PHONG NGOA

Chương 40: Gã tử tước

Đây có thể xem là một trong số những lễ hội lớn đầu năm, vài ngày sau hôm dạ tiệc, lễ hội bắt đầu diễn ra. Vào ngày đầu tiên là những cuộc so đấu nhỏ như cưỡi ngựa bắn súng hoặc bắn cung, có bắn vào bia ngắm, cũng có bắn vào các mục tiêu di động như thỏ hoặc gà rừng. Sân bãi so đấu được bố trí ở bìa rừng – nơi mà ngày hôm sau sẽ diễn ra một cuộc đi săn tự do. Hoàng gia còn chuẩn bị không ít các tiết mục khác đan xen giữa những cuộc so đấu đó.

Thông thường các cuộc so đấu này sẽ chia ra làm hai nhóm, một nhóm là các đại quý tộc so với nhau, nhóm còn lại là các tiểu quý tộc, xung quanh có khán đài dành cho những người không tham dự, bởi vì không gian rất lớn và rộng nên mỗi một người ngồi trên khán đài đều cầm theo ống nhòm nhỏ.

Bởi vì là ma cà rồng, thị lực vô cùng tốt nên ngài bá tước hoàn toàn không cần đến ống nhòm kia, ngài đưa nó cho cậu nhóc đang ngồi bên cạnh mình để cậu dễ dàng quan sát toàn bộ sự kiện diễn ra. Bọn họ đã ngồi ở nơi này một buổi sáng mà Rufus vẫn chưa hết bỡ ngỡ vì quy mô của nó, ngay cả trong lúc dùng bữa trưa cũng có tiết mục giải trí để xem.

Ở giữa sân là hai người đàn ông so tài đấu kiếm với nhau, kỳ thật thay vì gọi là so tài, chi bằng gọi là múa kiếm, đây chỉ là tiết mục giải trí mà thôi.

Ngài bá tước thấy cậu nhóc xem đến quên ăn, ngay cả khi có người phục vụ mang ra một phần tráng miệng mà cậu vẫn chưa ăn xong miếng bít-tết trước đó.

Ngài chọt nhẹ vào cái má phồng của cậu, nói: “Nhai đi.”

Rufus lập tức giật mình, xấu hổ mà nhai thức ăn, lần thứ ba bị nhắc nhở rồi, cậu vội ăn nốt vài miếng cuối cùng rồi cũng đổi sang món tráng miệng. Cậu nghe thấy ngài bá tước hỏi: “Thích kiếm à?”

Rufus nhỏ giọng dạ một tiếng, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại lắc đầu: “Thật ra, cái nào em cũng thích.” Ban nãy các vị tiểu quý tộc thi đấu bắn súng và cưỡi ngựa cậu còn xem đến nhập thần hơn.

“Nếu muốn, sang năm ta có thể dạy em, đợi lần tiếp theo hoàng gia tổ chức em có thể tham gia một lần.”

Rufus nghe vậy thì ngạc nhiên, tròn mắt hỏi: “Thật ạ? Em có thể sao?”

Chờ ngài bá tước gật đầu hứa hẹn, cậu nhóc lập tức cười rộ lên: “Ngày xưa cha em nói đợi khi em lớn cũng sẽ dạy cho em những thứ này. Em ngỡ rằng sẽ không được nữa, nhưng mà hiện giờ có chủ nhân, thật tốt quá.”

Nghe cậu nhắc tới người nhà đã mất của mình, ngài bá tước cũng nghĩ đến một vấn đề, ngài vươn tay sờ sờ tóc cậu: “Chờ sau này ta đưa em trở lại quê hương.”

Rufus ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ đến chủ nhân lại nói ra lời này, cậu vừa kinh ngạc vừa không thể tin được: “Thật, thật ạ? Nhưng…”

Nhớ đến ngôi nhà giờ hẳn là đã bị người chú kia chiếm giữ toàn bộ, những gì đáng lẽ thuộc về cậu đã mất hết rồi, nếu trở lại cũng chỉ có thể đến viếng mộ cha mẹ cậu.

Như nhận ra Rufus nghĩ gì trong đầu, ngài bá tước nhẹ nhàng quấn quấn mấy lọn tóc xoăn của cậu, lời ít mà ý nhiều nói: “Ngày đó không còn xa đâu.”

Trong dự tính của ngài, trước hết sẽ lấy lại công bằng cho cậu nhóc một phen, quá khứ đầy bất công của cậu đã luôn làm ngài khó chịu một quãng thời gian. Muốn làm được như vậy thì phải tóm gọn những kẻ buôn người kia, những ngày gần đây tung tích của chúng đã bị ngài nắm trong tay, nếu như không lầm, chúng cũng sẽ lẻn vào trong lễ hội đi săn lần này để thực hiện giao dịch đen với một kẻ. Sẽ chẳng có cơ hội nào tốt hơn lúc này để xử lý những cái gai đã sớm vướng mắt ngài.

Mà nguồn tin và dự đoán của bá tước cũng không hề sai sót, trong khi Rufus vẫn còn bất ngờ vì lời kia của ngài thì ở phía khán đài đối diện có một gã đàn ông đang dùng ống nhòm nhìn về phía cậu.

“Nghe nói kia là người mà bá tước Sullivan mới nhặt về?” Gã hỏi đầy tớ bên cạnh.

Tên đầy tớ khom người, cung kính đáp: “Thưa tử tước, phải ạ.”

Nếu lúc này Rufus dùng ống nhòm trong tay nhìn về phía khán đài đối diện, cậu hẳn sẽ phát hiện có một gã quý tộc với dung mạo hệt như hình phác họa trong một bức thư mà ngài bá tước của cậu nhận được trước đó không lâu từ thuộc hạ của mình gửi đến. Nội dung lá thư đó cũng là do chính cậu mở ra và đọc cho bá tước nghe, bên trong thư còn kèm theo hình vẽ chân dung gã tử tước nọ.

Lúc ấy Rufus hoàn toàn không biết gã chính là tay quý tộc có tin đồn ham thích bé trai mà vào mùa đông ngày đó cậu suýt thì lại bị bắt dâng lên cho gã.

Hôm trước gã tử tước có một buổi hẹn bí mật với tên cò mồi của mình, vì vậy gã đã không thể tham dự yến tiệc mà nữ hoàng tổ chức, nên đây cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy Rufus, mái tóc đỏ kia có thể nói là vô cùng nổi bật, giữa toàn trường rất dễ dàng nhận ra và rước lấy không ít sự chú ý, trong đó có gã.

Gã liếm liếm môi.

Da trắng nõn, trông có vẻ mềm mịn, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn ngây thơ, dáng người lại nhỏ con. Chậc, cái tên bá tước đó tìm ở đâu ra một cậu bé xinh như vậy? – Gã tử tước nghĩ, bởi vì sở thích mà gã đã từng bắt chước ngài bá tước cưu mang không ít trẻ em nghèo bất hạnh, rồi sử dụng chúng như thứ đồ mua vui, nhưng mà một quãng thời gian dài gần đây gã bắt đầu chán ngán vì những đứa mà mình nhặt về đều quá “thấp kém”. Chỉ có mùa đông năm ngoái tay cò mồi nói rằng thu mua được một “món hàng” rất tuyệt, đảm bảo có thể khiến gã vừa lòng, đương lúc gã mong mỏi chờ đợi thì vài ngày sau lại nhận được tin “món hàng” sổng mất. Gã rất tức giận, ngày hôm trước lại đi gặp tay sai của tên cò mồi nhưng những thằng nhóc mà tên đó mang đến đều không đạt được “tiêu chuẩn” mà gã muốn.

Đúng lúc này, đầy tớ bên cạnh bỗng nhiên lại khom người nói: “Ngài tử tước, Osen đến tìm ngài.”

A, là tay cò mồi đó.

Gã tử tước buông ống nhòm, lập tức đồng ý: “Để hắn đến đây.”

Người đến là một tên đàn ông có bộ dạng rất bình thường, hốc mắt sâu, trên cằm để một ít râu ria, mặc một bộ đồ chẳng mấy sang trọng nhưng dường như hắn đã cố gắng hết sức chải chuốt cho mình, phủ lên người thứ mà hắn cho là đẹp nhất và quý nhất trong tủ đồ mà không cần biết chúng phối với nhau sẽ tạo thành một bộ trang phục diêm dúa như thế nào.

Hắn ngồi xuống bên cạnh gã tử tước, không hề nhìn về phía gã như thể chẳng có chút quen biết, nếu người xung quanh không nghe thấy đoạn đối thoại sau thì chắc hẳn đã nghĩ như vậy.

“Hôm trước ngài tử tước không chọn được ai sao?”

Lời ám chỉ rõ ràng về cuộc giao dịch thất bại hôm đó.

Gã tử tước hừ lạnh một tiếng, nhếch mép: “Hàng như thế mà gọi là tốt à?”

“Vậy ngài tử tước muốn như thế nào? Có thể gợi ý chi tiết hơn không?”

Tên cò mồi rất kiên nhẫn, cho dù trong lòng hắn kỳ thật vô cùng ghét cái thái độ kén cá chọn canh này của gã tử tước, lũ trẻ ngày hôm đó mang đi cho gã xem đều đã được chọn lựa kỹ càng rồi, ấy vậy mà lại chê?!

Tên cò mồi thầm hừ lạnh trong lòng, nếu không phải gã là khách hàng lớn nhất của hắn thì hắn đã chẳng thèm để tâm rồi.

Nghe hắn hỏi muốn “mặt hàng” như thế nào, gã tử tước bỗng nảy ra một ý định. Gã chậm rãi liệt kê: “Trắng trẻo, non mịn, có da có thịt, mặt mũi xinh đẹp một chút.”

Tên cò mồi nghe nói thế thì suýt chút nữa đã hừ lạnh, gã nghĩ loại này muốn bắt là có thể bắt, có thể mua được hay sao?

“Cái này… chẳng phải là quá khó hay sao? Cũng chỉ có bọn trẻ của mấy nhà trung lưu trở lên là đáp ứng được điều kiện này, nhưng muốn đến tay được thì…” Hắn uyển chuyển tỏ vẻ điều này là không có khả năng. Lần trước mua được một thằng nhóc vừa đáp ứng được điều kiện đó thì bọn đàn em của hắn lại để sổng mất, lỗ lớn một phen chưa tính mà còn ảnh hưởng đến uy tín của hắn, khiến hắn bị gã tử tước này mỉa mai một trận vì không được việc. 

Gã tử tước nhịp nhịp ngón tay, sau đó quẳng cái ống nhòm trong tay cho tên cò mồi. 

“Phía đối diện có một đứa tóc đỏ, bắt được không?” Gã đi thẳng vào vấn đề: “Là một đứa nhỏ mà tên bá tước bên cạnh mới nhặt về gần đây, một trong những thói quen của hắn ta, có lẽ là nhặt về làm người hầu.”

Tên cò mồi nhìn theo hướng gã nói, rất nhanh đã phát hiện chủ nhân của mái tóc đỏ nổi bật kia, hắn phải mất một lúc lâu mới nhận ra người quen. Khóe miệng nhếch lên. 

“Ái chà, kia chẳng phải là cái đứa mà tôi để sổng ư?”

Gã tử tước bên cạnh cũng ngạc nhiên, nhưng rồi gã nhanh chóng bình thường trở lại. Lần đó nghe nói là bị sổng ở ngoại thành gần biên giới, trùng hợp bá tước Sullivan cũng có một tửu trang ở khu vực đó, nếu tên nhóc kia có thể xin nương tựa ở chỗ bá tước thì đúng là người của tên cò mồi này sẽ không thể tìm ra được. 

“Bắt thằng nhóc đó cho ta, ta sẽ trả gấp đôi số tiền cũ.” Gã ra quyết định mà nói. 

Tên cò mồi nhìn trong ống nhòm, phát hiện hành động đùa nghịch mấy lọn tóc có chút thân mật của ngài bá tước với cậu nhóc, mày hơi cau lại: “Trông không giống như nó chỉ là một người hầu.”

“Vậy chẳng lẽ là cái gì, bá tước Sullivan không lý nào lại nhận con nuôi đâu.” 

“Tôi không biết nhưng… người của một đại quý tộc, muốn đụng vào thì vượt khả năng của tôi rồi.”

Gã tử tước liếc hắn một cái, chép miệng nói: “Gấp ba.”

Tên cò mồi không nói gì, chỉ im lặng quan sát phía đối diện. 

Gã tử tước biết đây chính là chiêu trò của tên này, nhưng nghĩ đến đã nhiều ngày nay gã chưa được thỏa mãn, bây giờ trước mặt lại có con mồi ngon như thế, lý nào lại bỏ qua. Vì thế gã hừ lạnh, vẻ mặt rõ ràng rất không vui mà nói: “Gấp bốn.”

Tên cò mồi buông ống nhòm xuống, nghiêng đầu ra vẻ suy tư một lúc mới “miễn cưỡng” đồng ý. 

Gã tử tước liền nói: “Bá tước Sullivan cực ít khi ra ngoài, chỉ tham gia mấy lễ hội lớn dưới danh nghĩa của nữ hoàng như thế này mà thôi. Phải tranh thủ ra tay đi.”

“Đã biết.” Tên cò mồi nói, sau đó nhẹ nhàng bổ sung: “Quy tắc cũ, giao trước một nửa, khi nào tiền đến tay tôi sẽ bắt đầu kế hoạch.”

“Được.”

Hai tên đàn ông trao đổi với nhau, tên cò mồi hoàn toàn không biết khi hắn vừa buông ống nhòm, đôi mắt nâu đỏ mang theo cái nhìn lạnh lẽo cũng chĩa về phía gã. 

David ngồi gần ngài bá tước cũng cầm một cái ống nhòm trong tay, từ sớm đã phát hiện ra tầm mắt của hai kẻ đó. Anh nghiêng người nói nhỏ với ngài bá tước bên cạnh. 

“Chúng đã thỏa thuận với nhau điều gì đó. Thiết nghĩ, có lẽ chúng lại đánh chủ ý lên Rufus.”

Ngài bá tước không nói gì, chỉ chậm rãi liếc nhìn hai gã nọ. Tuy ngài có ý định nhân cơ hội này mà bắt gọn bọn chúng nhưng từ ban đầu ngài không hề có ý định để Rufus làm mồi nhử, chẳng ngờ chúng lại lần nữa chọn em làm “con mồi”, đã vậy thì… ngài cũng sẽ không nương tay. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!