Lý Hà hoảng không được bao lâu đã bị bắt đi quay chụp, hắn tự nhủ với mình, dù sao thì lúc vị phù thủy kia hỏi đến mục đích đặt mua mấy liều thuốc đó hắn cũng không nói là để rình trộm người ta. Vậy nên cho dù người nọ phá vỡ giao kèo giữ bí mật thì chưa chắc chủ tịch sẽ biết chuyện xấu hắn làm. Hắn tự nhận ba hôm đó mình làm rất gọn gàng, đảm bảo chủ tịch không phát hiện ra trong nhà còn có một người khác, dù phát hiện cũng không thể nào khẳng định đó là hắn chỉ bởi vì hắn đặt mua mấy lọ thuốc tàng hình được, đâu có bằng chứng cụ thể đâu.
Hắn nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình của mình, bắt đầu tập trung làm việc. Lần này là một cơ hội với hắn, ai mà ngờ chủ tịch cũng đi theo đợt quay quảng cáo này, phải biết bối cảnh lần này có phần thơ mộng, nếu hắn phô hết toàn bộ sự quyến rũ của mình ra, dưới cái nhìn trực tiếp của chủ tịch, lại cộng thêm bối cảnh hoa cỏ xung quanh, nhất định có thể làm ngài chết mê chết mệt…
Mà thực ra hắn cũng không tự tin lắm, hắn có thể cảm nhận được chủ tịch là một người rất khó tiếp cận, cho dù bên ngoài luôn tươi cười hoà nhã nhưng thật ra ý cười chưa bao giờ thật sự nằm trong đáy mắt, hết thảy chỉ là xã giao mà thôi. Vậy nên, nếu không thể làm người nọ “chết mê chết mệt” thì ít ra cũng để lại chút gì đó mang tính thưởng thức trong lòng người nọ đi, rồi từ từ hắn sẽ có thể đến gần hơn.
Lý Hà nhớ lại những “điều tra“ về sở thích của người nọ trong cuộc rình mò ba hôm của mình. Chủ tịch cực kỳ yêu thiên nhiên, rất thích hoa cỏ, đặc biệt là hoa lan, có điều ở đây là một thảm hoa sim, không phải lan, hắn làm gì để có thể đả động đến người nọ đây?
Vân Hiển thấy bên kia đã bắt đầu quay chụp, không nói chuyện phiếm với Ali nữa. Gương mặt có chút đăm chiêu nhìn người đang đứng ở giữa thảm hoa kia, một cơn gió thổi qua, hoa sim chẳng có mùi gì đặc biệt nhưng Vân Hiển lại ngửi thấy lẫn trong làn gió là một thứ mùi khác, có chút ngọt nhưng không ngấy, thanh mát, rất nhẹ, như có như không khiến người ta nhịn không được mà muốn tìm xem nó được phát ra từ nơi nào, mang tới sự tò mò khôn tả.
Kỳ thật Ali bên cạnh lại chẳng ngửi thấy mùi gì, Hoàng Bách lại càng không, anh ở trong túi áo của cậu, quanh quẩn chóp mũi là mùi quế quen thuộc, thứ mùi thảo dược đặc biệt thế này rất có tác dụng thư giãn, làm anh sắp ngủ luôn rồi. Vậy thì vì sao Vân Hiển lại ngửi được, chỉ có thể nói là do mũi ông quá thính thôi. Ông biết, thứ mùi như mùi hoa này xuất phát từ người thanh niên ở phía bên kia. Nhớ lại ba ngày nào đó, chẳng phải quanh quẩn trong nhà ông đều là loại mùi này sao?
Lý Hà hoàn toàn không biết mùi trên cơ thể mình lại đặc biệt như vậy, còn rất hợp ý chủ tịch. Nếu biết, hắn nhất định sẽ sung sướng đến phát ngất.
Lúc này hắn chỉ cố làm sao để mình trở nên đẹp nhất, từ một cú phất tay cho đến một cái quay đầu cũng phải mang theo sự quyến rũ của đàn ông, từ khoé môi cười nhạt cho đến cái nháy mắt cũng thật chú trọng. Chẳng vì cái gì hết, chỉ vì muốn quyến rũ người đàn ông đang nhìn hắn kia.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp Lý Hà, Vân Hiển đã để ý, nhưng dù sao thì có quá ít khoảnh khắc gặp nhau nên ấn tượng ban đầu của ông chỉ dừng lại ở mức đó là một chàng trai có mùi hương dễ chịu, giống một loài hoa lan mà ông thích. Nếu không phải đến một ngày đẹp trời ông phát hiện ra thứ mùi này bỗng nhiên quất quýt bên mình, theo về đến tận nhà, ở mấy hôm, ông đã chẳng nảy sinh ý tò mò khó hiểu, thậm chí là để ý nhiều hơn. Và ông nhận ra, dường như cậu ta… thích mình, không phải kiểu lấy lòng để moi lợi ích, không phải kiểu tôn trọng với cấp trên – cái này hiển nhiên là có nhưng không chiếm phần nhiều, mà càng nhiều là… trong ánh mắt của cậu ta mỗi khi nhìn mình đều mang theo hàm ý: Này em có đẹp không? Đẹp thì mau đến ăn em đi ~
Vân Hiển: “…”
Ông chẳng rõ vì sao mình lại có ảo giác như vậy đối với ánh mắt của cậu ta, ban đầu ông nghĩ mình lầm rồi, không thể nào mang hàm ý đó, nhưng mà sau mấy ngày cố ý vô tình lui đến bộ phận quảng cáo xem cậu ta quay chụp, đều phát hiện cùng một loại ánh mắt, cùng một loại cảm giác được truyền đạt tới chỗ ông. Hiển nhiên, cái này không phải là ảo giác.
Ông bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, vì sao cậu ta lại thích mình? Bọn họ gặp nhau bao giờ chưa?
Suy nghĩ của ông có chút bay xa, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo lại, bởi vì người nào đó lại quyến rũ ông. Ông híp mắt, xem cái cách cố tình xoay người để vạt áo nhếch lên làm lộ vòng eo kia, cả cái nhìn lả lơi mỗi khi không hướng về camera đều phải liếc về phía mình rồi mới chịu rời đi. Tựa như một đoá hoa lan cao nhã đang cố ý xoè ra trước mặt ông những cánh hoa đáng kiêu ngạo của mình.
Trắng trợn, đây là quyến rũ trắng trợn!
Vân Hiển mím môi, bỗng nhiên cảm thấy… thật ra thì người này cũng không tệ lắm. Ngoại hình rất được, có sức quyến rũ, tính tình thú vị, còn rất chủ động, trên hết là… ừm thơm. Ông có nên đáp lại sự tiếp cận của cậu ta không nhỉ?
Mà Ali lúc này thật ra không chú ý lắm đến việc quay quảng cáo, bởi vì cậu nghe thấy Hoàng Bách gọi mình.
“Ali, em tìm chỗ nào có thể đi vệ sinh được không?”
Ali: “Dạ?”
“Lúc nãy ăn hơi nhiều kẹo mây của em, bụng toàn nước, bây giờ có hơi…”
Ali nghe vậy thì hiểu ngay, vội ngoắc một nhân viên tạp vụ lại hỏi.
“Gần đây có chỗ đi vệ sinh không?”
Người nọ chỉ tay ra xa xa, nơi mà du khách hay dừng lại nghỉ ngơi, tuy hơi xa một chút, đi chừng mười phút nhưng ở đó có nhà dân, tạp hoá và tất nhiên là nhà vệ sinh công cộng.
Ali nói cảm ơn rồi vội vàng chạy qua đó, chờ đến khi trở lại, hơn hai mươi phút trôi qua, Lý Hà đã quay xong. Có lẽ bởi vì tâm tư của hắn dành hết vào việc quyến rũ người nào đó nên những cảnh quay này thật sự rất xuất sắc, chẳng cần phải chỉnh sửa hay quay lại. Lúc nghe người chỉ đạo hô cắt, thông báo kết thúc, sau đó khen ngợi hắn làm tốt lắm, hắn đã đơ người, phải mất mấy giây mới nhận ra rằng mình chỉ tốn có ít phút để hoàn thành.
Hắn khóc trong lòng. Này, có thể quay thêm không? Hắn còn chưa quyến rũ người ta xong mà.
Ali từ xa trở về thấy vậy bèn chạy bước nhỏ đến chỗ Vân Hiển hỏi: “Chú Hiển, mọi người quay xong rồi ạ?”
Vân Hiển như vừa tỉnh mộng, hơi giật mình một tí rồi gật đầu: “Xong rồi.”
Ali bèn móc điện thoại ra, chỉ về phía đám hoa sát vách núi nơi mà Lý Hà quay chụp nãy giờ: “Con có thể ra đó chụp một chút không? Hoa chỗ đó đẹp.”
Vân Hiển ừm ừm hai tiếng cho phép, để mặc cậu tự đi, dù sao công việc cũng đã xong, mà khu vực này ông cũng đã bao trọn rồi, thả cho con rể đi chơi một chút không thành vấn đề.
Ali chạy về phía đám hoa, cậu nhớ thương nơi đó từ nãy đến giờ, đã sớm muốn đặt anh Bách nhà mình vào mớ hoa xinh xắn đó mà chụp một pô ảnh.
Hoàng Bách rất phối hợp với cậu, lần đầu bị thu nhỏ thế này, cái gì xung quanh cũng trở nên to lớn, ngay cả con kiến cũng to bằng bàn chân, làm anh cảm thấy rất mới mẻ… dù có hơi ghê. May là có Ali bên cạnh luôn đảm bảo bọn côn trùng cỡ lớn không xuất hiện gần anh, nếu không, một con sâu bướm hẳn cũng có thể to bằng nửa người anh rồi, và như thế thì rất đáng sợ đó.
Ali hí hửng chơi đùa, nhưng rất ra dáng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, rất biết hy sinh vì nghệ thuật, thường xuyên nằm bò ra đất chụp cho anh nhà. Không một ai ở phía xa biết trong đám hoa nơi này có một người tí hon đang bận bịu tạo dáng.
Có một việc Ali rất lấy làm tiếc nuối, đó là không mang theo hộp đồ búp bê của mình. Cậu cảm thấy anh Bách mà mặc váy vào chụp sẽ càng mê người hơn.
Bỗng nhiên, Hoàng Bách kêu một tiếng: “Ali, Lý Hà đến.”
Ali nhướng mày, cậu không gấp, đó là khách hàng của cậu, biết thân phận phù thủy của cậu nên không có gì phải giấu. Hoàng Bách cũng biết điều đó nên chỉ báo một tiếng chứ không bảo cậu cho mình vào lại túi áo.
Lý Hà đi đến gần, còn đang tìm cách bắt chuyện thì phát hiện ra trên mặt đất có một người tí hon. Hắn kinh ngạc: “A, người lùn!
Hoàng Bách: “…”
Ali: “…”
Lý Hà ngồi xổm xuống, tròn mắt nhìn Hoàng Bách: “Lùn quá!”
Hoàng Bách: “…”
“Hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải?” Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó sực nhớ ra: “Này chẳng phải là trợ lý mới tuyển dụng của cậu sao, phù thủy Quýt Nhỏ?”
Nói rồi hắn vươn tay muốn chọt anh, nhưng chưa kịp động vào đã bị một cái tay khác thò qua chặn đứng.
“Không phải trợ lý.” Ali xoè tay ra trước mặt Hoàng Bách, để anh bước vào lòng bàn tay mình rồi nâng anh lên ngang tầm mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn vị minh tinh điển trai bên cạnh, toét miệng cười vui vẻ: “Lần trước gặp quên giới thiệu với anh, anh ấy là người yêu của tôi. Tôi chế thuốc thu nhỏ để chơi một chút ấy mà, không phải người lùn đâu. Ha ha ha.”
Hoàng Bách bóp bóp ngón tay cậu: “Em còn cười?” Nói rồi anh lại đưa mắt nhìn Lý Hà, lạnh nhạt gật đầu: “Chào.”
Lý Hà tò mò nhìn anh, sau đó hứng thú dạt dào nói với Ali: “Cậu còn không? Hay là bán cho tôi một ít đi.
Ali nhẹ nhàng lắc đầu: “Hết rồi, nhưng mà nếu anh muốn có thể đợi sau khi tôi kết thúc chuyến du lịch, anh đến nhà tôi lấy hàng, giá cả đến lúc đó tôi sẽ báo.”
Lý Hà gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng cảm thấy cái trò này nhất định sẽ rất hay ho đây.
Vân Hiển đứng ở đằng xa đang yêu cầu tổ quay phim cho mình coi lại đoạn quay vừa rồi, ông cảm thấy vừa rồi mình còn chưa nhìn đã. Có điều, coi lại đến lần thứ ba, ông chợt phát hiện ra, Lý Hà đáng lý phải trở lại đây cùng xem lại biểu hiện của mình trong đoạn phim vậy mà vẫn còn ngồi xổm ở đám hoa đằng kia, chẳng biết từ khi nào thì làm quen được với Ali, hai đứa chụm đầu lại xì xào cái gì đó, trông cứ lén la lén lút.
Ông nhíu mày, khoảng cách có phải hơi gần rồi không?
Vân Hiển cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng lúc ông còn đang suy nghĩ về việc vì sao mình lại như vậy thì biến cố xảy đến.
Mặt đất dưới chân dường như đang thở… không đúng, nó đang rung lên nhè nhẹ theo từng cơn, tựa như nhịp thở vậy. Ông nhíu mày nhìn về phía vách núi, cảm giác nhạy bén khiến ông nhận ra dị thường đang lan ra từ phía vách núi kia, nhưng nó đến quá nhanh để có thể kịp thời phản ứng. Bỗng chốc có một cơn chấn động thật mạnh ập đến bất ngờ, mặt đất rung lên như có một người khổng lồ nào đó dùng hết sức nện xuống.
Ầm ầm.
Có tiếng đá rơi từ phía vách núi.
Vân Hiển biến sắc, ông vội lao về phía hai người còn đang ngồi bên thảm hoa dưới chân núi, gầm lên: “Ali, Lý Hà, mau trở về!”
Ali cũng phát hiện ra dị thường khi mặt đất bắt đầu có những biến động nhỏ, thế nhưng mọi thứ đến quá nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt để mọi người có thể kịp nhận ra chuyện gì đang xảy đến. Vào lúc đợt chấn động dữ dội ập tới không một chút báo trước, tiếng đá lăn ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, cậu đã theo bản năng ôm Hoàng Bách vào lòng, tay còn lại vội kéo lấy người bên cạnh lách sang, tích tắc đã tránh được một tảng đá lớn vừa nện xuống ngay vị trí mà cả ba đã ngồi.
Sắc mặt cậu tái nhợt đi trông thấy, nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì có lẽ cả ba đã thành một đống thịt nát.
Tại sao lại có động đất?
Cậu không kịp nghĩ nhiều vì rất nhanh sau đó, đợt chấn động khác lại đến, rung đến mức khó mà đứng vững, một đợt đá khác lại rơi xuống và nó không chỉ là một tảng đá, mà là rất nhiều.
Từng tảng rồi lại từng tảng gần như phải suýt soát lắm mới có thể tránh được, Ali vận hết khả năng né tránh, cố gắng chạy ra khỏi phạm vi đá rơi. Nhưng không may là độ dốc và nghiêng của vách núi khiến đá lớn lăn xuống theo lực và đà mà văng ra, mỗi lần cậu muốn kéo dài khoảng cách khỏi nó là lại có một tảng đá rơi xuống chắn trước mặt. sau đó là những tảng đá nhỏ hơn vì lực độ không đủ mà rơi gần hơn, dần dà dồn cho cậu không thể không chạy ngược trở lại.
Tình thế quá cấp bách, Ali chỉ có thể liên tục tránh né đá rơi trên đầu, càng lúc càng bị dồn đến gần chân núi, mà đáng sợ hơn là hình dáng của núi cũng không phải là một đường kéo dài thẳng tắp, mà có rất nhiều cạnh chìa ra giống như một vách ngăn. Bình thường chẳng có ai để ý nhưng vào lúc này chỉ một cạnh nhỏ chìa ra cũng có thể biến thành bức tường cản lối. Chỉ mấy giây sau, cả ba phát hiện ra mình đã lui vào giữa những “bức tường” đó, trái phải không thể chạy, phía trước oành một tiếng lại rơi xuống một tảng đá lớn. Mà ngay sau đó, một bóng đen khổng lồ cũng xuất hiện trên đỉnh đầu.
Sự việc kể thì chậm nhưng từ khi bắt đầu cho đến lúc này kỳ thật toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đến mười giây, thời gian giờ khắc như quay chậm, cái bóng đen to dần to dần, các tảng đá có kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều đang ùa thẳng xuống, chuẩn bị nghiền nát ba con người nhỏ bé đang mắc kẹt bên dưới.
Add comment