Khu vực quay nằm tại vị trí đẹp nhất, cũng là khu vực thảm hoa cuối cùng, hoa khu này đang ở trạng thái nở rộ đồng đều, đầy sức sống và đậm màu hơn những khu khác. Ngoài ra còn có một đặc điểm khác biệt, nó nằm sát một chân núi dựng đứng, núi này bởi vì hình thế dựng thẳng nên không có du khách leo trèo, tự nhiên biến thành một điểm nhấn cho khu vực này. Nếu chọn làm nơi quay quảng cáo thì thật là một ý định không tồi, quang cảnh đối lập giữa vách đá dựng thẳng và thảm hoa tím sẽ gây ra ấn tượng mạnh.
Từ xa đã có thể thấy được ekip quay đang bố trí camera, ở nơi đó có một người đàn ông rất nổi bật, người nọ ăn mặc theo phong cách phóng khoáng, áo thun và sơ mi khoác ngoài đi kèm với quần sooc ngắn, còn mang một đôi dép xỏ ngón, rất ra dáng dân du lịch, nhưng người nọ lại được ngồi trên ghế bằng, còn có ô che và ly nước trái cây để bên cạnh, thậm chí người trong ekip thỉnh thoảng còn phải đi qua cung kính nói cái gì đó, dáng vẻ như là báo cáo công việc vậy. Thế này thì giống như ông chủ ngồi xem đám nhân viên của mình làm việc hơn là khách du lịch rồi.
Lúc Ali đến gần, có vài anh trai bảo vệ cao to chặn lại, mời ra khu vực khác. Ali thấy vậy bèn nhón chân nhìn về phía người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế kia, hô to: “Chú Hiển! Con, Ali nè! Cho con vào với!”
Người đàn ông nọ nghe thấy tiếng hô thì sửng sốt nhìn qua, sau đó ngoắc ngoắc tay ý nói bảo vệ thả cho cậu vào.
Ali nhanh nhảu chạy vào, đối diện với vị có thể xem là trưởng bối duy nhất của anh người yêu nhà mình, Ali vẫn rất lấy làm ngoan ngoãn, vừa gặp đã thưa chào lễ phép: “Con chào chú.”
Vân Hiển không quá bất ngờ khi gặp cậu ở đây, dù sao thì lúc Hoàng Bách xin nghỉ phép cũng nói với ông rằng muốn đi chơi cùng cậu “con rể” của ông.
Ông cười ha hả chỉ vào một chỗ trống của cái ghế bằng mình đang ngồi: “Mau ngồi đi.” Sau đó cao giọng nói mới một nhân viên tạp vụ: “Cậu trai, mang cho tôi thêm một ly nước cam nữa đi.”
Lúc Ali đi tới nơi này thật ra rước theo không ít ánh nhìn, kỳ thực vẻ ngoài của cậu rất tốt, hoặc là nói: Rất điển trai. Điển trai theo cái kiểu tươi sáng chói loá như ánh mặt trời, còn rất năng động nữa, là dạng chàng trai ấm áp ngây ngô mà mấy cô bé trung học hay thích, chưa kể ngũ quan và góc mặt mang theo cảm giác như là con lai vậy, rất khác biệt. Người đặc biệt như vậy nếu ở trong ekip quay thì hẳn là đã rất được biết đến rồi, này rõ ràng là người lạ mà lại được vị chủ tịch đang ngồi đằng kia cho phép vào, còn đối thoại thân thiết như hai chú cháu nữa, khiến bọn họ không thể không ghé mắt.
Có người suy đoán chẳng lẽ bọn họ là họ hàng thân thích?
Có người thậm chí còn to gan suy đoán, hay là tình nhân của chủ tịch?
Cái này mà để Hoàng Bách biết được, anh nhất định sẽ chứng minh tại chỗ cho người kia thấy ai mới là tình nhân của ai, đừng có mà nói bậy! Có điều bây giờ Hoàng Bách lại không hề hay biết điều đó, bây giờ anh đang trốn trong túi áo của Ali, nghe thấy giọng chú Hiển hỏi đến mình.
“Anh Bách nhà cậu đâu rồi? Hai đứa đi chơi chung mà sao lại chỉ có mình cậu thế? Nó bỏ cậu rồi à?”
Ali vội lắc đầu, vừa đón lấy ly nước cam mà nhân viên tạp vụ đưa đến vừa đứt quãng nói mập mờ: “Dạ không ạ, anh ấy… Ừm lúc sáng tụi con… nên có hơi mệt, ảnh còn ngủ ở khách sạn, con ra ngoài chơi một chút.”
Nói dối không chớp mắt, nhưng còn cách nào khác, chẳng lẽ lại bốc anh Bách phiên bản thu nhỏ từ trong túi áo ra nói: “Ảnh đây nè chú!” Thế mới là sóng gió đấy.
Ali uống một hớp nước cam, thấy hơi chua, bèn xin thêm đường, sau đó nói thêm: “Con đang trên đường về thì thấy chú, muốn qua chào một tiếng ạ.”
Vân Hiển vẫn còn nhớ vụ Hoàng Bách ăn vụng trong văn phòng bị mình biết được rồi giấu nhẹm cậu người yêu đi không cho cậu ra chào. Đừng tưởng ông không biết khi đó Hoàng Bách nói cậu về rồi là để lừa ông, nếu vừa mới về thì ông cũng vừa mới vào, sao lại không gặp nhau chứ? Dù gì thì lối vào văn phòng chỉ có một.
Lần này Vân Hiển nghe thấy cái lý do mà Ali thoái thác thì như đã lường trước, ông bật cười, sau đó vỗ lưng cậu thùm thụp: “Được lắm nhóc con, mạnh như vậy, có thể khiến anh Bách của nhóc nằm chết trên giường, quả nhiên là tuổi trẻ.”
Ali nghe mà đỏ mặt.
Hoàng Bách nghe cũng ba chấm… Anh đâu yếu đến nỗi nằm chết trên giường chứ, thật là bất bình mà. Anh đập tay vào ngực Ali một cái coi như tỏ vẻ bất mãn.
Ali bị đập nhột, vừa cười ha ha vừa rụt người, cũng hỏi thăm Vân Hiển: “Mọi người đang quay quảng cáo đúng không ạ?”
“Ừ.”
“Anh Bách có kể với con chú tấn công sang thị trường mới, nước hoa cho nam giới. Nhìn bối cảnh xung quanh thế này làm con thật tò mò không biết mùi hương nó như thế nào nữa.”
Vân Hiển tùy tiện chỉ ra mấy ngọn núi phía xa: “Video quảng cáo không chỉ quay ở khu vực này, còn có trên núi nữa, ngày hôm qua đã lấy xong cảnh trên núi rồi, hôm nay quay một ít ở đồi hoa. Theo kế hoạch ngày mai sẽ còn ít cảnh trong mấy khu rừng. Chờ khi nào ra mắt sản phẩm, chú gửi cho hai đứa mấy lọ trong bộ sưu tập.”
“Dạ, cảm ơn chú ạ. Cơ mà chuyện thế này lại do một tay chủ tịch quản lý sao ạ?” Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ai nói là chú quản, có người chỉ đạo riêng, chú rảnh lắm hay sao mà quản?”
Ali lắp bắp: “Th-thế sao chú lại… ở đây?” Rõ ràng ban nãy cậu thấy chú ấy phân phó chỉ đạo cái gì cho nhân viên mà.
Vân Hiển như đọc được suy nghĩ của cậu mà nhếch môi cười trừ: “Lâu lâu chỉ tay năm ngón thôi, chủ yếu vẫn là đi du lịch.”
Ali: “…” Ai vừa mới nói mình không rảnh nhỉ, là bận đi du lịch sao?
Vân Hiển cố tình nói như thế, cái chức chủ tịch này nói rảnh cũng không rảnh mà bận cũng không bận, nhưng dù sao thì làm việc vất vả cả năm trời, bây giờ muốn thư giãn chẳng lẽ không được?
Ông vừa nghĩ vừa lơ đãng đưa mắt nhìn về phía một người trong đoàn ekip.
Người nọ rất cao, vóc dáng cực tốt, chân dài thẳng tắp, vai rộng eo thon, khí chất và dung mạo đều thuộc hạng nhất, kia hẳn là vị minh tinh được mới đến để quay đoạn quảng cáo này. Hoặc là nói, cũng chính là gương mặt đại diện cho công ty vừa mở của ông.
Người nọ đang chuyên chú lắng nghe người chỉ đạo giải thích những gì mình cần thực hiện. Dáng vẻ ung dung thư thả, thoải mái hệt như những lời miêu tả mang tính trừu tượng của người chỉ đạo không có chút khó hiểu nào, cứ như thể người nọ thừa biết mình phải bày ra biểu cảm gì, sử dụng ngôn ngữ cơ thể ra sao để truyền đạt ý nghĩa của đoạn quay ngắn này một cách hiệu quả nhất.
Có điều tiếng xôn xao nghị luận của mấy nhân viên tạp vụ gần đó làm người nọ dần xao nhãng.
Cái gì mà tình nhân của chủ tịch?
Lý Hà suýt thì kiềm không được mà quay sang mắng tên nào dám nói ra câu này. Men chua trong lòng dâng lên, mặt mũi điển trai vốn còn ung dung hoà nhã nghe chỉ đạo dần đen lại, mày kiếm chau vào nhau, hai mắt giống như toé lửa.
Hiếm lắm chủ tịch mới đích thân đi giám sát tiến độ công tác của bộ phận quảng cáo nho nhỏ này. Thế mà mẹ nó, mình ở đây chuẩn bị vất vả, lại có tên yêu tinh nào đến quyến rũ chủ tịch!
Lý Hà tức tối trong lòng, dù đã cố lờ đi nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa, muốn quay sang ngó thử xem cái tên yêu tinh nào đó có mặt mũi ra sao mà được ngồi chung một băng ghế, uống cùng một loại nước với chủ tịch như thế, hắn đây còn chưa có cái diễm phúc đó đâu.
Vì thế Lý Hà làm bộ lơ đãng quay đầu đưa mắt nhìn về phía vị chủ tịch đang ngồi rung đùi lắc chân ở phía ghế bằng. Vừa đúng lúc Vân Hiển cũng đang nhìn hắn, nháy mắt khi tầm nhìn giao nhau, cơn ghen tỵ trong lòng Lý Hà như ngọn lửa nhỏ bị nước mưa tưới cho tắt ngúm, chả hiểu sao lại đỏ mặt rồi vội dời mắt đi, hắn lia ánh nhìn sang bên cạnh hòng tìm tòi tình địch.
Vân Hiển ngồi xa quá không thấy được rạng mây hồng trên má hắn, chỉ thấy ánh mắt tức giận của hắn vừa nhìn đến chỗ mình thì xìu xuống quả bong bóng bay xì hơi, chỉ trong một giây đã biến thành nết na hiền dịu không thể tả.
Ông nhướng một bên mày, lòng đầy hứng thú nhìn xem người nọ muốn tìm cái gì. Sau đó chỉ thấy hắn đơ người mấy giây, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, vội vàng quay đi như vừa thấy ma.
Gì vậy?
Vân Hiển chả hiểu ra sao mà liếc qua bên cạnh. Nếu ông không lầm thì người nọ vừa nhìn đến Ali đi? Sao lại tỏ vẻ sợ hãi như vậy?
Ông sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.
Ali bên cạnh lại a một tiếng, cũng có hơi ngạc nhiên, kia chẳng phải là vị khách gần đây mới giao dịch với cậu sao? Cậu còn nhớ rõ đó, ba lọ thuốc tàng hình.
Vân Hiển liếc nhìn cậu hỏi: “Sao? Quen cậu ta à?”
Ali có quy tắc làm việc riêng, cái đầu tiên nhất chính là không tiết lộ thông tin khách hàng, vì vậy chỉ nói một nửa sự thật: “Dạ, đó chẳng phải là minh tinh hạng nhất sao? Con hay thấy trên TV, thì ra anh ta làm gương mặt đại diện cho công ty của chú.”
Vân Hiển gật đầu, dường như đoán ra điều gì mà nhếch môi, cười như không cười.
Lý Hà ở phía bên kia thì sợ đến xanh mặt. Ngồi cạnh chủ tịch chẳng phải là phù thủy Quýt Nhỏ à? Tuy chủ tịch không biết cậu ta là phù thủy liệu cậu ta có tiết lộ chuyện mình là khách hàng không? Có tiết lộ mình mua mặt hàng gì không? Không có điều gì chắc chắn rằng người nọ sẽ mãi không biết đến bí mật về thân phận của phù thủy Quýt Nhỏ.
Một trăm câu hỏi ào qua trong đầu Lý Hà làm hắn rối rắm và lo lắng không thôi, giống như sợ một giây tiếp theo cái chuyện đáng xấu hổ và hèn hạ nào đó mà hắn từng làm sẽ bị phanh phui vậy.
Hậu trường:
MC: Chủ tịch, ngài đến giám sát việc quay quảng cáo của công ty hả?
Chủ tịch: Làm gì có, đi chung cho vui thôi, du lịch ngắm cảnh là chủ yếu.
Lý Hà ở đằng xa đang phô bày vẻ quyến rũ của mình giữa thảm hoa để ghi hình.
Chủ tịch gật gù: Ừm, cảnh đẹp, bỏ một đống tiền đến đây xem cái này mới đáng.
Trong khi đó Lý Hà dù đang ghi hình nhưng lòng vẫn không cách nào tập trung được, sợ hãi không thôi: Sao vị phù thủy kia còn không mau đi đi, ngồi đấy lầm bà lầm bầm cái gì vậy? Đang kể chuyện xấu của mình cho chủ tịch nghe sao?
Ali đang lầm bà lầm bầm: Anh Bách nhìn mấy khóm hoa gần vách núi kìa, tím rịm luôn, đẹp quá, đợi ekip quay xong em cũng mang anh ra đó chụp hình nha.
Anh Bách: Cũng được, mà nhanh một chút, lúc nãy ăn nhiều kẹo mây em làm quá, toàn là nước nên bây giờ buồn tiểu. Muốn về khách sạn.
Add comment