PHONG NGOA

Chương 4: Bánh táo ngọt ngào

“Đi nào.” Jane cười với Rufus, thầm cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ngài bá tước có vẻ rất khoan dung đối với cậu bé tóc đỏ này.

David đứng phía sau nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu mà nhịn cười, cậu bé thậm chí còn không biết nên thật sự đi theo nữ hầu Jane hay cầu xin cho phép cậu ở lại làm chút việc vặt.

Ngài bá tước nhận ra suy nghĩ của cậu, bàn tay đeo găng đen nhẹ nhàng cài lại khóa cổ của áo choàng để nó che cậu khỏi khí lạnh sau một đêm tuyết rơi. Đôi mắt nâu đỏ sắc bén rũ xuống nhìn cậu: “Trở về, buổi tối ta sẽ đến nói chuyện với em.”

Giọng điệu không cho phép cãi lại làm lời cầu xin đang chực chờ tuôn ra phải nghẹn lại. Rufus nuốt nước bọt một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi đi theo Jane quay về phòng.

Trên đường đi, trong lòng cậu không ngừng suy nghĩ về lời nói của ngài ban nãy. Đúng là ngài từng nói hai ngày sau sẽ lại đến gặp mình, nhưng hôm nay mình chạy ra ngoài như vậy có khiến ngài ghét không? Việc chạy lung tung trong khuôn viên nhà người khác rất không lễ phép. Còn nữa, vì sao ngài không cho cậu làm việc, cậu rất muốn được ở lại để trả ơn, dù là ngày mai có bị đuổi đi nữa cậu cũng hy vọng giúp ích được điều gì. Không thể cứ như vậy hưởng thụ sự chăm sóc của ngài, được ngài cứu ngày hôm đó đã là phước lớn mà cậu tin chắc nếu có giấy ghi nợ cậu sẽ phải phục vụ ngài thật lâu mới coi như trả xong món nợ ân tình này. Mà bây giờ ngài lại không để cậu làm việc, ngài có ý gì? Cậu không đoán được. Chẳng lẽ là cảm thấy chút sức lực này của cậu chẳng đáng tiền, làm cũng như không làm?

Cậu giơ tay nhìn nhìn cánh tay gầy gò của mình, xụ mặt, nhưng cậu rất khỏe mà, chỉ là bây giờ vẫn còn vết thương nên hoạt động không thuận tiện lắm, bỗng nhiên cậu ngộ ra một điều, nếu làm vết thương nứt ra thì chẳng phải đã lãng phí mọi thứ của ngài trong mấy ngày nay sao? Từ đắp thuốc đến thức ăn, nuôi cậu công cốc. Hóa ra là vậy, ngài ấy tức giận cũng đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cái đầu nhỏ của Rufus vẫn chẳng thể nào hiểu được một điều đơn giản là ngài bá tước không cho cậu làm vì cậu vẫn chưa khỏe hẳn. Chỉ thế mà thôi, nhưng cậu lại suy diễn quá sâu xa rồi. À tất nhiên là còn có cảm tình đặc biệt mà ngài dành cho cậu, cái này thì dù có nghĩ nát óc cậu cũng không tài nào nghĩ đến.

Ngài bá tước nhìn theo bóng cậu bé đi xa, mắt lạnh liếc nhìn David: “Ta nhớ ta đã nói hãy để em ấy nghỉ ngơi cho tốt.”

David lập tức cúi đầu nhận sai.

Ngài bá tước chỉ hừm nhẹ một tiếng, phất áo đi đến gần hầm rượu cháy, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Rufus được đưa về phòng, lúc nhìn Jane đi mất mới chợt nhớ ra một việc, cậu gọi vội: “Chị Jane, còn cái này… thì sao?”

Thế nhưng Jane đã đi mất rồi. Cậu bối rối kéo kéo chiếc áo choàng lông trên người mình, nó rất rộng và cũng rất dài, khoác trên người cậu gần như có thể trùm kín hoàn toàn, thậm chí vạt áo còn chấm đất, đùn thành một lớp, lúc nãy khi đi đường cậu phải vất vả lắm mới không vấp ngã. Tuy hơi vướng nhưng lại cực kỳ ấm áp, còn mang theo thứ mùi hương nhàn nhạt trên người ngài bá tước. Dù là quyến luyến nhưng cậu cũng không thể mang nó mãi, nó quý như vậy, cậu không được làm bẩn. Nhưng mà… cái này cởi như thế nào?

Rufus ở trong phòng loay hoay một lúc lâu mới tháo được nút khóa ở cổ áo. Cậu thở phào một hơi, tự cảm thấy xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình, rồi cậu nghĩ, ngài bảo buổi tối sẽ đến nói chuyện, vậy chờ lúc ấy cậu có thể trả nó cho ngài.

Rufus cẩn thận trải áo choàng lên chiếc giường nhỏ mà mình nằm những ngày qua, kiểm tra xem vừa rồi đi một đoạn có bất cẩn làm bẩn nó ở chỗ nào không. May mắn cậu đã rất cẩn thận nên vạt áo hoàn toàn không bị dính nước tuyết trên đường đi. Cậu bèn gấp lại gọn gàng rồi đặt ở bên giường.

Chẳng biết thế nào, Rufus ngồi đó chần chờ, nhìn chiếc áo choàng hơi lâu, sau đó vẫn là kiềm không được mà nhẹ nhàng cầm nó lên, áp mặt vào ngửi mùi hương vương vấn trên nó.

Ưm thơm quá đi, mùi thật dễ chịu.

Nó làm cậu nhớ đến những ngày còn được ở bên cha mẹ, còn được bao bọc. Nếu ngài có thể nhận cậu ở lại làm công hoặc người hầu thì tốt rồi. Rufus thở dài, hoàn toàn không biết ngài bá tước hiện giờ vốn đang kiểm tra hầm rượu không để tâm lắm về công việc, từ đầu đến cuối luôn lạnh lùng quan sát, nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến việc làm thế nào để có thể giữ cậu lại mà không quá gượng ép.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã đến giờ ăn trưa. Rufus lại ra khỏi phòng, cậu nghĩ lần này không đi ra khỏi khu vực dành cho người hầu có lẽ sẽ không khiến ngài bá tước tức giận.

Phòng bếp bấy giờ trở nên bận rộn, lúc Rufus đi đến mới biết hóa ra người phụ nữ ban sáng chỉ đường cho cậu là người nấu ăn. Khu vực bếp để các loại nguyên liệu tươi sống, có một hai người đang sơ chế chúng, mà người đầu bếp kia thì đang đảo thức ăn trong nồi, hương thơm không ngừng truyền ra từ đó.

Ở đây mấy ngày, không tính đến ba ngày mà cậu mê man bất tỉnh, đủ để cậu biết giờ ăn trưa kỳ thật muộn hơn – chính xác mà nói đó là giờ ăn của người hầu sẽ muộn hơn. Bởi vì phòng bếp phải nấu thức ăn cho chủ nhân trước, phục vụ và đợi chủ nhân ăn xong mới đến lượt bọn họ. Vậy nên lúc này hẳn là người phụ nữ nọ đang chuẩn bị thức ăn cho ngài bá tước.

“Con… Con có thể giúp được gì không?” Rufus đánh bạo cất tiếng hỏi.

Sau khi nhận được cái liếc mắt khiển trách của ngài bá tước, Jane đã dặn dò tất cả các người hầu ở đây đừng giao việc gì cho Rufus cả, chủ nhân muốn cậu bé nghỉ ngơi. Vậy nên lúc người phụ nữ quay đầu nhìn thấy Rufus đứng ở cửa phòng bếp thì xua tay đuổi.

“Cậu bé mau về phòng, ở đây không có việc gì để làm cả.”

Rufus đảo đôi mắt đen to tròn, nhưng rõ ràng còn có một cục bột chưa được cán trên bàn, một đống khoai tây chưa gọt vỏ,…

“Nhưng mà…”

“Cậu bé… Mau về phòng đi, nếu đói thì chịu khó chờ thêm một lát nữa sẽ đến lượt chúng ta ăn.”

Rufus thở dài, có hơi buồn bực trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện mà mình đã suy nghĩ suốt từ sáng đến giờ. Cậu mím môi, quyết định xắn tay áo đi qua chỗ khối bột. Nếu cậu muốn được ngài bá tước chấp nhận cho ở lại nơi này trở thành một người hầu hay người làm công thì phải chứng tỏ cho ngài thấy cậu được việc.

Vì vậy dưới sự xua đuổi của người phụ nữ nọ và ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại, Rufus cầm chày cán bột lên, bắt đầu thành thạo làm công việc này.

Người phụ nữ nọ vẫn còn bận tay quấy đảo nồi súp đặc của mình, nhăn mặt nhíu mày than một tiếng: “Ôi trời ạ, ngài bá tước sẽ đuổi việc tôi mất. Cậu bé, cậu làm vậy là hại tôi đó.”

Bà hiển nhiên không quan tâm đến chuyện cậu có làm hỏng việc hay không. Bà chỉ là lo Jane đến kiểm tra bất thình lình thấy cậu nhóc đang làm việc thì bà chắc chắn sẽ không thoát được.

“Không đâu ạ.” Rufus lắc lắc đầu: “Con sẽ nói với ngài ấy là con lẻn vào làm lúc dì không phát hiện, là con tự ý làm.”

Hai người phụ giúp còn lại nghe vậy thì cười phụt: “Cậu nhóc, cậu cho là ngài bá tước dễ lừa như vậy ư?”

Rufus bị hỏi ngược lại mà sửng sốt, hơi đơ người ra, sau đó cắn cắn môi: “Nhưng mà con thật sự muốn làm chút gì đó.”

Người phụ nữ kia thở dài: “Thôi được rồi, làm lẹ rồi mau trở về phòng đấy. Kết cục của những kẻ không nghe lời chủ nhân đều sẽ bị đuổi khỏi đây. Cậu bé đừng hại tôi mất việc.”

Kể từ khi quản lý nơi này bị đuổi, việc tuân theo mệnh lệnh vốn vì nơi này cách xa dinh thự chính của ngài bá tước mà trở nên lỏng lẻo giờ đã siết chặt lại. Jane là nữ hầu mới được chuyển đến từ dinh thự và trở thành chủ quản các người hầu ở đây, cũng từ đó mà không ít người bị phạt nặng vì dám xem thường hoặc làm trái mệnh lệnh của ngài bá tước. Vậy nên người phụ nữ này mới lo lắng hãi hùng như thế, nhưng thói quen bị quản thúc lỏng lẻo bao năm vẫn khiến dì ta “ngoại lệ” làm trái một lần. Kỳ thật sở dĩ như vậy cũng là vì dì ta thật sự thiếu người phụ giúp.

Rufus rất thành thạo, giống như đã làm qua nhiều lần, bột được cán thành một miếng bánh mỏng vừa phải không có chút khuyết điểm nào và chuyển nó cho một trong hai người đang phụ giúp đầu bếp. Sau đó cậu lại đi gọt khoai tây, lột vỏ trứng luộc và rửa một ít chén đĩa. Cuối cùng mắt thấy món tráng miệng sắp sửa làm xong, Jane hẳn cũng đang trên đường đến phòng bếp để dọn thức ăn cho chủ nhân, Rufus rốt cuộc cũng bị đuổi về phòng.

Điều cậu không biết là, vào thời điểm ngài bá tước trông thấy món bánh táo đã nhạy bén phát hiện sự khác biệt nho nhỏ. Ngài dùng nĩa cắt nhẹ một miếng bánh, đánh giá: “Vỏ mỏng hơn mọi lần, vẫn là đầu bếp đó làm sao?”

David gật đầu, gần đây tửu trang không có thêm ai mới ngoại trừ cậu bé tóc đỏ: “Vâng. Có lẽ đầu bếp thay đổi cách làm một chút, ngài có điều không vừa ý ạ?”

Bá tước chậm rãi thưởng thức miếng bánh, giọng nói vẫn như thường không mang theo cảm xúc gì đặc biệt: “Không có. Dặn với đầu bếp lần sau cũng hãy làm như vậy.”

“Vâng.”

David gọi Jane vào dặn dò, chờ nữ hầu rời đi mới hỏi ngài bá tước: “Về phần cậu bé Rufus, ngài có cần chuẩn bị một khế ước cho cậu ấy không?”

David không thể nghi ngờ gì việc ngài có ý định giữ cậu lại, nhưng vẫn chưa rõ ngài muốn sắp xếp cậu thế nào. Anh biết ngài không thích làm những chuyện ép buộc người ngoài, nhưng anh cũng không nghĩ ngài sẽ để cậu bé rời đi, vì vậy chuẩn bị một khế ước thỏa đáng sẽ là chuyện sớm hay muộn.

Quả nhiên ngài bá tước gật đầu, sau đó bỗng nhìn ổ bánh táo chỉ mới ăn được một góc tam giác nhỏ, hỏi: “Hôm nay phần ăn của người hầu có những gì?”

David không nhanh không chậm bẩm báo, về cơ bản thức ăn của người hầu và người làm công không nhiều, cũng không cầu kỳ như của chủ nhân, nhưng chắc chắn sẽ không thiếu thốn chỗ nào.

Ngài bá tước nghe đến món tráng miệng chỉ có một trái chuối và một chùm nho thì gõ gõ đĩa bánh táo: “Đưa qua cho Rufus.”

Ngài biết những ngày này ba bữa ăn cậu đều phải ăn cháo, thanh đạm đến mức có lẽ người lạnh nhạt như ngài nghĩ thôi cũng cảm thấy phát chán. Nhưng biết rõ cậu còn chưa khỏe hẳn, trước đó lại phải chịu đói một thời gian dài, nếu ăn quá nhiều thức ăn mặn thì sẽ không tốt. Có lẽ món bánh ngọt này sẽ giúp cậu bé bớt buồn chán.

Ngài nghĩ rồi tiếp tục chậm rãi ăn, thưởng thức vị ngọt thanh mát của táo trên đầu lưỡi tựa như hương thơm từ dòng máu mà ngài ngửi thấy trên người cậu.

Vì vậy trưa hôm đó Rufus bất ngờ nhận được một phần bánh táo ngon lành. Cậu không hề biết hóa ra miếng bột bánh mà cậu cán mỏng là dùng để làm bánh táo. Lại nghe Jane nói đây là phần chủ nhân muốn mang đến cho cậu thì cậu càng thêm vui vẻ và quý trọng.

Cậu quyết định sẽ không ăn hết nó mà để dành một nửa cho bữa tối của mình.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!