Trà trợn mắt nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai ngời ngời đang kề sát mình.
Mũi cao thẳng, hàng mi vừa cong vừa dài như một tấm rèm phủ xuống, xương hàm vừa góc cạnh lại vừa tinh xảo, mày kiếm sắc bén nhưng lại vì tóc mái lòa xòa trên trán che bớt nên cả khuôn mặt trông vô cùng dịu dàng, ngay cả môi cũng đầy đặn và phớt hồng, làm Nam Trà nhịn không được khẽ nuốt nước bọt một cái.
Đây… đây là, lớp ngụy trang mới của Rau Câu Nhỏ?
Cậu giơ tay, có chút chần chừ mà vươn ra, khẽ khàng vân vê một lọn tóc mái, mềm thật, sau đó vén lên.
Tim Nam Trà bắt đầu đập nổi trống trong lồng ngực.
Thế này quá đẹp trai rồi đó!
Còn có… Nam Trà tiếp tục đưa mắt nhìn xuống, toàn bộ cơ bắp săn chắc trên thân thể người nằm cạnh đều phơi bày hết ra ngoài, từ cơ ngực xuống cơ bụng, đường chữ V gần hạ bộ đều mang một độ cong hoàn hảo. Lúc nhìn đến nơi tượng trưng cho phái mạnh, Nam Trà đã phải đỏ mặt một phen, hình như nó còn to hơn lần trước. Tiếp đến là đôi chân dài, bắp thịt trên đùi và cẳng chân cho thấy chúng rất có sức bật.
Nhịn không được đưa tay sờ sờ cơ ngực nằm ngay trước mặt.
A ~ da láng mịn thật!
Bóp bóp hai cái.
Woa ~ săn chắc ghê!
Nam Trà nổi tà tâm, hai mắt nhìn chằm chằm đầu vú sẫm màu kia, ngón tay quẹt qua, chà nhẹ. Thành công khiến người đang nằm nhíu mày, bắt đầu cựa mình.
Nam Trà cười khúc khích, Rau Câu Nhỏ quá khêu gợi! Làm sao bây giờ?
Lại sờ sờ đầu vú người ta. Rốt cuộc, Rau Câu Nhỏ thành công bị đánh thức, bất mãn giữ chặt cái tay đang làm loạn trên ngực mình, mắt vẫn chưa mở đã nói: “Nam Trà, ta buồn ngủ ~”
Nam Trà cảm thấy ông chồng rau câu của mình đang nhõng nhẽo, cậu lại cười khúc khích, hôn cái chóc lên đôi môi đã khiến mình thèm thuồng nãy giờ.
“Đêm qua thức khuya lắm hả?”
“Ừm.” Đáp rồi một cánh tay rắn chắc giơ lên, vòng qua eo cậu, ôm siết vào lòng.
Hai má Nam Trà ửng hồng, bị người nọ kéo một cái, toàn thân lập tức dán lên thân thể gợi cảm kia. Cánh tay bị cậu ôm trong lòng cũng rút ra, luồn xuống dưới cổ cậu.
Dường như tìm được tư thế thoải mái, bạch tuộc thở ra một hơi, dụi mặt vào tóc Nam Trà: “Gần sáng mới xong cái lớp ngụy trang này, mệt muốn chết rồi.”
Bất kỳ ai nếu bị một gương mặt đẹp trai như vậy dụi vào đều sẽ ngượng đến chín cả người, nhất là khi chủ nhân của khuôn mặt đó vẫn còn lõa thể mà dán sát vào mình.
Vừa nãy người ta còn ngủ, Nam Trà dê xồm không thấy ngượng chút nào, vậy mà người ta tỉnh rồi lại không dám động tay động chân nữa, cứ lúng ta lúng túng. Cậu có thể cảm giác được vật nam tính hùng vĩ nào đó đang dán sát vào phần bụng dưới của mình, khi có khi không chạm vào nơi đó của cậu.
Bạch tuộc vẫn còn mơ màng buồn ngủ lại không quên một điều, cứ dụi vào người cậu, còn cúi đầu hôn cổ cậu, nhỏ giọng thì thầm: “Ta đẹp trai không? Thân thể có vừa ý em không? Ta đã rất cố gắng rồi, em đừng chê ta nha.”
Nam Trà đã đỏ bừng cả mặt, nhưng nghe thấy người yêu làm nũng thì tim muốn tan ra thành một bãi nước, lắp ba lắp bắp nói thật lòng mình: “Em… em đâu có chê anh, rất đẹp trai, cơ thể cũng rất… rất hấp dẫn. Thật ra, thật ra, béo như lúc trước cũng không thành vấn đề đâu, em vốn thích anh mà.”
Bạch tuộc như chiếm được câu trả lời mình muốn, vui vẻ cười hai tiếng, lại hôn cổ cậu một cái, thân thể ngọ nguậy, cọ tới cọ lui trên người Nam Trà, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em thích là tốt rồi.”
Sau đó ngủ khò, bạch tuộc thật sự thiếu ngủ.
Nam Trà thương muốn chết, cũng ôm lấy ông chồng rau câu của mình, vuốt lưng chồng, dỗ dành: “Ừm, anh ngủ đi, còn sớm mà.”
Nằm như vậy chừng một tiếng đồng hồ, Nam Trà rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhẹ tay nhẹ chân thoát khỏi cái ôm ấm áp của bạch tuộc, sau đó che lấy túp lều cao cao giữa hai chân, nơi đã sớm nổi phản ứng mà chuồn vào phòng tắm.
Sáng sớm vừa tỉnh là thời điểm rất dễ hứng tình, vừa mở mắt đã thấy có trai đẹp nằm cạnh, còn lõa thể, còn ôm mình cọ, nhõng nhẽo nói lời ngọt ngào, ai mà chịu cho nổi.
Nam Trà đành phải chui vào phòng tắm quay tay một lần, sau đó tắm rửa súc miệng. Lúc trở ra, bạch tuộc vẫn còn ngủ say, thân nằm nghiêng, tay đặt bên vị trí nằm của cậu như vẫn còn đang ôm eo cậu, một chân cũng gác qua đó khiến vật thể khó nói lấp ló ẩn hiện, gò mông cũng căng lên.
Nam Trà sợ mình lại nghĩ bậy, vội vàng lấy chăn đắp cho bạch tuộc, che bớt cảnh xuân, sau đó lục trong tủ tìm ra bộ đồ ngủ rộng nhất của mình để ở đầu giường. Trước khi rời khỏi phòng cậu lại nhịn không được mà bước về giường hôn bạch tuộc một cái. Lúc này mới mỹ mãn xuống lầu ăn sáng.
Anh Liên đang đeo tạp dề đứng trong bếp rán trứng, vừa thấy Nam Trà thì hỏi: “Mag đâu? Anh làm bữa sáng cho nó luôn.”
“Dạ, còn đang ngủ, làm hai phần thôi anh, lát nữa ảnh dậy rồi em làm.”
“Hôm qua thế nào rồi? Làm được lớp ngụy trang mới chưa?”
Nhắc tới là gương mặt Nam Trà lại hồng: “Dạ rồi.”
“Có vừa mắt không đó?”
“Lần này đẹp trai lắm.”
Hai anh em vừa ăn sáng vừa nói chuyện với nhau, sau đó cùng uống trà, Khải Liên thì cầm điện thoại đọc báo mạng, Nam Trà lại ôm máy tính gõ lọc cọc, không biết là viết tiểu thuyết hay đang làm gì, chỉ thấy mười mấy phút sau cậu ngạc nhiên hỏi anh Liên: “Hai tấm vé anh đưa em là vé VIP của khu vui chơi à? Làm sao anh mua được? Em tìm trên mạng chỉ thấy bán vé thường thôi à.”
Anh Liên không dời mắt khỏi điện thoại, ừ hử hai tiếng rồi nhấp một ngụm trà: “Khu vui chơi mới mở của thằng bạn, xin xỏ nó được hai tấm vé, vốn là định để dành sau này dắt người yêu đi, nhưng thôi cho hai đứa trước vậy.”
Bỗng nhiên có một giọng nói vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ cất lên: “Đến khu vui chơi là kiểu hẹn hò của con người sao?”
Nam Trà và Khải Liên đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng ở cuối chân cầu thang có một người đàn ông đứng đó, thân mặc đồ ngủ của Nam Trà, nhìn qua có hơi chật, hai mắt vẫn còn nhập nhèm, tóc tai bù xù, dáng vẻ vừa đẹp trai vừa dễ thương.
Anh Liên nhướng mày: “Chà, dậy rồi đó hả? Trông thế này đỡ mất mặt hơn cái hôm vừa tới gặp anh đấy.”
Bạch tuộc cười cười đi qua: “Chào buổi sáng anh Liên.”
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Nam Trà: “Nam Trà, hay là hôm nay chúng ta hẹn hò luôn đi.”
Nam Trà vẫn còn chưa quen lắm việc ông chồng rau câu của mình mang cái diện mạo quá mức đẹp trai này. Có hơi ngại ngùng mà ngồi nhích qua một chút, bạch tuộc cũng nhích theo, dùng đôi mắt vàng nâu đầy tình ý dịu dàng của mình mà nhìn cậu, lại giở tuyệt chiêu làm nũng: “Nha ~”
Nam Trà dường như không cần suy nghĩ chút nào đã gật đầu ngay tắp lự. Lập tức, khuôn mặt kia sáng bừng lên, vẻ buồn ngủ bay mất, đôi môi đầy đặn phớt hồng cũng cong lên, vui vẻ cười.
Nam Trà chính thức mất hồn, bị nụ cười kia cướp mất hồn.
Bạch tuộc trông thấy vẻ mặt này của cậu lại càng vui hơn nữa, nụ cười càng thêm tỏa sáng, túm lấy tay cậu áp lên má mình, cọ cọ: “Thích ta không?”
“Th… thích…”
Bạch tuộc cúi đầu, hôn cái chóc lên môi cậu, cười ha ha.
Mới sáng đã bị nhét bánh chó, anh Liên: “…”
Nam Trà bị hôn ngay trước mặt anh trai, đỉnh đầu bùm một cái bốc khói, thiếu chút nữa đã quăng laptop: “Em… em đi làm bữa sáng cho anh. Anh ngồi đây chờ một chút.”
“Được rồi.” Bạch tuộc vui vẻ ngồi nghiêm chỉnh lại, đưa mắt dõi theo vợ yêu đang ngượng ngùng chạy vào bếp.
Anh Liên: “…” Phải nhanh chóng tìm được người yêu thôi.
…
Lúc Nam Trà và bạch tuộc ra khỏi nhà đã là chín giờ rưỡi sáng. Thật ra cậu vốn tính hôm nay để cho ông chồng rau câu của mình ở nhà ngủ bù, nhưng ai ngờ “người nọ” nghe nói có thể đi hẹn hò thì ôm dính lấy cậu đòi đi.
Hết cách, Nam Trà đành chiều theo ý ông chồng của mình. Nhưng trước hết là phải sắm ít đồ mặc cho “người nọ”.
Thế nên bộ dáng hai người lúc ra khỏi nhà là một người ăn mặc gọn gàng năng động, dắt tay một người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ hơi chật đi theo phía sau.
Bạch tuộc đưa tay cầm lấy cái balo của cậu: “Để ta đeo cho.”
Sau đó tay trong tay được vợ yêu dắt vào khu mua sắm.
Dáng vẻ của bạch tuộc rất bắt mắt, mặt mày đẹp trai nhưng ăn bận kỳ quái khiến cho các chị các cô không khỏi đưa mắt nhìn nhiều. Mà bạch tuộc cũng ngó đông ngó tây, dáo dác hệt như nhà quê mới lên… mà đúng là nhà quê mới lên thật.
Có thể nói đã lâu lắm rồi bạch tuộc không đi du ngoạn ở thế giới con người, mà thế giới của con người phát triển rất nhanh, chỉ vài chục năm mà mọi thứ gần như đã thay đổi, toàn những điều mới mẻ.
Nam Trà nắm tay bạch tuộc: “Anh đi gần em, đừng chạy lung tung kẻo lạc đó.”
“Ừ.” Nói rồi lại tiếp tục ngó dáo dác.
Dễ thương muốn chết. Nam Trà thầm nghĩ.
“Vì anh muốn đến khu vui chơi nên sáng nay không dạo ở trung tâm mua sắm nhiều, chúng ta chỉ mua đồ cho anh rồi đi chơi. Hôm sau em sẽ dắt anh vào dạo trong này.”
“Ừ.” Có vợ dắt thì đi đâu cũng được.
Nam Trà kéo bạch tuộc vào thang máy, giờ này của khu trung tâm mua sắm không quá đông nên hai người không cần phải chờ thang máy, nhanh chóng đi thẳng đến khu quần áo nam trên lầu hai.
Nam Trà thả tay bạch tuộc ra để tiện lựa đồ, vẫn không quên dặn: “Ở gần em đó!”
Bạch tuộc cười cười, thấy không có ai gần đây thì nhanh như chớp hôn má cậu một cái: “Ta có phải con nít đâu. Em đừng lo.”
Hai má Nam Trà nóng lên, ửng hồng, cậu hắng giọng một tiếng: “Được rồi, để em lựa đồ cho anh.”
Add comment