PHONG NGOA

Chương 4: Henry dưới đáy hồ

Lại thêm một vụ hoả hoạn xảy ra, trên mặt báo đưa tin về một đám cháy kỳ lạ trong trại trẻ mồ côi. Theo như xác nhận của đội cứu hộ, có lẽ bởi vì hệ thống khí ga trong lò sưởi của phòng viện trưởng gặp vấn đề, nửa đêm rò rỉ gây cháy nên mới dẫn đến hoả hoạn. Điều đáng sợ ở đây là đêm hôm ấy không một ai hay biết hoặc phát hiện ra đám cháy, khiến ba người thiệt mạng. Khi đội cứu hộ đến chỉ tìm được ba thi thể đã sớm cháy rụi thành tro trong đống hoang tàn.

Kỳ lạ nhất là đám cháy ấy chỉ diễn ra bên trong căn phòng, nó thiêu sạch mọi thứ không chừa chút gì nhưng lại không hề lan ra ngoài, cùng lắm chỉ để lại những vệt khói đen ám trên tường hành lang nơi dẫn đến phòng viện trưởng.

Rạng sáng hôm ấy, người ‘phát hiện’ ra đám cháy là Silas, cũng chính cậu đánh thức mọi người khỏi giấc ngủ say, hô hoán báo phòng viện trưởng cháy rồi. Trong lúc người người ùa ra hoảng loạn dập lửa, gọi cứu hộ, Silas yên lặng lui vào một góc tối trong phòng, nhấm nháp tư vị thoả mãn sau khi trả thù của mình.

Chiều ngày đó có vài viên cảnh sát đến điều tra sơ bộ, Silas bị gọi xuống gặp bọn họ.

“Làm thế nào mà con phát hiện ra đám cháy?” Viên cảnh sát hỏi.

Silas ngồi trên bồn hoa, vẻ mặt không chút cảm xúc làm theo lời nói đang vang lên trong đầu mình:

– Em hãy kể đêm qua mình đã bị bà ta phạt như thế nào, sau đó bị nhốt đến rạng sáng mới trốn ra ngoài được, và rồi em bắt gặp đám cháy kia.

– Vâng.

Silas bắt đầu kể lại việc cậu bị tay bảo vệ lùng sục tìm bắt khi cậu không muốn bị nhận nuôi bởi người đàn ông nọ, trong lúc đó cậu đã kháng cự và bị đánh như thế nào. Chỉ có điều dưới sự dẫn dắt của giọng nói trong đầu, cậu sửa đổi một vài thứ, ví dụ như chẳng có tay bảo vệ nào ở đây cả mà toàn bộ quá trình đều do bà viện trưởng làm ra.

Điều này giống như một trò trả thù nho nhỏ kể cả khi bà ta đã chết rồi đi chăng nữa, Silas vẫn cảm thấy rất vui khi nhìn vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt viên cảnh sát vì phát hiện ra sự thật viện trưởng nơi này là một kẻ xấu xa như thế nào.

Cậu lại tiếp tục kể về việc bà ta nhốt mình trong phòng vệ sinh và mình đã hoảng loạn đến mức tự làm hại bản thân. Tất cả những việc này đều vô cùng xác thực bởi lẽ bằng chứng chính là cơ thể vẫn còn đầy rẫy vết thương của cậu. Sau cùng, cậu nói rằng mình bị nhốt suốt cả đêm, khi trời vừa sáng mới cạy được cửa phòng chạy ra ngoài và trông thấy ánh lửa ở phòng viện trưởng.

Nói dối không chớp mắt, cứ như thể chuyện máu tanh đêm qua chỉ là một cơn mơ nào đó không có thực.

Cái chết của bà viện trưởng là một đả kích lớn cho lũ trẻ trong viện, nhất là lũ thiếu niên được bà ta ‘nuông chiều’. Henry một mực không tin rằng bà ta chết vì tai nạn, lúc Silas thuật lại sự việc cho các viên cảnh sát, Henry đang khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt cũng nghe thấy, nó bỗng hét lên rồi nhào đến xô Silas ngã vào trong bồn hoa, liên tục cào cấu vào mặt cậu: “Mày nói láo! Mày nói láo! Tao thấy mày bị đưa vào phòng bà ấy! Mày là đứa còn sống duy nhất, chính mày là người châm lửa!”

“Mau cản nó lại.” Viên cảnh sát đang đứng gần Silas nhất hô lên, đồng thời cũng vươn tay kéo Henry lại để nó không đánh vào mặt Silas.

Henry giống như một tên điên không ngừng gầm gừ la hét, nó liên tục hướng về phía Silas mà gào lên: “Mày châm lửa! Tao biết là mày làm! Mày ghét Madam nên mới làm như thế!”

Silas bình tĩnh ngồi dậy từ trong bồn hoa.

– Nó có cào trúng em không?

– Em không sao.

Giọng nói trong đầu có chút trầm ngâm:

– Đêm qua nó trốn ở ngoài hành lang muốn chờ bà ta gọi nó vào phòng, thế nên đúng thật đã trông thấy em.

Dù là thế nhưng không một ai tin lời Henry, các viên cảnh sát đều cho rằng thời điểm nó trông thấy Silas là khi cậu bị bà ta bắt lại, đưa vào phòng đánh đập rồi mới nhốt vào nhà vệ sinh trên gác mái. Thế nên việc nó giãy giụa la hét linh tinh cứ thế trở thành trò hề trong mắt những người xung quanh. Viên cảnh sát giao nó cho một người trông coi lũ trẻ: “Đưa thằng bé vào trong đi, có thể do nó đang quá đau buồn vì sự ra đi của viện trưởng.”

Henry bị mang đi, nó không hề hay biết ánh mắt Silas dõi theo sau lưng mình từ vô cảm dần trở nên rét lạnh.

Cậu hỏi thầm trong lòng:

– Làm sao anh biết nó đã nhìn thấy?

Giọng nói trong đầu cậu không trả lời câu hỏi này mà tiếp tục nói:

– Giết nó đi, nó biết quá nhiều. Hơn nữa… chẳng phải nó là tên thường xuyên bắt nạt em sao? Em không muốn trả thù ư?

Silas cúi đầu rũ mắt, không một ai biết được cậu suy nghĩ điều gì ngoại trừ kẻ đang ‘chung sống’ cùng với cậu.

Đêm hôm ấy lũ trẻ trong viện yên ắng hơn ngày thường, giờ ăn tối đã không còn ai đi quanh bàn phát thức ăn cho bọn chúng, bọn chúng phải tự bê đĩa của mình xếp hàng múc thức ăn rồi trở về chỗ ngồi.

Cái bàn riêng lẻ dùng để phân biệt đối xử với bọn trẻ mới chuyển đến đã được dẹp đi, từ bây giờ không có bất cứ sự phân chia nào nữa. Nhưng lũ trẻ vẫn không nghĩ vậy, chúng rạch ròi ngồi dồn về một phía trên chiếc bàn dài, chừa lại khoảng trống cho Silas và một cô nhóc khác ở cuối bàn, cách xa như thể sợ bị lây thứ bệnh truyền nhiễm nào đó.

Có điều Silas chẳng mảy may quan tâm, cô nhóc kia cũng thế, đều đã quen rồi.

Silas dùng nĩa dằm nát nửa quả khoai tây hầm rồi phết sốt bơ đường lên, chậm rãi ăn.

– Viện trưởng vừa chết, hôm nay đã có bơ ăn, rất ngon.

Một giọng cười khàn khàn đáp lại cậu ở trong đầu. Hình như Silas rất thích việc đối thoại thầm lặng như thế này, không ồn ào, cũng đỡ phải mở miệng, cậu lại tiếp tục nói.

– Henry lại liếc em.

Henry ngồi ở đầu bàn bên kia, nó đã liên tục liếc về phía cậu, vẻ mặt đầy căm hận.

– Đây là lần cuối của nó, rồi nó sẽ không bao giờ liếc em được nữa. Tin tôi đi.

Silas không hỏi làm sao anh ta có thể biết được điều đó, cậu chỉ đưa mắt nhìn về phía Henry, tầm mắt chạm nhau rồi cậu dời đi trước.

– Cứ như thể nó đang tìm cách giết em vậy.

– Đúng là thế đó.

– Anh có thể đọc tâm à?

Cho đến lúc này Silas đã khẳng định được, tựa như cái cách mà anh ta nắm rõ những suy nghĩ đen tối trong lòng cậu vậy.

Đáp lại cậu vẫn là một tiếng cười khẽ như lời khẳng định.

Anh ta nói không sai, đây là lần cuối cùng mà Henry có thể liếc nhìn cậu như thế.

Khi tất cả mọi người đều đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, cậu ôm theo bình nước rỗng của mình leo xuống giường, đi băng qua sân sau của dãy phòng ngủ để đến phòng ăn lấy nước.

Nếu là trước kia có lẽ cậu sẽ cảm thấy việc đi một mình trong bóng tối có phần đáng sợ, thế nhưng bây giờ lại không như vậy nữa, bởi vì bên cạnh cậu có một bóng đỏ mờ ảo vờn quanh mà không người bình thường nào có thể trông thấy.

Silas không thấy rõ thứ gì trong đêm tối nhưng có thể cảm giác được một cái bóng xẹt qua trên hành lang rồi bổ nhào về phía cậu với một lực mạnh, đẩy cậu ngã vào trong hồ nước sâu ngay phía sau.

Ở sân sau dãy phòng ngủ của trại trẻ có một hồ nước lớn, bà viện trưởng tiếc tiền lấp cái hồ thế nên luôn mặc kệ nó, lúc bình thường sẽ cấm lũ trẻ chạy ra sân sau vì độ nguy hiểm của mực nước trong hồ. Có điều vào một số thời điểm Silas vẫn đi băng qua khoảng sân hoang vắng này để rút ngắn thời gian như một con đường tắt.

Henry và lũ bạn của nó vẫn thường xuyên chặn đường đánh cậu ở đây, lần này Henry cố tình lén đổ hết nước trong chai của cậu đi để nửa đêm khuya khoắt cậu phải một mình băng qua nơi này đến phòng ăn. Nó biết thừa lũ trẻ cùng phòng sẽ không bao giờ chia cho cậu chút nước uống nào, nếu cậu không tự đi lấy thì đêm nay sẽ phải nhịn khát, và nó sẽ nhân cơ hội này trả thù cho bà viện trưởng.

Trong đầu nó hiện lên suy nghĩ độc địa về một kế hoạch trả thù, nhưng nó không biết rằng toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị ma quỷ nghe thấy.

Nó trốn ở nơi vừa tối vừa lạnh này thật lâu, chỉ chờ Silas vừa đi ngang hồ nước sẽ lao đến đẩy cậu xuống hồ, và nó sẽ đứng trên bờ nhìn cậu từ từ chết đuối.

Silas không biết bơi, vừa rơi xuống hồ đã theo bản năng khua tay loạn xạ. Trong đầu là âm thanh khàn đục của anh ta:

– Thả lỏng.

– Em sẽ chết mất!

– Không đâu Silas của tôi.

Chẳng hiểu vì sao chỉ một câu này đã có thể trấn an được cậu. Silas dừng vùng vẫy, tin tưởng lời ma quỷ để mặc cho bản thân chìm vào trong hồ nước.

Henry đứng trên bờ cười đắc ý, nó không ngừng vờn quanh bờ hồ canh chừng Silas ngoi đầu lên, nó thầm nghĩ chỉ cần cậu vừa ngoi lên thì sẽ lập tức nhấn xuống. Nhưng nó không ngờ là cậu chỉ mới giãy giụa một chút thì đã cứng đờ ra giữa hồ rồi chìm xuống dần dần. Trong đêm tối, nước hồ nhanh chóng chặn tầm mắt của nó khiến nó không cách nào nhìn thấy Silas được nữa.

Nó cau mày, bắt đầu ngó nghiêng muốn tìm góc độ nào đó rõ ràng hơn để nhìn vào trong nước. Thế nhưng điều quái lạ là không có bọt khí nào nổi lên, mặt nước bị khua loạn ban nãy cũng trở nên yên tĩnh không chút gợn sóng. Henry khom người ngồi xổm ở sát mép hồ, vừa quan sát vừa suy nghĩ xem rốt cuộc Silas đã chết thật hay chưa, ngờ đâu càng nhìn nó càng thấy lạ, mặt hồ này dường như đang bốc khói.

Vài giây sau bỗng có vài đám bọt khí trồi lên, nước trong hồ toả khói càng thêm nghi ngút như thể nước sôi. Kèm theo đó là một bàn tay trắng bệch đột ngột thò ra từ trong hồ chộp lấy cổ chân nó rồi giật mạnh.

Henry chưa kịp hét lên đã bị lôi thẳng xuống hồ nước nóng đến bỏng da thịt.

Hồ nước này quả thật đang sôi lên sùng sục như có thế lực ma quái nào đó đun nóng, khói và bọt khí không ngừng trào ra.

Silas ở trong nước với đôi mắt trắng dã và nụ cười có thể khiến bất kỳ kẻ nào sởn gai óc đang dùng một tay bóp lấy cổ Henry sau khi lôi nó xuống nước, tận tình quan sát biểu cảm đau đớn vì bị dìm trong hồ nước sôi, nhìn nó há to miệng la hét nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra mà ngược lại còn bị nước nóng tràn vào nấu chín cổ họng và lưỡi nó.

Bị cảm giác đau đớn cùng cực hành hạ như vậy khiến Henry chết càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc sau nó đã trợn trắng mắt, cơ thể co giật vì ngạt thở, sau đó hoàn toàn không giãy giụa nữa.

Theo cái chết của nó, nhiệt độ trong hồ nguội đi rất nhanh. Silas buông tay ra rồi bơi lên, cậu dùng tư thế quái dị bò lên thành hồ, ngồi ở đó một lúc. Đôi mắt trắng dã dần trở về màu đen bình thường, toàn thân cậu vốn tiếp xúc với nước nóng lại chẳng hề hấn gì, giống như được ai đó bảo vệ kỹ càng vậy. Cậu nhấp môi nói: “Cảm ơn anh.”

– Ừ.

Silas đứa tay chùi bớt nước trên mặt sau đó quay đầu nhìn về phía hồ nước, xác chết của Henry nổi lên trên mặt hồ rồi dạt vào bên chân cậu. Nhìn gần cậu có thể thấy được lớp da phồng lên, tái đi vì bị luộc chín của nó.

Silas nói với người trong cơ thể mình: “Xác nó nổi.”

– Đừng lo lắng, sẽ không ai phát hiện ra đâu.

Nếu anh đã nói như vậy thì Silas không quan tâm nữa, cậu túm lấy mái tóc của Henry muốn đẩy đầu nó qua chỗ khác để nhấc chân lên khỏi hồ nước. Ngờ đâu chỉ vừa dùng lực kéo một cái đã giật ra một nhúm tóc khiến cậu đơ người hồi lâu. Giọng nói khàn khàn cười phá lên trong đầu cậu.

– Em chưa từng thấy người ta vặt lông gà vịt như thế nào à?

Phải rồi, muốn vặt lông chúng nó thì sẽ trụng qua nước sôi, tên Henry kia ngâm trong hồ nước khi ấy đủ để khiến toàn bộ lông tóc rụng hết chỉ trong một cái nắm nhẹ.

Silas lúng túng thả mớ tóc vào lại trong nước rồi đứng dậy, nhìn Henry bị dòng nước kỳ lạ nào đó đẩy ra giữa hồ, sau đó chìm dần xuống đến khi mất dạng. Cậu hỏi: “Dòng nước kia là anh làm ư?”

– Còn ai vào đây?

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!