Morgan cảm thấy quả thật việc Marilyn che giấu thông tin của Rosalio là không cần thiết bởi lẽ bọn họ là kẻ địch của nhau, ả sẽ không muốn vì địch mà hứng chịu xui xẻo.
Morgan lại hỏi thêm về Ross, thế nhưng thông tin mà cô ta biết quá ít, hầu như tất cả những gì cô ta biết được chỉ là việc Ross chọn cách “ăn chay” để kéo dài chu kỳ đói, đến khi thật sự cần thiết thì anh mới săn người, điều đó khiến sức mạnh và thể lực của anh giảm bớt.
Còn những thứ như thói quen tấn công của anh như thế nào? “Hang ổ” nằm ở đâu?… Cô ta đều chẳng biết gì.
Morgan cảm thấy giá trị khi thanh tỉnh và khỏe mạnh của cô ta tới đây là chấm hết.
Morgan điềm tĩnh quay đầu nhìn gã bác sĩ từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi yên lắng nghe: “Ông còn câu nào muốn hỏi không?”
“Tôi chỉ tò mò một thứ không mang tính trọng yếu gì.”
Bác sĩ nhìn nhìn Marilyn: “Tôi biết giống loài các cô có khứu giác nhạy và mạnh mẽ như thế nào, cũng biết các cô có thể ngửi được mùi của đồng loại mình. Thật đáng tiếc vì những đối tượng trước ra đi quá nhanh khi tôi chưa kịp hỏi vấn đề này… nếu có thể dùng từ ngữ mô tả mùi của đồng loại, vậy cô sẽ mô tả như thế nào?”
Marilyn bắt được một cụm từ quan trọng trong lời nói của ông ta, “ra đi quá nhanh” có ý nghĩa gì? Linh cảm mách bảo cô ta rằng sắp có chuyện còn tồi tệ hơn xảy ra. Nhưng trải nghiệm và nhận thức “ngây thơ hạn hẹp” về con người của một kẻ lang thang như cô ta khiến cô chưa thể nghĩ ra được đó là chuyện gì.
Marilyn liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Morgan, không dám không trả lời, vì thế cô ta nhếch môi nói: “Hôi thối.”
“Hôi như thế nào?”
“Mỗi kẻ một mùi.”
Morgan chen giọng vào: “Rosalio Crosell có mùi gì?”
“Bùn đất và gỉ sét, bẩn thỉu vô cùng.” Với Marilyn, những kẻ ăn chay đều đáng khinh, vẻ mặt cô ta thể hiện rõ điều đó khi nhắc đến.
Gã bác sĩ gật gù rồi bất chợt đổi sang một chủ đề hoàn toàn khác: “Nếu cô không biết điểm yếu của anh ta nằm ở đâu, vậy thì điểm yếu của bản thân hẳn là biết rõ.”
Đồng tử Marilyn co lại nhìn chằm chằm ông ta, có lẽ vì bản năng cảm thấy ông ta yếu hơn Morgan thế nên trong vô thức cô ta bắt đầu gầm gừ. Bất kỳ con dã thú nào khi cảm thấy bị đe dọa cũng sẽ bày ra tư thế này.
Bỗng nhiên Morgan đứng dậy khỏi ghế, cử động của cô ta khiến Marilyn sực tỉnh, vội vàng gục đầu xuống, thế nhưng Morgan lại chẳng cho cô ta một cú đấm nào, như thể lần này cô ta trả lời hay ngậm mồm cũng không mấy quan trọng nữa.
Morgan đeo găng thép bước đến gần cái giường sắt thẳng đứng đang trói chặt Marilyn, nhẹ nhàng vén tóc cô ta lên để nhìn kỹ diện mạo cô ta một chút, miệng phát ra một tiếng chậc tán thưởng. Sau đó đôi tay đeo găng kia bỗng nhiên tóm lấy cổ áo của cô ta, xoạc một cái xé bung làm hai. Quần áo trên người Marilyn vốn đã rách rưới, ướt nước và dơ bẩn sau cuộc giao chiến đêm qua, bấy giờ bị xé toang thì hoàn toàn không thể mặc được nữa, thân trên của cô ta chỉ còn lại cái áo lót, để lộ vùng giữa ngực bị thủng một lỗ lớn, đầm đìa máu đen.
Mùi tanh bốc ra từ đó nồng nặc nhưng Morgan chẳng nhíu mày lấy một chút. Dưới cái nhìn sợ hãi của Marilyn, cô không nói một lời mà chọc cả bàn tay vào cái lỗ hổng giữa ngực ấy.
Marilyn rú lên, các cơ bắp dù không còn sức lực cũng phải gồng lại vì đau đớn, còng tay bị cô ta giật mạnh đến mức va đập ầm ầm.
“KHÔNG! KHÔNG!! A A A!”
Marilyn cố gắng giãy giục nhưng bất thành, máu đen ứa ra òng ọc, đến khi Morgan rút tay ra thì trên găng tay thép của cô ngoại trừ máu đen nhơ nhuốc như dầu mỏ còn có những tơ máu đỏ lẫn bên trong.
Morgan nhếch mép, xoa xoa hai đầu ngón tay lại với nhau khiến những tơ máu đỏ ấy tan ra, cô ta cười cười bảo: “Đúng là bị đâm trúng điểm yếu nên mới thất thế bỏ chạy nhỉ. Tôi có vài lời đề nghị cho bác sĩ đỡ tốn thời gian đây, lấy mẫu phổi, một đoạn xương sườn hoặc xương sống để kiểm tra là sẽ biết điểm yếu cũng như nguồn sức mạnh của cô ta là gì.”
Những lời này khiến Marilyn run lên lẩy bẩy. Morgan dùng bàn tay dính máu của mình vỗ vỗ mặt cô ta: “Vấn đề này tôi có thể thoải mái một chút, cô thích mở mồm cũng được, không thì thôi, không cần trả lời đâu.”
Ý nói cô ta có thể chọn cách yên lặng và chịu hành hạ để lấy mẫu kiểm tra. Dù sao thì bây giờ cô ta cũng không thể chạy đi đâu được nữa.
“Việc còn lại giao cho bác sĩ.”
Nói xong, Morgan tháo găng tay đã bẩn thảy lên cái khay đặt trên bàn bác sĩ, mang theo trợ lý rời khỏi căn phòng, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng la hét của Marilyn khi cuối cùng cô ta cũng nhận ra ý định của bọn họ.
Tiếng la hét của cô ta chẳng mấy chốc thì tắt lịm bởi người đàn ông mặc áo blouse còn lại trong căn phòng đã tiêm thêm thuốc ức chế.
Lần này ý thức của Marilyn vẫn còn đó, cảm giác trên thân thể cũng vậy, chỉ có điều cô không điều khiển được chúng nữa, ngay cả mi mắt cũng không thể nhấc lên.
Khi toàn bộ ưu thế và sức chịu đựng của giống loài bị kiềm chế, quá trình lấy mẫu sống trở thành một loại tra tấn hành hạ. Dù rằng không thể hét to hay giãy giụa, nhưng các cơ bắp của cô ta vẫn run lên từng đợt vì tín hiệu đau đớn mà não bộ truyền tải.
Morgan đứng ngoài phòng, thông qua lớp kính hai chiều quan sát quá trình cưa xương lồng ngực của Marilyn, hoàn toàn không lo lắng cô ta sẽ chết. Morgan tin vào gã bác sĩ kia, sau vài lần thất bại thì bây giờ ông ta đã thành thạo việc ước lượng mẫu thử, có thể đảm bảo lấy một lượng đủ nhỏ để không khiến vật thí nghiệm chết quá nhanh, tổn thương loại nhỏ thì cô ta vẫn có thể sống tiếp trong vòng hai tháng để bọn họ mổ xẻ.
Tay trợ lý vẫn luôn im lặng như tượng đứng cạnh Morgan bỗng nhiên cất tiếng: “Vậy còn Kẻ Ăn Người tên Rosalio Crosell thì sao?”
Morgan trầm ngâm: “Đó là một kẻ mạnh, tôi có thể chắc chắn như vậy.”
“Nhưng Marilyn nói hắn ta ăn chay, sức mạnh đã giảm bớt rồi.”
Morgan đảo đôi mắt lạnh liếc nhìn trợ lý một cái: “Anh tin lời con ả đó? Nếu Crosell là một kẻ yếu ớt thì ả ta đã không có cái lỗ thủng ấy trên ngực.”
Nói rồi Morgan lại đưa mắt nhìn vào trong phòng lấy mẫu: “Tôi đoán dù việc ăn chay ảnh hưởng đến hắn không nhỏ nhưng hắn vẫn dư sức xử lý những kẻ xâm phạm lãnh địa.”
“Vậy tại sao Marilyn còn sống?”
“Vì hắn có bạn đời là con người. Cuộc săn đuổi của Marilyn đã làm bại lộ thân phận của hắn ta trước mặt bạn đời. Hẳn là bây giờ hắn ta đang chật vật với việc đó lắm, nào còn dư sức truy theo Marilyn… Tôi cảm giác được, Kẻ Ăn Người này thật sự rơi vào lưới tình rồi. Anh đoán xem bạn đời của hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?”
Morgan vẫn còn nhớ rõ cách Ross quan tâm bạn đời của mình như thế nào ở rạp chiếu phim.
Tay trợ lý nói: “Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi hắn trước đã, sau đó mới tính đến chuyện báo cảnh sát xử lý. Nhưng tôi không quan tâm lắm về người bên gối của hắn ta, tôi chỉ muốn biết ngài thanh tra muốn bắt hắn bằng cách nào thôi.”
Morgan chậm rãi nói: “Tôi không thấy có khả năng thắng nào nếu đối đầu trực diện. Thay vì như thế, lần này chúng ta đổi sang dùng phương pháp của con người đi. Chẳng phải hắn ta là kẻ có lãnh địa sao? Chắc hẳn hắn phải tuân theo pháp luật loài người nếu như muốn sinh sống tại một địa điểm trong thời gian dài.”
Nói rồi Morgan cười cười: “Lần này có lẽ chúng ta sẽ không tốn bao nhiêu công sức đâu.”
Kế hoạch tiếp theo của Morgan chỉ có tay trợ lý bên cạnh cô ta là biết được.
Lúc này Ross và Alex vẫn còn bên trong tầng hầm, trái tim nhân đôi kia của Ross được Alex tự tay cất lại vào trong két sắt và nhập mã bảo vệ.
Từ bây giờ, bí mật này đã có thêm người thứ hai biết đến.
Buổi tối, nguyên liệu thức ăn được Ross mang ra khỏi ngăn đông, thế mới biết hoá ra buổi sáng anh không chỉ mua lò vi sóng mà còn mua một cái bếp nhỏ và thức ăn cho cậu.
Ngày hôm nay bọn họ vẫn chưa có ý định trở về nhà. Alex bỗng dưng cảm thấy nếu có một ngày Ross muốn nuôi nhốt cậu thì cũng chẳng có vấn đề gì. Lúc cả hai đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, cậu ợm ờ nói như vậy làm Ross phì cười, anh ôm lấy eo cậu từ phía sau, để mặc cho nước tưới ướt đẫm cả hai.
“Sẽ không có chuyện nhốt em lại hay gì đâu, đừng nghĩ linh tinh nữa… Nhưng mà nếu em yêu cầu, anh cũng không ngại.” Nói rồi anh đặt lên gáy cậu một nụ hôn.
Alex cũng cười ra tiếng, giữa chừng cậu bỗng nhớ ra một chuyện khác: “Anh này, cái đuôi bị cắt của Marilyn đêm qua… vẫn còn nằm trong nhà chúng ta phải không?”
Cậu nhớ khi anh bế cậu chạy trở về nhà có mang theo phần đuôi cụt ấy. Hai tay Ross đang xoa vuốt eo bả vai cậu hơi dừng lại, anh nói: “Lúc anh mang xác gã đàn ông kia đến đây thiêu hủy có trở về nhà lấy nó và cả mấy bộ quần áo dính máu của chúng ta nữa, đều thiêu hủy cả rồi.”
Alex bừng tỉnh: “Thế thì tốt rồi.” Cậu chỉ sợ nếu để quên thì lúc quay về chắc trong phòng đã có mùi thối rồi.
Bàn tay Ross lúc này đã xoa từ bả vai cậu đến bờ ngực phía trước: “Chờ đến nửa đêm nay anh sẽ ra ngoài tuần tra và xử lý Marilyn, để an toàn, em ở đây thêm một đêm nữa, sáng sớm mai nếu ổn thỏa chúng ta sẽ cùng về nhà.”
Alex gật đầu, hoàn toàn không có ý kiến gì khác. Cậu cứ thế ngửa người ra sau để anh kỳ cọ thân thể cho mình, một tay thì vuốt ve chiếc đuôi đen nhánh của anh. Bấy giờ các phiến lá dẹt mỏng và sắc bén như dao đều đã xếp lại, trở nên mềm mại, hoàn toàn không lo nó sẽ làm cậu bị thương.
Add comment