Anh Liên lại lôi đồ nghề ra xem bói, bói coi rốt cuộc người yêu của mình đầu thai tới chỗ nào rồi mà tìm mãi không thấy.
Lúc trải bài, anh rút trúng một lá bài với nền đen chủ đạo, bên trên là một người đàn ông ăn mặc rườm rà như quý tộc, sau lưng có một đôi cánh trong suốt, mỏng như cánh chuồn chuồn, người đàn ông này đang làm một động tác khó hiểu giữa một đống vàng bạc châu báu trải đầy đất.
Khải Liên: “…” Là sao???
Thứ cho anh thật sự không có thiên phú trong mảng này, học bói bao nhiêu năm vẫn không tiến bộ nổi.
Anh chống cằm, nhíu mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, từ trên lầu truyền xuống tiếng gì đó mơ hồ không rõ. Đợi đến khi tiếng động đó truyền đến lần nữa, Khải Liên mới đen mặt.
Tường cách âm cũng không địch nổi hai đứa đó!
Khinh thường anh đang cô đơn một mình đúng không?
Khải Liên quyết định mang theo lá bài đi hỏi người bạn tốt đã mấy năm không gặp của mình.
Lúc này đã mười giờ, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, trên các con đường trong thành phố vẫn đầy người qua lại. Thật không rõ đó là người, hay chỉ mang vẻ ngoài là người nữa.
Có một quán ăn nhỏ đến tận giờ này vẫn còn đông khách. Hoặc là nói, kỳ thật, càng về đêm, quán này mới càng đông khách.
“Lâu rồi không gặp cậu đấy!”
Chỗ quầy pha chế nằm bên trái của quán có một người với dáng vẻ thanh niên đang đứng, tay chống bên hông, môi treo nụ cười, vui vẻ nhìn vị khách vừa bước vào quán mình.
Khải Liên nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn, lập tức cười lên: “Ali.”
Người nọ cũng cười.
Khải Liên đi đến, ngồi vào cái ghế trước quầy pha chế: “Dạo này có khỏe không?”
“Khỏe lắm.”
Người nọ hơi hé miệng, nụ cười càng thêm sâu, hai mắt cong cong hình bán nguyệt. Người nọ lúc này mặc một bộ đồng phục phục vụ của nhân viên quầy pha chế, áo sơ mi đen, quần tây đen, trên hai vạt cổ áo còn có một sợi dây kim loại mảnh nối vào với nhau tạo điểm nhấn. Người nọ có vóc dáng rất được, cao ráo thon dài, nhìn từ xa trông có vẻ hơi ốm, thế nhưng áo sơ mi lại ôm vừa cơ thể, đến gần có thể thấy được khuôn ngực đằng sau đó rõ ràng rất có thịt chứ không ốm chút nào. Mà điểm nổi bật nhất chính là mái tóc màu đồng cổ hơi xoăn của anh ta.
Ali nhìn người bạn cũ của mình, hỏi: “Muốn uống gì?”
“Cái gì đó cay cay một chút.”
“Được rồi.”
Ali nhanh tay lấy bình shaker, rót vào đó vài thứ mà Khải Liên nhìn qua chẳng biết là gì, chỉ biết cái cuối cùng là dịch lấy từ ốc sên ma nuôi trong nhà Ali mà khi trước anh từng được “vinh hạnh” chứng kiến cảnh người bạn của mình đi gom đám dịch nhầy của lũ ốc sên ma đó chế biến thành thứ có thể uống.
Khải Liên nhăn mặt: “Cậu định cho tớ uống thứ kia thật đấy à?”
“Hửm?” Ali cười khẽ: “Ngon mà, cay cay nồng nồng, lại rất thơm, có hơi ngọt nữa.”
Ali – phù thủy bậc nhất thời bấy giờ trong việc phối chế các loại dược phẩm, độc phẩm và cả… thực phẩm nữa.
Tuy biết xuất xứ của mấy thứ nguyên liệu này có hơi kinh dị nhưng Ali mà nói ngon thì đảm bảo nó ngon đến không thể cưỡng lại.
Trong khi chờ đợi Khải Liên lấy từ túi áo của mình ra lá bài vừa rút được, nói: “Mấy năm gần đây bận quá không tới thăm cậu được.”
Ali cười: “Thế à? Đã tìm được người kia chưa?”
“Vẫn chưa.” Đáp xong, anh đặt lá bài lên quầy pha chế: “Tớ vừa bói xong, rút được lá này nhưng không giải được ý mà lá bài muốn nói là gì.”
Thật ra, phù thủy Ali còn có một chuyên môn riêng nữa, chính là bói tương lai, có điều chỉ là tương lai gần. Nếu không phải Ali chỉ dạy cho duy nhất một người là người yêu của mình thì chắc Khải Liên đã sớm xách tập vở chạy theo học hỏi rồi.
Ali đưa mắt nhìn lướt qua lá bài, tay vẫn luôn khuấy đều hỗn hợp nước uống trong bình shaker, sau đó bỏ vài viên đá vào rồi lắc lên, lấy ly, rót hỗn hợp hơi sệt ra. Hỗn hợp màu trắng đục hơi ngã sang màu xanh dương, còn có chút lấp lánh như thể bên trong được trộn thêm một đám nhũ bạc, khi được rót ra ly chúng sẽ cuộn lên như những con sóng tí hon, trông đẹp cực kỳ.
“Chưa uống nhưng tớ phải công nhận một điều là dịch ốc sên ma nhìn rất đẹp đó.” Khải Liên nói rồi gõ gõ lá bài trên bàn: “Rốt cuộc cái này là sao? Giúp tớ giải một chút đi.”
Ali lau tay, thong thả cầm lá bài lên, tỉ mỉ quan sát: “Thứ nhất, cậu phải nói cho tớ biết khi rút lá bài này, câu hỏi cậu đặt ra là gì. Thứ hai, người rút được lá này không phải tớ nên tớ không biết rõ tâm trạng và suy nghĩ của cậu khi đó ra sao, nên giải đáp có lẽ chỉ đúng được một phần, phần còn lại cậu phải tự mày mò thôi.”
…
Trở lại một người một bạch tuộc nào đó, sau khi mây mưa một trận kịch liệt trong phòng tắm, Nam Trà như muốn chết đến nơi mà nằm dài trên sàn, để mặc cho ông chồng rau câu của mình bò qua bò lại xả nước ấm vào bồn tắm, một xúc tu thì quấn theo vòi sen xịt chỗ này xịt chỗ kia dọn dẹp chiến trường. Sau đó lại bế cậu lên, ôm vào lòng, kỳ cọ cho cậu, giúp cậu lấy tinh dịch bên trong cơ thể ra rồi mới thả cậu vào bồn tắm.
“Rau Câu Nhỏ…” Nam Trà mệt mỏi kêu một tiếng, hai mắt mở không lên. Cứ mỗi khi ân ái xong, tinh thần thả lỏng là cậu sẽ buồn ngủ.
Bạch tuộc đang lục lọi mớ chai lọ tìm muối tắm: “Ơi.”
“Rau Câu Nhỏ làm chết em rồi.”
Bạch tuộc cười khúc khích, cái đầu bự rung lên rồi chuyển sang màu hồng: “Ta dịu dàng lắm mà, em cũng chưa có chết.”
Nam Trà nằm trong bồn tắm thầm trợn mắt – ngay cả khi cậu đã buồn ngủ tới mức mắt nhướng không lên, nhỏ giọng lầm bầm, không biết là oán giận hay đang hồi tưởng lại dư vị: “Không có ai dịu dàng mà lại đi vùi những… những hai cái vào người ta hết.”
Bạch tuộc rốt cuộc cũng tìm được hũ muối tắm, vừa thả vào nước quấy lên cho tan vừa vuốt ve thân thể mềm mịn trong nước của cậu, vui vẻ cười: “Nhưng em cũng thích mà.”
Nam Trà sắp ngủ gục, đầu gật lên gật xuống giống như đang đồng ý với lời bạch tuộc nhưng miệng lại bảo: “Hông có thích.”
Bạch tuộc nhìn cậu như vậy thì buồn cười không thôi, giơ xúc tu sờ má cậu: “Ngồi xích qua đây, buồn ngủ thì dựa vào ta mà ngủ, ngâm một chút cho thoải mái rồi ta đưa em về giường.”
Nói rồi vươn thêm một xúc tu to bự nữa kéo cậu về phía mình, để cậu tựa đầu lên thân thể mềm dẻo của mình mà ngủ.
Nam Trà thoải mái thở ra một hơi, lần tìm một cái xúc tu ôm vào trong ngực, nhỏ giọng lầm bầm hai câu rồi ngủ mất.
Bạch tuộc xoa vuốt tóc cậu, canh đủ mười phút rồi vớt cậu ra, bôi thuốc vào chỗ nào đó đã bị chà đạp quá mức, sau đó đưa cậu về giường
Đêm nay, một người một bạch tuộc vẫn theo thói quen mà quấn lấy nhau ngủ say sưa.
…
Hôm sau, mãi đến gần trưa Nam Trà mới tỉnh, vị trí bên cạnh đã trống không, trong lòng cậu thì ôm một cái gối dài, rõ ràng là do “người nào đó” lúc rời giường đã lấy nó nhét vào lòng cậu thay cho xúc tu của mình.
Nam Trà đẩy gối ra, dụi dụi mắt, kêu một tiếng: “Rau Câu Nhỏ…”
Không có ai đáp lại, chỉ nghe thấy giọng cậu khàn đặc, đây là hậu quả của một đêm nồng nhiệt.
Nam Trà ngồi dậy thì lập tức nhăn mặt: “Ui da cái eo tôi!”
Cậu có cảm giác như eo mình bị ai đó xoắn tới xoắn lui cả đêm, nhức không chịu nổi. Mà lúc bấy giờ, cảm giác ở nơi khó nói mới truyền đến rõ ràng. Nam Trà có thể chắc chắn rằng bên trong không có cái gì hết nhưng dư âm ngày hôm qua vẫn kéo dài đến tận bây giờ, cứ như thể cái vòi to đùng nào đó vẫn còn nhồi nhét bên trong.
Cậu nhăn mặt giở chăn lên nhìn, khắp thân cậu không có chỗ nào là không có dấu ấn, hồng hồng đỏ đỏ trải đầy cứ như thể cậu mắc phải căn bệnh lạ nào đó vậy.
Cậu thử mò tay ra phía sau sờ sờ, sưng tấy, có hơi trơn… hình như là thuốc.
Đúng lúc này, bạch tuộc mở cửa bò vào: “Nam Trà.”
“A!” Nam Trà hết hồn rụt tay lại, đang tự sờ mình thì bị nhìn thấy làm cậu xấu hổ kéo chăn: “Rau Câu Nhỏ.”
Bạch tuộc một “tay” bưng khay thức ăn, một “tay” bưng ly sữa bò, bò lẹp bẹp vào phòng: “Chắc em đói bụng rồi. Mau ăn thôi.”
“Em chưa đánh răng.”
“Ta bế em đi.” Bạch tuộc nhanh chóng đặt mấy thứ trên tay xuống bàn rồi muốn ôm lấy cậu.
Nam Trà vội lắc đầu: “Em tự đi được mà.”
“Đừng rộn, ta chỉ mới bôi thuốc hai lần, em chưa khỏe hẳn đâu.” Nói rồi không để cậu có cơ hội kháng cự mà quấn lấy cậu, ôm vào phòng tắm phục vụ từ đầu đến chân.
Lúc Nam Trà ăn, cậu có hơi xấu hổ hỏi: “Sáng nay… anh Liên có hỏi gì không?”
Bạch tuộc đang lột vỏ nho cho cậu cứng người lại, mắt vàng to giật giật vài cái, kiềm chế bản năng đổi màu của mình, bình tĩnh nói: “Cũng… không có gì.”
“Thật không?” Nam Trà không tin lắm, dù nhà có tường cách âm nhưng hôm qua chơi không kiêng nể gì, cậu cũng rất lớn tiếng nên…
“Thật.” Bạch tuộc lại khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Được rồi, cậu tin Rau Câu Nhỏ nhà mình.
Rau Câu Nhỏ nào đó thầm đổ mồ hôi trong lòng.
Anh Liên đang nôn nóng vì chưa tìm được người thương còn bị hai người ghẹo gan, không mắng mới là lạ.
Đúng là sáng này nó bị anh Liên mắng cho một trận cái tội dám… ừm… ăn hiếp em trai anh tới mức em ấy không thể dậy.
Bạch tuộc lúc đó nước mắt chảy ròng, chỉ thiếu điều trả treo: Ta chỉ “ăn” chứ đâu có “hiếp”, em ấy rất hưởng thụ đó.
…
Cả ngày hôm ấy, Nam Trà ở trên giường “dưỡng thương”, sẵn tiện dạy cho Rau Câu Nhỏ của mình một khóa về dựng hình cơ thể người để mà nặn lớp ngụy trang mới.
Buổi chiều anh Liên từ bên ngoài về cầm hai tấm vé đưa cho cậu, nói là nhân lúc lên thành phố thì dẫn bạch tuộc đi đây đi đó chơi một chút đi.
Vì thế, bạch tuộc đang học khóa dựng hình càng thêm có động lực để sớm ngày tay trong tay hẹn hò với vợ yêu theo kiểu của con người.
Tới nửa đêm, Nam Trà đã sớm làm tổ trong lòng bạch tuộc ngủ khò khò, mà bạch tuộc vẫn còn phân ra bốn năm cái xúc tu tập nặn đất sét, ý chí coi bộ cao lắm.
Sáng hôm sau, mông Nam Trà đã coi như trở lại trạng thái bình thường, hết khó chịu, đều là nhờ vào thuốc thần thuốc tiên gì đó mà bạch tuộc mang theo, nếu không, thật không biết cậu còn phải nằm trên giường bao nhiêu ngày.
Lúc tỉnh lại, Nam Trà không thấy cái xúc tu quen thuộc mình hay ôm đâu, chỉ thấy trong lòng là một cánh tay trần trụi, bắp thịt săn chắc, lại còn trắng trẻo.
“!!!”
Nam Trà suýt chút nữa đã vứt cánh tay kia ra nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Cậu từ từ lui người về sau một chút, ngước mặt nhìn.
Chỗ nằm bên cạnh lẽ ra phải là một cục rau câu thiệt bự cùng một đám xúc tu mềm mại nay lại thay bằng một người đàn ông trưởng thành, thân thể không một mảnh vải, đang an tường nhắm mắt ngủ, mà cánh tay của người nọ thì bị cậu ôm trong lòng.
Add comment