PHONG NGOA

Chương 4: Ngày thứ ba

 

Andrew nằm thở dốc một trận, phải mất mấy phút mới lấy lại được tiếng nói của mình, cậu quay sang nhìn màn hình máy tính, người trong màn hình vẫn còn đang quan sát cậu một cách chuyên chú.

“Sao nhà sản xuất không cho ra cái ứng dụng điều khiển từ xa này sớm hơn chứ?” Nếu cho ra sớm hơn thì cậu cũng đã sớm chơi với bác sĩ nhà cậu đến thăng thiên luôn rồi, tuyệt đến khó tả, ngay cả độ rung cũng khác với bình thường, siêu kích thích.

Trường Ninh bị câu hỏi của cậu chọc cười: “Thích chứ?”

Andrew hơi đỏ mặt, có chút ngượng mà quay đầu đi, bĩu môi nói nhỏ: “Thích tới chân mềm nhũn rồi, em không muốn đi tắm luôn.”

“Đừng lười biếng, ít ra cũng nên tắm sơ một chút rồi mặc đồ đàng hoàng, đừng chỉ mặc một cái áo mỏng như vậy.”

“Ma cà rồng bọn em không cảm lạnh đâu anh đừng lo, nhưng nếu có anh ở đây thì tốt rồi, anh sẽ bế em đi, chúng ta lại quấn nhau trong phòng tắm…”

“Được rồi, nghe lời, đừng kích thích anh nữa, đã muộn, cũng nên đi ngủ thôi.”

Andrew chậm chạp vươn tay xuống dưới mông, kéo quả trứng rung ra ngoài, sau đó chậm chạp ngồi dậy, có lẽ cao trào vừa rồi quá mạnh, thật sự khiến cậu nhũn chân, nghỉ ngơi mấy phút rồi nhưng vẫn không đứng vững được.

Cậu kéo vạt áo lụa che lại da thịt mình, nhất là chỗ nào đó giữa hai chân, có điều, cậu không biết dáng vẻ nửa kín nửa hở này mới là gợi tình nhất, hai đầu vú vẫn còn hơi cương, chúng nhô lên bên dưới lớp áo, nhìn cực kỳ khiêu gợi, khiến Trường Ninh chỉ muốn vươn tay xoa nắn chúng.  

Andrew không tắt cuộc gọi, cứ để vậy mà lả lướt đi thẳng vào phòng tắm.

Trường Ninh yên lặng nhìn theo bóng dáng cậu, gò mông mẩy khuất sau vạt áo mới đáng yêu làm sao, anh nghĩ. Sau đó bất đắc dĩ cúi đầu nhìn con quái thú nào đó, nó lại dựng đứng nữa rồi. Anh thở dài, đây là lý do mà anh không muốn chơi trò sex call với Andrew, không thể chạm vào cậu thì luôn không đủ thoả mãn.

Đợi đến khi Andrew tắm ra thì người trong màn ảnh đã biến đi đâu mất, nhưng trong loa lại vọng ra tiếng nước thấp thoáng, hẳn là đang tắm. Cậu nằm đợi anh một hồi thì lim dim ngủ mất.

Một đêm không mộng mị, hôm sau tỉnh lại, màn hình trước mặt đã sớm tối đen, máy tính tự động vào trạng thái ngủ. 

Andrew vươn vai một cái, hai mắt vẫn còn nhập nhèm mà ấn nút nguồn, màn hình sáng lên báo có một đoạn video ngắn được gửi đến trong mục tin nhắn. Là Trường Ninh gửi, anh dậy sớm hơn cậu, trong video đang dùng bữa sáng, vừa ăn vừa ghi hình.

[Chào buổi sáng, anh biết em sẽ dậy muộn mà, ngủ ngon chứ?]

Nói tới đây anh hơi dừng một chút như thể đợi cậu trả lời, mà Andrew vừa xem đến đây cũng gật gù hai cái tỏ vẻ ngủ rất ngon.

Người trong video đúng lúc nói tiếp.

[Hôm nay anh có việc, đến khám cho một cậu bé bị dị ứng và một vài đứa nhỏ khác, chiều tối sẽ lên máy bay đến chỗ vị khách hàng kia. Đừng ghen bậy. Anh chỉ đi hai tuần, nhớ thì cứ gọi cho anh. Công việc thuận lợi nhé.]

Nói xong anh mỉm cười, dịu dàng đến nỗi khiến Andrew phải kề môi lên màn hình máy tính hôn chụt một phát, lẩm bẩm: “Biết rồi, không ghen bậy.”

Cả ngày hôm đó, Andrew rúc trong phòng khách sạn, ôm điện thoại và máy tính điều tra vài thứ, đến tận khi mặt trời ngả về tây, hoàng hôn biến mất, đêm tối lại phủ lên cậu mới vươn vai một cái, đóng nắp máy tính lại. 

Bụng hơi đói, cậu đi tới một cái vali mà từ khi đặt chân đến đây chưa mở ra lần nào, trong đó là thức ăn của cậu: Máu của ông xã.

Andrew mở vali, một làn sương trắng lành lạnh lập tức tràn ra ngoài, cậu nhìn mười mấy túi máu nho nhỏ được xếp gọn gàng ngay ngắn, mấy túi máu này đã được nguỵ trang trông như mấy bịch nước ép cà chua mua ở siêu thị, còn gói sẵn ống hút. Mấy thứ này đều là Trường Ninh chuẩn bị cho cậu. Mỗi khi rảnh, anh sẽ rút vài CC máu rồi cất trong tủ bảo quản máu ở nhà, khi nào Andrew phải rời xa anh một đoạn thời gian dài sẽ cần đến chúng.

Thứ này tất nhiên khó mà mang lên máy bay, thế nên chúng được đặt trong một chiếc vali chuyên dụng, vừa có thể bảo quản máu vừa có thể giúp nguỵ trang, qua mắt máy dò ở cửa hải quan. Nghe cha cậu nói, vật liệu chế tạo lấy từ chỗ một vị phù thuỷ nào đó.

Andrew ra khỏi phòng khách sạn, tay cầm bịch nước ép cà chua, miệng ngậm ống hút, vừa đi vừa hút.

Các hoạt động ngầm thường diễn ra vào thời điểm nào? Tất nhiên là buổi tối, thế nên mặt trời xuống cũng là lúc Andrew rời khỏi “hang ổ”, đi lòng vòng từ khu này sang khu khác hòng tìm kiếm chút thông tin gì đó. 

Hôm nay đã là ngày thứ ba cậu cắm cọc ở đây, theo lý, khách mời của buổi đấu giá hẳn sẽ lục tục kéo đến từ hôm nay. Cậu đã nghĩ kỹ, muốn lấy một thân phận khác tham gia buổi đấu giá thì chỉ có thể đánh cướp một trong số những khách mời còn lại, vấn đề là phải lựa chọn người như thế nào để mà cướp.

Andrew đi loanh quanh một lúc thì quyết định nấp ở cổng vào khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng có ba cổng vào, hai cổng ra, trong số ba cổng vào có một cổng chính rất lớn, các nhân vật được mời tham gia hẳn sẽ được tiếp đón từ cổng chính này. Andrew đứng ở đó, miệng còn ngậm ống hút, ngó qua ngó lại xác định không có tên bảo vệ nào để ý đến mình thì nhảy tót lên một cái cây, ngồi ẩn trong những tán lá rậm rạp mà quan sát.

Chín giờ tối, quả nhiên, vài nhân vật đặc biệt bắt đầu xuất hiện. 

Một nhóm người mặc áo măng-tô dài, đầu đội mũ phớt* bước xuống từ một chiếc xe đưa đón của khu nghỉ dưỡng, bọn họ có năm người, cao ngang ngửa nhau, tầm 1m9, ăn mặc kín kẽ từ trên xuống dưới không để lộ ra chút da thịt nào, ngay cả tay cũng mang găng, điều quái dị nhất là năm người bọn họ đều dùng ô, ngay cả khi đang là buổi tối và không có mưa.

Trong nhóm nhân viên đón tiếp có người vừa trông thấy bọn họ thì lập tức tiến lên mà không đợi những người khác kịp phản ứng, người tiếp đón trông có vẻ như là người của buổi đấu giá. Người nọ bước đến, bắt tay với người đàn ông đứng đầu năm người. 

Andrew biết mấy người này, một chủng tộc bị nguyền rủa, không thể đi dưới ánh trăng. Bởi vì… cậu nheo mắt nhìn bọn họ bắt tay nhau, nếu để ý kỹ sẽ thấy một đoạn nhỏ cổ tay bị lộ khi vươn ra khỏi vùng che của chiếc ô, dưới ánh trăng, da thịt bóng loáng bỗng chốc co lại, màu da biến đổi, khô héo như thịt của xác ướp mấy nghìn năm.

Andrew có chút ngạc nhiên, tuổi thọ bọn họ như con người bình thường, thế nhưng bọn họ lại là một trong những chủng tộc thần bí nhất, rất ít khi để tâm tới những chuyện không liên quan đến mình, năng lực của bọn họ là gì không ai nắm rõ, là những vị “ẩn sĩ” đúng nghĩa. Trong một sự kiện mà có sự góp mặt của bọn họ, thì sự kiện đó ắt hẳn không hề tầm thường mới có thể khiến bọn họ chịu quan tâm. 

Xem ra mấy món đồ trong buổi đấu giá này sẽ tạo nên sóng gió.

Andrew nhìn theo bóng dáng năm người bí ẩn kia mà trầm tư một lúc, sau đó cậu quay đi, tiếp tục nhìn về phía cổng. Năm người kia không thể trêu vào.

Sau đó có vài nhóm du khách lẻ tẻ cùng những đoàn du lịch lớn hơn được các nhân viên bình thường đón tiếp, tiếp đến là ba tên phi nhân loại của liên minh Người Sói, cơ bắp cuồn cuộn, lông tóc rậm rạp. Lúc đi ngang qua cái cây của Andrew, cậu nhăn mày nhăn mặt như một trái khổ qua héo. Trời biết, cậu ghét nhất là mùi chó ướt trên thân đám người sói, hôi chết đi được!

Một trong số ba người sói lúc đi ngang chỗ Andrew ẩn nấp khụt khịt cái mũi, gã nhíu mày, vừa hít vừa quay đầu hướng về phía Andrew. Cậu đang hút nước ép cà chua bị phản ứng của gã làm cho hồi hộp. Gã ngửi thấy mùi của mình ư?

Đương lúc cậu chuẩn bị tinh thần bỏ chạy thì gã người sói hít sâu một hơi, sau đó: “Ắt xiiiiiiiiii““`”

Andrew: “…”

Mấy người sói còn lại: “…”

Gã người sói ắt xì một tay xoa mũi, một tay vung lên đánh vào người phía trước: “Chết tiệt, đang mùa rụng lông mà sao cậu không chải chuốt đàng hoàng, để lông bay vào mũi tôi.”

“Ha ha, xin lỗi, chuyến này gấp quá quên mang lược chải.”

Người đón tiếp nói: “Không sao cả, chỗ chúng tôi sẽ cung cấp những thứ thiết yếu cho các anh.”

“Phải là cái lược chuyên dụng có thể hút mấy sợi lông bị rụng ấy, cái smart lược ấy, nếu không chúng sẽ bay tứ tán.”

“Có mà có mà, các anh cứ yên tâm.”

Vừa nói, đám người vừa đi xa.

Andrew: Smart lược là cái khỉ gì? Đúng là đám người sói quê mùa, ngay cả đặt tên cho vật dụng cũng thật quê mùa.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu cũng thầm vuốt ngực thở phào. Trước khi ra khỏi phòng cậu đã dùng gel khử mùi bôi lên người, gel này có thể khử bớt loại mùi đặc trưng của chủng tộc, các chủng tộc khác sẽ không nhận ra thân phận của cậu, là thứ thiết yếu nhất đối với một tên chuyên môn trà trộn lén lút thu thập thông tin như cậu. Có điều, mũi của người sói cực thính, thỉnh thoảng vẫn có trường hợp đã sử dụng gel nhưng bị bọn họ phát hiện, khiến cậu ăn đắng mấy lần. Đúng là mũi chó có khác!

Tiếp đến là lác đác vài nhóm du khách nhỏ, nhưng càng về khuya, lượng du khách bình thường càng ít. Cho đến mười giờ tối thì du khách bình thường gần như không xuất hiện ở cổng lớn, bọn họ được quản lý hướng dẫn vào từ hai cổng khác, bởi vì càng về khuya, những phi nhân loại có hình dáng khác thường không thể trà trộn vào giữa con người bắt đầu xuất hiện, họ sẽ được ưu tiên để tránh mặt con người.

Andrew đã uống xong bịch “nước ép cà chua” kia từ lâu, ngồi không trên cành cây, chán đến chết mà móc ra bịch thứ hai giấu trong túi áo khoác, cắm ống hút, tiếp tục hút. Cậu định ngồi ở đây quan sát cả đêm, lựa chọn một đối tượng thích hợp để sắp xếp kế hoạch cướp thiệp mời.

Nhưng hôm nay khách mời của buổi đấu giá không đến nhiều, ngoại trừ hai nhóm đầu tiên thì sau đó có một cặp đôi. Đó là một người đàn ông cao lớn trông rất chín chắn cùng với một cậu thanh niên, nhìn qua không khác gì người bình thường. Đương lúc Andrew lấy làm lạ tại sao bọn họ được vào bằng cổng chính ở thời điểm này thì người đón tiếp đã vội bước đến, cẩn thận hỏi người đàn ông điển trai cao lớn: “Thưa ngài, ngài có cần giúp gì không?”

Người đàn ông điển trai cao lớn cười cười, xua tay. 

Andrew trợn mắt nhìn cái tay kia, từ khuỷu tay trở xuống xẹp lép như hai miếng bánh tráng mỏng dính lại với nhau, da chỗ khuỷu tay của người nọ còn nứt toạc, ở vết nứt ấy là một cái xúc tu màu tím đen to bự thòi ra, bên trên có cả giác hút. Nếu không phải anh ta vung vẫy nó thì cậu đã không nhìn thấy bởi vì góc đứng rồi. 

Ai đây? Sao dáng vẻ lại không giống với bất cứ một chủng tộc có xúc tu nào vậy?

Cậu thanh niên nhỏ con hơn bên cạnh thấy anh ta vung vẫy lung tung bèn bắt lấy cái xúc tu kia, bóp bóp hai cái, cười nói: “Không cần, dẫn chúng tôi đến phòng đã đặt trước là được rồi.”

Người đón tiếp vẫn rất quan tâm, làm hết chức trách của một người phục vụ: “Ngài thật sự không cần đến phòng khám sao?”

Cậu thanh niên vẫn cười bảo: “Thật sự không cần đâu, đây chỉ là lớp vỏ bọc, không cẩn thận làm rách chứ không phải bị thương thật, nếu có thể, khi nhận phòng phiền anh mang đến giúp tôi một ít đất set Mova nếu có.”

“A… cái này…” Đất sét Mova? Thứ đắt đỏ hiếm hoi này đâu phải ai cũng có! Người đón tiếp có chút lúng túng.

“À không, tôi quên mất, thôi, kim chỉ đi.” Cậu thanh niên lại bật cười, ở nhà, ông chồng bạch tuộc của cậu dùng thứ đất sét kia không chút tiết kiệm làm cậu quên mất hàng này rất khó kiếm.

“Vâng, mời ngài đi theo tôi.”

Andrew tò mò nhìn theo bóng dáng hai người kia, tay cậu thanh niên nhỏ con vẫn nắm lấy cái vòi bạch tuộc đó, vừa đi vừa nói nói cười cười gì đấy với người bên cạnh.

Mười hai giờ rưỡi, không còn ai đến, Andrew chán chết mà nằm dài trên cành cây, cảm thấy có lẽ mình nên lắp camera ngay cái cây này, nhưng mà tận mắt thăm dò vẫn là tốt hơn. Đang khi cậu phân vân mãi việc lắp camera thì lại có khách đến. Lần này không phải là nhóm người lẻ tẻ nữa mà là một chiếc xe limousine dài ngoằn, đỗ phịch lại trước cổng lớn.

Andrew nhổm người dậy, lấy làm lạ, ngoại trừ các chủng tộc mà cội nguồn ngày xưa nằm trong giới quý tộc thượng lưu hoặc có chức tước lớn, như ma cà rồng,… thì không chủng tộc phi nhân loại nào thích phô trương như vậy. Phải nói, bọn họ cải trang, giấu mình còn chưa kịp, thì huống chi làm những chuyện dễ gây chú ý… ngoại trừ các phù thuỷ. 

Nhưng cậu cũng chưa bao giờ thấy phù thuỷ nào đi limousine, ít ra thì tính tình bọn họ có thể hoà nhã, gần gũi, có thể thần bí khó lường, cũng có thể cao cao tại thượng, nhưng tuyệt đối không có khoe mẽ hay phô trương.

Thật sự là phù thuỷ sao?

Cửa xe trước sau mở ra, êm đến không một tiếng động. Một toán người mặc vest đen bước xuống xe, ra sau cùng là một thanh niên có vóc dáng cao lớn, thân mặc áo thun trắng và quần sọt đứng giữa đám người mặc vest đen, dáng vẻ ung dung tự tại, tư thái vừa nhìn qua đã biết là một thiếu gia nhà giàu nào đó cùng dàn vệ sĩ của mình. Andrew kinh ngạc. Không phải phù thuỷ, mà là con người?

Tại sao lại là con người?

Người tiếp đón bước đến chào hỏi.

Thanh niên kia mỉm cười, nụ cười tươi phối với cặp mắt vừa đen vừa sâu và hàng mày hơi rậm kia khiến Andrew trong phút chốc tưởng là mặt trời toả sáng. Diện mạo người này cực kỳ đẹp, sống mũi, quai hàm, đều như tạc tượng, góc cạnh sắc bén phối với ngũ quan sâu hun hút khiến gương mặt bao phủ một vẻ sắc sảo khó nói. 

Diện mạo đó nhìn vào là biết người Trung Đông.

Andrew nheo mắt, gương mặt này trông quen quen, mà không biết đây có phải nhầm lẫn gì không, có thể tên này không đến để tham gia đấu giá mà chỉ đơn giản là đi du lịch. Nhưng nếu một con người bình thường như hắn cũng có thể tham gia buổi đấu giá này thì… đúng là thú vị. 

Đợi cậu xác nhận một chút, nếu tên người Trung Đông kia thực sự có thiệp mời, Andrew cảm thấy, đây có lẽ là đối tượng thích hợp đấy.

Chờ khi đoàn người đi xa, Andrew nhảy xuống khỏi cành cây, lợi dụng bóng tối mà bám theo sau đám người, duy trì khoảng cách rất tốt, đủ xa để không bị phát hiện và nhờ vào thính lực của ma cà rồng mà dễ dàng nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.

Lúc bọn họ đi đến quầy tiếp tân của khu khách sạn, người tiếp đón nói: “Ngài Naqvi, xin ngài chờ một chút.”

“Được.”

Nơi này cũng là khách sạn mà Andrew ở, thế nên cậu đường đường chính chính đi vào, giả vờ ngồi bấm điện thoại ở cách đó không xa, làm như không chú ý đến đám người kia. 

Vừa nghe thấy cái tên này, Andrew thầm nhíu mày, quen quen, rõ ràng đã nghe qua ở đâu đó rồi. 

Cậu lên mạng, tiện tay nhập tên Naqvi vào phần tìm kiếm, nghĩ nghĩ, lại thêm vào mấy chữ “người Trung Đông”. Lập tức, một đống thông tin nhảy ra. Hai mắt cậu phát sáng, hoá ra là cái tên này, cậu đã nói là cậu từng nghe ở đâu đó rồi mà. 

Họ Naqvi, con trai của một thương nhân bậc nhất ở các tiểu vương quốc Ả Rập, nói rõ hơn, là thương nhân bậc nhất ở Dubai. Nổi tiếng siêu giàu, siêu đẹp trai, và cũng siêu ăn chơi phóng túng.

Một người như vậy, lại cất công chạy thật xa tới cái đảo nho nhỏ này chỉ để tắm suối nước nóng, cậu không tin đâu.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!