Chờ khi có thể kiềm được cơn buồn nôn, mặt gã đã trắng bệch, tuy gã tự biết mình là một tên biến thái nhưng chuyện giết người rồi ăn thịt đã vượt quá giới hạn của gã, lúc này gã mới ý thức được có lẽ mình đã rơi vào tay một tên sát nhân máu lạnh.
Nhưng bấy giờ mới biết sợ chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Gã đã ngu dốt bám theo sau một tên sát nhân, đột nhập vào nhà hắn, thậm chí còn muốn cướp con mồi của hắn.
Lý Văn Mạnh đã hiểu ra vì sao mình bị nhốt ở nơi này, có lẽ là chờ một ngày nào đó tên sát nhân bên ngoài chán với “món đồ chơi” của hắn thì gã sẽ biến thành “món đồ chơi” tiếp theo.
Gã đưa tay lau đi vệt nước bọt dính trên khóe miệng, lúc nhìn vào cái lỗ nhỏ một lần nữa, gã kinh hoàng hét lên vì thấy một con mắt kề sát vào nhìn gã trừng trừng. Gã trượt chân ngã, mặt đập xuống sàn đau điếng.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, anh Vỹ cầm trong tay một đĩa thịt và một ít cơm bước vào, trông thấy gã nằm dài dưới sàn bên cạnh bãi nôn thì ra vẻ ngạc nhiên: “Sao thế này? Sao lại nôn thốc nôn tháo vậy?”
Mà con mắt phía bên kia cái lỗ nhỏ cũng biến mất, thằng nhóc Xít một tay cầm chân “người” đứng thập thò ở cửa nhìn chằm chằm gã đàn ông bị xích chân.
Gã ta không trả lời anh, gã ôm cái mặt đau đớn của mình lồm cồm bò dậy, trong mắt tràn đầy vẻ đề phòng.
Anh cười cười, điệu cười có vẻ vô hại nhưng gợi lại cho gã những gì gã vừa nhìn thấy ban nãy, gã không kiềm được mà tưởng tượng đến khoảnh khắc giết người kẻ trước mặt này cũng sẽ cười như vậy.
Nhóc xít cầm cái chân “người” vừa nhai mấy ngón chân phát ra âm thanh rộp rộp vừa trợn to mắt nhìn gã ta, lẩm bẩm nói: “Một tên nhân loại!”
Nó thầm nghĩ nhà anh Vỹ nhiều thức ăn quá, từ khi quản lý bị anh ép thu hồi toàn bộ tờ rơi quảng cáo, hiếm khi có nhân loại nào tự chui đầu vào đây, nếu tên này mà được thả ra thì lũ côn trùng lai ở tòa nhà lô F nhất định sẽ tranh nhau đến đầu rơi máu chảy!
Anh không để ý đến tên nhóc kia nghĩ gì, chỉ thản nhiên đặt đĩa thức ăn trên bồn rửa mặt, nói: “Phần thức ăn tiếp theo, lần này đừng tiết kiệm kẻo ôi thiu đấy.”
Nói xong, anh lại cười rồi mặc kệ gã ta mà đi ra ngoài. Chỉ còn lại nhóc Xít vẫn còn đứng tại chỗ nhìn gã ta, thấy gã chỉ có một đĩa thức ăn nhỏ thì giơ cái chân bị mình gặm be bét ra, chìa vào mặt gã hỏi: “Muốn ăn thêm không? Cho cắn một miếng nè.”
Cái chân đó chỉ còn lại phần ngón cái lành lặn, những ngón khác đều bị gặm trơ xương, thịt trên mu bàn chân thì nát tươm, đỏ đỏ hồng hồng, một số chỗ thấy cả phần dây chằng và xương.
Lý Văn Mạnh bị thằng nhóc dí cái chân vào mặt thì tởm đến mức bao tử trống rỗng lại cuộn lên, gã gập người phát ra tiếng nôn ọe thật lớn dọa cho nó nhảy dựng. Nó vội chạy ra ngoài rồi nhanh tay nhanh chân anh đóng cửa lại.
Nó thở hổn hển mấy cái, trợn mắt hỏi người đàn ông đang đứng trong phòng khách: “Sao anh lại nuôi gã trong này?”
Anh nhìn nó một cái, không trả lời mà chỉ vào cái xác bị phanh thây dang dở: “Dọn dẹp sạch trước khi Sam tỉnh.”
“À… vâng.”
Lý Văn Mạnh trong phòng sau khi nôn khan một trận thì bò đến bên bồn rửa mặt, chụp lấy đĩa thức ăn. Có điều ngay khi gã định ăn thì phát hiện những miếng thịt trên đĩa mang theo hơi lạnh như thể vừa lấy ra từ tủ lạnh, màu nâu, đã được nấu chín, thoạt nhìn giống thịt bò nhưng… Sau những gì gã vừa nhìn thấy bên ngoài phòng khách, gã không dám chắc đây thật sự là thịt bò.
Nhất thời gã có hơi lưỡng lự không dám ăn, nhưng sau cùng cơn đói vẫn khiến gã mặc kệ liệu nó có phải là thịt người hay không, gã vẫn cho hết vào miệng.
Về chuyện này, gã đã lo sợ vô ích rồi, đây chỉ là món thịt bò mà đêm qua còn thừa để trong tủ lạnh mà thôi.
…
Qua vài ngày, thời điểm sinh nở càng đến gần, cái thai cũng trở nên hoạt bát hơn, Sam thường xuyên cảm nhận được những cú thúc nhè nhẹ đến từ bên trong, cảm giác này rất kỳ lạ, khó mà miêu tả được.
Ngày hôm đó, Sam ngồi trên ghế sofa vuốt ve cái bụng lớn của mình, vẻ mặt hào hứng nói với người đàn ông bên cạnh: “A! Xem này, con lại đạp em!”
Người đàn ông bên cạnh lập tức nhích đến gần, cũng đặt tay lên bụng cậu, chờ một lúc sau cảm nhận được một cú thúc nhẹ truyền đến từ lòng bàn tay thì nhoẻn miệng cười, nhưng rồi anh trở nên lo lắng: “Em có đau không?”
Sam lắc đầu: “Không đau.”
Anh thở phào một hơi, thời gian gần đây Sam đã bắt đầu bước vào khoảng ngày sinh dự kiến, nhưng không thể biết chính xác được là ngày nào khiến anh không khỏi thấp thỏm lo âu dù những gì cần thiết đều đã được chuẩn bị cả rồi.
Anh vừa xoa nhẹ bụng cậu, vừa nhìn gương mặt có phần xanh xao và mệt mỏi vì mang thai của cậu mà hỏi: “Đã đói chưa? Ăn chút gì nhé?”
Cái thai càng lớn thì càng đòi hỏi nhiều năng lượng, máu và tinh dịch của cha đồng thời còn phải có chất dinh dưỡng lấy từ cơ thể mẹ, thế nên Sam ăn khá nhiều nhưng phần má vẫn hóp vào cho thấy đã gầy đi không ít.
Thấy cậu gật đầu nói muốn ăn, anh lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Sam nhìn theo bóng dáng anh một lúc rồi quay sang nhìn cái kệ sách ở đối diện, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà thỉnh thoảng cậu nghe thấy vài tiếng động lạ phát ra từ nơi đó. Nó rất nhỏ, nếu như không để ý kỹ thì sẽ không thể nghe được.
Aaaaa, aaaaa.
Vành tai Sam hơi nhúc nhích, nó lại phát ra nữa, là do hàng xóm ư? Nhưng hình như mấy căn hộ ở tầng này ngoại trừ cậu và anh thì không có ai ở cả, chẳng lẽ mới có “người” chuyển vào?
Sam liếm môi, cảm thấy hơi khát nước, bèn chống tay đứng dậy muốn xuống phòng bếp tìm nước uống, nhân tiện hỏi anh thử xem có biết âm thanh kỳ lạ kia từ đâu ra hay không?
Trong phòng bếp, anh đang gọt rau củ chuẩn bị hầm canh cho cậu, thấy cậu đi vào thì nói: “Sao em lại vào đây? Muốn lấy gì thì nói tôi lấy cho em.”
Thấy anh định buông đồ trong tay xuống muốn đi dìu mình thì Sam vội xua tay: “Không sao đâu, em vào uống nước một chút, cũng đâu thể ngồi mãi một chỗ chứ, đi qua đi lại để lưu thông máu sẽ tốt hơn mà.”
Thấy cậu đi rất chậm và cẩn thận, anh bèn chiều theo ý cậu.
Sam mở tủ lạnh, lấy chai nước suối ra uống một ngụm, cổ họng hơi khô cũng thoải mái hơn. Đương lúc định hỏi anh về âm thanh kỳ lạ bên ngoài, cậu chợt cảm thấy bụng bị đạp một cái khiến cậu giật mình ngó xuống. Cú đạp này rõ ràng có lực hơn những lần trước đó rất nhiều, cậu thầm nghĩ nhóc con bên trong đúng là hoạt bát.
Nhưng chưa đầy một giây sau, cảm giác bất thường chợt dâng lên, tim bỗng chốc đập nhanh rồi một cơn đau thốn ở sườn dưới ập đến khiến Sam không kịp đề phòng mà trượt tay, chai nước rơi xuống rồi đổ ra lênh láng, sắc mặt cậu tái nhợt đi, cậu có cảm giác như thể vừa bị một cây gậy đánh vào mạn sườn.
“A-anh!”
Cậu khó khăn gọi một tiếng, run rẩy chống tay vào cửa tủ lạnh, hoảng hốt cúi nhìn bụng mình.
Anh nghe thấy cậu gọi thì quay đầu lại, lập tức trông thấy cái bụng lớn giấu bên dưới lớp áo rộng thùng thình của cậu đột nhiên nhô cao lên như thể vật bên trong đang vùng vẫy.
Sam hét lên một tiếng, thân mình nghiêng đi, trước khi ngã xuống sàn đã được anh kịp thời đỡ lấy.
Cậu bấu chặt lấy tay anh, run rẩy nói: “Đ-đau… đau quá!”
Lần này đau như thể có thứ gì đó thật cứng đâm vào thành bụng, đau đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Anh cau chặt mày nhìn cái bụng đang không ngừng lồi lõm nhúc nhích của cậu, lập tức bế cậu lên rồi chạy như bay vào phòng ngủ.
Sam được anh đặt nằm xuống giường, trong giọng nói mang theo đau đớn và sợ hãi: “C-có phải… em sắp sinh rồi không?”
Anh ừ một tiếng rồi trấn an cậu: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Trong phòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chờ giờ phút này, anh nhanh chóng lấy kim tiêm và một ống thuốc gì đó, động tác thuần thục tiêm vào vùng bụng dưới của cậu, sau đó mới cởi quần áo cho cậu. Lúc này Sam đã đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, chỉ biết nghiến răng chịu đựng để anh cởi đồ mình.
Không có lớp quần áo che đậy, cái bụng lớn lộ ra hoàn toàn, không ngừng nhấp nhô như thể thứ bên trong đang liên tục giãy giụa và đâm chọc muốn phá vỡ lớp thịt bao bọc lấy nó, thoạt nhìn rất đáng sợ, giống hệt như một phân cảnh trong phim kinh dị khi mà lũ sinh vật ngoài hành tinh ký sinh vào cơ thể người và vào thời điểm nó đã phát triển hoàn toàn, cơ thể người sẽ bị nó xé toạc. So ra cậu chỉ khác ở chỗ lớp da bụng mỏng manh vẫn chưa bị đục thủng, nhưng cơn đau nó mang lại kinh khủng đến mức Sam tưởng chừng như mình sẽ chết đi, cậu chỉ ước gì mình có thể ngất xỉu.
Cậu nghe thấy anh nói: “Thuốc tê chỉ có tác dụng giảm đau một phần. Em cố chịu đựng, tôi sẽ nhanh chóng lấy nó ra. Được chứ?”
Lúc này nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt Sam, cậu gật đầu, môi bị cắn đến bật máu, cậu bấu chặt tay vào ga giường, thở hổn hển. Hiện giờ chỉ chịu đựng một giây cũng khiến cậu muốn lăn lộn gào khóc, cậu kéo lấy tay anh, nức nở nói linh tinh trong cơn đau: “Hức… nó đang cào bên trong… ư… đ-đau quá…”
Add comment