Kỳ thật, không phải bao nhiêu đạn bắn ra đều trúng ngài bá tước, phần lớn đều lấy một khoảng cách kỳ diệu mà sượt qua ngài, mỗi một động tác nhỏ đều dễ dàng né chúng, chỉ có hai viên đạn vì bảo vệ Rufus mà ghim vào vai cùng với cánh tay ngài.
Thế nhưng ngài bá tước dường như không cảm thấy đau đớn chút nào, đôi mắt lạnh lóe lên tia sáng đỏ kỳ dị. Ngài ôm chặt Rufus, chỉ trong chớp mắt đã lướt đến trước mặt một tên lâu la gần đó, vung tay.
Tên lâu la hét thảm một tiếng, hai tay cầm súng vang lên tiếng gãy răng rắc, ban nãy hắn ta dám chĩa họng súng về phía Rufus, nếu không phải có ngài bá tước cản thì cậu đã bị bắn trúng rồi! Còn một tên khác cũng không thoát khỏi số phận tàn khốc.
Cùng lúc này đội của cảnh sát trưởng ở xung quanh cũng xông lên, nhanh chóng khống chế một bộ phận, ngài bá tước cũng bắt được thêm một tên gần đó, đạp về phía cảnh sát trưởng: “Ta đuổi theo tên Osen kia.”
Nói rồi ngài thả Rufus xuống: “Em ở đây chờ.”
Rufus vẫn còn hãi hùng vì vừa rồi cậu thấy chủ nhân bị trúng đạn, cậu biết rõ ma cà rồng sẽ bị tổn thương bởi bạc và lửa nhưng cũng hoàn toàn mù mờ về việc các vũ khí khác của con người có thể làm hại gì đến ngài hay không. Cậu toan mở miệng ngăn cản thì bị đôi môi lành lạnh bất ngờ chặn lại.
“Ưm!” Cậu mở to mắt, xoạch một cái hai má đỏ lên như gấc.
Một vài cảnh sát xung quanh cũng giật mình, bọn họ kinh ngạc không thôi. Từ sau đêm tiệc ở cung điện hoàng gia, lời bàn tán về việc ngài bá tước khiêu vũ với một cậu nhóc không rõ lai lịch đã truyền khắp nơi, dù sao thì một người bí ẩn như ngài bá tước luôn có quá nhiều thứ để bọn họ buôn chuyện, vì thế trong đội hộ vệ và cảnh sát cũng nghe được không ít. Bây giờ lại tận mắt chứng kiến ngài trao cho cậu nhóc kia một nụ hôn, xem ra, lời bàn tán vẫn có phần nào đó đúng. Thế nhưng bọn họ đều không để ý nhiều, vô cùng chuyên nghiệp mà quay đầu đi, tiếp tục bắt trói bọn buôn người vẫn còn đang cố phản kháng.
Ngài bá tước không hôn sâu, đủ để chặn lời của cậu thì nhanh chóng tách ra: “Nghe lời.”
Nói rồi ngài nhìn về phía cảnh sát trưởng, thấy trong mắt ông dù hiện vẻ ngạc nhiên nhưng cũng chỉ gật đầu nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu nhóc, bọn chúng đã bị khống chế hết rồi.”
Ngài bá tước gật đầu một cái sau đó phóng lên một con ngựa gần đấy, ngựa là của bọn buôn người, ban nãy bị tập kích quá bất ngờ nên ngoại trừ gã Osen ra thì chúng hoàn toàn không có đủ thời gian cưỡi ngựa tẩu thoát. Đương nhiên, gã Osen cũng không thoát nổi.
Chân gã bị cảnh sát trưởng bắn trúng, máu không ngừng chảy ra nhỏ dọc theo suốt đường đi.
Gã thở hồng hộc, nén đau mà vội vàng thúc ngựa.
Quả nhiên gã không nên ngoại lệ một lần vì tên tử tước đó, lẽ ra gã nên từ chối vụ giao dịch này, quy tắc cũ chính là không ra tay với những đứa có dính dáng đến giới thượng lưu. Nếu bị bắt được thì thù lao dù có gấp hai gấp ba cũng chẳng thể bù được tổn thất.
Gã vừa cắn răng vừa nghĩ, sực nhớ hình như bọn cảnh sát không dẫn theo ngựa, vậy có lẽ sẽ không đuổi kịp gã đâu.
Gã ngoái đầu nhìn về phía sau hòng kiểm tra xem có ai đuổi theo hay không, gã còn đang mừng thầm trong lòng, thế nhưng hy vọng chưa kịp dâng lên cao thì đã thấy một bóng đen thấp thoáng phía xa.
Cái gì vậy? Gã nghĩ.
Ngài bá tước cưỡi ngựa phóng đi kỳ thật là để che mắt nhóm cảnh sát, thúc ngựa đuổi theo với ngài mà nói còn tốn nhiều thời gian hơn, vì vậy sau khi chạy được một đoạn ngài bá tước buông dây cương, chân đạp lên lưng ngựa vụt một tiếng đã hóa thành một cái bóng đen phóng về phía trước, lần theo con đường mà máu đỏ để lại.
Hơn nửa phút sau, dáng vẻ cố gắng giục ngựa bỏ chạy của gã Osen đã hiện ra trước mắt.
Hai mắt ngài biến thành màu đỏ, vụt một tiếng phóng qua một tán cây, càng lúc càng gần “con mồi” của mình.
Gã Osen dường như cảm giác được bất thường, ban nãy gã rõ ràng trông thấy một cái bóng đen nhỏ ở phía xa, không rõ là gì nhưng nó di chuyển rất nhanh, bản năng mách bảo gã không được để cái bóng đó đuổi kịp, nếu không…
Gã căng thẳng, sống lưng gai gai tựa như bị động vật ăn thịt nhìn chằm chằm, gã vừa chạy vừa không ngừng nhìn ngó xung quanh. Chợt phát hiện cái bóng nọ đã đến rất gần rồi.
Gã kinh hãi, vội vàng đá chân vào hông ngựa để tăng tốc thế nhưng không cách nào kéo dài được khoảng cách.
Vụt một tiếng, một cơn gió lao ập đến từ phía sau, gã cuống cuồng móc ra một khẩu súng lục giắt ở thắt lưng, vội vàng quay người lại muốn bắn chết “thứ” không rõ kia.
Gã vốn cho rằng đó là một con vật, thế nhưng vừa quay đầu lại đã đối mặt với một đôi mắt lạnh đỏ ngầu, gương mặt đầy sát khí của tên bá tước mà gã cho rằng hẳn phải sớm bị thủ hạ của mình bắn thành cái tổ ong.
Gã hét lên, giơ cao súng lục mà bắn. Thế nhưng cùng lúc tiếng súng vang lên, thân thể gã cũng bị hất bay khỏi yên ngựa, cái hòm đựng tiền văng xuống đất rồi lăn một vòng.
Osen ngã đập đầu một cú choáng váng, thế nhưng gã lại mừng rơn, ban nãy gã cảm giác được mình bắn trúng tên bá tước đó rồi. Gã nén cơn đau, cười gằn mà bò dậy, lầm bầm một câu: “Cái đồ ngu này dám lấy tay chặn họng súng mình.”
Tuy gã không biết vì sao tên bá tước đó lại có thể đuổi kịp, còn di chuyển một cách kỳ quái khác thường như vậy, nhưng gã có nghĩ cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra ma cà rồng lại thật sự tồn tại.
Gã bò đến chỗ tiền thù lao của mình, đương lúc gã sắp ôm được cái hòm vào lòng thì có một đôi chân đi giày da đen cao cổ xuất hiện trước mặt, một chân giẫm lên cái hòm khiến gã không giật ra được.
Gã khựng lại, trong lòng run lên.
Đừng nói là tên bá tước đó…
Gã ngước mặt, kinh hãi phát hiện người nọ không có một chút sây sát nào, cũng không hề dính máu, mà trong lòng bàn tay người nọ lại có một viên đạn dẹp lép.
Ngài bá tước mân mê nó trong tay sau đó thả viên đạn xuống trước mặt gã: “Ngươi sẽ không cho rằng thứ này có thể giết được ta chứ?”
Gã Osen không thể tin được, run lên lẩy bẩy, rõ ràng… rõ ràng gã đã bắn trúng cơ mà. Gã mang theo sợ hãi mà ngước mặt lên, sau đó trông thấy người đàn ông kia hơi hé miệng, để lộ ra cặp nanh dài nhọn và vẻ mặt khát máu của mình.
“Quái…quái vậ…!”
Gã hét lên, nhưng chưa thể nói trọn từ kia thì đã trợn trắng mắt, đầu gục xuống trong tay ngài bá tước.
…
Quay lại chỗ Rufus lúc này, cậu lo lắng mà ngóng theo hướng chủ nhân rời đi một hồi, nhưng như vậy cũng chẳng giúp ích được gì. Mắt thấy cảnh sát trưởng và đội của ông đã trói hết bọn buôn người lại, Rufus bèn đi gom súng đạn của chúng để vào một chỗ, còn lục người từng kẻ lấy hết dao găm và những thứ lặt vặt khác, điệu bộ quyết tâm lột sạch sẽ bọn chúng để trả thù, ngay cả tên tử tước vẫn còn đang hôn mê ngất xỉu vì cú va đập cũng không thoát khỏi số phận.
Chờ khi xong xuôi, trên mặt đất đã có một đống thứ toàn là súng săn, súng lục, dao, móc câu,… Rufus còn lấy luôn cả túi tiền của bọn chúng.
Lúc ngài bá tước xách theo tên Osen toàn thân đầy máu trở lại thì trông thấy cậu nhóc của mình đang ngồi xổm một chỗ đếm tiền, một người trong đội của cảnh sát trưởng thì đứng giải thích với cậu rằng cái này không cần thiết phải tịch thu đâu.
Cảnh sát trưởng nhịn cười từ nãy đến giờ: “Trước sau gì bọn chúng cũng vào tù, mấy thứ trên người đều sẽ bị giữ. Cậu Rufus gom lại thì càng tốt chứ.”
Bịch một tiếng.
Ngài bá tước quẳng tên Osen như quăng một túi rác, nhóm cảnh sát lúc này mới phát hiện ra ngài đã quay lại, một vài người vội vàng chạy đến muốn kiểm tra Osen còn sống hay đã là một thi thể.
Rufus nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy là chủ nhân của mình thì mừng rỡ vứt mấy túi tiền kia vào trong đống đồ rồi nhào về phía ngài.
“Chủ nhân!”
Ngài bá tước dang tay muốn ôm thế nhưng cậu nhóc lại trốn tránh, thay vào đó là cầm lấy tay ngài, vội vàng nhưng không kém phần cẩn thận xắn tay áo của ngài lên.
Bá tước lập tức hiểu ra, cũng mặc kệ để cậu nhóc kiểm tra “vết thương” cho mình, ngài biết cậu vẫn không yên lòng.
Trên cánh tay ngài bá tước không có một vết thương nào, thế nhưng tay áo bị thủng một lỗ cho thấy viên đạn ban nãy thật sự đã bắn trúng ngài, lúc cậu nhóc xắn tay áo lên lại có một viên đạn bị ép dẹp rơi ra. Cậu ngây người mấy giây, sau đó chợt hiểu mà thở phào một hơi. Chủ nhân không có bị thương, viên đạn này không phải bạc thế cho nên nó chẳng gây ra một chút sát thương nào.
Ngài bá tước sờ sờ tóc cậu, nhẹ giọng hỏi: “Đã an tâm hơn chưa?”
Rufus ngẩng đầu lên: “Dạ chưa.” Cậu ôm lấy tay ngài, lo lắng nói: “Sắc mặt ngài tệ quá, xanh xao, da cũng lạnh hơn bình thường…”
Ngài bá tước thở dài: “Chỉ là ngửi thấy mùi máu người mà thôi. Chờ trở về, em để ta… một chút là được.”
Ngài không nói rõ ra nhưng Rufus biết ngài đang ám chỉ việc uống máu. Thế là cậu vội vội vàng vàng muốn trở về.
David cũng biết tình trạng của chủ nhân nhà mình, lập tức ôm đồm việc xử lý và an bài sau đó. Rufus và ngài bá tước lập tức lên ngựa, nhưng cả hai không quay về khu vực ban đầu ở gần khán đài thi đấu hôm qua, nơi đó có quá nhiều người, mà ngược lại, bọn họ thúc ngựa chạy vào rừng.
Chờ khi tìm được một chỗ an toàn vắng vẻ không một bóng người, ngay tại trên lưng ngựa, ngài bá tước kéo cổ áo Rufus ra, gần như không kiềm chế được nữa mà cắn phập lên cổ cậu.
“Ư!” Rufus bị đau, cậu níu lấy lưng áo ngài: “Chủ nhân, chậm… chậm một chút… Ưm…”
Đau quá. Cậu cảm giác được máu mình bị rút ra rất nhanh, người đàn ông đang ôm cậu dùng lực hút mạnh khiến các mạch máu ở gần vết cắn căng ra như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, nó thậm chí còn đau hơn những lần trước đó.
Cậu biết ngài đang bị ảnh hưởng bởi lời nguyền kia, thế nên mới mất khống chế mà thô bạo như vậy.
Cậu nhóc chảy nước mắt, thút thít: “Chủ nhân, chậm một chút đi mà.”
Dường như đã lấy lại được phần nào lý trí, ngài bá tước vội vàng chậm lại, máu nóng bởi vì lực hút mạnh ban nãy mà hơi trào ra, chảy xuống cổ áo Rufus.
Cậu nhóc run lên, cơn đau giảm bớt khiến cậu thả lỏng thân thể, gần như đặt hết trọng lượng lên người chủ nhân của mình. Thế mà lúc này cậu nhóc còn cười được, cậu vuốt vuốt lưng chủ nhân của mình, bông đùa một câu: “Nếu nhanh quá, bị sặc thì làm sao bây giờ?”
Chờ ít phút sau, ngài bá tước thu răng nanh lại, chậm rãi liếm láp vết máu tràn ra ban nãy, cũng liếm láp vết thương cho cậu, thật lâu sau khi đảm bảo nó không chảy máu quá nhiều nữa mới buông cậu ra.
Rufus ngắc ngoải, toàn thân mềm nhũn, thấy ngài đã “chén” xong đang dịu dàng nhìn mình thì cười ngờ nghệch: “Chủ nhân, ngài đã ổn hơn chưa?”
“Ổn rồi.” Ngài đáp.
Rufus thấy ở khóe miệng ngài vẫn còn dính một chút máu của mình, to gan rướn người đến liếm một cái.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong cậu nằm dài ra trong lòng chủ nhân của mình, chân tay rã rời không buồn động đậy nữa, cậu cảm thấy cổ của mình đã mất hết cảm giác, bên trong bị hút sạch không còn thứ gì.
Chủ nhân… đúng là ăn khỏe mà.
Add comment