Lý Văn Mạnh nằm sấp trên mặt đất, đây có lẽ là cảnh tượng kinh khủng nhất mà gã “được” nhìn thấy trong cuộc đời nhàm chán của mình.
Trong phòng ngủ, tên sát nhân mà gã sợ hãi với hai tay đẫm máu đang cầm một con côn trùng quái dị lớn cỡ con mèo. Trên thân con côn trùng đó cũng dính đầy máu tươi mà Sam thì nằm trên giường với tứ chi bị trói, hai mắt nhắm chặt không rõ còn sống hay đã chết, cái bụng lớn của cậu xẹp xuống nhưng lại bị rạch một đường, máu đỏ gần như thấm ướt ga giường.
Lý Văn Mạnh chỉ biết há hốc miệng, trợn trừng hai mắt nhìn, gã thậm chí còn quên mất có một con bọ xít khổng lồ đang bám trên lưng mình không ngừng hút máu.
Gã run lẩy bẩy, không khó để gã nhận ra tên sát nhân kia vừa mổ bụng người nằm trên giường, mà thứ trên tay hắn rất có thể là thứ được moi ra từ trong cơ thể cậu.
Cái bụng lớn của cậu ta đã chứa con vật ghê tởm kia ư? Gã không thể tin được mà thì thào: “C-cậu ta… sinh con… ch-cho quái vật!”
Sự xâm nhập đột ngột của gã khiến người đàn ông nọ quay đầu nhìn sang, ngoài dự đoán là anh không giận dữ, cũng không gấp gáp muốn đuổi gã ta ra, mà chậm rãi nở một nụ cười xảo quyệt.
Anh vỗ nhẹ vào con côn trùng nhỏ trong tay mình, lớp giáp xác của nó vì là con non nên có màu xám, còn dính theo máu của Sam khiến nó trông khá nhầy nhụa. Bị vỗ hai cái, nó bắt đầu duỗi tứ chi và cặp càng của mình ra, theo cử động của nó, một lớp vỏ mỏng bong ra khỏi cơ thể, cặp càng bên trong như được đổi mới mà trở nên bén nhọn hơn. Nó bỗng ré lên giống như trẻ sơ sinh của loài người cất tiếng khóc đầu tiên khi chào đời, sau đó liên tục vùng vẫy nhưng rồi nhanh chóng yếu đi vì không tìm được nguồn năng lượng thiết yếu.
Lẽ ra nó sẽ ăn cơ thể mẹ để duy trì sự sống cho mình, hoàn thành bước lột xác cuối cùng. Nhưng nó lại bị moi ra sớm hơn, chỉ trong thoáng chốc nó đã yếu đi rất nhiều.
Anh bế nó trong lòng, mặc cho máu của Sam dính khắp quần áo mình, cứ thế bước đến bên cạnh Lý Văn Mạnh, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi Xít, đây là phần của con tôi!”
Nhóc Xít bấy giờ mới rút cái kim dài ghim trên lưng gã, nôn toàn bộ máu loãng mà nó đã hút ra, thức ăn của nó vốn không phải con người, sở dĩ nó hút máu gã là vì muốn gã không còn sức chống cự mà thôi.
Lý Văn Mạnh lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi, gã hốt hoảng muốn bò dậy bỏ chạy nhưng người bên cạnh làm sao có thể cho gã cơ hội đó.
Anh giẫm mạnh lên khớp cổ tay gã khiến nó phát ra tiếng răng rắc gãy vụn, tiếp đó là cổ tay bên kia, gã đau đớn rú lên, nước mắt nước mũi tuôn ra.
“A a a, mày muốn làm gì tao!??”
Nhưng giờ phút này anh không buồn trả lời bất cứ câu hỏi nào của gã, dù sao thì kết cục sau cùng của gã đã được định sẵn, không cần phải nhiều lời với một kẻ sắp chết.
Một cái càng lớn mọc ra từ bên mạn sườn của anh, cắt rách lưng áo gã để lộ ra vết kim đâm to tướng vẫn còn chảy máu. Anh đặt con côn trùng trong tay xuống ngay vị trí đó, dường như bị mùi máu tươi mới lạ kích thích, nó phát ra tiếng ré hưng phấn rồi vội vàng cắm hai chiếc càng bén nhọn của mình vào vai gã để bám chặt sau đó cắm mặt vào cái lỗ kim to kia, điên cuồng cắn xé vết thương của gã.
Gã rú lên đau đớn, vừa giãy giụa vừa gào thét: “Không!!!! Không!!! Lấy nó xuống! Lấy nó xuống!!! AAA!!!”
Nhưng gã chỉ cần hơi nhấc người dậy thì lập tức bị giẫm mạnh, bả vai lập tức trật khớp làm gã càng đau hơn.
Gã nghe thấy người đứng cạnh nói: “Lôi vào căn phòng kia và trông chừng gã ta.”
“Vâng.” Xít lập tức túm lấy chân gã lôi xềnh xệch ra ngoài khi tiếng hét của gã vang vọng khắp nhà.
Anh trở lại bên cạnh Sam, giúp cậu khâu vết thương, sau đó cởi trói cho cậu. Bởi vì trong lúc mổ cậu đã vùng vẫy mạnh nên cổ tay và cổ chân hiện rõ dấu vết bị sợi dây siết chặt. Anh cau mày, cẩn thận kiểm tra vùng da bị hằn đỏ đó, không thấy dấu rách da mới yên tâm.
Sau khi làm hết những việc cần thiết cho vết mổ của Sam, anh nhẹ nhàng bế cậu chuyển sang nơi sạch sẽ hơn rồi bắt tay vào việc lau dọn hiện trường đầy máu.
Lúc này Sam đang chìm trong cơn mê mang, không biết qua bao lâu thì mơ màng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên ập đến là cái nóng ran và đau rát ở vùng bụng dưới.
“Ư… ưm…” Cậu rên khe khẽ, hơi cựa quậy.
Người vẫn luôn túc trực bên cạnh cậu lập tức ngồi bật dậy, tiêm cho cậu hai mũi thuốc giảm đau vào hai đầu vết mổ. Có điều thuốc phải qua ít phút mới bắt đầu phát huy tác dụng nên cơn đau chưa thể thuyên giảm ngay.
Sam khóc thút thít: “Đ-đau quá… hức…”
Có một bàn tay lớn mang theo hơi mát vuốt lên trán cậu, nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối sang một bên: “Ngoan, đừng cử động, chờ một chút nữa sẽ hết, mọi chuyện đã qua rồi.”
Nhịp thở của Sam có hơi nặng nhọc vì đau, cậu cố mở mắt nhìn người bên cạnh. Lúc trông thấy gương mặt quen thuộc, cậu lập tức an tâm, không biết có phải là do tâm lý hay vì thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cái đau và nóng rát ở bụng giảm dần đi khiến cậu thả lỏng cơ thể, thoải mái thở ra một hơi dài, mơ màng hỏi: “C-con đâu rồi?”
Có điều hỏi xong cậu lại lim dim muốn ngủ, tầm mắt nhòe mờ đi, ngay cả tiếng thì thầm đáp lại mình ở bên tai cũng không nghe rõ, Sam lần nữa chìm vào giấc mộng.
Lần này có thuốc giảm đau và kháng sinh truyền tĩnh mạch, Sam ngủ rất an ổn, lần tiếp theo khi cậu mở mắt đã là ngày hôm sau, cậu phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ nhưng là ở căn hộ của mình.
Sam chớp chớp mắt, mất vài giây để lấy lại nhận thức rồi chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
“Tỉnh rồi?” Có giọng nói trầm trầm khẽ cất lên.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng rọi vào từ cửa sổ, hắt lên người đàn ông đang nằm cạnh cậu khiến anh thoạt nhìn như đang tỏa ra một vòng hào quang nhàn nhạt, thật đẹp. Mà quan trọng hơn hết là trong lồng ngực anh còn có một sinh linh bé nhỏ.
Sam nhìn chằm chằm sinh linh bé nhỏ nọ, mọi suy nghĩ nhất thời đình trệ. Đứa bé nọ vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người, trên đỉnh đầu thưa tóc có hai chiếc râu bé tí không ngừng nhúc nhích, ở mạn sườn thì có hai chiếc càng nhỏ đang co lại, bé con ngủ rất ngon, yên tĩnh và ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực cha mình, khác hắn bộ dáng dữ tợn khi vừa rời khỏi cơ thể mẹ.
Anh thấy cậu ngơ ngẩn nhìn con chăm chú thì không khỏi cười khẽ, cẩn thận đặt bé vào lòng cậu: “Nó rất ngoan, giống như em vậy.”
Sam vội vàng ôm lấy bé con, ngay cả cơn đau âm ỉ ở vết thương cũng quên khuấy đi, lúc ôm bé cậu còn phát hiện sau lưng nhóc có một đôi cánh mỏng như cánh ve, yếu ớt dán sát vào mặt lưng mềm mại.
Cậu liếc nhìn xuống giữa hai chân bé, thì thào: “L-là con trai.”
“Ừ.”
“Nó… giống anh.” Xem chiếc râu này, càng và cánh đều giống hệt như anh khi biến hóa, chỉ có điều đây là phiên bản nhỏ hơn mà thôi.
Sam chạm nhẹ vào gò má mềm của bé, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, rất khó nói, cũng rất khó miêu tả. Sam đột nhiên nghĩ, cực khổ và đau đớn suốt thời gian mang thai rất đáng giá.
Cậu ôm đứa bé trong lòng, đầu nghiêng sang một bên tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, thì tháo: “Em không ngờ sẽ có một ngày mình có con.”
Lồng ngực của anh hơi rung lên, hình như anh đang cười.
Lúc này, có ánh sáng lóe lên trên ngón tay thu hút sự chú ý của cậu, Sam sửng sốt nhìn kỹ, không biết từ khi nào mà trên tay cậu lại có một chiếc nhẫn bạch kim. Bỗng nhiên có bàn tay to vươn đến nắm lấy, anh kéo tay cậu đến bên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên giống như một lời cảm ơn chân thành.
Add comment