Lúc Ross trở về là khoảng ba giờ sáng, Alex vốn không ngủ sâu được bị tiếng động khi di dời cánh cửa đá đánh thức. Cậu không nghĩ là anh sẽ về sớm đến thế, bèn lồm cồm bò xuống giường.
Đèn ở phòng khách vẫn luôn mở sáng, cậu bước ra cũng vừa đúng lúc anh đóng cửa lại và đáp xuống sàn, dù vẫn còn hơi mơ màng nhưng Alex có thể nhận ra được biểu cảm khác thường trên gương mặt anh.
Không đợi cậu hỏi, câu đầu tiên mà anh nói là: “Alex, anh mất dấu cô ta rồi.”
Alex sửng sốt, hóa ra anh về sớm hơn dự tính là vì thế. Lúc nãy cậu chỉ mặc một cái áo thun của anh để ngủ, vì thế bây giờ chỉ có thể kéo vạt áo muốn che đi phần dưới của mình, để chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, vừa đến gần anh vừa hỏi: “Sao vậy? Cô ta rời khỏi thành phố ư?”
Ross phiền não nói: “Không phải, cô ta bị kẻ khác bắt được.”
Alex nghe vậy thì giật mình: “Lại có một tên đồng loại khác xuất hiện trong thành phố sao?”
Ross vươn tay ôm eo cậu, kéo cậu vào lòng mình, mỗi khi xảy ra chuyện không nằm trong dự tính là anh sẽ lại vô cùng khó chịu, tâm lý này chỉ có thể được an ủi bởi người trong lòng mà thôi. Vì thế anh cứ vậy mà ôm lấy cậu.
Alex hơi sững sờ, không biết vì sao cậu bỗng có cảm giác như anh biến thành một đứa trẻ phiền não vì gặp phải bài toán khó trên trường, khi về đến nhà thì tìm ngay anh trai để làm nũng xin giúp đỡ.
Cậu dịu dàng ôm lấy anh, nghĩ thật ra cũng không phải là làm nũng, mà là anh đang tìm chỗ dựa cho bản thân mới đúng. Tay cậu đan vào trong mấy sợi tóc mềm mại vẫn còn vương hơi nước từ sương mù bên ngoài của anh, chậm rãi vuốt ve an ủi. Ít phút sau cậu nghe thấy anh thở dài, nói: “Không có tên đồng loại nào khác xuất hiện trong thành phố, anh có thể nhận biết chúng qua mùi trong không khí.”
“Vậy kẻ bắt Marilyn đi là ai?” Cậu rầm rì hỏi.
Ross hơi buông lỏng vòng tay, bắt đầu kể lại những gì mình tìm thấy được ở nơi mà Marilyn biến mất, về dấu vết còn sót lại, mùi máu hôi thối của ả và vết bánh xe ma sát trên mặt đường. Sau cùng mới nói đến suy đoán của anh: “Là con người.”
Anh vừa ôm cậu vừa đi vào phòng ngủ, nói tiếp: “Nhưng anh cũng không dám chắc, ngoại trừ các tay lính và cảnh sát được đào tạo, anh không nghĩ rằng sẽ có người bình thường nào bắt sống được những kẻ như bọn anh dù bọn anh có đang bị thương đi chăng nữa.”
Anh ôm Alex ngã phịch lên giường: “Cũng có thể có những trường hợp may mắn như con mồi phản kháng vô tình gây tổn thương cho Nguồn Sống của kẻ săn mồi thì sẽ giết được bọn họ, chỉ là xác suất xảy ra rất thấp, chưa kể đến việc cô ta thuộc lớp có đuôi, Nguồn Sống là cơ quan nằm bên trong thân thể, khả năng xảy ra chuyện vô tình đánh trúng lại càng thấp hơn nữa.”
Alex vỗ vỗ lưng anh hỏi: “Nhưng làm cách nào mà anh biết cô ta bị bắt sống chứ không phải bị giết chết rồi bị mang xác đi?”
“Mùi xác chết sẽ khác.”
Trong đầu Alex bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ điên rồ: “Có khi nào có một nhóm người nào đó biết đến sự tồn tại của các anh và âm thầm truy lùng tiêu diệt không? Hoặc là bắt sống về làm thí nghiệm gì gì đó?”
Nói xong cậu thấy anh nghiêng đầu nhìn mình, bỗng có hơi ngượng ngùng, cậu chần chừ bổ sung thêm: “Hoặc là do em coi nhiều phim bộ quá nên mới nghĩ ra như vậy.”
Thế nhưng Ross lại lắc đầu: “Không đâu, em không hề nghĩ nhiều, khả năng đó cũng có thể xảy ra nữa. Không phải chỉ có con người mới là con mồi, việc tập tính giống loài đối nghịch với số đông cũng sẽ khiến những kẻ đi săn sống trong nguy hiểm. Cơ bản mà nói, vũ khí tân tiến của loài người là một mối đe dọa lớn nếu như bọn anh không ẩn mình, khiến bọn họ điều động đến các loại vũ khí ấy thì sẽ vô cùng nguy cơ. Chắc hẳn đây là nhận thức chung của từng cá thể cho nên bản năng ấy mách bảo bọn anh phải che giấu mình, mỗi khi giết người đều phải thành công và không bị ai trông thấy. Dù là kẻ lang thang như Marilyn đi chăng nữa thì ả cũng chỉ để lại ở hiện trường một vụ án phanh thây đẫm máu, người bình thường sẽ không cách nào nghĩ đến việc có một giống loài đội lốt người nhưng lại chuyên ăn thịt người.”
Alex vuốt vuốt tóc anh, trong lòng lo lắng về hậu quả rối ren mà Marilyn mang đến: “Vậy chắc chắn người bắt được cô ta không tầm thường.”
Ross gật đầu: “Ít nhất thì đối phương có thứ gì đó có thể khắc chế được năng lực thể xác vượt trội của bọn anh, thế nên mới bắt sống được Marilyn mà không phải giết cô ta.”
Alex thầm nghĩ trong lòng, người như thế nào mới được xem là không tầm thường? Quân đội? Cảnh sát?
Alex bỗng nhớ đến các vụ án xảy ra xung quanh mình gần đây đã lôi kéo sự chú ý của cảnh sát về phía mình. Còn có vị thanh tra nổi tiếng kia nữa. Alex vẫn còn ấn tượng cái lần gặp cô ta trong rạp chiếu phim để lấy lời khai.
“Em nghĩ…” Alex mấp máy môi, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một chút.
Ross kéo tay cậu nắm chặt, mười ngón đan xen: “Em nghĩ gì?”
“Chúng ta nên cẩn thận với các viên cảnh sát.”
“Đúng vậy.” Ross hoàn toàn đồng tình.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta rời khỏi thành phố có còn kịp không anh?”
Ross cũng đã nghĩ đến việc rời khỏi lãnh địa của mình, thế nhưng để hoàn toàn chuyển dời thì phải cần có thời gian.
“Từ ngày mai anh sẽ lo liệu việc đó, chỉ hy vọng kịp thời cho chúng ta nếu xảy ra chuyện.” Dù sao bọn họ cũng không thể ẩn nấp mãi ở đây, còn phải về nhà.
“Vâng.” Alex gật đầu, có điều dự cảm bất thường trong lòng cậu vẫn không hề biến mất.
Mãi một lúc sau không có ai lên tiếng nữa, một tay Alex nắm tay anh, một tay thì vuốt tóc anh. Bỗng nhiên anh trườn người lên, nằm cao hơn cậu một cái đầu, theo thói quen mà lót tay xuống dưới cổ cậu rồi kéo cậu vào lòng, nói: “Được rồi, nên ngủ thôi. Sáng mai chúng ta trở về nhà, hiện giờ Marilyn đã không còn là mối nguy của chúng ta nữa.”
Alex bị nhắc bỗng không tự chủ được mà ngáp một cái, giấc ngủ bị đánh thức giữa chừng ban nãy vào lúc này mới phát tác “triệu chứng”, mí mắt cậu trở nên nặng trĩu. Cậu vừa tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh vừa lầm bầm: “Không biết vì sao mà em không mong chờ đến ngày mai cho lắm, cứ như thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không ổn…” Cậu nói được một nửa thì đã quá buồn ngủ rồi, lời ra khỏi miệng trở nên lộn xộn vô nghĩa, chỉ ít phút sau cậu đã ngủ mất.
Ross ôm cậu cũng nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ không biết rằng dự cảm bất thường của mình lại đúng đến thế.
Alex tỉnh lại vào lúc tám giờ sáng, có lẽ bởi vì những lo lắng đêm qua mà Alex không muốn để Ross cõng mình băng qua máy nhà nữa, buổi sáng rất khó để che giấu bóng dáng, cũng rất dễ bị người ta nhìn thấy. Vì thế bọn họ quyết định đến trạm xe buýt cách khu phế liệu mười lăm phút đi bộ, leo lên xe và trở về nhà.
Buổi sáng âm u, trời bị mây che phủ khiến sương mù không cách nào tản đi hết, tầm nhìn vẫn có hơi mờ mịt nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lúc xuống trạm xe, bọn họ phải đi bộ thêm mười phút. Alex đi song song với Ross trên đường cái, hai mắt thỉnh thoảng nhìn qua vỉa hè bên kia đường, càng đến gần khu vực nhà mình cậu càng thấy có nhiều cảnh sát. Một vài viên cảnh sát đứng vây quanh người dân gặng hỏi điều gì đó, một số khác thì đang gõ cửa những ngôi nhà xung quanh để tìm chủ nhà hỏi chuyện. Có vẻ như sau một ngày thì vụ án cái xác được tìm thấy ở con hẻm gần nhà bọn họ vẫn chưa được giải quyết, ngay cả công tác điều tra và dò hỏi hộ dân sinh sống xung quanh cũng chưa kết thúc… hoặc là vì bọn họ mở rộng bán kính tra xét thế nên đến giờ vẫn chưa xong.
Alex bất chợt trông thấy có một vài viên cảnh sát liếc nhìn về phía mình, ánh nhìn của bọn họ khiến Alex cảm thấy sống lưng lạnh toát thế nhưng cậu vẫn cố tỏ ra thật bình thường. Chỉ có điều lòng bàn tay cậu đã hơi rịn mồ hôi, Ross lập tức cảm nhận được tâm trạng bỗng nhiên trở nên bồn chồn của Alex, anh đẩy cậu đi sát vào trong lề, dùng cơ thể cao lớn của mình chắn đi tầm nhìn của một số người chĩa sang đây.
Anh nhỏ giọng an ủi: “Không có gì đâu, em đừng căng thẳng quá. Một ngày chuẩn bị là quá gấp nhưng chúng ta có thể tạm thời lấy một ít tiền và đồ đạc rồi rời đi ngay trong hôm nay.”
Cậu kìm không được mà nói: “Nhỡ đâu chuyện em nói đêm qua thành sự thật, Ross, và nhỡ đâu chúng ta không kịp chuẩn bị thì sao?”
Nói xong cậu cũng không đợi anh trả lời mà nắm chặt tay anh kéo đi nhanh hơn, môi cậu cũng mím lại. Lúc vừa rẽ sang con đường khác, con đường này chỉ cần đi qua hai căn nhà là sẽ đến nhà bọn họ, chẳng ngờ lại trông thấy một chiếc xe cảnh sát với đèn chớp đỏ xanh bật mở nhưng không có còi hụ đổ ngay trước cửa nhà.
Alex đứng khựng lại, toàn thân căng thẳng, Ross cũng cau mày, dự cảm bất an cứ liên tục làm anh nôn nóng không khác gì Alex. Hai bàn tay đan nhau của họ nắm lại rất chặt, giống như một lời hứa vô hình dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không từ bỏ nhau.
Bóng dáng hai người vừa xuất hiện ở đầu đường thì cửa xe cảnh sát đã lập tức bật mở, ba gã cảnh sát mặc đồng phục gần như bước xuống cùng một lúc, hai người xông nhanh về phía bọn họ, người còn lại thì nói vào bộ đàm vắt trên ngực áo. Alex nghe thấy rõ ràng người nọ nói rằng: “Chúng tôi thấy bọn họ rồi!”
Đồng tử Alex co rụt lại khi một trong hai gã đang xông thẳng sang đây đã sờ tay đến chiếc còng số tám vắt trên thắt lưng gã, tư thế muốn lấy nó ra và còng vào tay bọn cậu!
Add comment