Đây là lần đầu tiên Marilyn bị con người đánh cho choáng váng mặt mày, điều đó khiến đầu óc có hơi trì độn vì thuốc của cô ta phải tốn một lúc mới hiểu được. Sau đó cô ta gần như phát điên lên, Marilyn bắt đầu giãy giụa, cái còng tay bị giật kêu lên ken két, giường sắt rung bần bật, tiếng gào như dã thú bắt đầu truyền ra từ miệng cô ta, dáng vẻ như một kẻ điên muốn nhào đến nhai nát tất cả những người xung quanh.
Đúng là Marilyn đang nổi điên thật, cô ta không ngờ và cũng không chấp nhận được việc sẽ có một ngày mình bị con mồi đối xử như thế. Nhưng tiếc là lần thất thủ hôm qua đã khiến cô ta không cách nào trở mình được nữa, thứ thuốc quái dị từ viên đạn rỗng ruột khiến cô ta yếu ớt tựa như lũ con người mà cô ta vẫn luôn xem thường, chỉ hai cái còng tay đã có thể giữ yên cô ta trên giường sắt.
Phần cổ Marilyn không bị kẹp chặt thế nên cô ta rướn đầu về phía trước, hai hàm răng cắn lại phầm phập như muốn cắn vào mặt Morgan đang đứng phía trước, chỉ tiếc với sức lực yếu kém hiện giờ của cô ta chẳng thể làm được gì.
Morgan nhìn cô ta hành xử như những con thú hoang, cặp mắt đang long lên sòng sọc của Marilyn cứ chỉa thẳng vào cô khiến cô hừ lạnh một tiếng. Có vẻ như đây là thông lệ mỗi khi những tên khốn ăn thịt người này bị bắt được.
Morgan bỗng nhiên bất ngờ vung tay, lần này không phải là tát, mà là một cú đấm thẳng trực diện khiến Marilyn ré lên một tiếng, đầu ả bật ngửa ra sau đập vào giường sắt vang dội.
Morgan chưa bao giờ là một người mềm lòng, có thể nói nếu Morgan cùng chung chủng tộc với Marilyn thì có lẽ cô ta đã là một thợ săn máu lạnh không ai bì được. Morgan không hề chớp mắt lấy một lần mà liên tục tung những cú đấm mạnh lên người Marilyn khiến cô ta đau đớn nôn òng ọc ra một đống máu đen tanh tưởi.
Tiếng va chạm của cơ thể Marilyn với cái giường sắt không ngừng vang lên, cô ta thậm chí còn không có thời gian để thở hay suy nghĩ thì đã phải hứng chịu đau đớn như tra tấn trên mặt và toàn thân. Trong khi bên tai là tiếng nói chuyện của lão bác sĩ vẫn luôn bình tĩnh xem bảng thống kê chỉ số gì đó trên máy tính.
“Thanh tra Morgan đừng nặng tay quá.” Lần nào cũng diễn ra màn này, ông ta không muốn lát nữa vật thí nghiệm nhận về lại nát tươm như giẻ rách và phải tốn thêm thời gian chờ chúng lành vết thương mới mổ xẻ được. Ấy là chưa kể dưới tác dụng của thuốc, năng lực tự lành của đối tượng thí nghiệm đã bị giảm đáng kể.
Không biết qua bao lâu, mặt Marilyn bị đánh cho sưng vù, cô ta gục đầu xuống thoi thóp như sắp chết. Thế nhưng rất nhanh đã bị Morgan túm tóc kéo lên, cô ta ngửa đầu thở hổn hển. Đôi mắt dại bấy giờ đã nhuốm vẻ sợ hãi mà Morgan mong muốn: “Dạy dỗ là cần thiết. Tôi muốn chúng hiểu ra rằng thế giới này con người mới là kẻ nắm quyền.”
Marilyn nuốt ngụm máu đen đã trào lên miệng xuống, cơn đau trên da thịt mà cô ta chưa bao giờ cảm nhận được bị phóng đại gấp nhiều lần khiến cô ta trở nên sợ hãi. Từng cú đánh của Morgan như những cây búa lớn nện xuống khiến Marilyn có cảm giác đầu mình sẽ nát ra bất cứ lúc nào. Trước kia dù bị thương ở đầu thì cô ta cũng không hề có cảm giác như vậy, thế mà bây giờ…
Sự sợ hãi không kiềm được hiện lên trong đáy mắt của một con thú hoang lần đầu nhận ra mình đã không còn là kẻ đi săn nữa, mà người phụ nữ với đôi mắt xám lạnh đang đứng trước mặt này mới là người thao túng.
Morgan nhếch mép, thấy mục đích đe doạ đã đạt được thì hất đầu Marilyn ra, nói với bác sĩ: “Đừng lo, chúng không dễ dàng chết đi như vậy đâu. Tôi có thể đảm bảo rằng mình không đánh vào điểm yếu của chúng.”
Nói rồi Morgan nhìn thân thể dính đầy máu đen của Marilyn với ánh mắt lạnh lẽo, quanh đây đã dậy lên cái mùi tanh kỳ lạ của thứ máu này. Morgan khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, tựa như một con hổ khép lại móng vuốt, bình tĩnh kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Marilyn.
Gã trợ lý vẫn luôn đứng cạnh cửa không có động tác gì bỗng nhiên bước lại gần nữ thanh tra, thò tay vào túi áo trong lấy ra một chiếc khăn trắng đưa cho cô ta. Morgan ừm một tiếng hài lòng rồi nhận lấy chiếc khăn, bắt đầu dùng nó lau đi vết máu đen dính nhớp trên găng tay thép. Miệng nói với Kẻ Ăn Người trước mặt: “Giờ thì hy vọng cô sẽ biết điều hơn một chút, cô…?”
Morgan hơi kéo dài giọng từ cuối như thể đang đặt câu hỏi.
Phải đợi mấy giây sau người đang gục trên chiếc giường sắt thẳng đứng mới khàn giọng đáp lại: “Ma…i…yn.”
Thế nhưng giọng nói thều thào không ra hơi thật khó để mà nghe rõ.
“Gì cơ?” Morgan phải hỏi lại.
“Ma…ri…lyn.”
“Được rồi cô Marilyn, hy vọng cô sẽ ngoan ngoãn hợp tác, tôi không thích mấy trò vận động mạnh cho lắm thế nên mong cô đừng làm tôi phải gắng sức như vừa nãy nữa.” Morgan bình tĩnh nói mà không hề chớp mắt.
Marilyn nâng mí mắt bầm dập của mình lên nhìn cô ta một cái, trong cái nhìn kia rõ ràng còn có không cam lòng. Ngược lại, Morgan bắt chéo đôi chân dài của mình, tựa như kẻ bề trên, hai bàn tay đeo găng thép đã được lau sạch máu đan vào nhau đặt trên đầu gối, điềm tĩnh nhìn cô ta hỏi: “Cô đến thành phố này được bao lâu rồi?”
Morgan là thanh tra, những thứ như hồ sơ thống kê dân cư của thành phố được lưu ở tổng cục có thể dễ dàng tiếp cận và tra xét. Chỉ mất một chút thời gian để rà quét dữ liệu và cô không tìm được bất kỳ tệp hồ sơ nào liên quan tới Marilyn. Hệ thống báo lỗi khi dùng ảnh chân dung cô ta để quét rõ ràng cho thấy cô ta không phải người sống ở Estaban, vậy thì chỉ có thể là lũ lang thang vừa mới bén mảng đến. Quả thật cũng chỉ có lũ lang thang sơ sẩy mới dễ dàng rơi vào tay Morgan mà thôi, trong số các “chiến công” của cô ta chưa từng bắt được kẻ có lãnh địa nào.
“Vài ngày… không nhớ lắm, cũng có thể là… vài tuần, hoặc một tháng…” Marilyn nói đứt quãng, giọng nói khàn đặc. Dù sao cô ta cảm thấy mình chỉ mới quanh quẩn ở khu này một thời gian ngắn.
“Giết bao nhiêu người rồi?”
Marilyn cau mày, như thể đang cố dùng hết khả năng chống lại tác dụng thuốc khiến đầu óc mình minh mẫn hơn: “Không nhớ…”
Morgan cực kỳ bất mãn, cô ta vung một cú tát khiến Marilyn phun ra một đống máu đen.
“Tôi khuyên cô nên nhớ ra thì hơn, tôi không thích những câu trả lời hời hợt và vô dụng như là không nhớ hay không biết. Hạn chế nói chúng với tôi đi.”
Marilyn nghiến răng nghiến lợi, cô ả liếc nhìn Morgan một lúc lâu đầy vẻ căm hận. Cuối cùng cũng thốt ra một con số: “Ba người.”
Morgan trầm ngâm, sau đó hỏi: “Để tôi nói thử nhé, một cô gái trong con hẻm nhỏ, một nam nhân viên trong rạp phim, cuối cùng là một cô gái khác.”
Marilyn nhếch mép giống như đang rất đỗi tự hào vì chiến tích săn ba người liên tục chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đến thành phố này: “Đúng vậy. Lẽ ra tối qua đã có thể ăn thêm một đứa nếu không phải bị tên đồng loại kia cản trở.”
Morgan nheo mắt: “Tên đồng loại đó là ai?”
“Chủ nhân nơi này.”
“Tôi hỏi danh tính của hắn.”
Marilyn liếm môi, cảm thấy nực cười vì câu hỏi của Morgan: “Không biết, trong lúc tấn công làm sao rảnh rỗi hỏi xem hắn tên gì được.”
Morgan chìa tay về phía trợ lý của mình, hắn ta nhanh chóng lấy ra hai bức ảnh chân dung được kẹp trong một bộ hồ sơ, đưa cho Morgan.
Người trong hai bức chân dung ấy không ai khác chính là Ross và Alex. Cô ta giơ ảnh Alex lên hỏi: “Là người này?”
Marilyn lắc đầu, cười cợt: “Đấy là con mồi có mùi hương thơm nhất mà tao ngửi được từ trước đến giờ. Thơm đến mức chỉ cần ngửi thấy một chút là tao có thể chảy cả nước dãi.”
Morgan không quan tâm khẩu vị của cô ả, nếu không phải là Alex vậy thì chỉ có thể là người còn lại. Lúc Morgan nâng bức ảnh của Ross lên, đồng tử Marilyn lập tức co rụt lại, cô ả gầm gừ: “Là hắn, chính là hắn, tên khốn đó!”
Morgan nhếch môi, phán đoán ban đầu của cô ta đã đúng. Quả nhiên hai người này có vấn đề, cũng thật bất ngờ khi một kẻ đi săn lại cưới con mồi của mình làm bạn đời. Trong thoáng chốc, Morgan tự hỏi liệu kia là tình yêu thật sự hay chỉ đơn giản là kế hoạch nuôi dưỡng thức ăn dự phòng của một kẻ có lãnh địa?
Bấy giờ đã có được câu trả lời xác định từ Marilyn, Morgan không còn nghi ngờ gì nữa mà đưa lại hai bức chân dung cho trợ lý của mình, đột nhiên đổi chủ đề.
“Điểm yếu của anh ta nằm ở đâu?”
Marilyn nheo mắt, con người này còn biết cả về điểm yếu của giống loài bọn cô?
“Không biết.”
Mắt thấy Morgan lại sắp sửa vung tay đánh mình, Marilyn không muốn chịu đau nữa phải vội vàng giải thích: “Nếu tao biết thì đêm qua tao đâu thể bị thương mà chạy trốn?”
Morgan nhìn cô ta chằm chằm, cặp mắt xám bạc lạnh lẽo như có thể nhìn xuyên thấu lời nói của cô ta. Những dấu vết phát hiện trong con hẻm nhỏ ở vụ án đầu tiên rõ ràng cho thấy hai Kẻ Ăn Người đã giao chiến với nhau, lại tính thêm đêm qua là hai lần bọn họ đối đầu, chưa kể đến liệu có lần nào khác mà cô ta không biết nữa, xác suất để tìm ra điểm yếu của đối thủ trong những lần đó sẽ là bao nhiêu?
Morgan không đoán được nhưng vẫn nhận ra cô ta nói thật, dáng vẻ tệ hại chạy trốn trên tầng mái của các toà nhà có thể thấy rõ qua ống nhòm, chứng tỏ kẻ thua cuộc trong trận giao chiến đêm qua là cô ta, người bại lộ điểm yếu cũng là cô ta chứ không phải Ross.
Morgan bỗng có một dự cảm, đối tượng thí nghiệm mà cô muốn bắt được vào lần tới chắc chắn sẽ là một kẻ đặc biệt. Bằng chứng là trước khi Marilyn đến làm loạn thì trong thành phố chưa từng xảy ra vụ án chết người vô tội nào. Đủ để thấy con mồi mà anh ta chọn có sự khác biệt với các cá thể cùng loài mà Morgan từng truy lùng. Một kẻ với tính cách đặc biệt như vậy, Morgan càng thêm mong chờ kẻ đó cũng sẽ có một cơ thể đặc biệt.
Add comment