Nam Trà ôm eo ông chồng rau câu đang bị chóng mặt của mình, vừa nâng vừa dìu ra khỏi trạm tàu lượn. Lúc đi ra anh nhân viên ở đó mỉm cười đưa cho hai người hai tấm ảnh kỷ niệm.
Hóa ra còn có vụ chụp hình trên tàu nữa.
Nam Trà nhận lấy, xem xong thì thiếu chút nữa cười ngã ra đất.
Trong hình là lúc tàu lượn chúi thẳng xuống, càng rơi xuống thì gió càng mạnh, tới khi chụp hình thì mặt mũi cả hai đã bị thổi cho bẹt ra, bạch tuộc đang mải mê gào thét cũng bị gió thổi cho phùng má, mắt trợn ngược, trông cực kỳ mất hình tượng.
Bạch tuộc nghe Nam Trà cười, dù còn khó chịu nhưng vẫn ham hố nhìn sang, sau đó đen mặt: “Còn tấm kia?!”
Nam Trà lật xem tấm hình còn lại. Tấm này đỡ xấu hổ hơn, thậm chí còn có chút tình tứ. Vẫn là bạch tuộc mải mê hò hét, mắt nhắm tịt không dám mở, Nam Trà thì đúng lúc quay sang nhìn bạch tuộc, ánh mắt đầy niềm vui, khóe miệng cong cong dường như chuẩn bị cười, lọt vào trong hình còn có hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
“Quao, tấm này chụp đúng lúc ghê!”
“… Không thích, ta trông vẫn mất hình tượng.” Ai đó ghét bỏ.
“Ha ha, đó là do anh cứ hét mãi.”
Sau khi để bạch tuộc nghỉ một chút, Nam Trà lại đưa mắt nhìn theo một trò chơi cảm giác mạnh khác, vẻ mặt rất rất rất muốn được chơi.
Bạch tuộc bèn cắn răng, kéo tay cậu: “Chúng ta đi!”
“Nhưng mà sẽ chóng mặt đó, anh đừng đi.”
“Không sao! Ta chịu được!”
Trò này cũng là tàu lượn nhưng cơ chế tàu khác với hồi nãy, thay vì đoàn tàu nằm trên đường ray thì lần này là treo lơ lửng bên dưới, thi thoảng ghế ngồi còn tách ra, xoay vòng tại chỗ hoặc ôm theo đường ray mà lượn hình xoắn ốc, làm cho người ngồi trên ghế không ngừng bị lộn ngược rồi quăng lên quăng xuống.
Bạch tuộc cảm thấy mấy cái vòi của mình sau khi chơi trò này đã thắt thành nơ con bướm, nội tạng gì đó đã đổi chỗ cho nhau, đầu óc như kim la bàn khi thì xoay hướng này khi thì xoay hướng khác. Vừa rời khỏi ghế đã nhũn ra thành bãi nước được Nam Trà nửa ôm nửa tha lên cái ghế đá dưới gốc cây gần đó.
“Em đã nói rồi mà anh cứ cậy mạnh.”
Bạch tuộc nằm dài ra trên ghế, đầu gối lên đùi Nam Trà, lẩm bẩm: “Cái trò này còn kinh dị hơn ban nãy. Tại sao con người có thể nghĩ ra được chứ!”
Nam Trà thấy bạch tuộc đã khó chịu tới mức héo rũ cả, lớp ngụy trang còn hơi nhăn nhăn, trong lòng xót không chịu nổi: “Anh đừng chơi mấy cái này nữa.”
Nói rồi vuốt vuốt cái trán trơn bóng của bạch tuộc: “Xem, mặt xanh lè rồi, em cá bây giờ dưới lớp ngụy trang da anh đã biến thành màu xám trắng!”
Bạch tuộc hừ hừ hai tiếng, buồn bực nói: “Ta chỉ muốn chơi với em thôi mà.”
Nam Trà vừa nghe thì nhũn tim. Cậu nâng đầu bạch tuộc lên: “Anh ở đây chờ em, em đi mua chút đồ ăn vặt nạp năng lượng.”
Lúc trở về, trên tay cậu đã cầm hai cây kẹo bông gòn và hai lon nước. Cả hai ngồi nhâm nhi một lúc, bạch tuộc coi như lấy lại sức, đầu cũng đỡ choáng hơn, tiếp tục lên tinh thần đi “hẹn hò cảm giác mạnh” với vợ yêu. Thế nhưng Nam Trà lại kéo tay bạch tuộc: “Chúng ta không chơi mấy cái đó nữa, chơi cái khác.”
Hai người thử vài trò mới mẻ và nhẹ nhàng khác. Chơi vui tới ngất trời, còn chụp rất nhiều hình. Chờ tới khi đói lả mới đi đến khu ẩm thực dùng bữa.
Ăn xong lại tiếp tục dắt tay nhau đi chơi. Nói tóm lại, ngày hôm nay hai người chơi đến hăng máu, la cà gần hết khu vui chơi trên cạn.
Lúc đi ngang cái hồ nước lớn mà Nam Trà nhìn thấy khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, phát hiện ở đó đang treo giải thưởng cho một vòng đua thuyền. Có lẽ giải thưởng chỉ mới được đặt ra nên vẫn chưa có ai chú ý tới. Nam Trà tỏ vẻ thật tiếc vì mình không giỏi chèo thuyền, nhớ lần gần đây nhất cậu đi du lịch, có trò chèo thuyền kayak trên sông, cậu chèo mà thuyền cứ đi vòng tròn, làm cách nào cũng không đi thẳng được.
Bạch tuộc liếc nhìn phần thưởng cho đội về nhất là một cặp vé xem biểu diễn nhạc nước* khai mạc vào tối nay, đội về nhì là một con gấu bông lớn, hơi trầm ngâm: “Vé VIP có bao gồm chỗ ngồi xem biểu diễn nhạc nước không?”
*Biểu diễn nhạc nước:
Nam Trà lấy vé ra xem: “Em không thấy ghi trên này, có lẽ không bao gồm, nghe nói quảng trường biểu diễn nằm ngoài khu vui chơi mà.”
“Được rồi, vậy chúng ta đăng ký tham gia đua thuyền đi.” Nói xong kéo tay Nam Trà đi về nhân viên quản lý.
Nam Trà sửng sốt: “Nhưng mà em chèo dở lắm, không thắng nổi đâu anh.”
Bạch tuộc cười cười, bí hiểm nhìn cậu: “Em quên ta là ai sao?”
“!!!” Nam Trà trợn tròn mắt.
Đợi đến khi hai người đăng ký xong, khách du lịch cũng đã phát hiện ra chỗ này có cuộc thi nên lục tục kéo đến, có người đăng ký, có người lại chờ xem cuộc vui.
Nam Trà rúc vào bên cạnh bạch tuộc, nhỏ giọng nói như sợ người ta nghe thấy: “Anh định… biến thành bạch tuộc rồi đẩy thuyền đi hả?”
Bạch tuộc bật cười, nhéo mũi cậu: “Ngốc, làm sao biến thành bạch tuộc giữa thanh thiên bạch nhật được. Nhưng mà lén lút thì có thể.”
“Làm sao được? Thuyền là hai người ngồi, anh lén lút biến mất thì em cũng đâu có thi được.”
“Không phải biến cả người, mà một bộ phận thôi.”
Mới đầu Nam Trà còn không rõ lắm, chờ khi bắt đầu mới biết “một bộ phận” tức là… thò một tay vào nước, lén lút mở lớp ngụy trang, một đám vòi bạch tuộc lập tức tràn ra ngoài, co duỗi co duỗi, đẩy thuyền chạy đi.
Trong khi mấy đội khác hì hục hô nhịp “trái phải trái phải”, chèo muốn gãy cả tay thì Nam Trà ngồi phía trước chỉ chèo cho có lệ.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cái đội thuyền hai người kia như được hack tốc độ, người đàn ông ngồi phía sau một tay nghịch nước, một tay cầm mái chèo quạt nước cho vui, còn cậu thanh niên ngồi phía trước chỉ chèo lơ đãng mà thuyền đã nhanh chóng bỏ xa đối thủ.
Có ai hay bên dưới mặt hồ xanh ngọc kia là một đám xúc tu to bự đang hự hự hự bơi.
Nam Trà hoàn toàn không biết phải nói gì, chơi ăn gian nên chột dạ quá mà. Cũng may nước hồ không trong tới nổi thấy mấy cái xúc tu bên dưới.
Bạch tuộc vẫn cứ thong thả “bơi”, vì để không quá đáng ngờ nên đã thả chậm tốc độ, đủ để dẫn trước các đối thủ còn lại.
Nhưng không ngờ là giữa chừng có một đội vượt lên, tốc độ ngang ngửa với bạch tuộc.
Chỉ thấy bạch tuộc nào đó nghiêng đầu, mắt vàng híp lại đánh giá hai thanh niên đã chèo tới toát mồ hôi, mặt mày nghiêm trọng, khí thế hùng hồn tuyên chiến với mình: “Hai người đừng hòng về nhất!”
Sau đó tên thanh niên ngồi đầu vung mái chèo một cái, hất nước lên người Nam Trà.
Cũng may bạch tuộc phản ứng nhanh, lái cho thuyền chếch đi một chút, nếu không có lẽ Nam Trà đã ướt như chuột lột, có điều dù đã tránh nhưng vẫn dính nước. Sau đó chỉ thấy hai thanh niên nọ ngoác miệng cười rồi hự hự hự gồng hết cơ bắp quạt mái chèo.
Nam Trà lau nước trên mặt, quay đầu nhìn Rau Câu Nhỏ nhà mình: “Có người giành phần thưởng với chúng ta kìa.”
Bạch tuộc nheo mắt, dám bắt nạt vợ mình, gan lắm!
“Em ngồi vững một chút.”
Biết Rau Câu Nhỏ nhà mình sắp sửa phát uy, Nam Trà lập tức chuẩn bị tinh thần diễn kịch, phối hợp theo tốc độ của bạch tuộc.
Lúc vượt qua hai thanh niên kia, bạch tuộc nào đó còn bớt thời giờ quay đầu lại nhìn nhìn, sau đó cười khẩy một cái chọc tức người ta. Lúc dẫn đầu xa quá, bạch tuộc cố tình chậm lại để hai người nọ tưởng rằng sắp sửa bắt kịp thì lại tăng tốc, cho hai người kia hưởng một đám bọt nước văng tung tóe.
Kết quả khỏi phải nói, vé xem biểu diễn nhạc nước thuộc về hai người Nam Trà, công lao hoàn toàn đều nhờ bạch tuộc.
Nam Trà cầm vé mà cảm khái, có ông chồng rau câu cũng tốt ghê, nghĩ rồi thưởng cho Rau Câu Nhỏ nhà mình một cái hôn lên môi khiến bạch tuộc nào đó vui vẻ lâng lâng.
Mãi đến chiều tối, một người một bạch tuộc đã chơi chán, lúc này còn cách buổi biểu diễn nhạc nước khoảng một tiếng, cả hai quyết định ngồi vòng quay mặt trời ngắm hoàng hôn.
Hai người một cabin. Nam Trà ngồi trong lòng bạch tuộc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thật yên bình.
Cậu nắm lấy bàn tay to đang ôm eo mình, thì thầm: “Chỉ mong được như vậy mãi.”
Bạch tuộc còn tưởng ý của cậu là mong được ngồi trên vòng quay mặt trời này mãi, vì thế bảo rằng: “Em nói một vòng quay chỉ có hai mươi phút thôi mà, chúng ta có vé VIP, lát nữa lại ngồi thêm một vòng, không sợ tốn tiền.”
Nam Trà bật cười, nhéo nhéo bàn tay lớn nọ: “Ý em là được ở với anh đó. Như thế này, mãi không đổi.”
Bạch tuộc yên lặng nhìn người trong lòng, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Em đang lo lắng điều gì?”
Nam Trà hơi khựng lại, nhìn ánh mặt trời đã chuyển đỏ bên ngoài, mây phía chân trời như được nhuộm lên thứ ánh sáng rực rỡ cuối ngày, không biết phải diễn tả suy nghĩ của mình thế nào. Cuối cùng cậu hỏi một câu: “Anh sống tới nay đã bao nhiêu năm rồi?”
Bạch tuộc trầm mặc ngẫm nghĩ, hình như cũng gần hai trăm năm đi, không nhớ nữa. Nhưng chưa trả lời thì Nam Trà đã nói tiếp: “Anh ở với ông nội em từ nhỏ nên có lẽ cũng rất rất nhiều tuổi rồi.”
Bạch tuộc nghe ra trong giọng nói của cậu có pha lẫn chút ưu buồn, bèn hôn lên tóc cậu: “Nam Trà, em muốn nói cái gì?”
Nam Trà buồn bã: “Em biết anh sẽ sống thật lâu thật lâu, em biết mình sẽ không thể làm bạn với anh mãi.” Nói rồi cậu quay đầu nhìn Rau Câu Nhỏ của mình, mím môi, có chút cẩn thận và lo lắng hỏi: “Sau này, khi em chết rồi chuyển thế, anh có đi tìm em không? Có ở với em lần nữa không?”
Nghĩ đến anh Liên, người được anh ấy yêu thật là may mắn, mấy năm qua anh Liên sống một mình chính là vì chờ đợi người yêu. Cậu không nỡ bắt Rau Câu Nhỏ của mình phải chờ đợi một quãng thời gian dài như vậy mà không có ai bên cạnh, thế nhưng…
“Em biết nói vậy rất ích kỷ, nhưng mà… nhưng mà…” Vừa nói vừa có xúc động muốn khóc, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy buồn nữa, từ cái ngày biết được mọi chuyện về anh Liên, về ông nội, cảm giác bất an này cũng dâng lên từ từ. Hôm nay ngắm hoàng hôn cùng người yêu, cậu bất giác cảm thấy cuộc đời mình cũng ngắn ngủi hệt như vậy. “Nhưng mà… em thật sự không muốn anh tìm người khác đâu.”
Add comment