PHONG NGOA

Chương 44: Thằn lằn bay

Tuy Ali giải thích như vậy nhưng Hoàng Bách vẫn ngăn cản cậu: “Thế thì em cũng không thể vào trong đó, vẫn quá nguy hiểm, nếu như nó lại cử động nữa thì sao? Ngọn núi này có chịu nổi hay không?” 

Ali đưa tay sờ sờ túi áo: “Nếu em không vào đó tìm cách trấn an nó để nó trở về kích thước nhỏ hơn thì việc đá sập xuống chắc chắn sẽ chỉ là sớm hay muộn.” Nói rồi cậu cúi đầu nhìn anh: “Nhà chúng ta có nuôi một con mà, anh đừng lo lắng, tập tính của nó như thế nào em biết rõ.” 

Chính vì Hoàng Bách cũng biết rõ nên mới không muốn cậu mạo hiểm. Anh nói: “Thằn lằn bay là giống loài ăn tạp, tuy nó thích côn trùng nhưng nếu ở trong kích thước khổng lồ, nó cũng có thể nuốt luôn những sinh vật nhỏ hơn nó, trong đó có chúng ta.”

Thằn lằn bay rất thích thay đổi kích thước tùy tiện trong mùa giao phối, con nuôi ở nhà là do Ali dùng một loại thảo dược nghiền nát rải khắp trong hộp kính để nó thấy thoải mái mới không xảy ra tình trạng bỗng một ngày thức dậy phát hiện nhà mình bung nóc vì nó. 

Lý Hà nghe Hoàng Bách nói đến việc thằn lằn bay có thể nuốt người thì sợ xanh mặt, nhất quyết không đi. Nhưng Ali không quan tâm tới hắn cho lắm, bởi vì trần hang lại rung lên và kèm theo một cơn gió thổi tới. Nếu cậu không nhanh lên, phỏng chừng ít phút sau nó sẽ thay đổi kích thước, nếu nhỏ đi thì tốt, nhưng nếu to hơn thì…

Cậu quay người lại đi về phía tảng đá đang chắn trước cửa hang, bên dưới là cây chổi bay bị đè gãy, nó không bị đè hết mà hơi lộ ra phần lông chổi, hy vọng mấy thứ để bên trong không gian không bị đè nát hết. Cậu ngồi quỳ bên nó mà lục lọi, không gian bên trong vì bị đá đè mà thu hẹp lại, không ít chai lọ thủy tinh đã vỡ nát, một số dụng cụ cũng hư hỏng, Ali chỉ lấy ra được vài món đồ còn nguyên vẹn, cậu bày ra trên đất, điểm danh xem thứ nào có thể sử dụng được. 

Chiếc nón quen thuộc, một lọ bột quế – vì là lọ bằng nhựa nên không bị vỡ, một túi thạch anh tóc vàng*, hai lọ phân tử đom đóm mà cậu vừa thu hoạch được, một túi hạt tiêu, một cái chén nhỏ và mấy củ khoai ma khô quắt. 

Lý Hà nhìn mấy củ khoai ma mà rợn người: “Cái gì vậy? Trông như bùa ngải á.” 

Khoai ma có hình dạng rất quái đản, phần rễ bên dưới hình người, lúc còn tươi nó vốn đã xấu xí, có thể cử động và la hét, loại phơi khô rồi trông còn kỳ quặc hơn. Hình người ở rễ teo lại, nhăn nheo dúm dó, màu sắc nâu nâu vàng vàng như cánh gián, bộ phận trông giống cái miệng người há hốc ra, đen ngòm, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt rất kinh dị. Thứ này nhìn qua đúng thật có hơi giống với kiểu bùa ngải dùng hình nhân để ếm. 

Ali nghe Lý Hà nói thì lắc đầu: “Không phải đâu.”

Cậu chọn ra túi thạch anh tóc vàng, lọ bột quế và cái chén nhỏ, cũng may những thứ còn sót lại này có thể giúp ích. Ngoài ra còn có một thứ nữa, cậu cầm lên một củ khoai ma ném cho Lý Hà. 

Lý Hà thấy cậu ném cái con quái kia vào người mình thì sợ tới kêu một tiếng, không dám giơ tay ra chụp, hậu quả là cái mặt người dúm dó của nó đập thẳng vào mặt hắn. 

Trong phút chốc Lý Hà tưởng tim mình rơi ra rồi. 

Ali nhìn hắn cười nói: “Giúp tôi nghiền nó ra, nhuyễn một chút nha.”

Lý Hà đang thiếu điều trợn trắng mắt, sùi bọt mép bên vách đá vì củ khoai ma nghe vậy thì kinh hãi: “Cậu bảo tôi nghiền nó ra á?”

“Ừ, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, anh giúp tôi một tay đi.” Vừa nói Ali vừa nhanh chóng đập bể mấy viên thạch anh, sau đó tìm những phần nào nhiều “tóc” nhất có thể. Cậu cũng chọn lấy một mảnh đá vỡ có góc nhọn để cạo mấy mảnh ‘tóc’ đó vào trong cái chén nhỏ. Việc này phải cần người có kỹ năng cẩn thận, đã quen tay hay việc, như vậy trong tình thế cấp bách hiện giờ mới có thể làm được, thế nên cậu thật sự không rảnh tay để nghiền củ khoai ma. 

Hoàng Bách cũng leo xuống khỏi túi áo của cậu: “Có gì anh có thể giúp không?”

Ali gật gật đầu: “Anh nhặt giúp em mấy mảnh đá vụn lẫn trong đống thạch anh mà em vừa cạo xuống đi.” Bởi vì cậu dùng đá mài nên không thể tránh khỏi việc vụn đá bể ra rồi lẫn vào trong mớ bột. Mà mấy thứ này nếu lẫn vào cùng với thạch anh và khoai thì khi đọc chú sẽ dễ gây nổ. 

Mảnh vụn đối với Ali mà nói là rất nhỏ, muốn cậu lựa ra rất tốn thời gian, nhưng với Hoàng Bách đang trong kích thước mini này mà nói, mấy mảnh vụn đó anh có thể dễ dàng nhặt ra. 

Lúc cậu đưa cái chén cho anh, bấy giờ anh mới thấy rõ bàn tay vì ma sát trên vách núi để vẽ vòng phép đã bị mài rách da hết ba đầu ngón tay, máu vẫn còn ứa ra. 

Ali thấy anh nhìn chằm chằm tay mình thì sực nhớ, vội vàng giấu ra sau, cười nói: “Không có gì đâu anh, chỉ trầy một chút hà.”

Hoàng Bách mím môi, trong lòng là cảm giác khó chịu vì không thể chăm sóc tốt cho người yêu của mình.

Ali thấy vẻ mặt của anh thì biết anh nghĩ gì, ở với anh sớm chiều, cậu còn không hiểu tính anh sao. Cậu dùng cái tay lành lặn của mình sờ sờ mặt anh: “Anh, đợi khi đội cứu hộ đến sẽ có nhân viên y tế kiểm tra và băng bó lại cho em. Anh đừng lo lắng.”

Hoàng Bách gật đầu, với trường hợp bây giờ quả thật cũng không thể làm được gì. Không bị đá đè chết hay gãy chân gãy tay đã là may mắn. 

Về phần Lý Hà bên kia, hắn vẫn còn đang gớm củ khoai ma, không dám động vào nó, mà trần hang lại rung lên lần nữa, hắn cũng biết Ali không có tay dư để quản chuyện này, mà hắn không thể không giúp đỡ. Vì thế hắn lấy hết can đảm, nhón tay cầm lấy chân củ khoai ma đang nằm dài trên mặt đất. 

Thật ra cảm giác thô ráp sần sùi, cũng không ghê như tưởng tượng của hắn lắm. Hắn cầm lên nhìn nhìn, củ khoai ma bất chợt rụt chân, cái đầu hình người với hốc miệng đen thui ngoẹo qua một bên nhìn hắn. 

“Trời đ* má!” Lý Hà bị hù giật mình, sợ tới mức chửi thề một tiếng rồi quăng củ khoai vào vách núi cái bộp. 

Ali nhìn qua: “Bình tĩnh đi, nó bị phơi khô rồi.”

Lý Hà mặt như khóc tang: “Nhưng nó vừa động đậy.”

“Thì nó còn sống mà, chỉ là phơi khô một chút để nó bớt la hét và nhảy nhót thôi.”

Lý Hà cắn môi, không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi còn tươi mới của nó là như thế nào, lại còn biết la hét và nhảy nhót? 

Hắn lại nhón lấy cái chân của nó, phát hiện nó lại chậm chạp uốn éo, cử động thân mình. Hắn phải nghiền sống thứ này ư? Tuy thấy ghê nhưng nghiền sống có dã man quá không? 

Hoàng Bách nhìn Lý Hà cứ xách chân củ khoai lên rồi lại thả xuống, sau đó lại chuyển sang xách cái đầu rồi lại tiếp tục thả xuống, loay hoay một hồi mà vẫn chưa làm được gì, bèn nói: “Anh cứ tìm cục đá nào đó rồi đập nó nát ra.”

Nhưng Lý Hà vẫn không thể thoát khỏi việc nghĩ đến độ dã man khi nghiền nát một thứ hình người còn đang sống. Ali như biết hắn nghĩ gì, cậu giải thích: “Chỉ là một loài thực vật kỳ lạ mà thôi, mấy chủng tộc ăn thịt người mà muốn theo chế độ ăn chay thích ăn nó lắm. Vì về cơ bản nó đúng là đồ chay, nhưng có vị giống thịt người.”

Lý Hà: “…” Thông tin này không có tác dụng trấn an cho lắm đâu cậu phù thủy à. 

Nhưng hắn biết thời gian cấp bách, hắn cũng không thể vô dụng như vậy được, bèn theo lời Hoàng Bách mà tìm một cục đá sau đó nhắm mắt đập đại, hì hục một hồi cũng xem như nghiền nát được củ khoai ma. Có lẽ vì đã phơi khô nên thực ra nó khá giòn, đập rất dễ. Lý Hà thấy hình người đáng sợ của nó rốt cuộc cũng biến mất, lúc này mới chịu ngồi xuống dùng tảng đá day day mấy miếng khoai còn to. Chờ khi nó nhuyễn ra, hắn hỏi Ali: “Rồi sao nữa?”

“Hốt lại đây giúp tôi.”

Lý Hà hốt đám bột khoai ma bỏ vào cái chén của cậu bấy giờ cũng đã chứa đầy bụi thạch anh tóc vàng. 

Ali cảm thấy đã đủ mới phủi tay dừng lại, sau đó dùng bàn tay không bị thương của mình đưa Hoàng Bách trở về túi áo, sau đó đảo đều hai thứ bột trong chén. 

Đúng lúc này, cơn chấn động kéo tới, lần này thậm chí còn mạnh hơn như một điềm báo chẳng lành. Ali gấp rút cho thêm một mớ bột quế vào hỗn hợp, sau đó vừa lẩm nhẩm đọc thần chú vừa khuấy lên.

Bên trong cái chén bắt đầu loé lên những tia lửa, nổ tí tách như pháo hoa. Đây là do vụn đá vẫn còn lẫn bên trong, cũng may Hoàng Bách đã lấy hết những mảnh mà dùng mắt thường có thể thấy được, phần còn lại chỉ là những hạt bụi bé li ti. 

Lý Hà nhìn thứ đẹp đẹp đang nổ như pháo hoa kia, không khỏi hoài nghi: “Cậu làm thuốc nổ hả?” Hắn chưa bao giờ nghe qua có loại thuốc nổ nào chế từ thực vật và thạch anh đâu.

“Không phải, cây khoai ma có rất nhiều tác dụng nhưng nếu dùng quá liều có thể gây ra ảo giác cực mạnh, tôi cho thêm thạch anh để biến nó thành thuốc ngủ. Nếu có thể đút cho con thằn lằn kia ăn hết chén thuốc này thì đảm bảo nó sẽ say giấc nồng, nếu may mắn còn có thể xoa dịu tâm tình nóng nảy của nó trong mùa giao phối, khiến nó trở về kích thước ban đầu.”

Ba người bắt đầu hướng về phía sâu trong hang động mà đi, ánh lửa nhỏ bập bùng bay lơ lửng phía trước ba người là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi nơi này. Hang động không quá lớn, càng đi, mỗi cơn địa chấn càng có thể cảm nhận rõ ràng, mà gió thổi tới cũng càng mạnh. 

Đoạn đường này không quá dài, chẳng mấy chốc sau cả hai đã bắt gặp nơi phát ra cơn gió. Đúng như Ali nói, đó là một con thằn lằn khổng lồ, phần mũi của nó nằm ngay lối ra vào hang động, mỗi lần nó thở là tạo ra một cơn gió mạnh.

Dường như nó đang ngủ.

Vừa đi tới, ánh sáng từ ngọn lửa đã chiếu rõ cái mũi khổng lồ của nó. Bọn họ có thể thấy rõ phần da bên ngoài được bao bởi một lớp vỏ cứng trông tựa như da cá sấu nhưng Ali bảo nó thậm chí còn cứng hơn nhiều nếu ở kích thước này. Lý Hà cà nhắc lùi ra sau một chút, nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Rồi bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“Rất đơn giản, tìm miệng nó, đổ thuốc vào.”

Lý Hà: “…Vậy là đơn giản á hả? Cái lỗ mũi đó căn bản đã chèn kín lối đi rồi! Chi bằng nhét thuốc vào mũi cho nó hít luôn đi.”

Thật ra đây là một ý kiến không tồi nếu như đặt trong một không gian rộng lớn hơn. Ali lắc đầu: “Không được, thuốc này tôi không nắm rõ thời gian tác dụng sẽ nhanh hay chậm, sớm nhất cũng phải một hai phút.”

Việc điều chế như vừa rồi chỉ là tạm bợ, thuốc cho ra vẫn còn thiếu rất nhiều yếu tố nên cậu không dám đảm bảo nó có thể mang đến hiệu quả trong đúng thời gian mà mình mong đợi. 

Chưa kể đến việc khiến nó hít vào thì sẽ xảy ra phản ứng gì, thứ nhất là sẽ đánh động đến nó khiến nó cựa mình, núi sẽ càng có nguy cơ sập. Thứ hai là phản ứng hắt xì, thử tưởng tượng một con vật khổng lồ như vậy hắt xì đi, có lẽ núi chưa kịp sập thì bọn cậu đã bị gió quật cho dính hết vào vách đá rồi. 

Ali cẩn thận đến gần cái mũi nó, có lẽ nó đang ngủ, khứu giác trong thời kỳ động dục không hoạt động mấy khiến nó ngủ như chết trước mặt ba con người hai lớn một nhỏ ở đây. 

Hoàng Bách nắm túi áo cậu: “Ali, em cẩn thận một chút.”

“Dạ.”

Cậu đến bên cái khe hở duy nhất, muốn quan sát xung quanh nên điều khiển ánh lửa đi theo mình len lỏi bay qua khe hở. Cậu sờ sờ túi áo, chỉ tay: “Anh, nhìn kìa, em thấy miệng nó rồi, vị trí rất gần.”

Hoàng Bách nhón chân, nhô đầu ra nhìn, phát hiện cái miệng của thằn lằn đang hơi hé mở, cũng nằm rất gần cái hang này của bọn họ. Đồng thời anh cũng phát hiện không gian nơi nó đang nằm đủ rộng để nó cuộn mình một chỗ. Nhưng nếu nó duỗi người ra thì là chuyện khác, sẽ không còn dư chỗ nữa đâu. 

Đúng lúc này cái đầu con thằn lằn cục cựa, gây ra một trận rung động dữ dội khi nó ma sát lớp da trên đầu vào vách đá như đang gãi ngứa. 

Lý Hà bị trật chân vừa được nắn lại đứng không vững, vừa sợ vừa tức: “Mẹ nó, ngủ thì ngủ yên đi, còn gãi ngứa cái gì!”

Chờ khi chấn động qua đi, hắn bò lại chỗ Ali, cũng quan sát xung quanh, sau đó hỏi: “Nhưng làm sao chúng ta có thể đi qua đó đổ thuốc vào miệng nó chứ? Cái khe này hẹp như vậy!” Còn không đủ cho hắn thò đầu ra ngoài.

Bỗng nhiên Hoàng Bách cất tiếng: “Ali, anh có thể qua đó.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!