PHONG NGOA

Chương 45: Kết thúc của bọn họ

Chuyện một nhóm bắt cóc có dính dáng đến những vụ buôn người trái phép và trẻ em mất tích ở mấy thành trấn nhỏ bị tóm gọn đã làm huyên náo cả buổi đi săn hôm ấy. Nhất là khi một trong những kẻ tiếp tay cho chúng là một vị tử tước.

Gã bị ngài bá tước đánh bất tỉnh một lúc, chờ đến lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị lôi đi, gã luôn miệng giải thích, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng khi thấy cảnh sát trưởng lấy ra một tờ giấy bên trên có lệnh khám xét nhà với dấu mộc phê chuẩn của nữ hoàng thì gã ta kinh hãi, rốt cuộc cũng biết mình không chối được nữa, trên đường bị áp giải về không ngừng la hét mắng mỏ tên bắt cóc phản đồ đã hại gã, rước lấy không ít cái nhìn tò mò và hóng chuyện của các quý tộc khác ở nơi cắm trại.

Cảnh sát trưởng chỉ cười khẩy hai tiếng, còn cố ý xoa đầu “tên bắt cóc phản đồ” kia khen vài câu để chọc tức gã.

Trước khi bọn chúng bị đưa đi, nữ hoàng cũng đã sớm biết chuyện.

Bởi vì nhóm buôn người này có rất nhiều tay sai và giỏi lẩn trốn, hành tung lại không cố định thế nên chúng đã trở thành một trong những phiền não của nữ hoàng, vài ngày trước khi cuộc đi săn diễn ra chính bá tước là người đã chủ động đến mượn một ít nhân lực từ đội cảnh sát hoàng gia để giúp bà giải quyết phiền não này, ấy cũng là lý do mà cảnh sát trưởng lại xuất hiện ở hiện trường nhanh đến thế.

Nữ hoàng vô cùng hài lòng về kết quả lần này, không những bắt được tay cò mồi và băng đảng của hắn mà còn có bắt được cả kẻ đã âm thầm chống lưng cho chúng.

Các vị quý tộc, công tử, tiểu thư tham gia buổi đi săn này đều không ngừng to nhỏ nghị luận với nhau.

“Quả nhiên gã tử tước đó có vấn đề mà.”

“Phải rồi, tin đồn về gã có không ít đâu. Ngày trước từng nghe nói gã rất thích mấy bé trai.”

“Hình như người hầu trong nhà gã đa số đều dưới mười tám tuổi.”

“…”

Vài ngày sau khi lễ hội đi săn mùa xuân diễn ra, tin tức nóng hổi về việc một tên quý tộc bị tước bỏ chức tước lan truyền khắp nơi. Cảnh sát phát hiện trong biệt thự của gã giam giữ người trái phép, đều là những đứa trẻ bị báo mất tích. 

“Hình phạt xứng đáng dành cho gã và bọn buôn người đã áp dụng.” Rufus đọc xong dòng cuối cùng thì buông tờ báo trong tay xuống, chui vào lòng ngài bá tước.

“Chủ nhân, vậy còn anh Flynn thì sao?”

Flynn là tên bắt cóc đã phối hợp giúp đỡ bọn họ ngày hôm đó.

“Như lời hứa của cảnh sát trưởng, lúc phán án được giảm bớt số năm tù.”

“Thế ạ? Vậy còn mẹ anh ta?”

Ngài bá tước nhướng mày, tay nghịch mấy lọn tóc của cậu, trả lời: “Có vẻ như cảnh sát trưởng rất nhân từ với hắn, đệ đơn xin chu cấp cho nhà hắn một thời gian.”

Rufus rất lấy làm ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ đến ngài cảnh sát trưởng khét tiếng vậy mà lại có thể giúp đỡ một tên tội phạm.

Ngài bá tước thong thả nói: “Hắn ta bị ép làm việc cho đám buôn người không ít lần, vậy nên nắm được một số thông tin về nhóm tàn dư còn lại, rất biết điều và ngoan ngoãn giúp cảnh sát trưởng đi bắt người thế nên mấy năm tù đày được tạm thời dời lại cho đến khi phía cảnh sát bắt hết tất cả. Nhờ lấy công chuộc tội nên đơn xin chu cấp kia được phê duyệt rồi.”

Rufus oa một tiếng cảm thán: “Thế thì tốt quá, ảnh sẽ không bị hoàn cảnh dẫn đi lầm đường nữa.”

Ngài bá tước chỉ ừ nhẹ một tiếng, sau đó bỗng nhiên nói: “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ đưa em về nhà.”

“Dạ?” Rufus ngây người, không hiểu gì cả, chẳng phải bây giờ bọn họ cũng đang ở nhà sao?

Ngài bá tước thấy gương mặt ngơ ngác đáng yêu của cậu, nhịn không được mà nhéo mũi cậu một cái: “Ngốc, về nhà em, quê của em.”

“!!” Rufus giật mình sửng sốt, lắp bắp: “Sao, sao ạ?”

“Chờ Flynn giúp cảnh sát trưởng lấy thêm bằng chứng về các vụ mua bán người trái phép của Osen, ta cũng sẽ có bằng chứng về việc gã mua em từ người chú kia của em.”

Nghe nhắc đến “người nhà”, Rufus khẽ run lên: “Chủ nhân…”

Chẳng lẽ ngài ấy…

Ngài nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên, nét cười rất khó nhận ra nhưng biểu cảm vô cùng ôn hòa: “Mùa xuân, chẳng phải nên trở về viếng mộ cha mẹ em sao?”

“Chủ nhân…” Hốc mắt Rufus đột nhiên nóng lên, ầng ậng nước. Không cần ngài nói hết cậu cũng hiểu ra ý định của ngài.

“Có bằng chứng trong tay rồi, những gì cha mẹ để lại cho em sẽ nhanh chóng được trả về chủ nhân vốn có của nó. Đừng khóc, em vốn nên được như vậy.”

Nói rồi ngài lau đi vệt nước mắt trên mặt cậu nhóc, ôm cậu vào lòng trao một cái hôn vô cùng dịu dàng.

Rufus nức nở một trận thì leo lên người ngài, mở rộng hai chân mà ngồi trên đùi ngài, không ngừng thỏ thẻ nói lời yêu.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc mình có thể lấy lại được những thứ mà cha mẹ để cho mình, mong mỏi duy nhất từ sau khi ở bên cạnh chủ nhân là xin một cơ hội trở về nơi chôn cất cha mẹ để mang tro cốt của hai người đi cùng mình, như vậy là đủ rồi. Thế nhưng chủ nhân lại nói với cậu những lời này…

Rufus cọ mặt vào lòng ngài, vui mừng đến mức hai gò má hồng hồng, chóp mũi cũng đo đỏ, liên tục gọi tên người đàn ông của mình: “Chủ nhân, chủ nhân, ngài Sylvester của em…”

Ngài bá tước cúi đầu, nhìn cậu nhóc tựa như một con mèo nhỏ đang vì cảm động mà không ngừng làm nũng với mình, dưới ánh ban mai có thể thấy từng sợi lông tơ nhỏ mịn trên khuôn mặt cậu.

“Ngoan, không khóc, sẽ thành con mèo mướp.”

Ngài nâng mặt cậu lên, xoa xoa hai gò má phúng phính ươn ướt vì nước mắt của cậu.

Rufus hít mũi: “Vì sao ngài lại yêu em nhiều như vậy? Em thật không xứng.”

“Không xứng chỗ nào?” Ngài bá tước giả vờ sầm mặt: “Cậu bé của ta vừa ngoan vừa hiền, rất thông minh, hơn nữa… còn yêu ta như vậy, mọi điều tốt đẹp ta đều muốn dành cho em. Có phải lại nghe thấy mấy lời nói của đám người trên phố?”

Nghĩ tới hôm trước đi dạo phố, không ít người châu đầu ghé tai bàn tán về cậu, bởi vì chuyện nhóm tội phạm bị bắt có nguyên nhân lớn là vì chúng dám đụng đến cậu thế nên tin tức về bạn đời tương lai của ngài bá tước cũng bị truyền ra theo. Rufus nghe thấy không ít lời nói rằng thân phận của cậu không xứng, lai lịch bất minh, quê mùa ngu ngốc.

Nghe mấy lời như vậy ít nhiều cũng khiến cậu nhóc vốn lạc quan bị chạnh lòng một chút, tối về sẽ buồn tủi mà rúc vào lòng chủ nhân tìm an ủi.

Ngài bá tước hôn lên mu bàn tay cậu một cái: “Em rất giỏi, mặc kệ bọn họ đi. Ta không cần bọn họ cảm thấy xứng hay không, ta chỉ biết em là người định mệnh của ta mà thôi.”

Một tuần sau đó, báo chí không ngừng cập nhật tin tức về việc cảnh sát trưởng và đội của ông bắt được không ít tàn dư và những kẻ đã mua bán người trái phép, một cuộc thanh trừng lớn đã diễn ra. Người có tật thì giật mình, nơm nớp lo sợ hoặc vội vàng xóa sạch dấu vết chứng cứ, người bình thường thì ai làm việc nấy, thi thoảng lại buôn chuyện thảo luận một chút.

Trong thời gian này, Flynn giúp đỡ không ít, một phần thông tin là do hắn cung cấp, điều tra theo các thông tin ấy bọn họ đã rà soát được những vụ việc xảy ra ở phía ngoài biên giới, phát hiện không ít thiếu niên nước ngoài bị bắt cóc và buôn lậu vào trong nước. Tất nhiên, một trong số đó là Rufus.

Dưới sự yêu cầu của ngài bá tước, Flynn đi theo bọn họ để làm chứng cho việc chú Rufus đã bán cháu ruột của mình.

Thời gian xử lý kéo dài vài ngày, ban đầu người chú kia của cậu rất kinh ngạc khi thấy cậu trở về, bên cạnh còn có một vị quý tộc, nhưng phía sau lại có vài người mặc đồng phục cảnh sát khiến ông ta hơi nghi ngờ. Vốn định không tiếp đãi nhưng khi nhóm cảnh sát phía sau trưng ra giấy bắt người thì ông ta kinh hãi không thôi, liên tục nói mình chẳng làm việc gì phạm pháp. Có điều, lời của ông ta hoàn toàn không có tí trọng lượng nào, bề trên đã muốn dọn dẹp sạch sẽ thì ông ta sẽ không thoát khỏi.

Người nhà của ông ta, vợ và con cái không ngừng lý lẽ nhưng cũng vô ích, đối với bọn họ mà nói đây là tai họa bất ngờ ập xuống, xui xẻo vô cùng. Thế nhưng chuyện sau đó khiến bọn họ càng kinh hãi hơn.

Ngôi nhà này kỳ thực là tài sản mà cha mẹ Rufus để lại cho cậu, thế nhưng người chú kia lại chiếm lấy, hiện giờ cũng bị cưỡng chế thu lại, trao trở về tay chính chủ. Gia đình người chú kia phải cuốn gói rời khỏi, trước khi đi bọn họ vẫn không quên mắng mỏ chửi bới.

Từ khi quay lại đất nước cũ, bước vào ngôi nhà cũ, tâm trạng Rufus trở nên bất ổn, khi vui khi buồn, dường như những kỷ niệm đẹp và xấu trộn lẫn ở nơi này làm cậu bất an lạ thường. Ngài bá tước đã tốn không ít công sức mới dỗ được cậu, thường xuyên kề cận da thịt mới giúp cậu nhóc không nghĩ miên man.

“Chủ nhân…”

Buổi tối, Rufus nằm trong lòng ngài bá tước, nhỏ giọng gọi.

“Ừ.” Ngài bá tước khẽ xoa bả vai trần của cậu.

“Bây giờ… em phải làm gì đây?”

Những thứ mà cha mẹ cậu để lại kỳ thật đã bị đám người kia tiêu pha gần hết. Ngoại trừ ngôi nhà thì chỉ còn lại một sản nghiệp nhỏ của cha.

“Em không biết phải quản lý chúng như thế nào.”

Ngài bá tước chỉ chậm rãi hỏi: “Em có dự định gì cho tương lai hay không?” Ngài nghĩ thời gian qua cậu nhóc ở với mình cũng học được không ít thứ, hẳn là có thứ yêu thích để theo đuổi. Ngài đã xem qua sản nghiệp kia, là một công ty nhỏ sản xuất dược phẩm, phát triển không tốt lắm nhưng cũng khá ổn định, nếu cậu nhóc thích cái gì đó về y học thì ngài sẽ chuẩn bị giúp cậu, nếu thích cái khác thì vẫn có thể chuyển đổi công ty kia.

Nghĩ nhiều như vậy, thế mà cậu nhóc ậm ừ một hồi lại nói: “Em muốn ở bên ngài.”

Ngài bá tước: “…”

Cúi đầu nhìn cậu nhóc, hai mắt to đen láy vô cùng chân thành, rõ ràng đang tỏ rõ tương lai của em chỉ có ngài thôi.

Ngài bá tước bị cậu lấy lòng thành công, cười cười mà cho cậu một cái hôn: “Được rồi.”

Có lẽ tạm thời không cần nghĩ xa như thế.

Phỏng chừng hơn một tuần, chuyện nhà chú của Rufus cũng coi như xong xuôi, ông ta bị kết án vào tù, hoàn trả tài sản lại cho cậu.

Ngày hôm ấy, hai người cùng đi viếng mộ cha mẹ cậu, có lẽ đây cũng xem như một hình thức ra mắt trưởng bối đi, mặc dù tuổi tác của ngài bá tước chắc chắn lớn hơn hai người bọn họ. Cả ngày hôm đó Rufus ngồi trước mộ không ngừng lẩm nhẩm lầm nhầm kể cho cha mẹ mình nghe mình đã gặp được một người đàn ông tốt thế nào, là chủ nhân của cậu.

Ngài bá tước biết ý nên đã sớm để cậu có không gian riêng, chờ khi cậu nhóc tâm sự với người nhà xong thì mới trở lại đưa cậu về nhà.

Lại tốn thêm ít ngày nữa, tro cốt của cha mẹ Rufus cũng được đưa về dinh thự. Trên đường trở về, ánh triều dương len lỏi vào giữa hai người, hắt cái màu đỏ hồng đặc biệt của nó lên đôi bàn tay đang giao nhau. Chẳng rõ vì sao ngài bá tước có chút xúc động, lấy ra từ trong túi áo một hộp nhẫn, thứ này cũng là vừa chuẩn bị xong trong hôm nay, vốn định chọn một ngày đặc biệt mới nói, thế nhưng thời khắc yên bình lúc này thật khiến người ta muốn đưa ra một lời hứa hẹn trọn đời.

Rufus đang nhắm mắt ngủ mơ cảm thấy trên ngón tay nhột nhột, có chút mát lạnh và trơn bóng trượt từ đầu ngón tay đến gốc.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, trông thấy trên ngón áp út của mình được đeo lên một chiếc nhẫn vàng, hình dáng đơn giản nhưng rất tinh xảo.

Cậu ngạc nhiên chớp mắt, ngước đầu nhìn chủ nhân của mình, bỗng nghe thấy ngài nói, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười nhẹ: “Gả cho ta đi, Rufus.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!