PHONG NGOA

Chương 4: Ướt át và nồng nhiệt

Sau khi đóng cửa quán, cậu dẫn Dylan lên nhà mình, vừa vào phòng đã bị anh đè trên ván cửa cuồng nhiệt hôn một trận, hệt như đêm hôm đó ở khách sạn, mở đầu luôn là những cái hôn nóng bỏng.

Chu Thụy thở hổn hển đẩy anh ra, lắp bắp: “Từ từ đã, em, em… muốn đi tắm.”

Dylan dụi mũi vào bên cổ cậu hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: “Không cần, em thơm lắm.”

Chu Thụy xấu hổ, cậu chưa có tắm mà. 

Bỗng có cái gì đó trơn trượt lướt lên cổ cậu, Chu Thụy run rẩy, dường như biết Dylan đang liếm láp cổ mình, cậu ngượng tới nổi cả người đỏ ửng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng, đặc biệt là nơi cần cổ yếu ớt vì bị kích thích mà mạch máu bên dưới nổi rõ, làm Dylan hận không thể phập một cái cắm hai chiếc răng nanh vào.

Nhưng anh biết không thể làm vậy, nên chỉ mềm nhẹ liếm mút nơi đó.

Chu Thụy lúng túng không thôi, cả chiều nay cậu đi chợ rồi đứng trong khu bếp bận rộn, toàn thân đều ám mùi dầu khói và thức ăn, chắc chắn không thơm tho gì cho cam. Thế mà anh Dylan lại… 

Chu Thụy xấu hổ đẩy anh ra: “Đừng… em muốn đi tắm.”

Dường như biết cậu ngại, anh cũng không tiến quá nhanh, chỉ buông cậu ra mà cười khẽ: “Được rồi, không gấp, em đi tắm đi.”

Chu Thụy như được đặc xá, mang gương mặt đỏ bừng chạy ào vào phòng tắm, tim vẫn còn đập mạnh.

Vừa đóng cửa cậu đã thở phào một hơi, xấu hổ chết cậu.

Chu Thụy nghĩ nghĩ, vừa cởi đồ vừa ngửi thử mùi trên người mình, mùi dầu khói tuy không nồng lắm nhưng vẫn có, thật khó chịu, làm sao cậu có thể để anh Dylan ôm cậu rồi hít hà thứ mùi này chứ?!

Dylan nhìn theo bóng dáng cậu nhóc ngại ngùng lủi vào phòng tắm, khóe môi nhếch lên cao, lời anh nói là thật, cậu rất thơm, đối với anh thì mùi cơ thể cậu khó mà bị chút mùi dầu khói kia lấn át. Đó là thứ mùi ngọt ngào, ấm áp, giống hệt như dòng máu nóng hổi dưới cổ cậu vậy, thơm cực kỳ.

Anh chợt nghĩ ra một việc, sau đó cười xấu xa, tháo cà vạt, vừa cởi nút áo vừa đi về phía phòng tắm.

Chu Thụy mới cởi đồ thì cửa phòng tắm bất chợt mở ra.

Dylan đã tháo xong hàng nút áo sơ mi, vừa bước vào đã lột phăng áo, mớ cơ bụng rắn chắc lập tức phơi bày.

Chu Thụy giật mình, không kịp đề phòng mà lùi ra sau, trên sàn lại có nước nên nhất thời trượt chân. Ngay khi cậu tưởng mình phải té dập mông thì một cánh tay rắn chắc vươn tới, nhanh như chớp giữ lấy eo cậu. Lập tức, cậu bị kéo vào một lồng ngực trần trụi.

“Xin lỗi, làm em giật mình sao?”

Đầu óc Chu Thụy rỗng tuếch, chỉ biết ngây ngốc nhìn gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ trước mặt mình, khoảng cách chỉ có một gang tay, hơi thở thơm nhè nhẹ phả lên mặt cậu. Hai tay cậu dán trên lồng ngực anh, dưới tay là cảm xúc trơn láng, cậu không kìm được mà khẽ xoa nhẹ, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của anh lập tức kéo thần trí cậu về, Chu Thụy chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên.

Dylan cười, thơm nhẹ vào má cậu: “Chúng ta tắm chung đi, tôi cũng chưa tắm.”

Nói rồi anh buông cậu ra, cởi nốt cái quần tây và chiếc quần con màu đen ôm sát bộ phận riêng tư của mình. Chu Thụy liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi gằm đầu, cậu có thể nhìn thấy thứ kia đã nửa ngóc đầu dậy, khi anh ấy vừa kéo quần lót xuống thì nó lập tức bật ra, làm tim cậu cũng muốn bật ra theo. 

Chu Thụy vội dời mắt, toàn thân đỏ như tôm luộc. 

Dylan cởi đồ xong, ung dung khoe khoang dáng người hoàn hảo của mình, kéo Chu Thụy đi đến dưới vòi sen rồi mở nước xịt lên người cậu: “Để tôi tắm cho em.”

Chu Thụy xấu hổ cầm lấy vòi hoa sen: “Tự em tắm được mà.”

Dylan nhìn toàn thân đỏ ửng của cậu, thầm biết cậu xấu hổ nên cũng không ép, chỉ bày ra nụ cười có thể đốn gục cậu: “Được rồi, nhưng lát nữa để tôi chà lưng cho em.”

Quá trình tắm rửa cho nhau đối với hai người họ mà nói quả thực có phần giống như tự dày vò mình. Một người thì phải cố hết sức kiềm chế, càng lúc món vũ khí nào đó càng đứng thẳng, rất có tinh thần xông lên đánh giết một trận. Còn một người thì xấu hổ tới mức chỉ muốn chui rúc vào cái ống nước nào đó mà thôi.

Đây là lần đầu tiên khi từng tuổi này rồi mà Chu Thụy tắm với một người trưởng thành khác, lúng túng không biết để đâu cho hết.

Phòng tắm của cậu hơi nhỏ, nhưng không có bồn tắm nên diện tích nhìn chung vẫn không quá chật chội.

Cơ mà… hai người đàn ông trưởng thành cùng chui vào tắm thì… 

Lúc thoa xà phòng không tránh khỏi việc vô tình đụng chạm nhau làm bầu không khí lại càng thêm mờ ám.

Dylan cầm lấy bông tắm trên tay Chu Thụy: “Xoay lưng qua, để tôi chà lưng cho em.”

Chu Thụy bị cướp bông tắm, mím môi xoay lưng, cố đè nén xấu hổ, lòng tự nhủ: Bình tĩnh, chỉ là chà lưng thôi mà, lần trước những gì nên làm cũng đã làm hết rồi, có gì phải ngại chứ!!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ bắp cậu vẫn căng cứng.

Dylan cười khẽ: “Làm gì mà căng thẳng thế? Tôi có ăn thịt em đâu.”

“…”

Một lúc sau, Dylan xoay Chu Thụy lại bắt cậu chà lưng cho mình: “Có qua có lại.”

Lời này đúng là hợp tình hợp lý, Chu Thụy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xấu hổ chà lưng cho anh.

Thật đúng là dằn vặt người ta mà, Chu Thụy thầm nghĩ, sau này khi đi tắm phải tập thói quen khóa cửa mới được – vì cậu sống một mình nên khi tắm không có thói quen khóa cửa phòng, thành ra tên ma cà rồng đang đói meo nào đó đã thành công chui vào tắm cùng cậu.

“Xong rồi ạ.”

Chu Thụy chà lưng cho Dylan xong, chưa kịp rút tay về thì bị anh vòng tay ra sau bắt lấy.

Chu Thụy không hiểu ra sao mà nhìn về phía tấm gương lớn trước mặt, trên đó phản chiếu lại nụ cười dịu dàng của Dylan: “Em đang cầm bông tắm, sẵn tiện chà phía trước cho tôi luôn đi.”

Chu Thụy cứng người, bỗng dưng cảm thấy nụ cười dịu dàng kia có cái gì đó thật xấu xa. Cậu cắn môi, đôi mắt to hơi đảo, mặc kệ trái tim từ nãy đến giờ vẫn luôn đập mạnh trong lồng ngực, thực vâng lời mà đi vòng qua phía trước, mang theo một thân đầy bọt xà phòng chà ngực cho Dylan.

Dylan rũ mắt nhìn người đang nửa quỳ trước mặt mình chăm chú chà rửa. Hai nụ hoa xuân hồng hồng đỏ đỏ lấp ló sau đám bọt xà phòng đã cương cứng từ lúc nào không biết. Vì động tác của người trước mặt mà bọt xà phòng ở nơi đó tuột xuống một chút. Anh nhìn đám bọt chậm rãi trượt dài, cảnh xuân cứ thế hiện ra rõ ràng, tầm mắt không cách nào dời khỏi hai đầu vú đỏ hồng ướt át kia.

Dylan liếm môi, trong đôi mắt màu gỗ chợt lóe lên sắc đỏ như máu, vẻ khao khát cũng ẩn hiện dưới đáy mắt.

Lúc này Chu Thụy đã bắt đầu chà tới nơi khó nói nào đó của anh, hiển nhiên là cậu không dám nhìn nhiều, bởi vì nó đã đứng thẳng như cái cột đình từ lúc nào rồi.

Ngay khi cậu vừa chạm vào thì cả hai cùng hít ngược một hơi, một người là vì thoải mái và kích động còn một người là vì kinh ngạc. Chu Thụy xấu hổ, của anh Dylan đã cứng tới mức này, chẳng phải rất khó chịu sao?

Chu Thụy chợt nhớ tới một bài viết nói về các ám chỉ trong quan hệ tình dục mà mình đọc được trên mạng, bạn tình chủ động tắm chung với mình tức là đang ám chỉ việc muốn làm tình trong phòng tắm. Hiển nhiên không phải cặp đôi nào tắm chung với nhau đều nhất định phải làm việc ấy trong phòng tắm, nhưng cậu và anh Dylan chẳng phải sắp sửa có một đêm hoan lạc sao? Kết hợp với nhau, Chu Thụy thật chắc chắn mà đưa ra kết luận rằng Dylan đang ra tín hiệu tỏ ý muốn được “ấy ấy” trong phòng tắm. Cậu vỗ vào đầu mình một cái, cảm thấy bản thân quá đần độn vì ám chỉ này đã rõ ràng như thế mà tới giờ mới nhận ra.

Chu Thụy hơi lo lắng, nãy giờ mình lảng tránh anh như vậy có phải khiến anh hiểu lầm mình không muốn nên anh mới kiềm chế không?

Chu Thụy mím môi, tâm trạng xoắn xuýt không biết phải làm sao. 

Hay là mình chủ động đề nghị?

Nghĩ đến cảnh tượng sắp sửa diễn ra trong này, hai má cậu như bị lửa thiêu đốt, nóng bừng. Quá xấu hổ!

Nhưng… hơi liếc mắt nhìn xuống con mãnh thú nào đó, phần thân đầy gân xanh dường như giật lên một cái, đỉnh đầu tím đỏ của nó còn có thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống, không biết là nước xà phòng hay là thứ gì.

Vừa nhìn một cái, nơi đó của cậu cũng có phản ứng.

Được rồi, cậu cũng muốn thử trong phòng tắm một lần.

Chu Thụy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Dylan, đôi mắt kia vẫn dịu dàng và đẹp đẽ như vậy. Chu Thụy đánh ực một tiếng.

Dylan thấy cậu bỗng nhiên tự vỗ vào đầu rồi ngước mắt nhìn mình, vẻ mặt như thể quyết tâm làm cái gì đó, lấy làm lạ, anh nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Quỳ mỏi chân?”

Chu Thụy lắc đầu, há miệng: “E-em…”

“?”

“Em…”

Chu Thụy cứ lắp bắp mãi, thấy tật xấu của mình lại tái phát, cậu bèn hạ quyết tâm không nói nữa, dùng hành động thể hiện.

Dylan tưởng cậu khó chịu ở đâu, còn đang định đỡ cậu dậy nhưng chỉ mới vươn tay ra thì người trước mặt đã lao vào vòng tay anh, dùng cả hai tay dính đầy xà phòng ôm lấy mặt anh, nhắm mắt hôn tới.

Dylan kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, hàng mi run rẩy đã tiết lộ tâm tình phập phồng của cậu.

Lần đầu tiên chủ động hôn nên không biết làm gì hết ngoại trừ mút lấy hai cánh môi của đối phương.

Dylan cười khẽ trong lòng, vòng tay ôm lấy cả người Chu Thụy, kéo cậu sát vào mình, hai thanh kiếm nóng bỏng lập tức dán vào nhau.

Dylan để yên cho Chu Thụy cố gắng liếm mút môi mình. Đợi khi cậu liếm đã muốn rời đi thì giữ chặt gáy cậu, không cho phép từ chối mà bắt đầu tấn công, lấy lại thế chủ động, vươn lưỡi ra cạy mở hàm răng cậu, quét qua từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào của cậu.

Chu Thụy bắt đầu thở không nổi, đầu óc bị nụ hôn này làm cho mụ mị, hai tay lúc đầu ôm lấy mặt người đàn ông cũng đã buông thõng, vắt trên vai người nọ, toàn thân dựa hết lên người Dylan. Thậm chí còn dần dà trở nên mất tự chủ, tiếng rên rỉ như mèo thi thoảng tràn ra giữa hai đôi môi, thân dưới lắc lư, cọ thứ kia của mình vào con mãnh thú nọ hòng thoải mái hơn một chút.

Phát hiện ra cậu đã vô cùng hưng phấn, Dylan hút nhẹ lưỡi cậu rồi mới buông môi cậu ra. Trong mắt là ý cười đầy ắp: “Muốn?”

Chu Thụy sực tỉnh lại, nụ hôn diễn ra quá lâu nên bọt xà phòng trên thân hai người gần như đã tan hết, chỉ còn lại cảm giác trơn trượt, thứ hùng dũng kia vẫn còn dính sát vào người cậu, nhiệt độ truyền đến vô cùng rõ ràng.

Chu Thụy xấu hổ gật đầu.

Dylan chỉ chờ đáp án này của cậu. Anh không nói gì nhiều, lập tức đỡ Chu Thụy đứng dậy, kéo cậu tới dưới vòi hoa sen. 

Trong màn nước, hai thân ảnh lại dính vào nhau mà dây dưa, bốn cánh môi quấn quít.

Dylan vuốt ve khắp người Chu Thụy, anh không quên chăm sóc cho nụ hoa mê người trước ngực cậu. Từ lúc nó lấp ló trong mớ bọt xà phòng thì anh đã muốn yêu thương nó rồi. 

Lúc này, anh cúi người xuống ngậm lấy một bên đã cương cứng, day day giữa hai hàm răng làm Chu Thụy vừa đau vừa tê, thích tới mức chân muốn nhũn cả ra.

“Ưm… Đừng…”

Dylan liếm nhẹ một cái, sau đó dùng lưỡi đè xuống, hỏi: “Đừng gì? Không thích hửm?”

Chu Thụy nức nở một tiếng, hai tay ôm lấy đầu Dylan muốn kéo anh ra nhưng không kéo được: “Đừng… hức, đừng liếm bên này nữa mà…”

Dylan nheo mắt, cắn nhẹ một cái sau đó chiều cậu mà chuyển sang ngậm lấy bên kia chơi đùa, không quên nói: “Theo ý của em vậy.”

“A!”

“Anh… anh đừng cắn, đau đau!!”

“Thế này thì sao?” Day nhẹ.

Chu Thụy kêu hừ hừ, vội đưa tay đến bên miệng muốn bịt lại tiếng rên rỉ của mình. Nơi bị chà đạp như có một luồng điện tê rần truyền tới, thứ yếu ớt giữa hai chân cậu giật giật. Cậu khó nhịn mà đưa tay xuống tự sờ, thế nhưng… Chu Thụy phát hiện tự cậu sờ thì lại chẳng mang đến cảm giác gì hết, không đúng, có cảm giác nhưng lại không đủ, hoàn toàn không đủ thỏa mãn. 

“Ưm… hừ!”

Nghe tiếng rên rỉ càng lúc càng khó chịu của cậu, lại thấy động tác tự vuốt thô lỗ như muốn khiến mình bị thương của cậu, Dylan vội buông đầu vú cậu ra, một tay ôm eo cậu tránh cho cậu ngã, một tay đưa xuống dưới ngăn cản hành vi lỗ mãng của cậu, dỗ dành: “Ngoan, tôi ở đây, em muốn cái gì tôi cũng cho.” Nói rồi anh hôn lên khóe môi cậu một cái để trấn an.

“Nơi này khó chịu đúng không?”

Bàn tay đang ngăn cậu lại nhanh chóng bọc lấy dương vật đáng yêu của cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

Khoái cảm ùa tới mãnh liệt khiến Chu Thụy run lên, cậu hừ hừ như mèo nhỏ, hai mắt khép hờ ngửa đầu hôn lung tung lên mặt anh, hai tay cũng cố hết sức ôm lấy anh, dường như muốn ép mình hòa luôn vào thân thể anh.

Một lúc sau Chu Thụy bắn ra, tinh dịch đặc sệt chảy đầy tay Dylan. 

Anh cúi đầu nhìn người đang dựa vào lồng ngực mình thở hổn hển, nảy sinh một ý niệm xấu xa. 

Anh nâng cằm cậu lên, bàn tay dính đầy tinh dịch bôi nhẹ lên miệng cậu, nheo mắt ra lệnh: “Liếm đi.”

Chu Thụy thực ngoan ngoãn mà vươn lưỡi liếm, chiếc lưỡi phấn hồng cuốn lấy tinh dịch của chính mình. 

Đôi mắt màu gỗ của Dylan dường như sáng hơn, anh nhìn chằm chằm cái miệng khép hờ của cậu, có thể thấy được chiếc lưỡi bên trong chỉ liếm một cái rồi thôi, anh híp mắt, ra thêm một mệnh lệnh nữa: “Nhấm nháp nó đi.”

Chu Thụy sau khi đạt cao trào sẽ có vài phút rơi vào trạng thái mơ màng, người ta bảo cái gì thì làm cái đó, thế là cậu chép chép miệng, vị của bản thân lập tức tan ra bên trong, cũng nhờ thế mà cậu hồi thần, trợn to mắt nhìn anh.

Dylan cười híp mắt: “Thế nào? Ngon không?”

Chu Thụy xấu hổ: “Ưm… cũng, cũng tạm.”

“Để tôi nếm thử.”

Vừa nói anh lập tức cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi còn mang vị tinh dịch của cậu mà liếm mút như thể đang nhấm nháp món khai vị.

Sau khi buông ra, anh nói: “Vẫn ngọt như ngày đó.”

Chu Thụy mắc cỡ tới mức muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống. Thế nhưng vừa cúi đầu thì thấy vật hùng vĩ của Dylan vẫn còn hưng phấn bừng bừng.

Cậu đắn đo vài giây rồi vươn tay cầm lấy, vuốt ve. Cậu có thể cảm nhận được ngay khi cậu chạm vào, con mãnh thú nọ giật giật vài cái rồi phình to thêm. 

Chu Thụy nhớ lại cảm giác khi thứ to lớn này đi vào trong mình ngày hôm ấy, hơi đau nhưng càng nhiều là khoái cảm. Nhưng mà… thứ này thật sự có thể đi vào trong sao? 

Dylan nheo mắt nhìn vẻ trầm trồ không thể che giấu của Chu Thụy khi vừa chạm vào vật kia của mình, thấy cậu ngây ngốc nhìn nó chăm chú thì đắc ý không thôi, chọc ghẹo cậu: “Thế nào? Kích cỡ này hài lòng chứ? Hôm nay em làm nó phấn khích lắm đấy.”

Đỉnh đầu Chu Thụy như muốn bốc khói, trong lòng thì gào thét tán loạn. 

Dylan nhìn Chu Thụy một lúc, bỗng dưng bắt lấy cổ tay cậu: “Không cho sờ nữa. Xoay qua!”

Nói rồi anh xoay người cậu qua, tay không quên giữ eo cậu tránh cho cậu trượt chân ngã.

Chu Thụy không hiểu ra sao mà quay đầu nhìn anh, nhưng lập tức bị anh bắt quay đầu trở về, thực tội nghiệp mà bị phạt “úp mặt vào tường”.

Dylan tắt vòi nước rồi vỗ vỗ cái mông vểnh của cậu, nhìn cơ thịt đàn hồi rung rung, khóe miệng anh nhếch cao, anh ra lệnh: “Chống tay lên tường, vểnh mông lên. Cao hơn một chút. Đúng rồi. Ngoan, giữ yên tư thế này.”

Nói xong thì với tay lấy chai dầu bôi trơn đã mang theo ngay lúc vào phòng tắm mà Chu Thụy không phát hiện ra. 

Dylan tách hai cánh mông căng tròn mềm mịn ấy, lỗ hậu màu hồng nhạt lập tức phơi bày dưới mắt anh, miệng nó hơi mấp máy, rõ ràng chủ nhân của nó đang rất căng thẳng và sốt ruột.

Dylan cười khẽ, hôn chụt lên gò mông cậu một cái, khen: “Rất đáng yêu.”

Chu Thụy xấu hổ úp mặt vào tường, có ai lại đi khen chỗ đó đáng yêu chứ. Nhưng không thể không nói cảm giác được bạn tình khen… rất thích.

“A…”

Bỗng dưng hai cánh mông bị tách ra rộng hơn, Chu Thụy có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào nơi đó, cậu căng thẳng tới mức các cơ thịt mất tự chủ mà bắt đầu căng lên.

Nhìn lỗ hậu của cậu mấp máy rồi bỗng dưng thít chặt, Dylan biết bé cưng của mình lại xấu hổ rồi, anh dùng ngón cái xoa xoa phần “miệng hang” màu hồng nhạt: “Thả lỏng nào, tôi giúp em mở rộng.”

Cảm giác ướt át mát lạnh len lỏi theo tay Dylan vào trong người cậu làm cậu phải run lên.

Rất nhanh, nơi đó đã có thể chứa được ba ngón tay. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng Dylan cũng không kiềm chế được nữa. Anh nâng một chân của cậu lên cao, đặt con mãnh thú kia ở cửa động mà cọ sát, môi hôn nhẹ vành tai Chu Thụy, sau đó đẩy vào.

“Ư!”

Chu Thụy cắn chặt răng, một tay chống tường một tay vội vòng ra sau câu lấy cổ Dylan kéo xuống, ngửa đầu hôn môi. Cái hôn chưa được vài giây đã phải tách ra vì tốc độ đưa đẩy và sức lực mạnh mẽ của người phía sau như muốn húc bay thần trí cậu. Cậu chỉ biết thở dốc, cố hết sức phối hợp với anh.

Hơi nước mờ ảo trong phòng tắm và tiếng vang khi da thịt đánh vào nhau dữ dội càng làm lý trí hai người mất kiểm soát. Cả hai như đói khát lâu lắm rồi mà quấn lấy nhau, giữa chừng Chu Thụy không chống được nữa mà khuỵu xuống, may mắn thay Dylan nhanh tay ôm lấy cậu kéo lên. Sau đó lại đổi tư thế, toàn thân Chu Thụy bị treo trên người Dylan, cậu phải dùng hai tay hai chân ôm lấy anh để không phải ngã xuống, mà nơi yếu ớt vẫn còn bị con mãnh thú hùng dũng kia đánh giết không ngừng.

Dylan đỡ lấy mông Chu Thụy, chịu hết toàn bộ thể trọng của cậu nhưng động tác lại không hề bị cản trở dù chỉ một chút, cứ như cậu thanh niên đang treo trên người anh được làm từ bông vậy. Anh vẫn mạnh mẽ cắm rút, mỗi khi anh hạ tay xuống dương vật sẽ tiến vào thật sâu, làm Chu Thụy lần nào cũng bật khóc nức nở, chịu không nổi mà lắc đầu nguầy nguậy, thế nhưng lỗ nhỏ của cậu vẫn siết chặt không buông.

Dylan vẫn dùng tư thế đó, ung dung thoải mái bế cậu đi ra khỏi phòng tắm, chậm rãi đến bên giường. Theo mỗi bước đi là những cú thúc vào khiến Chu Thụy kêu to. Mãi cho đến khi Chu Thụy run bần bật mà bắn ra lần thứ hai.

Chắc là cảm thấy bắt nạt Chu Thụy đủ rồi, Dylan mới chịu thả cậu xuống giường, nhìn gương mặt toàn là nước mắt của cậu mà cười khẽ, dịu dàng dùng tay lau sạch, sau đó cho cậu một cái hôn triền miên để vỗ về trấn an.

“Hức… hức…” Chu Thụy sau cơn cao trào vẫn còn thút thít. Hai mắt nhòe đi vì nước mắt, mũi hơi nghẹt vì khóc thật thảm, môi và đầu vú bị chà đạp đỏ bừng. Trông vô cùng đáng thương.

Biết cậu sắp không còn thể lực tiếp tục, Dylan để cậu nghỉ ngơi một chút, mình thì nằm nghiêng bên cạnh không ngừng hôn lên khắp cơ thể cậu, hai tay cũng vuốt ve toàn thân cậu.

Chu Thụy sau khi lấy lại hơi từ cao trào thì rúc vào lòng ngực anh, hôn hôn hôn.

Dylan nhìn Chu Thụy như con chó nhỏ hôn chỗ này liếm chỗ kia trên ngực mình, nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Hết mệt rồi.”

Chu Thụy xấu hổ gật đầu, biên độ nhỏ đến mức nếu không để ý thì sẽ không nhận ra. Thật ra eo và chân cậu đã rã rời, nhưng mà thứ kia của anh Dylan vẫn còn đứng thẳng không có dấu hiệu giảm hưng phấn, sức kéo dài quả thật vượt qua nhân loại bình thường. Mà Chu Thụy không biết, Dylan đúng thật không phải nhân loại bình thường.

Dylan thấy cậu đáp, không nói hai lời lại đè người ra mà tiếp tục bắt nạt.

Lần này không kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau cả hai đã cùng đạt cao trào.

Cũng ngay giây phút đó, hai mắt Chu Thụy đột nhiên bị che lại, bên cổ đau nhói, có cái gì đó bị hút ra ngoài, cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới, nhanh đến mức cậu chưa kịp ý thức được cơn đau kia từ đâu ra thì đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Hậu trường

Chu Thụy buồn bực xoa cổ.

Dylan bắt lấy cổ tay cậu kéo ra nhìn nhìn dấu răng ở bên cổ: “Còn đau à?”

“Dạ không, chỉ là…”

“Ngứa?”

“Một chút, nhưng ý em muốn nói là… mấy đứa nhân viên sẽ lại nói em ngủ không nằm yên để bị đinh đâm vào cổ nữa…”

“…”

“Chắc em phải mặc áo cao cổ thôi.”

Dylan cúi xuống liếm cổ cậu, giải thích: “Sau lần đầu tiên, vết cắn thứ hai của ma cà rồng luôn có thể lành lại nhanh chóng để giúp nạn nhân tự động cầm máu. Tới sáng nó sẽ hoàn toàn lành lại.”

“Nạn nhân” nào đó trợn tròn mắt ngạc nhiên.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!