“Sam, đừng giãy giụa.” Anh vừa nói vừa cố định hai tay và hai chân cậu dang ra để tránh cho lát nữa cậu tự làm mình bị thương, cũng là để anh dễ dàng thao tác khi mổ.
Khoảng thời gian ấy cũng đủ để thuốc có tác dụng, cơn đau quả thật thuyên giảm đi, nhưng Sam vẫn đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
Trong lúc đau đớn, đột nhiên một cánh tay duỗi đến bên miệng cậu mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, có thứ gì đó ươn ướt và ấm nóng rơi lên mặt cậu.
“Sam, mau uống nó.”
Sam không nghĩ được gì nhiều, cậu há miệng ngậm lấy phần cổ tay bị cắt một đường của anh, nuốt lấy máu tươi đang chảy ra từ đó.
Vừa uống vào cậu đã cảm nhận được một luồng năng lượng tràn trong thân thể giúp mình có thêm sức chịu đựng, nhưng đồng thời cũng khiến cái thai điên cuồng hơn. Bụng cậu cứ liên tục nhô lên rồi lõm xuống, trông như bất cứ khi nào cũng có thể rách toạc.
Lúc này anh đã bắt đầu sát khuẩn vùng bụng dưới của cậu, động tác nhanh chóng, tay cầm một con dao mổ sắc lẻm, quyết đoán rạch một đường ngang ở ngấn bụng dưới. Máu lập tức ứa ra, một phần thấm vào khăn đặt sẵn bên cạnh, một phần chảy tràn xuống hai bên ga giường, mùi tanh của máu người chỉ trong thoáng chốc đã trở nên nồng nặc. Cũng may bọn họ ở trong phòng kín nếu không mùi máu đã có thể khiến toàn bộ côn trùng lai trong toà nhà này xôn xao kích động.
Vết cắt khiến cho cái thai càng thêm điên cuồng, nó như phát hiện ra vị trí nào trở nên mỏng manh và dễ dàng đột phá hơn, không ngừng đâm vào nơi đó khiến cho Sam đau đớn hét lớn.
“Chết tiệt!” Anh mắng một tiếng, vẻ mặt trở nên dữ tợn, đột nhiên biến đổi sang hình dạng côn trùng, hé miệng phát ra một tiếng rít rợn người. Tiếng rít mang theo cảnh cáo và đe dọa xuyên qua màng thai khiến sinh vật trong bụng co rúm lại không dám quậy phá nữa.
Sam được dịp thở dốc, cậu siết chặt lấy sợi dây đang cột tay mình, yếu ớt nói: “Nhanh… nhanh lấy nó ra!”
Anh rạch thêm vài đường vào tầng thịt sâu bên dưới, một cái đầu côn trùng với lớp giáp xác màu xám lập tức lộ ra, trơn láng và cứng như thạch cao, còn dính theo máu cùng với kén nhộng đã rách. Nó vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tiếng rít đe dọa ban nãy nên toàn thân co lại như một quả cầu. Anh buông dao xuống, thọc tay vào muốn moi nó ra, Sam lại hét lên một tiếng, các cơ thịt mất tự chủ mà run lẩy bẩy vì đau.
Nhưng rồi khoảnh khắc khi anh lôi nó ra khỏi cơ thể cậu, đau đớn lập tức thuyên giảm khiến cậu thở ra một hơi dài. Trong tầm nhìn nhòe mờ vì nước mắt, cậu trông thấy phiên bản bé xíu của anh dưới hình hài côn trùng lai, được anh cầm trên tay đung đưa qua lại.
Đột nhiên, ngoài phòng khách truyền đến âm thanh loảng xoảng thật lớn rồi ầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị người tông vào mà bật mở. Cậu mơ màng nhìn thấy có hai kẻ ngã vào phòng, mà một trong số đó là gã Lý Văn Mạnh tưởng chừng đã biến mất rồi.
Xít đè trên người gã với hình hài côn trùng của mình, nó dữ tợn kêu lên the thé.
Sam không nghe rõ nó kêu gì thì đã ngất lịm đi vì kiệt sức.
Ngược lại trước đó ít phút khi Sam nghe thấy âm thanh kỳ lạ vọng ra từ giá sách ở phòng khách, gã Lý Văn Mạnh đang ngồi xổm trên sàn, tay cầm sợi xích chân, trong mắt là do dự. Từ ngày hôm trước gã đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo trong đầu rằng gã có thể bẻ gập khớp cổ chân để rút chân ra khỏi sợi xích, chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng gã vẫn chưa dám làm, hơn nữa nhiều ngày không được ăn đầy đủ khiến gã lo lắng mình không đủ sức chạy ra khỏi nơi này, gã chần chừ muốn chờ đến thời điểm có thêm thức ăn, vừa ăn xong sẽ có đủ năng lượng để trốn đi.
Hôm nay không biết vì sao trong lòng gã dâng lên một cảm giác bất an lạ thường, gã có dự cảm nếu mình còn không chạy trốn thì e rằng sẽ không còn cơ hội nữa. Gã cắn môi, nhìn hai chân của mình rồi lại nhìn sợi xích trong tay, thầm suy tính xem sau khi tự bẻ chân thì có thể lết đi được bao xa.
Nghĩ đi nghĩ lại, gã lần nữa nhìn qua cái lỗ nhỏ trên vách tường không trông thấy ai mới hạ quyết tâm chọn cách đánh liều.
Gã cắn chặt răng, hai tay nắm lấy cổ chân mình, liên tục hít sâu thở mạnh vài hơi sau đó dùng hết can đảm bẻ mạnh.
“A!!” Gã ngửa đầu hét thảm, run lẩy bẩy kéo sợi xích ra khỏi chân mình từng chút một cho đến khi nó hoàn toàn rơi ra.
Đầu tóc gã đã mướt mồ hôi, gã nằm dài trên sàn thở dốc một lúc mới yếu ớt ngồi dậy, nắm lấy cổ chân còn lại của mình. Hai mắt gã đã đỏ ngầu, gã hít sâu một hơi, lần nữa muốn bẻ nó. Chỉ có điều, sau khi hét dài một tiếng, tay cũng đã dùng sức nhưng can đảm dường như đã hết sạch mà đau đớn thì quá sức chịu đựng của gã khiến gã không thể bẻ thành công.
Gã nghiến răng, nhìn một bên chân đã gãy của mình, không cam lòng đau đớn mà mình chịu đựng trở nên vô ích. Lần này gã thử cách khác, cứ để nguyên như vậy mà ra sức kéo cái xích, muốn nạy nó ra khỏi chân mình từng chút một.
“Aaaaaaa!” Gã kêu lên vì gót chân và mu bàn chân bị cạnh kim loại của vòng dây đè nghiến. Mỗi lần gã nạy nó ra một chút là da thịt trên chân bị mài nát một phần. Chờ đến khi dây xích được tháo ra thì chân gã đã tứa đầy máu, đau rát đến mức gã tưởng chừng như có thể chặt nó bỏ đi, nhưng ít ra thì gã vẫn còn giữ lại được một chân để chạy.
Việc này tốn thời gian hơn là bẻ gập cổ chân, gã sợ mình lề mề sẽ bỏ lỡ thời cơ, vì vậy không kịp đợi cơn đau thuyên giảm gã đã lồm cồm bò dậy rồi tập tễnh đi về phía cánh cửa.
Lúc gã chạm vào tay nắm cửa thì khựng lại, quay trở về cái lỗ nhỏ trên vách tường, lần nữa quan sát bên ngoài, khi đã đảm bảo bên ngoài không có người mới dám mở cửa bước ra.
Cánh cửa tuy không khoá nhưng vừa dày vừa nặng, gã phải tốn không ít sức mới đẩy ra được, gã chửi thầm trong lòng, rõ ràng mỗi lần tên sát nhân kia đi vào gã đều thấy hắn ta đẩy ra một cách nhẹ nhàng cơ mà.
Gã hì hục mở cửa, âm thanh bên ngoài lập tức truyền đến, là tiếng la đau thất thanh vọng ra từ phòng ngủ. Gã nhanh chóng nhận ra kia chính là tiếng hét của Sam, thật không biết lúc này cậu ta đang bị hành hạ như thế nào mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.
Có điều bây giờ gã không thèm quan tâm đến nữa, gã chỉ muốn thoát khỏi đây sau đó tránh xa tên biến thái kia. Gã nghĩ có lẽ từ giờ mỗi khi gã muốn nhắm đến ai cũng phải e dè cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra trường hợp chính mình trở thành con mồi của một tên biến thái khác!
Gã tập tễnh bước vội về phía cửa ra vào nhưng cái chân đau làm gã không đi nhanh nổi. Đột nhiên một tiếng rít bén nhọn vọng ra từ phòng ngủ làm tai gã đau điếng, gã nhăn mặt ôm lấy hai tai, thân mình nghiêng ngả, phải dựa vào bức tường gần đó mới đứng vững được.
Gã mất cả phút mới tỉnh táo lại từ cơn chấn động ban nãy.
“Cái quái gì vậy?!” Gã lầm bầm, sợ hãi nhìn về phía phòng ngủ bị đóng kín. Âm thanh đó rõ ràng là của một sinh vật phát ra, nhưng chắc chắn không phải của người!
Đúng lúc này cửa chính đột nhiên bật mở, một bóng đen nhỏ con chợt xuất hiện. Gã quay đầu nhìn thì kinh hãi, chính là thằng nhóc ăn thịt người mấy ngày trước!
Thằng nhóc trông thấy gã thì hơi ngẩn ra rồi lập tức bổ nhào về phía gã: “Không được chạy!”
Lúc nãy nó nghe thấy tiếng rít của anh Vỹ nên chạy qua xem thử, nào ngờ trông thấy “thức ăn dự trữ” định bỏ trốn, không nói hai lời lập tức nhào lên ngăn cản.
“A!”
Gã bị vồ mạnh, ngã đập mặt xuống sàn khiến máu mũi chảy ra, môi cũng bị dập, gã gào lên: “Mày cút ra, cút ra!”
Gã đưa tay nắm lấy đầu nó liên tục quật xuống sàn nhà. Trong lòng gã nghĩ nó cũng chỉ là một thằng nhóc, tướng tá nhỏ thó, cho dù gã bị bỏ đói, bị thương thì cũng đủ sức thoát khỏi nó.
Nào ngờ, cái đầu trong tay gã đột nhiên biến đổi, tóc rơi rụng, vai lưng của nó gồ lên rồi phình ra hai bên thành hình tam giác. Thằng nhóc phát ra tiếng khằng khặc kỳ lạ rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt nó đã hoàn toàn biến đổi, đôi mắt lồi ra, trên mặt mọc thêm một cây kim dài nhọn, da dẻ phủ lên một lớp vỏ màu nâu đen giống hệt như một con bọ xít hút máu.
Nó rít lên the thé, liên tục vung vẩy cây kim muốn đâm vào mặt gã đàn ông dưới thân.
Biến đổi của nó làm gã ta kinh hoàng, sợ đến mặt mày xanh mét, vội né tránh khiến cây kim kia đâm xuống sàn nhà phát ra âm thanh ma sát ken két rợn người.
Gã vừa gào hét vừa ra sức vùng vẫy: “Quái vật! Mày cút ra! Mau cút ra!”
Gã và con bọ xít khổng lồ vật lộn với nhau, lúc gã bò dậy muốn bỏ chạy thì con bọ xít khổng lồ dang cánh ra, bất ngờ bay lên rồi lao về phía gã với một lực thật mạnh. Gã hét thảm thiết, lưng bị kim của nó đâm vào thật sâu, đồng thời cũng bị lực đẩy làm bổ nhào về phía trước, tông rầm vào tường.
Gã hoảng loạn với tay ra sau muốn kéo nó xuống nhưng không thành, thân thể nghiêng ngả đổ về phía bên phải cũng chính là cửa phòng ngủ.
Ầm một tiếng, cửa không đóng kỹ bật mở vào trong, gã ngã lăn xuống đất cùng với con bọ xít khổng lồ.
Con bọ rít lên từng hồi: “KHÔNG ĐƯỢC CHẠY! KHÔNG ĐƯỢC CHẠY!”
Add comment