Tasha dọn xong căn phòng thì nhấn chuông báo ở đầu giường như Amanda đã nói. Chẳng mấy chốc sau, cô ta đã xuất hiện ở trước cửa phòng cùng với bà quản gia.
Quản gia vẫn đeo gương mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của mình, liếc mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Không biết có phải ảo giác của cậu hay không nhưng dường như bà đang soi xét cả vị trí của chúng, sau khi quan sát xong, trong mắt bà hiện lên vẻ hài lòng khó thấy khiến Tasha thở phào một hơi. Rồi bà chạm tay vào chiếc tủ và vuốt men theo cái gờ nhỏ của nó, dù Tasha đã chú ý đến những vị trí nhỏ nhất trong phòng, đảm bảo chúng đều sạch sẽ nhưng vẫn không khỏi hồi hộp theo động tác của bà.
Quản gia nhấc tay lên, hai ngón tay trơn bóng xoa vào nhau, hoàn toàn sạch sẽ.
“Ừm.” Bà ta chỉ nói một tiếng như vậy, câu chữ tiết kiệm đến mức Tasha không biết rốt cuộc bà có hài lòng hay không.
Tasha bị kêu đến đại sảnh ngồi chờ, ở đó đã có hai người dọn xong trước cậu, ít phút sau khi tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ của mình và lại lần nữa tập trung đầy đủ, Amanda mới đọc ra ba cái tên được chọn, trong đó có hai cô gái và tên thanh niên vẫn luôn lo lắng không biết mình có thể chiếm một vị trí hay không.
Hắn ta tên là Maximus, mọi người đều gọi hắn là Max. Giờ thì hắn hớn hở đến mức cười tít mắt lại.
“Cuối cùng là… Tasha Norris.” Amanda nói.
Tasha lập tức chạy lên, cảm xúc vui sướng không giấu được trong lòng mà hiện rõ trên mặt.
“Những người còn lại có thể lấy đồ đạc của mình rồi quay trở lại cổng bắc và ra về.” Amanda nói thẳng, không hề đoái hoài đến vẻ mặt thất vọng của bọn họ.
Chờ khi trong đại sảnh chỉ còn lại bốn kẻ được chọn, cô ta mới nói: “Ngày mai công việc của các người sẽ chính thức bắt đầu, thế nên hôm nay tôi sẽ dẫn các người đi dạo quanh dinh thự để làm quen một chút.”
Thay vì nói là đi dạo, tính chất của nó giống với việc “đào tạo người mới” hơn. Bởi vì dinh thự thật sự rất lớn, chia làm bốn khu đông tây nam bắc với ba tòa tháp cao ở ba góc, bọn họ phải cố gắng nhớ kỹ từng nơi ở của các thành viên trong nhà.
Ví dụ như ông chủ và phu nhân của ông ấy ở khu phía bắc, cậu hai ở khu phía tây, cậu ba ở khu phía đông và gia nhân ở khu phía nam. Khu phía nam cũng là nơi không có tòa tháp, bởi vì nó là khu vực để gia nhân sinh hoạt thế nên không có nhiều luật lệ nghiêm cấm.
Trước hết, bọn họ được Amanda dẫn đến khu phía nam để phân chia phòng ở, hai người ở cùng một phòng, phân theo giới tính để tiện sinh hoạt, vì vậy Tasha ở chung với Max. Sau khi bọn họ đặt vali của mình vào phòng thì được dẫn đến những nơi khác, bọn họ sẽ biết được phòng giặt giũ nằm ở đâu, phòng bếp và phòng ăn dành cho gia nhân, nhà kho, phòng sinh hoạt chung,…
Kế tiếp mới được dẫn đến các khu vực khác, dinh thự có rất nhiều phòng trống, được biết nó dùng cho khách ngủ lại mỗi khi có tổ chức yến tiệc, thỉnh thoảng người nhà Trenton ở những chi thứ cũng sẽ đến thăm hỏi và ngủ lại. Ngoài ra thì phòng làm việc và phòng học tập của ông chủ cậu chủ khi không được cho phép thì bọn họ không thể bước vào, có vài phòng khác cũng bị cấm nên Tasha không biết nó dùng để làm gì, Max đã thử hỏi nhưng tất cả những gì mà Amanda – người duy nhất được phép bước vào trong số bọn họ, lạnh lùng nói: “Nó không phải nơi mà các người nên tò mò.”
Max lập tức ngậm miệng, không dám hỏi thêm cái gì nữa.
Bọn họ lại tiếp tục đi qua khu vực phía đông, bấy giờ Max mới khe khẽ thầm thì với Tasha – người đi sau cùng: “Tôi nghe nói, cậu cả nhà Trenton từng ở khu này đấy.”
Tasha đang cầm sổ nhỏ cẩn thận ghi chép những gì mà Amanda dặn dò, nghe vậy thì không khỏi ngẩn ra, sau đó cũng nhỏ giọng hỏi lại hắn ta: “Anh Elias từng ở đây sao? Làm sao anh biết?”
Max há miệng, toan đáp thì Amanda đi phía trước đã dừng lại bên cạnh một căn phòng không đóng cửa: “Đây là phòng của cậu ba.”
Nói rồi Amanda tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa căn dặn: “Bởi vì bệnh tình, thế nên những ai quét dọn phòng của cậu ba phải cẩn thận một chút đừng tạo ra âm thanh lớn. Biết chưa?”
Lời căn dặn mang theo nội dung quan tâm nhưng Tasha lại chẳng nghe ra chút cảm xúc nào trong đó.
Nhóm người hầu mới nhẹ giọng đáp vâng rồi đi qua căn phòng, ai cũng mang theo vẻ tò mò liếc mắt nhìn vào trong rồi mới theo chân Amanda đi về phía trước.
Đến lượt Tasha, cậu cũng nghiêng đầu nhìn, phát hiện căn phòng không có nhiều bài trí xa hoa như những phòng khác, trên giường có một người thanh niên nằm thẳng, đầu được kê cao, chăn che đến ngực và bên cạnh còn có một hầu gái lạ mặt, đoán chừng là người được tuyển vào trước cậu vài ngày. Nữ hầu kia ngồi ở đầu giường, tay cầm một cái chén nhỏ, cô múc một muỗng chất lỏng bên trong lên rồi chậm rãi đút vào miệng của người nằm trên giường. Từ góc nhìn của Tasha vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng chất lỏng trong chén đặc sệt và có màu xám, nó không phải nước uống.
Tuy nhà Trenton rất hiếm khi nhắc đến người con trai thứ ba này của mình nhưng phần lớn người đều biết cậu ba là người thực vật từ nhiều tin đồn truyền ra, chỉ có điều không ai biết nguyên do thật sự, là vì bệnh? Hay vì tai nạn?
Tasha đè nén sự hiếu kỳ, chỉ nhìn một cái rồi thôi, sau đó đi theo Amanda đến những phòng khác của khu vực phía đông. Không biết có phải ảo giác của cậu không mà từ khi bước vào khu vực này, trong lòng cậu có một cảm xúc nao nao lạ thường, thậm chí còn cảm thấy bầu không khí quạnh quẽ và lạnh hơn những nơi khác.
Trong lúc cậu nhìn quanh, giọng của Amanda đi phía trước lại truyền đến: “Đây là phòng cuối cùng, cũng là phòng của… cậu cả.”
Tasha giật mình nhìn, căn phòng ấy nằm ở cuối hành lang với cánh cửa đóng chặt.
“Nơi này không cần phải thường xuyên quét dọn, một hoặc hai lần trong tuần là được, dù sao thì cậu cả cũng…”
Amanda chỉ nói lửng câu, cả hành lang là sự trầm mặc, Max thì liếc nhìn Tasha với vẻ mặt như đang nói: Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà.
Tasha không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa kia, dù rất muốn tiến vào bên trong xem thử nhưng Amanda lại nhanh chóng chuyển bước chân về phía cầu thang: “Tiếp theo chúng ta xuống tầng hầm.”
Tasha không thể làm gì hơn là đi tiếp.
Dinh thự có hai tầng hầm, tầng một chuyên dùng để đầu bếp ủ các loại rượu và nhà kho chứa đồ, còn tầng hai là nơi nghiêm cấm, Amanda vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng của mình căn dặn bọn họ tuyệt đối không được xuống đó.
Dinh thự rất lớn nên mất gần như cả buổi chiều để bọn họ đi quanh toàn bộ khu dinh thự bao gồm cả trang viên, vị trí ba cánh cổng lớn còn lại cùng với gặp mặt người gác cổng. Trang viên là khu vực rộng nhất, nó thậm chí còn có một nơi riêng biệt nằm gần bờ hồ Van để trưng bày tượng đá.
Đến trang viên bọn họ trông thấy mấy người làm vườn đang bị lão Wolfgang mắng xối xả, sau lưng bọn họ là vài cái cây bị tỉa hỏng, vì nguyên nhân đó mà lão bực tức đến độ râu tóc sắp dựng đứng. Lão là một người cực kỳ nóng tính, sau khi mắng nhiếc đủ thì quay đầu bỏ đi mất. Tasha đứng cách đấy không xa còn nghe thấy lão lải nhải rằng đám người này thật vô dụng và lão sẽ chẳng chọn bất kỳ ai cả.
Không thể không nói cây cỏ ở đây đã được lão chăm sóc rất tốt, nếu người mới không đạt được yêu cầu sợ rằng sẽ gây ra vài hư hỏng đáng tiếc cho nó.
Chạng vạng, trời sập tối rất nhanh, cổng phía Tây mở ra, một chiếc xe chạy vào trang viên rồi đỗ lại trước cửa chính của dinh thự.
Amanda bấy giờ mới dẫn nhóm bọn họ đến cửa chính để gặp mặt chủ nhân tòa dinh thự này.
Bước xuống xe là ông chủ, phu nhân và cậu hai, vừa thấy họ quản gia lập tức cung kính cúi chào, sau đó thuật lại chuyện nhận gia nhân mới trong ngày hôm nay. Theo lời bà thì chỉ có bốn người hầu mà thôi, người làm vườn vẫn chưa có, xem ra lão Wolfgang đã đuổi ba người thử việc kia về rồi.
Tasha đứng cúi đầu trong đám người, dáng vẻ ngoan ngoãn, có điều thỉnh thoảng cậu lại nhấc mắt muốn nhìn lén nhưng vì chiều cao và vóc người nhỏ mà cậu chỉ có thể nhìn thấy mặt cậu hai.
Tasha thầm nghĩ, trông cậu hai không có nét nào giống Elias cả, bọn họ rất khác biệt. Trong trí nhớ của cậu, Elias có dáng vẻ rất điềm đạm, có thể khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu và thân thiết.
Sau khi nghe quản gia thuật lại sự tình, ông chủ không nói gì, chỉ có phu nhân là lạnh nhạt đảo mắt liếc nhìn tất cả bọn họ rồi ừm nhẹ một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Quản gia cung kính mời họ vào nhà và ra lệnh cho nhóm người hầu mới đến phòng bếp để chuẩn bị dọn bữa tối lên.
Lần này bọn họ nghe Amanda nói về các quy định trong bữa ăn, toàn bộ người hầu và gia nhân sẽ dùng bữa sau khi chủ nhân ăn xong.
Ở phòng bếp bấy giờ đang có đầu bếp và ba người hầu lạ mặt khác tất bật chuẩn bị rồi mang đến phòng ăn. Chỉ có nhóm người mới bọn họ tiếp tục học thuộc khẩu vị của từng người trong gia đình. Thế nhưng những gì mà Amanda nói chỉ có sở thích và sở ghét của ba người ông chủ, phu nhân và cậu hai, dường như cô ta đã quên mất trong toà dinh thự này vẫn còn một người khác.
Tasha không kiềm được mà hỏi: “Thế còn cậu ba thì sao ạ?”
Phòng bếp lập tức im thin thít, tay đầu bếp lẫn mấy người mới đều nhìn cậu với vẻ quái lạ. Max đứng gần cậu nhất dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cậu một cái, nói thầm: “Cậu quên rồi hả? Cậu ba là người thực vật mà… chuyện ăn uống…”
Tasha nhíu mày, dáng vẻ hơi e dè thấp thỏm, cậu mềm giọng giải thích: “Nhưng lúc đi ngang phòng cậu ba, em nhìn thấy một nữ hầu đút cho cậu ăn thức ăn lỏng. Tuy thức ăn phải xay nhuyễn ra nhưng cũng nên chú ý mùi vị cho cậu ba có thể thoải mái một chút, dù sao…”
Nói tới đây Tasha bỗng chú ý thấy Amanda nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng thì giọng dần nhỏ xuống rồi im bặt, mím môi không dám nói nữa.
Vị nữ hầu trưởng này nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi vẫn nói cho bọn họ biết cậu ba thích ăn gì, sau đó đột nhiên giao cho cậu một nhiệm vụ: “Thấy cậu quan tâm tới cậu ba như vậy, việc chuẩn bị thức ăn và chăm sóc cho cậu ba từ ngày mai sẽ giao cho cậu.”
Add comment