Cảm giác lành lạnh và trơn nhẵn như kim loại của chiếc đuôi khiến Alex có hơi nghiện, thế nhưng chỉ vuốt được một chốc cậu đã nghe thấy một cơn đau nhè nhẹ truyền đến từ sau gáy. Là Ross cắn cậu một cái, giọng nói anh trầm trầm: “Em đừng sờ nó nữa.”
Alex bật cười: “Nhưng anh cứ dùng nó quấn lấy eo em mãi như thế.”
Cậu quay người lại, giải cứu cái gáy của mình khỏi hàm răng sắc bén của anh bằng cách hôn lên môi anh.
“Ưm…” Ross hơi bất ngờ vì nụ hôn của cậu nên khẽ phát ra tiếng, nhưng chỉ giây sau anh đã ôm lấy mặt cậu và làm sâu thêm nụ hôn này, biến bị động thành chủ động.
Nước từ vòi sen chảy xuống, len lỏi vào giữa cánh môi cả hai khiến Alex nuốt phải không ít. Nhưng điều đó không ngăn được việc cậu mê mẩn đuổi theo lưỡi anh, quấn quít không buông. Bên trên bận rộn trao đổi cái hôn ngọt ngào, tay Alex bên dưới bắt đầu dời khỏi chiếc đuôi đen nhánh đang quấn eo mình mà lần mò đến phần hông của anh, sau đó luồn tay vào giữa, cầm lấy vật thể nam tính đang buông rũ ngủ say của anh lẫn của mình mà vuốt ve.
Khi nụ hôn kịch liệt dần giảm lại, Alex tranh thủ những khi anh hơi dừng để đổi góc hôn mà thì thầm: “Ưm… mình, ‘vui vẻ’… một chút đi.”
Ross nghe vậy thì buông môi cậu ra, tiếng hôn ướt át theo đó mà dừng lại, anh dùng hai tay ôm lấy gò mông căng tròn của cậu, một ngón tay còn chen vào giữa sờ lên cửa huyệt, nói: “Nơi này của em vẫn còn sưng.”
Alex cười cười, cắn nhẹ cặp môi mềm của anh một cái, đưa ra gợi ý: “Vậy thì hôm nay không dùng đến nơi đó, dùng nơi khác được không?”
Nói rồi cậu liếm liếm môi mình, ý muốn được BJ cho anh thể hiện quá rõ ràng rồi.
Dáng vẻ gọi mời của cậu khiến Ross có hơi mất bình tĩnh, anh nuốt nước bọt một cái, yết hầu trượt lên xuống làm Alex chỉ muốn hôn vào đó. Thực tế là cậu nghĩ vậy và cũng làm như vậy, hiện giờ trên cơ thể cậu vẫn còn đầy ắp dấu vết mà anh để lại từ trận làm tình hôm qua, nếu có thể cậu cũng rất muốn in dấu của mình lên người anh. Nhưng đáng tiếc dù có hôn thế nào thì cổ anh vẫn trơn láng không chút dấu vết, có lẽ Alex hơi dở trong việc này.
Dường như cảm nhận được ý định của Alex, yết hầu anh rung lên phát ra tiếng cười trầm thấp: “Em có thể tạo dấu bằng cách cắn anh, anh sẽ không đau đâu.”
Alex chuyên chú hôn cổ anh: “Nhưng em không nỡ.” Vì thế cậu bắt đầu dời trận địa xuống khu vực thấp hơn, riêng tư hơn nữa của anh.
Khúc gậy hùng dũng nào đó của anh đã cương lên sau nụ hôn vừa rồi, Alex cầm nó cạ lên mặt mình, cậu ngước mắt nhìn anh nói: “Em liếm nó nha.”
Ross xoa mái tóc đã ướt nước của cậu, bất đắc dĩ bảo: “Những chuyện như thế này em chẳng cần phải hỏi đâu.”
Anh vừa dứt lời thì cậu đã ngậm lấy nó, lưỡi đảo quanh trong miệng quấn lấy khúc gậy thịt.
Ross nhanh chóng tắt vòi sen, nước lạnh không xối xuống nữa khiến anh chỉ cảm nhận được sự ấm nóng từ khoang miệng cậu. Khoái cảm mà cậu mang đến làm anh phải chống một tay lên mặt tường, một tay giữ lấy tóc cậu, nặng nhọc thở hắt ra, không ngừng gọi tên cậu: “Alex… Alex…”
…
Bọn họ quấn quýt trong phòng tắm, dù không làm đến bước cuối mà chỉ dùng tay và miệng thỏa mãn cho nhau thế nhưng cũng tốn một tiếng đồng hồ. Alex không chịu nổi việc tay anh cứ liên tục xoa vật thể đã mềm đi một nửa sau cao trào của mình, khoái cảm qua đi luôn khiến hạ thân cậu trở nên nhạy cảm lạ thường, cậu khó khăn vặn eo tránh né tay anh, vừa thở nặng nề vừa cười bảo: “Được… được rồi mà…”
Ross chuyển tay sờ lên bụng cậu, ôm eo cậu chặt cứng không muốn buông ra, đầu gần như vùi vào cổ cậu. liếm hôn không ngừng.
“Em thật ngọt ngào.”
Alex có hơi bối rối vì không rõ anh đang khen cậu theo nghĩa nào, là cách cậu thân thiết với anh hay là đang nói về thứ dịch thể màu trắng mà anh nuốt của cậu ban nãy. Má Alex đỏ lên, cậu vươn tay vặn mở vòi sen bị bỏ quên từ nãy đến giờ, nước tuôn xuống cuốn trôi một vài dấu vết như là “sữa chua” trên mặt sàn và cả trên mặt cậu nữa.
“Anh giúp em chà lưng với.”
Cuộc ân ái trong phòng tắm của bọn họ kết thúc như vậy, sau khi tắm xong thì cũng đã đến giờ đi ngủ. Alex ngầm nghĩ cả ngày hôm nay của mình ngoại trừ có thể hiểu thêm những thứ quan trọng về anh thì trên cơ bản bọn họ vẫn luôn dính lấy nhau, hễ khi không nói chuyện nghiêm túc là sẽ lại ôm ấp nhau. Alex nằm trong lòng anh, ngón tay khẽ chơi đùa với vạt áo anh: “Ở dưới đây không có chuyện gì để làm thế nên em có hơi lười biếng rồi, chỉ muốn làm chuyện người lớn với anh cả ngày.”
Ross bật cười vì cách nói của cậu, sau đó lật người đè cậu trên giường mà hôn sâu. Lúc tách ra, gương mặt anh mang theo vẻ thỏa mãn mà liếm đôi môi ướt nước của cậu, nói thầm: “Bây giờ anh lại phải ra ngoài rồi.”
Alex đang mơ màng sau nụ hôn vừa rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu nhìn anh hỏi: “Ra ngoài tìm Marilyn?”
“Phải.” Nói rồi anh cúi đầu mổ nhẹ lên má cậu một cái: “Em đừng chờ anh trở lại, ngủ sớm đi nhé, anh không biết mình sẽ trở về vào lúc nào, có thể là ngay trong tối hoặc đến ngày mai mới về.”
“Vâng.”
Sau khi dặn dò Alex, anh xuống giường mặc quần áo tử tế lại rồi mới đi ra ngoài, tiếng di dời cửa đá nặng trịch vang vọng vào phòng.
Thời gian chưa đến nửa đêm, thành phố vẫn hoạt động nhưng đã không còn quá nhộn nhịp. Ross đứng trên đỉnh một toà nhà ở cuối hướng gió, lúc này đây sương mù đặc trưng của Estaban đã phủ khắp bốn phía, không khí ẩm ướt và lạnh khiến đủ loại mùi dậy lên, lẫn vào trong cơn gió thổi đến.
Tuy loại thời tiết này vẫn chưa tốt bằng một cơn mưa lớn nhưng nó vẫn là điều kiện tốt cho anh.
Ross tung người nhảy sang một toà nhà thấp hơn, nhanh chóng tìm trở về con hẻm nhỏ nơi mà Alex bị kéo vào đêm hôm trước.
Thịch.
Tiếng đáp chân xuống mặt đường vang lên rất nhẹ, anh bắt đầu nhìn quanh con hẻm, hai mắt anh loè sáng như dã thú trong bóng tối. Mùi pho mát thiu của ả Marilyn vẫn còn nồng ở nơi này bởi lẽ ả bị anh đả thương không nhẹ, máu chảy ra từ vết thương của ả khi đó nhỏ đầy trên mặt đất và bị nước mưa cuốn trôi đi xa, khiến cho con đường cái phía trước bây giờ cũng thoang thoảng mùi hôi thối ấy.
Ross lần theo vệt máu để lại, nó bắt đầu từ con hẻm lên một toà nhà ba tầng, sau đó di chuyển về hướng nam, cuối cùng anh phát hiện ả dừng lại trên đỉnh một toà nhà khác. Mùi ở nơi này còn nồng hơn cả nơi mà ả đã tấn công Alex nữa.
Ross cau mày, chẳng lẽ ả chạy đến đây thì gặp phải chuyện gì?
Ross cúi đầu nhìn xuống, có không ít giọt máu đen dính trên rìa mái nhà, anh có thể tưởng tượng được cảnh ả ta chạy đến nơi này thì bị điều gì đó thu hút hoặc cản trở mà phải dừng bước.
Anh hướng mặt về phía mái nhà bên cạnh, tập trung hít ngửi mùi hương trong không khí nhưng không nhận ra mùi của ả ở phía bên kia, vậy hẳn là ả đã nhảy xuống đây.
Ross không chần chừ gì đáp xuống con hẻm bên dưới, nơi này quả nhiên có vấn đề, thứ đập vào mắt anh khi vừa đáp đất là một bãi dịch đen ngòm như nước sơn đổ trên mặt đất. Có lẽ bởi vì mặt đường khúc này không bị ứ nước mưa thế nên “nước sơn” cũng không bị cuốn trôi quá nhiều, có điều thứ mùi tanh hôi của pho mát thiu bốc lên từ cái bãi ấy rõ ràng cho thấy nó nào phải nước sơn gì, mà chính là máu của Marilyn.
Ross cau mày, vết thương của ả chắc chắn sẽ không đột nhiên chảy nhiều máu như vậy, hẳn phải bị tác động gì đó khiến ả bị thương nặng thêm mới hình thành nên dấu vết to như thế.
Ross đảo mắt nhìn quanh, bóng tối không cản được tầm mắt anh phát hiện ra năm dấu móng tay cào trên bức tường xi măng đối diện, dưới mặt đất nơi đó đầy vụn xi măng rơi vãi. Anh gần như chắc chắn có một cuộc đấu đá gì đó xảy ra ở đây vào đêm qua mà anh hoàn toàn không hay biết gì.
Ross đứng dậy đi về phía trước, theo dấu bãi máu đen tanh hôi ấy là một vệt khác trông như thể ai đó kéo lê vết thương của mình trên mặt đất, để lại vết máu kéo dài… cuối cùng vệt máu ấy bỗng nhiên đứt đoạn rồi biến mất, không tìm ra tung tích tiếp theo của nó được nữa.
Lúc này đây gương mặt anh hơi đanh lại, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, Marilyn đã bị kẻ khác tấn công vào đêm qua!
Nhưng đó có thể là ai? Một tên đồng loại khác ư?
Ross phủ định trong lòng, anh không ngửi thấy bất kỳ thứ mùi hôi thối vào khác trong này, không có tên đồng loại thứ ba nào cả.
Vậy chỉ có thể là con người!
Nhưng mà con người nào sẽ hạ được cô ta?
Thành phố này có bao nhiêu là người, mùi thịt người vẫn luôn nồng, ngoại trừ Alex, Ross không rảnh rỗi phân biệt mùi của từng người thế nên anh không thể xác định đã có kẻ nào từng đi qua con hẻm này.
Ross quan sát hiện trường một lượt, anh phát hiện ở đầu hẻm còn có vết bánh xe ma sát mới toanh trên mặt đường, chứng tỏ sau khi ả trọng thương… hoặc là chết, thân thể ả đã được mang lên xe chở đi. Nhưng điều kỳ lạ là không biết vì sao mùi pho mát thiu của Marilyn kéo đến đầu hẻm thì phai nhạt rất nhiều, nó tản mát bốn phía không cách nào xác định được ả đã bị đưa đi đâu.
Dấu hiệu bất thường này làm dự cảm bất an trong lòng Ross dâng lên, có gì đó trong thành phố này không nằm trong lòng bàn tay anh nữa.
Ross phóng ra khỏi con hẻm, anh phải lùng sục thành phố một lượt hy vọng có thể tìm được tung tích Marilyn.
Bóng anh lao đi thoăn thoắt trên những mái nhà và tầng thượng cao ốc, có khi sẽ đáp xuống những con phố vắng vẻ, tốc độ nhanh như được gió nâng đỡ. Chỉ tiếc là kết quả cuộc tìm kiếm này không giống với bất cứ kỳ vọng nào của Ross, Marilyn như đã bốc hơi khỏi nơi này.
Add comment