PHONG NGOA

Chương 43: Hang động

Ali nghĩ nghĩ một chút, nhớ ra có một câu thần chú thắp sáng không mấy khi sử dụng cho lắm. Cậu đọc thầm nó trong miệng, sau đó búng tay cái tách, từ giữa hai ngón tay ma sát với nhau bắn ra một tia lửa, tia lửa văng ra ngoài không khí thì dừng lại, sau đó chậm rãi sáng lên, bập bùng thành một ánh lửa nhỏ, chiếu sáng không gian tăm tối xung quanh. 

Ánh lửa bay lơ lửng phía trước Ali, nó vừa xuất hiện, Lý Hà xuýt xoa một tiếng: “A… Có ánh sáng đỡ sợ hơn rồi.” 

Nếu việc ngộp thở và thiếu oxy là nỗi sợ lớn nhất của những người bị mắc kẹt hoặc chôn sống thì bóng tối trở thành nỗi sợ thứ hai ảnh hưởng trên mặt tâm lý. Có ánh sáng, tâm tình rối loạn và hoảng hốt sau trận tai nạn đột ngột mới lắng xuống, bình ổn trở lại.

Hoàng Bách đứng trong túi áo Ali ngửa đầu nhìn quanh quất, ánh sáng không quá mạnh nên tầm nhìn cũng không xa, thế nhưng đủ để anh thấy được nơi này không phải là cái hốc nhỏ mà Ali tạo ra để tránh đá rơi xuống. 

Nhìn trần hang vừa đủ để cậu có thể đứng thẳng đã cho thấy nó là một hang động bên trong núi, có điều động này không thông ra ngoài, trùng hợp lúc Ali phá thủng lớp chắn mới khiến nó lộ ra. Mà ở phía lỗ hổng cậu phá thủng, ba người đều có thể thấy rõ nơi đó đã bị chèn kín bằng một tảng đá lớn, dưới tảng đá còn là cây chổi bay nhỏ, một phần của lông chổi thò ra khỏi tảng đá, bẹp dí đáng thương. 

Ali nhìn xung quanh, cũng không ngờ trong núi lại là có một hang động rỗng như vậy, cậu nói: “Giờ thì chỉ có thể chờ người bên ngoài cứu chúng ta thôi, hy vọng địa chấn không xảy ra nữa.” 

Có điều, chuyện Ali nói cũng chỉ là hy vọng, mà hiện thực thường không được như ý muốn cho lắm. 

Cậu vừa nói xong, mặt đất lại rung lên lần nữa, cả ba người nhìn nhau, sắc mặt rất tệ. 

Tình thế luôn làm người ta nản chí như vậy, nếu lại thêm một trận địa chấn lớn như ban đầu, cái hang này có khi nào sẽ sụp xuống hay không? 

Bỗng nhiên, từ phía sâu trong hang động phả ra một luồng gió mạnh, giống như bên trong đó đang đặt một cái quạt khổng lồ vậy. Đi kèm với địa chấn là đá vụn nhỏ rơi xuống từ trần hang, bị gió thổi tới, bụi đá xốc lên, rát cay mắt. 

Ali một tay che mắt mình một tay che lấy túi áo mà Hoàng Bách đang đứng, lòng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao dư chấn này lại mang theo cơn gió thổi tới từ bên trong? Chẳng lẽ cái hang này có một đầu thông ra bên ngoài, nhưng cho dù là vậy thì gió lùa vào hang cũng không thể mạnh đến thế. 

Lý Hà bên kia bị bụi bay vào mắt rát tới ứa nước mắt ra không ngừng. Hắn chật vật đứng dậy, mặc kệ cái chân đau vì bị trật khớp đã được nắn lại của mình, chống tay lên vách đá, vừa dụi mắt vừa nhăn nhó: “Cơn gió này… mùi kỳ quá…”

Hắn không phải là người duy nhất nhận ra được, Ali cũng vậy, trong cơn gió mang theo một cỗ mùi lạ. Bỗng nhiên, một cơn chấn động khác lại đến, đá vụn rơi rớt càng nhiều, mà đi kèm vẫn là cơn gió kia. Rất nhanh, biến cố lại ngừng. 

Lý Hà cà nhắc bước đến chỗ Ali, nhìn ánh lửa nhỏ bập bùng lơ lửng phía trước cậu: “Tôi có linh cảm xấu về cơn gió đó đấy, tôi cảm thấy chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra thôi.” 

Có cái gì đó khiến hắn không ngừng bứt rứt trong lòng, giống như thể sâu bên trong hang động tối om kia còn có một thứ khó lường khác. Mà quan trọng hơn hết, nếu dư chấn cứ xảy ra, hắn lo trần hang rồi sẽ sụp xuống mất, đến lúc đó còn chưa kịp đợi cứu hộ tới, bọn họ đã biến thành đống thịt nát rồi. 

Ali không nói gì, cũng không nhìn hắn, chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía bóng tối ở sâu bên trong. 

Rào…

Lại một trận chấn động khiến đá vụn rơi xuống, cơn gió quái dị kéo đến lần nữa. 

Hoàng Bách đứng trong túi áo cũng cau chặt mày, anh cảm giác được, dư chấn và cơn gió kia rất quy luật, khoảng thời gian nó lặp lại rất đều đặn. 

Lý Hà càng lúc càng hoảng, thế nhưng vị phù thủy bên cạnh lại chẳng có hành động gì. Phải nói trong trường hợp thế này, một kẻ bình thường như hắn thật sự không làm ăn được gì cả, tảng đá to quá khổ, không ai có thể đào bới được, mà người duy nhất có thể trông cậy hiện tại chỉ có một mình Ali. 

Hắn kéo kéo vạt áo cậu: “Này phù thủy Quýt Nhỏ, nếu còn không tìm cách, tôi sợ chúng ta sẽ tiêu mạng đó.”

Vừa dứt lời cơn gió và dư chấn lại đến, lần này thổi cho Lý Hà đứng không vững, nếu không phải Ali kịp thời chụp được hắn thì hắn đã vì cái chân đau mà ngã lăn ra đất. Hắn cuống lên, vừa vịn vào cậu vừa vịn vách tường, co cái chân đau, run giọng nói: “Làm sao bây giờ, địa chấn vẫn chưa dứt.”

“Không phải….”

Bỗng nhiên Hoàng Bách cất tiếng, anh vẫn nheo mắt nhìn về phía bóng tối, toàn thân căng cứng như gặp phải nguy hiểm lớn. Bởi vì anh phát hiện một điều: “Đó không phải địa chấn, cũng không phải gió bình thường… Mà hình như, bên trong có một….” 

“Sinh vật đang thở.” Ali nối tiếp lời anh. Cơn gió kia là hơi thở của sinh vật đó, địa chấn không phải do động đất, là do nó cựa mình mà ra. 

Lời của Ali làm Lý Hà cứng người, một giây sau gai ốc nổi lên, sống lưng lạnh toát. 

Ngược về trước đó vài phút, vào thời khắc ba người bị dồn dưới chân núi, chẳng mấy chốc sau đã bị vùi lấp. Tất cả mọi người trong đoàn quay đều kinh hãi, không ai lường trước sẽ xảy ra một biến cố như vậy. Trong khi tất cả mọi người đều bàng hoàng kinh hãi và không kịp phản ứng thì Vân Hiển đã vọt về phía núi đá kia. 

Người chỉ đạo trong đoàn quay là người hồi hồn đầu tiên, ông gấp rút kêu lên với một nhân viên nữ đang đứng gần mình nhất: “Mau gọi cứu hộ.” Sau đó cũng chạy theo sau Vân Hiển: “Chủ tịch, ngài chờ đã, đừng tới quá gần, dư chấn vẫn còn, nếu đá tiếp tục lở thì…”

Nhưng Vân Hiển nào có tâm tư nghe khuyên bảo, dù mặt đất dưới chân vẫn còn run lên nhè nhẹ, dù núi đá phía trước vẫn còn có lác đác vài tảng rơi xuống, ông vẫn vọt đến. Cả Ali và Lý Hà đều ở đó, bọn họ sẽ bị đè mất. 

Ông không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thời gian nghĩ. 

Người chỉ đạo chạy theo phía sau không tài nào bắt kịp ông, cũng không thể ngăn cản. Ông ta có chút lo lắng và sợ sệt nhìn núi đá phía xa, nghiến răng một cái, quay đầu hét to: “Thanh niên trai tráng đâu hết rồi. Nhanh đến đây, dưới chân núi có người bị đè.” Nói rồi cũng chạy theo phía sau Vân Hiển.

Ông ta biết dù có gọi cứu hộ thì tình thế quá gấp rút, chỉ sợ đợi cứu hộ đến, người đang mắc kẹt bên dưới đống đá sẽ không chống đỡ được, bây giờ bọn họ giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, có thể sẽ tiết kiệm thời gian, tăng khả năng cứu sống những người bên dưới.

Vân Hiển lúc này đã chạy đến chỗ đống đá, mặt mày âm trầm dữ tợn, gấp rút muốn đào các tảng đá ra.

Các tảng đá có lớn có nhỏ, một số thì vụn vặt nhưng phần lớn là những tảng to khổng lồ, những tảng ấy ít thì cao bằng người trưởng thành, nhiều thì cao gấp đôi, nếu muốn di dời có lẽ phải cần đến hai ba người cùng hợp sức mới được. Ấy vậy mà khi đám thanh niên chạy đến đã thấy Vân Hiển một mình gạt phăng được một tảng đá. 

Tất cả đều kinh hãi. 

Quá mạnh! Tuổi trung niên mà còn có thể như vậy sao? 

Có điều tình huống hiện giờ không phải lúc để họ trầm trồ trước sức mạnh của chủ tịch, cả đám chỉ lo dùng tốc độ nhanh nhất mà hợp lực đào bới. 

Vân Hiển lúc bấy giờ chỉ cảm thấy tim mình không ngừng thắt lại, ông không dám nghĩ đến tình trạng của hai người phía dưới đống đá, và nhất là người nào đó. Ban nãy trước khi đá đè xuống, ông rõ ràng thấy được ánh mắt hoảng hốt của người nọ, chẳng rõ vì sao, trong một khoảnh khắc tim ông như bị nứt ra, chỉ muốn lập tức đổi chỗ với người nọ. Bấy giờ ông chỉ hy vọng những tảng đá này rơi xuống vừa vặn chèn vào nhau chừa ra một không gian cho hai người, không đè chết hai người. Vậy nên ông phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa hai người ra, chỉ sợ chậm trễ thì dù bọn họ không bị đè chết cũng sẽ vì thiếu oxy mà chết. 

Ông cắm tay vào khe hở giữa hai tảng đá, cơ bắp trên tay bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, gân xanh phình lên, căng chặt ống tay áo. Ở góc độ mà không ai nhìn thấy, móng tay ông dài ra, đâm vào trong đá tảng cứng rắn, dùng đó làm điểm tựa lực mà gạt nó ra. 

Ình một tiếng. Trong sự kinh hãi của những người xung quanh, tảng đó cao gấp đôi người cứ thế dễ dàng bị gạt ra. Mà một nhóm thanh niên khác cũng đã dời được một tảng đá tương tự đi. 

Có tiếng rào rào vang lên, mớ đá phía trên mất cột chống thì lăn xuống, tất cả mọi người lập tức tản ra, Vân hiển cũng lùi về sau, vẻ mặt âm trầm lo lắng. Ông nói với mọi người: “Dời đá cẩn thận một chút, nếu bọn họ vẫn còn không gian bên dưới thì sợ rằng tác động của chúng ta sẽ chỉ khiến đá chèn bọn họ thêm.”

Vì vậy tất cả mọi người đều bắt đầu cố gằng dời mấy tảng đá nhỏ bên trên, còn tảng đá lớn thì phải xem xét xem có khiến phía trên rơi thêm đá xuống nữa hay không. Nếu không thể dời, chỉ đành đợi cứu hộ.

Mà nhóm Ali lúc này, Lý Hà đã sợ tới dựng ngược lông, mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu. Nếu chỉ mới là hơi thở mà đã có thể phả ra luồng gió mạnh như vậy, thì thứ quái quỷ trong đó sẽ là cái gì chứ?

Là cái gì không biết nhưng chắc chắn là nó cực kỳ khổng lồ! 

Tại sao ngọn núi bao năm qua trong làng du lịch vẫn luôn bình thường giờ lại có một sinh vật bí ẩn sống trong nó? 

Lý Hà không hiểu, không tài nào hiểu được. Khi mà hắn còn sợ tới cứng người thì Ali bỗng nhiên đi về phía trước.

Lý Hà lập tức quýnh lên, giọng nói cũng chuyển sang thì thào vì sợ sinh vật trong núi nghe được: “Này, cậu làm gì vậy?”

“Tôi muốn vào trong đó xem thử.”

“Hả? Cậu bị điên à? Cậu cảm thấy bị đá đè với bị nó ăn thịt cái nào đỡ đau đớn hơn?”

Hoàng Bách cũng không đồng ý mà kéo túi áo cậu: “Ali, em đừng làm bậy, ở yên đây đi, có lẽ nó không phát hiện ra chúng ta đâu.”

Ali nhỏ giọng nói: “Em nghĩ em biết nó là con gì.”

Lý Hà thì lắc đầu như cái trống bỏi: “Cậu điên rồi, bị đá đè ít ra đá đập vào đầu bất tỉnh nhân sự sẽ không thấy đau. Còn bị nó ăn thịt, tưởng tượng cảnh bị xé xác mà mình vẫn còn sống đi! Kinh khủng lắm, cậu làm ơn đừng có phát điên!!!”

Ali gỡ cái tay hắn đang níu chặt áo mình ra, nhỏ giọng giải thích: “Núi đá này ban đầu hoàn toàn không có hang động này, nhưng nhìn xem, đây không phải là sự bào mòn tự nhiên.”

Nói rồi cậu giơ tay sờ sờ vách núi: “Là do một cái gì đó đào bới mà ra, lại xét về nhiệt độ và ánh sáng trong núi, rất vừa vặn cho một sinh vật tìm đến sinh sống trong mùa này. Mùa hè, mùa giao phối của thằn lằn bay, nó sẽ rời khỏi mặt đất ẩm ướt mà tìm đến nơi hoàn toàn khô thoáng và càng ít ánh sáng càng tốt. Khi đến kỳ giao phối nó sẽ thường xuyên thích biến đổi kích thước của mình, thực đơn ngoại trừ côn trùng bình thường còn có thêm đá vôi để bổ sung canxit và aragonit. Em đoán hang động này được tạo thành là vì con thằn lằn bay đào đá ra để ăn.”

Lý Hà trợn mắt, trên đời còn có sinh vật kỳ dị này? Thằn lằn biết bay, lại có thể tự do thay đổi kích thước? Chưa hết, nó còn biết ăn đá?

Ali nhìn vẻ mặt hắn là biết hắn đang nghĩ gì.

“Nhà tôi có nuôi một con.” Cậu nói tiếp: “Tôi đoán đường di chuyển của nó là bên dưới mặt đất vậy nên nó đào rỗng núi từ dưới mặt đất sau đó trốn bên trong núi, ăn hết đám đá vôi ở chân núi rồi cắm cọc ở đây luôn. Ngày hôm nay xảy ra dư chấn có lẽ là vì nó vừa thay đổi kích thước, trở nên… khổng lồ, đủ to để làm rung động ngọn núi dẫn đến đá lở và địa chấn.” 

Hậu trường

MC: *Cắn khăn* Úi cơ bép của chủ tịch, ngon quá, mlem mlem, chủ tịch mạnh quá.

Tác giả: Đố cô, chủ tịch là giống loài gì?

MC: Loài gì không biết nhưng chắc chắn là bố đường!!!! 

Tác giả: ¬_¬

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!