PHONG NGOA

Chương 4: Vật trong ao

Bảy giờ sáng, Nam Trà lăn một vòng, đụng phải chân bàn lùn khiến nó miết xuống sàn vang lên tiếng kẹt kẹt khó nghe.

Bên ngoài có tiếng chim hót, nắng đã rọi vào phòng qua lớp cửa kính, phủ lên người Nam Trà từ chân đến eo, nếu còn nằm nướng thêm một lúc nữa thì nắng sẽ thật sự chiếu đến đỉnh đầu.

Nam Trà duỗi người vươn vai, ngáp to một cái, hai mắt còn phủ một lớp nước trong veo, mang theo vẻ mơ màng mở ra.

Chép chép miệng, cậu vén áo lên gãi bụng.

Tuy nửa đêm hôm qua gặp ác mộng nhưng về sáng thì hết, ngủ rất ngon. Nam Trà chống tay ngồi dậy, vẫn còn đần mặt ra nhìn về phía trước, tiếp tục chép chép miệng… Một lúc sau cậu mới tỉnh, nhận ra bây giờ mình đang ở nhà ông nội.

“Aizzzzzzzzzz…”

Lại vươn vai, Nam Trà tắt máy lạnh, rời khỏi phòng, mang cái đầu xù vừa gãi bụng vừa đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Trên một góc trần nhà ngoài hành lang, nơi đó vốn dĩ không có gì bỗng dưng xuất hiện vài đường gợn sóng màu hồng tím, một con bạch tuộc đu trên đó dần hiện ra, cái đầu tròn rung rinh, xúc tu ngoe nguẩy dính chặt trên trần nhà, hai mắt vàng híp híp nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên vừa tỉnh giấc kia.

Tỉnh rồi? Mặt mày hồng hào, có vẻ ngủ rất ngon.

Bạch tuộc lại đổi màu da, ngụy trang thật kỹ mà bò trên trần nhà, di chuyển về phía phòng tắm. Còn chưa bò đến cửa phòng tắm thì đã nghe một tiếng la thật lớn truyền ra.

“Cái đệt!!!! Muỗi gì mà đốt lắm thế này?”

Nam Trà đứng trước gương, trợn mắt nhìn hai cánh tay và cái cổ đầy dấu đỏ của mình, thậm chí ở bên má cũng có. Cậu giở áo lên, trên bụng cũng một đống, mà nhất là hai đầu ngực, rõ ràng bị đốt cho sưng tấy. Đến bây giờ hơi đụng vào vẫn còn nghe tê.

Bạch tuộc nghe thấy tiếng hét thì giật mình, rớt bẹp từ trần nhà xuống, nhưng vì Nam Trà đang hoảng hốt kiểm tra người mình, không ngừng lẩm bẩm nên không hề phát hiện ra âm thanh lạ.

Bạch tuộc lúc lắc xúc tu xoa xoa cái đầu oval của mình, da dẻ vốn đang ngụy trang tự dưng hồng lên, đổi màu liên tục, ngại ngùng mở to hai con mắt màu vàng mà nhìn người nào đó đang vén cao áo tự xoa đầu ngực tự hít hà.

Bỗng nhiên, Nam Trà quay phắt đầu lại, nhìn ra ngoài cửa phòng tắm.

Gì vậy? Hình như lúc nãy cậu thấy có cục gì đó hồng hồng… 

Ngó nghiêng một hồi nhưng không thấy gì nữa, Nam Trà cho rằng mình nhìn lầm, lại tiếp tục xụ mặt trông về phía gương, đếm tới đếm lui dấu muỗi cắn trên người mình.

Mấy chục cái! Con muỗi này muốn hút khô cậu ư?

“Con muỗi” nào đó vừa rồi suýt thì bị phát hiện đang cuộn hết tám cái xúc tu mà đêm qua làm bậy lại, ba trái tim đập thình thịch không ngừng. Cũng may nó đổi màu nhanh, chưa tới một giây đã “tàng hình” trở lại.

Nam Trà đếm xong thì buông áo xuống, được rồi, là do cậu sơ suất, dù sao nơi đây cũng không giống trên thành phố, có nhiều muỗi là chuyện bình thường, huống chi ngôi nhà này còn có hẳn một cái ao to.

Cậu vừa nghĩ thầm như vậy vừa đánh răng rửa mặt, sau đó kéo quần xuống đi vệ sinh.

Mà vừa kéo quần xuống, Nam Trà chính thức đen mặt. Vì cớ gì ngay cả trong quần cũng bị đốt? Muỗi nơi này thần thông quảng đại đến mức có thể chui vào quần ư?

Xem, bụng dưới của cậu đầy vết đỏ không nói, ngay cả trên ấy ấy của cậu cũng có vài vết! 

Không được rồi, cậu phải đi mua kem chống muỗi và nhang muỗi, nếu không cậu chắc chắn sẽ bị chúng hút khô!

Con bạch tuộc nào đó còn đang thẹn thùng lấp ló ngoài cửa phòng tắm, lúc nó thấy cậu lấy cái “xúc tu mũm mĩm” kia ra mà “xả” nước, toàn thân lại đổi sang màu hồng, còn hồng hơn cả ban nãy. 

Ui cha, thứ kia của em ấy đáng yêu chết đi được! Nhớ lại mỹ vị ngày hôm qua, bạch tuộc nheo đôi mắt, rung rinh cái đầu tròn, đổi màu hai ba lần rồi mới tiếp tục ngụy trang, yên lặng theo dõi cậu thanh niên.

Sau khi xong chuyện, Nam Trà mang cái đầu xù tới phòng bếp, chiên ốp la và thịt xông khói cho bữa sáng.

Nam Trà đã định ra kế hoạch ngày hôm nay của mình, trước hết đi chợ, mua thức ăn lấp đầy tủ lạnh, sau đó là mua thuốc chống muỗi và nhang muỗi.

Nơi này vốn không phải nơi khỉ ho cò gáy gì, chỉ là có rất nhiều đồng ruộng bát ngát ở bên kia triền dốc, cũng may nhà cậu không nằm phía bên đó nên gần chợ hơn một chút, dù vậy nhưng muốn đi bộ tới chợ cũng phải gần nửa tiếng. Vì thế Nam Trà lôi chiếc xe đạp cũ không biết có từ cái đời nào trong nhà kho bên cạnh phòng khách ra. Cậu còn tìm được một cái ống bơm bánh xe, hì hục bơm căng bánh.

Mang tiền, mang dép, khóa cửa, đi chợ.

Buổi sáng ở nơi này rất trong lành, mát mẻ hơn trong thành phố ngay cả khi đang vào mùa hè oi bức, hơn hết là không bị ô nhiễm tiếng ồn, chỉ có tiếng chim ríu rít, tiếng gió thi thoảng lùa qua hàng cây.

Nam Trà mang dép lê, vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm lầm nhầm hát một khúc ca, tóc mái hơi dài bị gió thổi ngược ra sau khiến khuôn mặt thanh tú của cậu trông sáng ngời, vạt áo khoác sơ mi bên ngoài bay bay.

Bạch tuộc đu trên cổng lớn, da trở về màu tím đen ban đầu, nó cố hết sức rướn người ra ngoài nhìn theo ai đó hồn nhiên cưỡi xe đạp chạy đi mất với ánh mắt ngóng trông.

Chợ khá nhỏ, nhưng trên cơ bản thì cần cái gì có cái đó, Nam Trà mua cá đồng về, dự tính kho hoặc chiên, sau đó mua tôm và bầu để nấu canh, mua cả nấm để xào, thịt băm và một bó rau. Bấy nhiêu đây đủ để ăn trong hôm nay, có khi còn dư.

Cậu lại mua thêm trái cây, sau đó hỏi người ta có biết nơi nào bán thuốc chống muỗi không thì ghé mua một thể.

Tất cả đều được đặt vào trong cái giỏ nằm phía trước tay lái xe đạp.

Sau khi mua hết những gì mình muốn, Nam Trà đạp xe dạo một vòng quanh chợ, thấy gì hay ho thì dừng lại xem một chút, thích thì mua, không thích thì đi. Lúc gần ra khỏi chợ, cậu thấy tụi nhóc hôm qua đi mò ốc đang chiếm một góc nhỏ trong chợ, trước mặt bày một rổ ốc. 

Cậu nhướng mày, tưởng hôm qua tụi nó mang về ăn hết rồi chứ. Cậu đạp xe đến hỏi mới biết là ốc nhiều quá ăn không hết, tụi nó chừa lại một ít mang ra chợ bán. Trùng hợp cậu cũng thích ăn ốc nên mua về một chút.

Mua xong, mặt trời đã sắp lên cao, cậu nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi. Cậu lấy nón ra đội rồi nhanh chóng đạp xe trở về.

Bạch tuộc nãy giờ vẫn cứ đu ngoài cổng trông ngóng người thương, im lìm không nhúc nhích. Vừa nhác thấy bóng người thon gầy đạp xe từ bên kia đường về, mấy cái xúc tu của nó lập tức ngo ngoe, đầy sức sống trở lại.

Em về rồi!

Nam Trà mở cửa vào nhà, không hề biết trong nhà có một “người” ngóng mình suốt từ nãy đến giờ.

Cậu lấy đồ mình mua xuống, bắt đầu vén tay áo lên xử lý, ướp gia vị, trộn đều, để yên cho ngấm rồi cất vào tủ lạnh, tới trưa sẽ lấy ra nấu. Còn bây giờ, cậu có một chuyện khác thú vị hơn muốn làm.

Đó chính là tham quan cái ao nhà!

Đây là chuyện mà ngày hôm qua cậu đã rất muốn thực hiện, bởi vì trong cuốn sổ cũ của ông nội, tất cả những sinh vật kỳ lạ ông ghi chép bên trong đều được tìm thấy từ chung một nơi. Chính là cái ao này!

Vậy nên Nam Trà làm sao có thể bỏ qua loại hoạt động thú vị thế chứ.

Cho dù không có, cho dù những thứ trong sổ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng được lồng ghép vào vài địa điểm có thực thì cũng không sao cả. 

Nam Trà vẫn mặc chiếc áo thun trắng mỏng mỏng mình thay từ lúc sáng, nhưng bên dưới đổi thành một cái quần bơi dài đến cổ chân, bó sát, khiến nơi riêng tư nào đó hơi cộm lên, gò mông căng tròn cũng hiện rõ.

Đôi mắt vàng vẫn dõi theo cậu trông thấy thì híp lại, nhìn chằm chằm không thôi.

Nam Trà thò chân xuống nước, hơi rùng mình.

Nước lạnh thế! 

Không biết sâu bao nhiêu, cậu thả chân dưới nước, mông vẫn ngồi trên hành lang. Sau đó chẳng biết cậu kiếm từ đâu ra một cây gỗ nhỏ dài, chống thẳng xuống nước để đo độ sâu.

Cỡ này cũng phải tới hông cậu, Nam Trà vừa ngẫm nghĩ vừa xuống nước.

Nước trong ao rất mát, hơi xanh vì có rong rêu nhưng lại trong hơn cậu tưởng, có thể thấy được chân mình lờ mờ dưới nước. Nam Trà cúi đầu nhìn, nhúc nhích mấy ngón chân làm bùn đất bên dưới bị khuấy động, vài con cá nhỏ bơi xẹt qua.

Cảm giác thích ghê!

Bỗng nhiên ở phía bên kia có nước tóe lên, văng khắp nơi khiến cậu giật cả mình mà quay đầu nhìn, bạch tuộc đang bám trên cột đá phía dưới phòng ngủ của cậu cũng nheo mắt nhìn qua bên đó.

Gì vậy?

Nam Trà không biết rằng khi cậu vừa xuống nước, một cá to ở phía đối diện quẫy đuôi, hốt hoảng kêu lên: “Cậu ta xuống ao kìa! Trốn đi!”

Một con mực nhỏ trong cái hốc đá nghe vậy xịt cả mực, cuống quýt bơi qua, nó có một cái vây bị tật, nhỏ hơn vây bên kia nên bơi rất chậm, hoảng hốt muốn bám lên lưng cá to, hu hu kêu: “Anh dẫn em theo với!”

Tốc độ con cá lớn đó rất nhanh, nó cong đuôi đẩy bé mực đến bên người mình, để bé mực bám vào, sau đó hỏa tốc lặn xuống đáy ao. Bụp một cái, lớp bùn đất dưới ao không hiểu sao lại như một làn sương khói đối với nó, bị nó đâm vào mà lún xuống như một tấm lụa có độ đàn hồi, nuốt nó và bé mực vào, sau đó lại trở về nguyên vẹn như ban đầu.

Mà đám cá tôm có linh trí khác cũng bụp bụp bụp lặn xuống, xuyên qua đáy ao đầy bùn đất, đối với tụi nó, đáy ao cũng chỉ như một làn khói mỏng. Sau khi lún xuống và nuốt chửng bọn cá tôm thì đáy ao nhanh chóng trở về hình dạng mặt đáy bằng phẳng ban đầu.

Kỳ lạ là khi Nam Trà tò mò bước tới, giẫm lên nơi xảy ra dị tượng bởi lũ cá, cậu lại không có chút cảm giác gì, đáy ao vẫn đầy thứ bùn mịn mà không hề nuốt lấy chân cậu.

Lúc này, đám cá tôm cua mực có linh trí đã trốn hết qua “phía bên kia” cái ao, trợn to cặp mắt của mình mà ngước nhìn cậu thanh niên nhân loại đi bên trên, cách một lớp đáy bùn nhưng tầm nhìn từ “phía bên kia” hoàn toàn khác hẳn, nó như một tấm kính trong suốt có hơi mờ, rất dễ dàng quan sát cảnh tượng bên trên.

Bé mực quạt quạt cánh vây nhỏ của mình, muốn bơi lên một chút để dễ xem nhưng bị cá to chặn lại, kéo tới trên đỉnh đầu mình: “Ngoan, đừng bơi lung tung, chờ cậu ta rời khỏi ao đã.”

Một con rùa kịp thời lặn xuống, là con cuối cùng, nó bơi tới bên cạnh “mọi người”, cũng ngước mắt nhìn theo bước chân đi quanh cái ao của Nam Trà, một lúc sau bỗng dưng giật mình hỏi: “Ủa, có ai thấy ngài Magnificus đâu không?”

“Ừ ha, ngài ấy đâu rồi? Không kịp trốn hả?”

“Mau đi tìm!”

“Khỏi tìm!” Cá lớn lên tiếng, bình tĩnh đảo mắt, chỉa vây về phía phòng ngủ của Nam Trà: “Ngài ấy đang đu trên cột đá kìa!”

Bạch tuộc lúc nãy thấy nước tóe lên chỗ cá lớn quẫy đuôi thì cũng hơi giật mình, sợ đám con dân của mình không kịp trốn bị bắt tại trận, toàn thân đổi sang màu xanh chuối đầy sợ hãi. Cũng may là vị trí của nó nằm sau lưng Nam Trà nên cậu không thấy. Bọn cá nhìn sang, quả nhiên trên cột đá có một “nải chuối xanh” to đang đung đưa không ngừng.

“Hình như từ chiều hôm qua tới giờ, ngài ấy chưa về ao lần nào nhỉ?”

 

Cá lớn bình tĩnh nói: “Ừ, cứ theo đuôi `cái cậu kia mãi.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!