắn ra. Chỗ… chỗ đó của em sướng quá… em không chịu nổi, anh làm nó sắp nổ tung rồi, nó…nó muốn được bắn mà… Ưmmm ~” Nam Trà không chút e dè gì mà nói ra một tràng những lời cầu xin ướt át đầy xấu hổ.
Bạch tuộc nghe xong mới mỹ mãn hút nhẹ lên quy đầu của cậu một cái khiến cậu giật bắn mình khóc to hơn: “Ngoan lắm, cho em bắn.”
Nói rồi bạch tuộc gia tăng lực hút khiến Nam Trà kêu to thêm một tiếng, vật nhỏ cứng ngắc đỏ bừng lập tức phun trào, tinh dịch đặc sệt phun ra như suối, bạch tuộc không chút lãng phí mà nuốt hết vào bụng.
Xong chuyện, Nam Trà nằm dài trên băng ghế thở hổn hển, còn bạch tuộc nào đó thì vui vẻ lấy khăn giấy ướt trong balo ra lau hai đầu vú mà trước đó bị nó liếm ướt nhẹp, sau đó mới lau đến cái dương vật nhỏ đáng yêu đã bị vắt kiệt “sữa” mà mềm xuống của cậu.
Hai người dù vờn nhau nhưng cũng chỉ hôn nhau, lúc BJ thì chỉ lôi mỗi vật đó ra, không cởi đồ, cũng không để vung vãi lung tung nên thu dọn rất nhanh, chưa kể bạch tuộc còn liếm sạch tinh dịch của cậu.
Lau chùi sạch sẽ xong, bạch tuộc sửa sang quần áo lại cho cậu đàng hoàng. Chỉ có điều hai đầu vú vì bị liếm mút quá độ mà nó vẫn nhô cao lên sau lớp áo mỏng làm bạch tuộc thương quá, nó cách một lớp áo vừa xoa nắn hai đầu vú cậu vừa giúp cậu nghĩ cách giấu chúng đi. Sau cùng thì nó bèn để cậu mặc luôn áo khoác của mình, như vậy thì hai đầu vú sưng đỏ mà nó yêu thương sẽ không bị người ta nhìn thấy.
Bấy giờ bạch tuộc mới đỡ cậu ngồi dậy, ôm vào lòng, vui vẻ hôn cái chóc lên má cậu nói: “Kiểu ân ái của con người cũng không tệ lắm, còn có thể làm em thích tới khóc.”
Nam Trà đỏ mặt, dụi dụi trong lòng bạch tuộc, nhỏ giọng hỏi: “Còn anh thì sao? Làm sao giải quyết đây?”
Cậu biết Rau Câu Nhỏ cũng khó chịu mà.
Bạch tuộc cười, sờ sờ lưng cậu: “Không sao, tối về chúng ta lại tiếp tục.”
“Sẽ rất khó chịu đó.”
“So với ngày trước thích em mà còn phải nhịn cũng không là gì đâu. Ha ha.”
Nói rồi lại hôn má cậu.
Nam Trà thở ra một hơi, ngồi trong lòng bạch tuộc nhìn ra ngoài cửa kính. Vòng quay thứ hai sắp sửa kết thúc, nhưng từ vị trí này vẫn có thể ngắm được cảnh đêm, ánh đèn thắp sáng khu vui chơi, rực rỡ muôn màu, trên trời là ánh trăng sáng tỏ và rất nhiều vì sao.
Bạch tuộc thấy cậu cười thì dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi như thế này.”
“Ừm.”
Bỗng nhớ lại chuyện vừa nãy, bạch tuộc vui vẻ hỏi: “Ban nãy em nói mấy chuyện kia là không nỡ để ta cô đơn đúng không?”
Nam Trà bĩu môi: “Lo anh cô đơn quá sẽ đi tìm ‘mùa xuân mới’!”
Bạch tuộc nhịn cười, sau đó cúi đầu hôn lên tóc cậu: “Mùa xuân duy nhất của ta đã ở đây rồi, còn đi đâu tìm nữa?”
Add comment