Anh nhìn sâu vào mắt cậu hòng muốn đọc cảm xúc của cậu. Rõ ràng trong lòng cậu rất thấp thỏm, bất an nhưng vẫn cố chấp muốn nghe. Anh bèn ngồi bên cạnh cậu, một tay choàng ra phía sau, đặt trên lưng ghế, một tay áp lên cái bụng lớn của cậu nhẹ nhàng xoa vuốt hai cái rồi chậm rãi nói.
“Con non sẽ không có quá nhiều ý thức, chờ khi nó trưởng thành, thứ nó muốn chỉ dựa theo bản năng mách bảo, nó sẽ cố gắng tìm kiếm nguồn năng lượng… cũng chính là thức ăn giúp nó có thể hoàn toàn lột xác.”
Sam không khỏi nhớ lại cái đêm đáng sợ ngày trước khi bị lũ côn trùng lai ở tòa nhà lô F lôi về hang ổ, hai cái xác của đối tượng ấp trứng bị thủng bụng, nội tạng của họ gần như không còn.
Cậu rùng mình, quả đúng như cậu suy đoán, có vẻ như cách thức sinh nở của đa số côn trùng lai đều sẽ quy về một kiểu: Phá bụng chui ra.
“Bởi vì cần nhiều năng lượng nên chỉ cần là thứ ở gần hay xung quanh nó, nó sẽ lập tức cắn xé và ăn thịt.”
Nói cách khác, nó sẽ ăn cậu… từ trong ra ngoài.
Chuyện này nghe thật đáng sợ, nhưng trong tự nhiên đây không phải là điều mới lạ gì. Trên thực tế, rất nhiều côn trùng và động vật có tập tính này, việc người mẹ phải trở thành nguồn dinh dưỡng cho con cái của mình là một điều bình thường. Chẳng hạn như lũ rận biển con sẽ gặm nhấm nội tạng của rận mẹ để thoát ra ngoài, lúc lũ con chào đời cũng là khi rận mẹ chết. Nhện cái sẽ khuyến khích những đứa con vừa nở xơi tái mình, sau khi ăn thịt mẹ, lũ nhện con sẽ tiếp tục quay sang ăn thịt lẫn nhau cho đến khi chỉ còn lại một số con khỏe nhất rồi mới rời khỏi mạng nhện và bắt đầu cuộc sống riêng của mình…
Rất nhiều, rất nhiều những sinh vật tương tự như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là một người bình thường có thể đối mặt với việc này mà không sợ hãi, bởi vì bọn họ không phải nhện, cũng chẳng phải rận biển. Sự sợ hãi không cách nào khống chế kéo đến, Sam mím chặt môi, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bụng lớn của mình.
Bỗng nhiên, cằm bị một bàn tay to nâng lên, cậu nâng mắt, lập tức đối diện với cái nhìn của anh, anh nói: “Nhưng tôi sẽ không để nó làm thế với em, em có tin tôi không?”
Nỗi sợ hãi đang dâng cao như bị thứ vô hình nào đó đè xuống, Sam khẽ gật đầu, cậu nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi sẽ lấy nó ra trước khi nó làm hại em.”
Sam cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ mổ bụng em ra hả?”
Nghe cậu hỏi thẳng như vậy làm anh có hơi bất đắc dĩ mà khẽ xoa bụng cậu, ừ một tiếng: “Những gì cần cho cuộc phẫu thuật đã được chuẩn bị rồi.”
Sam sực nhớ những ngày gần đây anh thường ra ngoài mua đồ, có lẽ chính là mua dụng cụ và thuốc men.
Sau khi thẳng thắn cho cậu biết việc sinh con như thế nào, anh nhanh chóng tìm một chủ đề khác để dời lực chú ý của cậu, tránh cho cậu suy nghĩ quá nhiều.
Trong khi đó, mỗi ngày Lý Văn Mạnh đều dòm qua cái lỗ nhỏ để quan sát chuyện diễn ra bên ngoài, dù rằng những gì gã có thể quan sát được chỉ là một góc nhỏ. Trong căn phòng tối này, đó là điều duy nhất gã có thể làm để mình không buồn chán đến phát điên.
Sau một thời gian quan sát, gã đã nắm được một chút quy luật để xác định thời gian bên ngoài. Có điều, gã cũng dần phát hiện ra sự kỳ lạ, vì sao cái bụng lớn của Sam mãi mà không xẹp xuống? Cứ như thể nó thật sự phình to lên chứ không phải do mấy trò chơi tình dục quái ác.
Gã nhiều lần nhìn thấy Sam ngồi trong lòng tên kia và tay hắn thì đặt trên bụng cậu, dịu dàng vuốt ve, động tác hệt như một cặp đôi sắp sửa được làm cha mẹ. Gã nhiều lần tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ là do cậu ta bị bệnh nên mới như thế? Nhưng gã có nghĩ nổ đầu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thật sự.
Ba ngày tiếp theo trôi qua, gã vẫn không nhận được thức ăn, ổ bánh mì hôm trước đã sớm bị gã ăn sạch sẽ, đến cả túi giấy gói bánh cũng bị gã nhai nuốt cho đỡ đói. Lúc này gã mới hối hận vì đã không tiết kiệm thức ăn, nếu chia ra từng phần nhỏ để dành thì hiện giờ gã cũng không đói đến mức nhũn người thế này.
Như thường lệ, cũng là để gã không nghĩ nhiều về cái bụng cồn cào đến khó chịu của mình, gã chồm người về phía bức tường, tiếp tục kề mặt đến bên cái lỗ nhỏ trên tường để quan sát những gì xảy ra bên ngoài. Gã lấy làm lạ, dường như hôm nay bọn họ dậy sớm hơn bình thường, ngoài phòng khách đã bật đèn rồi.
Cảm giác và phán đoán về thời gian của gã quả thật không sai, hiện giờ chỉ mới bốn giờ sáng, Sam vẫn còn đang ngủ say, tay gác bên cạnh như thể đang ôm ai đó nhưng vị trí đấy rõ ràng đã bị thay thế bởi một cái gối ôm dài, có điều cậu ngủ rất ngon nên không phát hiện ra. Mà ngoài phòng khách lúc này có một cậu nhóc gầy ngồi xổm trên ghế sofa.
Là nhóc Xít, hôm nay nó lại đến trông chừng Sam trong khi anh rời đi làm chút chuyện.
Nó rất yên lặng, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt nhìn lom lom về phía giá sách đối diện, tròng mắt to mở trừng trừng không có chút cảm xúc nào khiến nó trở nên quái dị. Dường như nó đã phát hiện phía bên kia bức tường có thứ gì đó, dù tò mò nhưng đây là chỗ ở của người khác nên nó không dám lục lọi.
Thằng nhóc cứ duy trì một tư thế như vậy, chẳng mảy may xê dịch suốt nửa tiếng đồng hồ cho đến khi có tiếng mở khóa cửa và một bóng người cực kỳ cao lớn xuất hiện ở bên ngoài.
“Anh Vỹ về rồi.” Thằng nhóc không nhìn cũng biết là ai.
“Ừ.” Người nọ đáp một tiếng, hai sợi râu trên đầu khẽ cọ xát với nhau tạo ra âm thành lào xào, tay lôi theo một thi thể chậm rãi bước vào phòng khách.
Bởi vì hiện giờ cơ thể đang ở trong trạng thái biến đổi hoàn toàn, thế nên thân hình anh cao hơn cả cửa, anh buộc phải khom người mới bước vào nhà được. Vừa đi, hình thái của anh vừa từ từ thay đổi, lớp da cứng như cẩm thạch nứt ra rồi biến trở về giống như da người, chỉ có điều, râu, cánh và hai cái càng lớn ở bẹ sườn vẫn không thay đổi.
Khi đến trước sofa, anh quẳng thi thể đang xách trong tay lên bàn trà. Đó là một thi thể nam, chết vì bị cắt đầu, có điều phần đầu không bị cắt rời ra hẳn mà vẫn còn lại chút da thịt khiến nó lủng lẳng như một quả bóng. Vì mới chết nên chưa bị co cứng, cũng không có nhiều máu chảy ra bởi đặc điểm cơ thể của loài này. Nhóc Xít nghiêng đầu quan sát cái xác, nó cảm thấy có hơi quen mắt nhưng không nhớ ra đây là ai, nó chỉ đoán được rất có thể là một tên xấu số nào đó trong khu chung cư.
Đúng là như vậy, kẻ này còn là một trong số những kẻ sống ở tòa nhà lô F đã tổ chức một buổi tiệc “thịt người” vào cái hôm anh xông đến để tìm Sam. Có lẽ vì bận rộn chăm sóc Sam và chuẩn bị cho ngày sinh nở của cậu nên thời gian gần đây anh không quản lý lũ côn trùng lai đó khiến chúng lại quen đường quen nẻo bắt giết không ít người sinh sống ở gần khu chung cư. Cảnh báo về những người mất tích bí ẩn đã được lan truyền, mà hôm nay anh còn vô tình bắt gặp một kẻ đang săn người ở gần khu chung cư, vì thế hắn ta trở thành tên xấu số bị xử lý để răn đe những kẻ còn lại. Thi thể của hắn bị anh kéo về, định bụng giao cho nhóc Xít dùng làm thức ăn dự trữ trong năm tới.
Anh hỏi: “Muốn lấy hết hay chỉ một phần?”
Nhóc Xít không trả lời, nó vẫn còn nhìn chằm chằm vào giá sách, sau đó chợt chỉ tay về phía cái kệ trống không chứa sách, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện bức tường ở vị trí đó có một cái lỗ nhỏ.
“Chỗ đó có kẻ đang nhìn.”
Vừa nói, lỗ tai nó động đậy, thính giác của nó mạnh hơn những người khác rất nhiều, dù căn phòng kia đã được xây nhiều lớp cách âm nhưng nó vẫn có thể nghe được tiếng đinh đang của kim loại va chạm vào nhau.
Anh nhướn mày, quay đầu nhìn về phía thằng nhóc chỉ, sau đó nhếch miệng cười nhẹ một cái: “Chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.
Thằng nhóc nghiêng đầu, lỗ tai lại động đậy mấy cái nhưng rồi không quan tâm đến nữa, nó cụp mắt nhìn cái xác trên bàn nói: “Em chỉ lấy tứ chi thôi.”
Nó không thích ăn mấy chỗ khác lắm, dạo gần đây nguồn thức ăn được cung cấp khá nhiều, không phải chịu đói nên thành ra nó cũng hơi kén chọn.
Anh gật đầu: “Được rồi, tự xử lý đi.”
Nói xong, thân thể anh lại biến hóa, từ nửa người nửa côn trùng biến thành dạng người trở lại, anh nâng tay vuốt tóc mái rối lòa xòa trước trán của mình, ngồi bắt chéo chân trên sofa nhìn tay thằng nhóc biến thành một cái càng bén tự xẻ phần thịt mình thích. Thỉnh thoảng anh đung đưa chân, tầm mắt như có như không nhìn về phía cái lỗ nhỏ trên vách tường.
Trong căn phòng tối lúc này, gã Lý Văn Mạnh đã sợ đến mức mặt mày tái xanh. Từ ban nãy khi phát hiện có một thằng nhóc lạ mặt ngồi yên như tượng trên ghế sofa và nhìn chằm chằm vào mình thông qua cái lỗ là toàn thân gã đã ớn lạnh. Cho đến khi trông thấy một kẻ với hình thù quái dị tựa như côn trùng xuất hiện cùng với một cái xác trong tay tiến vào tầm nhìn của gã, gã đã kinh hãi đến độ trợn to hai mắt.
Mà điều đáng sợ hơn là kẻ mang hình thú quái dị kia bỗng biến đổi thành tên chủ nhân của căn hộ này, ung dung ngồi bắt chéo chân nhìn một đứa nhóc phanh thây xác người.
“Bọn chúng… bọn chúng là cái quái gì vậy…?” Gã run rẩy lẩm bẩm: “Thằng nhóc kia… n-nó cũng không phải người!”
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại, sau khi phanh thây xác người, điều kinh khủng nhất là gã trông thấy đứa nhóc kia cầm một cái chân vừa cắt lên, đưa vào miệng sau đó cắn xé rồi nhai nuốt.
Bao tử lập tức quặn lên, Lý Văn Mạnh gập người không ngừng nôn oẹ, nhưng bị bỏ đói mấy ngày nên gã chỉ nôn ra được một bãi nước mà thôi.
Add comment