PHONG NGOA

Chương 44: Thẩm vấn

Phản ứng đầu tiên khi có người lạ xông thẳng về phía mình chính là lùi lại, hoặc quay lưng bỏ chạy, đó là bản năng. Vì vậy Alex liên tục lùi về sau ba bước nhưng hai gã cảnh sát kia khi xông đến lại lướt qua cậu và rồi cậu chỉ cảm giác được bàn tay lớn mà mình đang nắm chặt bị người thứ ba giật phắt ra. 

Vai Alex bị đẩy mạnh một cái khiến cậu loạng choạng tách hẳn khỏi Ross, tiếng còng tay vang lên lách cách phía sau, thế nhưng chẳng có gã cảnh sát nào giữ tay cậu kéo ngược ra sau cả. 

Cậu quay phắt lại, phát hiện đối tượng mà bọn họ nhắm đến không phải mình mà là Ross, anh đang bị họ dồn vào vách tường, mặt quay vào trong, lưng hướng ra ngoài. Một gã cảnh sát còn dùng khuỷu tay đè chặt vai anh khiến anh không thể không áp sát lên bức tường gồ ghề.

Alex chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, cậu nhào đến muốn ngăn cản bọn họ: “Này! Các người làm cái quái gì vậy?!”

Thế nhưng Alex chưa bước được mấy bước thì đã bị gã cảnh sát thứ ba kéo lại và giữ chặt. Mắt thấy hai gã kia kéo tay Ross ra sau rồi tra vào còng, cậu không kịp nghĩ nhiều mà giằng mạnh tay ra khỏi gã cảnh sát đang giữ lấy mình. 

Thế nhưng gã cảnh sát không bị giằng ra, ngược lại còn bẻ ngoặt tay cậu ra sau khiến cậu đau nhói lên, mặt trắng bệch. Gã ta nhìn cậu nói: “Đừng cản trở người thi hành công vụ!” 

Ross ở phía bên kia lo lắng kêu lên: “Alex, em đừng cản bọn họ.” Nếu Alex làm chuyện gì dại dột, anh chỉ sợ cậu phải chịu đau mà thôi. 

Alex thấy anh nhìn về phía mình, trong đôi mắt xanh là vẻ bình tĩnh mang theo sự trấn an tạm thời. 

Một gã cảnh sát nói: “Chúng tôi có bằng chứng cho thấy anh Rosalio Crosell – chồng cậu liên quan đến án mạng gần đây. Chúng tôi nhận được lệnh bắt giữ anh ta.”

“Cái gì? Án mạng?” Alex tức giận, những vụ án gần đây đều là do Marilyn gây ra, vậy thì cái bằng chứng quái quỷ gì mà họ đang nói đến vậy? 

Lúc cậu định há miệng nói gì thì tiếng mở cửa xe lại lần nữa vang lên, Alex quay đầu nhìn theo âm thanh, chỉ thấy phía trước xe cảnh sát có một chiếc xe màu đen trông giống loại xe cá nhân đang đỗ ở đó mà ban nãy cậu không quá để ý. Bấy giờ một đôi chân dài duỗi ra từ trong xe, người phụ nữ chững chạc với mái tóc ngắn và gương mặt lạnh lùng bước xuống, cô ta tháo kính râm để lộ đôi mắt xám tro không thể lẫn với ai kia. 

Alex nheo mắt, cậu biết người này.

Thanh tra Morgan. 

Morgan vừa cài lại khuy áo vest trước ngực mình vừa đi về phía Alex, lạnh nhạt nói: “Cậu Johansson, tôi khuyên cậu nên phối hợp điều tra thì hơn, vì nếu không chúng tôi sẽ buộc phải xem cậu như đồng lõa của anh ta.”

Sự xuất hiện của Morgan đã lôi kéo chú ý của Alex, thế nên cậu không hề hay biết một trong hai gã cảnh sát đang đè chặt Ross lén lút tháo mảnh kim loại trên chiếc nhẫn mà gã đang đeo, để lộ ra một ống kim nhỏ lắp trong nhẫn. Động tác của gã như đã tập vô số lần, không có một phần thừa thải nào, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng, ống kim vừa lộ gã lập tức đập bàn tay đó vào sau gáy Ross.

Ross nghe nhói lên một cái, sau đó toàn bộ bắp thịt bỗng nhiên căng ra khi cảm nhận được có thứ gì đó thông qua cái đau vừa rồi lan khắp cơ thể mình.

Gã cảnh sát này đã làm gì?

Bỗng nhiên mọi cảm giác của anh trở nên trì trệ một cách kỳ lạ, thế nhưng trước khi các giác quan cũng bị ảnh hưởng anh đã kịp ngửi thấy thứ mùi quen thuộc phát ra từ phía Morgan, hình như anh đã ngửi thấy nó vào khuya hôm qua khi lần theo tung tích của Marilyn đến chỗ con hẻm nhỏ có bãi máu.

Hai gã cảnh sát bất ngờ kéo lấy áo anh, vừa lôi vừa đẩy về phía xe cảnh sát trong ánh mắt hiếu kỳ của rất nhiều người xung quanh. Cuộc giằng co giữa bọn họ với cảnh sát diễn ra không được bao lâu nhưng đã khiến hàng xóm xung quanh nơi này chú ý đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào. Trong số đó có không ít người nghe thấy lời cảnh sát nói anh có liên quan đến những vụ án mạng ghê rợn gần đây, thế nên cái nhìn của bọn họ đều trở nên phán xét và dè chừng. 

Ross lúc này đã nhận ra nguy hiểm đến từ đâu, cảnh sát đã bắt Marilyn, hoặc chính xác hơn là người phụ nữ đó đã tóm được Marilyn. Lẽ ra anh nên ưu tiên việc giết Marilyn trước thì mọi chuyện đã không rơi vào tình huống này. Dưới sự thôi thúc của bản năng, anh đã nghĩ đến việc bại lộ bản thân đả thương những kẻ ngáng đường và đưa Alex cùng rời khỏi thành phố này ngay lập tức.

Thế nhưng anh chỉ mới gồng tay lên thì cơ bắp lập tức đau đớn như bị chuột rút, đầu choáng váng, tầm mắt hoa lên. Gã cảnh sát phía sau thấy vậy thì biết thuốc có tác dụng rồi, gã lập tức đẩy mạnh anh về phía cửa xe đã mở để nhanh chóng che giấu.

Ross phát hiện ngay cả bước chân của mình cũng trở nên nhẹ hẫng, trong cơn đau nhói ban nãy rõ ràng đã có thứ gì đó có thể áp chế năng lực của anh, nó chắc chắn cũng là thứ mà bọn họ đã dùng để bắt Marilyn. 

Trước khi bị đẩy vào trong xe, anh chỉ kịp khép mở môi dùng khẩu hình miệng nói với Alex: Cẩn thận với cô ta.

Hành động của bọn họ nói thì chậm nhưng thật chất lại diễn ra rất nhanh, Alex chưa kịp nhận ra biểu hiện khác thường của anh, cũng không biết khi cửa xe cảnh sát vừa đóng lại thì tầm mắt anh đã trở nên đen kịt. Nhưng cậu vẫn kịp nhìn được khẩu hình miệng của anh trước khi cửa xe chắn giữa hai người.

Morgan ư? 

Trong đầu Alex hiện lên một suy đoán đáng sợ gần như trùng với phán đoán của anh. Alex hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm mặt kính xe đen tuyền chỉ còn phản chiếu lại dáng vẻ lo lắng của cậu lúc này. Cậu ép mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại, giọng nói của Morgan đúng lúc cất lên: “Cậu Johansson.”

Cậu chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô ta, Morgan cũng chẳng có chút né tránh nào, không biết có phải do tâm lý hay không mà bây giờ Alex lại cảm thấy đôi mắt xám lạnh của cô ta cũng như tựa dã thú không khác gì người phụ nữ đã săn đuổi cậu vào đêm mưa mấy hôm trước, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn con mồi vậy.

Cậu nghe thấy cô ta nói: “Mời cậu lên xe tôi, chúng tôi cũng cần thẩm vấn cậu một chút.”

Bốn bức tường xám xịt, trong căn phòng này ngoại trừ một cái đèn lớn được treo giữa trần thì chỉ có một chiếc bàn hai chiếc ghế cùng với một tấm gương lớn được áp trên tường. Alex yên lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người phía đối diện.

Đó là một nữ cảnh sát lạ mặt, cô ta chỉ vừa ngồi xuống ghế cách đây vài giây mà thôi, việc đầu tiên mà cô ta làm chính là đặt phù hiệu cảnh sát của mình lên bàn. Alex liếc nhìn nó một cái, im lặng không nói.

Khi cậu bị đưa đến nơi này để thực hiện thẩm vấn, bọn họ đã để cậu chờ rất lâu, dường như đây là một loại thủ tục hay chiến lược gì đó nhằm khiến người sắp bị thẩm vấn trở nên bồn chồn và lo lắng. Nếu nó hiệu quả, có thể bọn họ sẽ nắm thóp được một vài điều mà người bị thẩm vấn lỡ miệng nói ra khi sự khôn ngoan bị mài mòn cùng lúc với kiên nhẫn vì chờ đợi.

Có điều Alex là người khá kiên nhẫn, thế nên nó không hữu hiệu rồi. 

“Chào cậu, Tôi là Jean.”

“…” Alex không có ý định chào hỏi, mà dường như cô ta cũng không cần cậu phải chào lại bởi vì vừa dứt lời đã vào thẳng vấn đề.

Jean đan hai tay lại với nhau và đặt trên mặt bàn kim loại, từ tốn nói: “Cậu Johansson, phiền cậu kể lại toàn bộ quá trình cái ngày cậu đi xem phim cùng chồng là anh Rosalio Crosell.”

Alex im lặng nhìn nữ cảnh sát hồi lâu, sau đó bất ngờ hỏi: “Chính xác thì các người muốn biết điều gì vậy?”

Jean chớp mắt một cái: “Tôi yêu cầu cậu thuật lại…”

Chỉ có điều chưa nói xong thì Alex đã tiếp tục lên tiếng, vô tình cắt ngang lời cô ta: “Tôi nhớ là mình đã cung cấp toàn bộ thông tin về ngày hôm đó trong bản lời khai làm nhân chứng khi phát hiện cái xác ở rạp chiếu phim, thuật lại tận bốn lần cho bốn viên cảnh sát ngay tại hiện trường! Vậy nên tôi không nghĩ điều các người muốn biết chỉ đơn thuần là chuyện đã xảy ra vào đêm đó, để tránh mất thời gian, tôi nghĩ các vị cứ hỏi thẳng điều mà các vị muốn biết, hoặc tôi sẽ từ chối trả lời mọi vấn đề cho đến khi mời luật sư.”

Alex rất dứt khoát, đối đáp quá nhiều có khi sẽ bại lộ một vài chuyện. Về cơ bản Ross đúng thật không giết những người vô tội ấy, nhưng trên tay anh vẫn có mạng người, những kẻ anh từng giết cho dù có là tội phạm xấu xa thì nếu bị tra ra vẫn là một kết cục tồi tệ.

“Chồng cậu có phải là kẻ giết người hay không?” Thật thẳng thắn.

“Không phải.”

Jean im lặng nhìn cậu, cảm thấy có lẽ người mà cô ta thẩm vấn là một kẻ cứng đầu đây.

Bỗng nhiên Jean nhìn về phía tấm gương lớn trên tường, hất cằm ra hiệu điều gì đó cho người phía sau mặt gương. Ít phút sau, một gã đàn ông hơi béo cũng mặc đồng phục cảnh sát đi vào từ cửa, trên tay gã ta cầm theo tập hồ sơ khá dày. 

Jean nhận lấy hồ sơ rồi lôi giấy tờ bên trong ra, thứ đầu tiên mà Alex nhìn thấy là hồ sơ thông tin của Ross, ảnh chân dung của anh được kẹp ngay trên trang đầu, phía dưới tấm ảnh là các dòng thông tin đánh giá sức khỏe và tâm thần của anh. Thế nhưng Jean không quan tâm tới phần hồ sơ cá nhân này, cô ta lấy mấy tấm ảnh chụp bên dưới đưa đến trước mặt Alex: “Cậu nhìn thử xem.”

Ảnh chụp có chất lượng khá tốt, dường như nó được chụp lại từ một đoạn video nào đó. Trong ảnh là dãy hành lang quen thuộc của rạp chiếu phim, nơi nối từ các phòng chiếu đến phòng vệ sinh gần nhất ở cùng tầng, giữa tấm ảnh bọn họ chụp có một bóng đen xẹt nhanh qua, khuôn mặt của bóng đen kia mang đường nét rất giống với người vẫn luôn bên gối cậu: Ross.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!