PHONG NGOA

Chương 4: Ánh sáng sẽ tắt

Chẳng mấy chốc sau, cảnh tượng lại nhòe mờ tựa như thước phim bị tua nhanh. Ethan thấy mình không còn ngồi trong sảnh lớn của thần điện nữa, đèn đuốc sáng rực và bài trí trang trọng biến thành một gian phòng nhỏ đơn sơ và mộc mạc. Trong phòng có một cái giường hẹp, một cây đuốc nhỏ được vắt trên tường tỏa ra ánh sáng vàng lờ mờ, một cái tủ nhỏ và một bộ bàn ghế chất đầy vật dụng. Thứ duy nhất được xem là tinh xảo trong này có lẽ là bức phù điêu trên bức tường trước mặt. Là bức phù điêu mô tả Người với vòng hào quang đang ngồi trên ghế bạc vươn tay về phía con dân của mình.

Căn phòng giống với “giấc mơ” về cái đêm mà cậu bị thiêu sống. Có lẽ nó là nhà của cậu.

Ethan nhận ra lúc này mình đang ngồi bên bàn, tay không ngừng mài một chiếc nhẫn. “Cậu” rất tỉ mỉ và cẩn thận mài giũa từng chi tiết nhỏ cho nó, mỗi lần mài xong một góc đều sẽ nhúng vào chén nước bên cạnh để rửa sạch vụn và bụi đá.

Ethan vừa nhìn đã biết viên đá quý ban đầu mà “mình” chọn hẳn là loại không quá hoàn hảo vì có thể thấy rõ những vết màu đục bên trong, nhưng có lẽ đây là thứ quý nhất mà cậu có thể mua được.

Sau khi mài xong một phần chi tiết trên mặt nhẫn, “cậu” dừng lại, ngắm nghía một lúc rồi cẩn thận cất đi.

Bấy giờ Ethan phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối sầm từ lâu, không còn là thời điểm chạng vạng như khi ở trong thần điện dùng bữa.

“Cậu” đứng dậy khỏi ghế, nhẹ nhàng dập tắt ngọn đuốc trên tường để không gian xung quanh chìm vào bóng tối. Ethan biết hình như “mình” đang canh thời gian để làm việc gì đó. Quả nhiên một lúc sau, khi đã chắc chắn ánh trăng khuất dạng, “cậu” bắt đầu rón rén mở cửa ra khỏi nhà.

Ethan lập tức hiểu, hẳn là “cậu” định lén đến chỗ thần điện của Người vì lời hứa lúc chạng vạng.

Trên đường đi thỉnh thoảng gặp phải vài người canh gác nhưng đó hoàn toàn không là trở ngại đối với cậu, rất nhanh sau đó cậu đã có thể thành công lẻn đến chỗ thần điện và trèo qua cổng, nhảy vào sân vắng bên trong cứ như thể đây không phải là lần đầu tiên “cậu” làm chuyện này. Có điều, đối với Ethan thì lại là lần đầu tiên. Hóa ra cảm giác lén lút gặp mặt người thương trong đêm khuya lại kích thích và hồi hộp như vậy.

Cổng đã vào được nhưng cửa lớn thì không, nó đóng kín. Ethan có thể thấy rõ hoa văn điêu khắc của cánh cửa dưới ánh trăng đẹp cỡ nào, nguyên vẹn và không ám sự mục nát của thời gian, khác hẳn bức hình phủ đầy rễ cây và dây leo thực vật mà đội khảo cổ gửi về.

“Cậu” quen đường quen nẻo lách người qua mấy hàng cây trong sân, sau đó nhảy lên một gờ tường, bắt đầu trèo lên cao.

Ethan thấy mình đang hướng về phía một ô cửa sổ mở, nó nằm khá cao, có lẽ ở tầng một hoặc hai của thần điện. Không cần nói cũng biết ấy là nơi nghỉ ngơi của Người.

Chẳng mất quá nhiều thời gian và khó khăn để lên đến đó, hẳn là bọn họ đã từng hẹn hò nhau không ít lần như vậy.

Ethan nhảy phốc lên bệ cửa sổ, quần áo cậu đã hơi xộc xệch, nhất là cổ áo trễ xuống để lộ ra một khoảng da thịt. Cậu chỉ mới vừa chui vào trong thì đã bị một thân thể ấm áp thơm ngát bao phủ, toàn thân bị ôm gọn trong vòng tay của Người, có tiếng cười khe khẽ vang lên: “Ta đợi em mãi.”

Tim Ethan nổi trống.

“Shirira.” Cậu nhỏ giọng thì thầm, cũng nâng tay ôm lấy cơ thể cao gầy nọ, hơi ẩm mát lạnh truyền đến qua lớp vải mềm mại khiến cậu ngẩng đầu hỏi: “Người vừa tắm ư?”

Vừa ngẩng lên, chỉ một cái nhìn đã khiến Ethan mê mẩn vừa sững sờ. Trong bóng tối, da Người tỏa ra một luồng sáng dịu nhẹ, tựa như ánh hào quang nhưng lại êm đềm không hề chói mắt. So ra, ngay cả ánh trăng kia cũng không đẹp bằng. Hình ảnh này đủ để Ethan khắc ghi mãi trong trí óc mình. Có điều “cậu” của hiện tại đã rất quen thuộc với dáng vẻ ấy, chỉ quan tâm đến mái tóc ướt nước và đôi mắt dịu dàng của Người. Cậu nghe thấy mình nói tiếp: “Sao Người lại tắm muộn như vậy? Còn không lau tóc nữa. Để em lau cho Người.”

Nói rồi cậu thoát khỏi cái ôm của Người, vội vàng đi lấy khăn lau. Trong phòng nghỉ tối om không thắp nến vậy mà cậu lại quen thuộc lối đi không có chút va vấp nào đã có thể tìm lấy một chiếc khăn rồi kéo Người ngồi xuống mép giường mà bắt đầu lau tóc.

“Người đừng như vậy nữa, đêm khuya rất lạnh, nếu em không thể đến giúp Người lau tóc thì sao? Nhỡ Người bị bệnh…”

Nói tới đây cậu bị một tiếng cười khẽ cắt ngang, dưới chiếc khăn lông mềm, tóc mái hơi dài của Người cũng được vén qua để lộ khuôn mặt mang theo sự vui vẻ vì được quan tâm.

“Thần sẽ không bị bệnh đâu.” Người nói: “Ngược lại là em đó. Ăn mặc phong phanh quá, gió thổi không thấy lạnh sao?”

Người đưa tay khép phần cổ áo trễ sâu của cậu lại che kín khoảng ngực hở. Ngón tay man mát của Người chạm vào làm cậu phải đỏ mặt, nếu không có bóng đêm che giấu thì e rằng Ethan đã trông giống như một trái cà chua chín. “Cậu” cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc: “Em không thấy lạnh, nhưng em lo cho Người.”

Người chỉ mỉm cười: “Ta biết em sẽ đến giúp ta lau tóc mà. Thần không thể bị bệnh, việc được một ai đó quan tâm lo lắng đối với ta mà nói là vô cùng quý giá. Ethan, em sẽ không tước cả việc đó khỏi ta chứ?”

Những lời này Ethan nhất thời không rõ, phải đến một thời gian sau ngẫm nghĩ lại cậu mới hiểu rằng, Người muốn cậu vẫn luôn như vậy, giúp Người lau khô tóc, sợ Người lạnh, sợ Người sinh bệnh, xem Người như… một kẻ bình thường.

Nhưng dù chậm hiểu thì “cậu” của lúc này cũng đã nói ra một câu xoa dịu lòng Người: “Em sẽ không tước bất cứ điều gì khỏi Người.”

Câu nói khiến Người hài lòng nhắm mắt lại, thoải mái thả lỏng cơ thể để cậu lau tóc cho mình. Bầu không khí trở nên im lặng nhưng lại không khó chịu, dường như chỉ cần cả hai ở gần nhau là đủ rồi, không nhất thiết phải nói quá nhiều.

Ít phút sau, tóc Người rốt cuộc cũng được lau xong, Ethan dùng lược chải nhẹ cho nó. Mái tóc đen mượt mà dù bị vò trong khăn một lúc lâu nhưng cũng không rối mấy làm cậu mê mẩn chải chuốt.

Bỗng nhiên, Người ôm lấy eo cậu, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay em ở lại được không?”

Vài hình ảnh xẹt qua trong đầu cậu, thì ra vài đêm trước cậu cũng đến ở cùng Người cho tới hơn nửa đêm thì trở về vì phòng ngừa chuyện tình cảm này bại lộ.

Bấy giờ nghe Người hỏi khiến cậu đắn đo, bởi vì cậu phát hiện trong thâm tâm mình cũng không hề muốn trở về nhà.

Người ngẩng đầu nhìn cậu: “Ít nhất thì cho đến khi ta ngủ có được không? Em biết đó, kể từ khi có em ở bên cạnh, mỗi đêm ta đều ngủ rất ngon, không phải trằn trọc, cũng không cô đơn nữa.”

Ethan mím môi, cậu biết kết cục của mình, thế nên biết nếu cậu đồng ý ở lại thì quá nguy hiểm và liều lĩnh. Nhưng “bản thân” cậu ở ngay lúc này dường như không quan tâm đến tương lai mờ mịt phía trước, không quan tâm hậu quả, chỉ quan tâm đến cảm xúc của một người duy nhất mà thôi.

Cậu gật đầu, nói nhỏ: “Em ở lại lâu thêm một chút, trời gần sáng sẽ trở về.”

Người nghe vậy thì ngạc nhiên mở to hai mắt, vui sướng khó che giấu tựa như một đứa trẻ được bạn cho mượn món đồ chơi yêu thích lâu thêm chút nữa.

“Thước phim” lại bắt đầu thay đổi.

Cứ mỗi đêm như vậy, trước khi lén lút đến gặp Người “cậu” sẽ ngồi bên cái bàn gỗ, cẩn thận và tỉ mỉ mài giũa chiếc nhẫn đá xanh. Rồi sau đó tránh khỏi tai mắt người khác, lẻn đến phòng Người mà hò hẹn.

Cậu sẽ luôn giúp Người lau tóc, chải tóc, phần lớn thời gian còn lại là nằm bên cạnh Người trên chiếc giường rộng cùng ngủ một giấc đến gần sáng hoặc lắng nghe những tâm sự của Người. 

Thỉnh thoảng Ethan cũng sẽ hỏi Người một vài chuyện… ví dụ như, Người được sinh ra như thế nào. 

Những tưởng đó sẽ là một câu chuyện dài về các vị thần nhưng chẳng ngờ rằng câu trả lời lại vô cùng đơn giản. 

“Thần được sinh ra nhờ lòng tin của con người, Người sẽ ban cho họ thứ mà họ nguyện cầu, sự che chở, ấm no, sự phồn vinh, hạnh phúc.

Nhưng cũng bởi vì ta sinh ra nhờ họ, thế nên không thể rời khỏi thần điện của mình.”

Ethan nằm sấp lại, hai tay chống cằm nhìn Người, đau lòng hỏi: “Vậy là Người chưa từng rời khỏi đây ư?”

Người khẽ lắc đầu: “Sự thông hiểu sâu rộng và sức mạnh là chiếc lồng khóa lại tự do.” Nói đến đây Người bỗng cười khẽ, âu yếm nhìn cậu: “Nhưng bây giờ ta không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa, đã có em mà. Cũng chỉ có em là thật sự hiểu và quan tâm đến cảm xúc của ta. Từng ấy năm tồn tại, chỉ cần một người như vậy là đủ với ta rồi.”

“Nhưng… em không giúp được gì cả. Em cũng không biết cách nào có thể đưa Người ra khỏi đây.”

“Bầu bạn bên ta là được rồi. Có lẽ một ngày nào đó sức mạnh của ta sẽ biến mất, ánh sáng sẽ tắt, và ta sẽ không còn bị cầm tù nữa.”

Ethan ngẩn ra, nghe thấy mình hỏi tiếp: “Vậy làm sao để nó tắt đi?”

Người giơ tay ra trước mặt, trong bóng đêm chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ làn da của Người: “Ta cũng không biết nữa, nhưng em có thấy nó đang ngày càng nhạt đi không?”

Ethan cũng chăm chú quan sát, nhưng trong trí nhớ của cậu không có hình ảnh của những ngày trước khi bọn họ yêu nhau, không cách nào so sánh được. Có điều, Ethan biết chỉ qua một thời gian nữa thôi, đến cái đêm bị gã tư tế kia tìm tới, “cậu” sẽ hiểu ra ánh sáng của thần tắt đi vì điều gì.

Đến đây, Người bỗng nhiên cười cười nhìn cậu: “Nếu có một ngày ta biến thành một kẻ tầm thường, không còn ánh hào quang nữa, em vẫn sẽ yêu ta chứ?”

Ethan gật đầu, nói ra một lời hứa chắc nịch: “Cho dù Người trở thành như thế nào. Em vẫn sẽ yêu Người.”

Ký ức bị kéo đi một đoạn dài. Tình cảm này càng lúc càng khó mà kiềm chế, nóng đến mức linh hồn cậu cũng phải xao động.

Vào một đêm nọ, cuối cùng thì chiếc nhẫn đá xanh cũng được cậu mài giũa xong, hoa văn điêu khắc thủ công trên đó là những sợi dây leo với hoa nở rộ, rất đẹp. Ethan mang nó theo bên người, giữa đêm vắng lén lút đến thần điện như mọi lần. Cậu biết “mình” đang định tặng nó cho ai. 

Lần này cậu vốn định tiếp tục trèo lên phòng Người nhưng chỉ mới vừa nhảy qua tường rào ở cổng thì đã thấy thấp thoáng phía xa có ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ phía hồ Thánh. Nhìn kỹ, Ethan phát hiện ở giữa hồ nước là bóng Người với tấm lưng trần. Người đang tắm. 

Người lại tắm muộn nữa rồi.

Ethan nhẹ bước vén một tán cây thấp chắn lối đi ra, hai mắt không cách nào rời khỏi bóng người trong hồ. 

Dường như nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Người quay đầu, phát hiện là cậu thì cười lên: “Ethan, hôm nay em đến sớm hơn mọi lần.”

Phải rồi, là do cậu đến sớm hơn nên mới đúng lúc Người đang tắm ở hồ Thánh thế này. 

Cậu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, hơi quay mặt đi không dám nhìn thẳng.

“Em… muốn gặp Người sớm một chút…” 

Cậu có phần căng thẳng mà niết niết chiếc nhẫn đá xanh trong tay, hoàn toàn không biết nên đưa nó cho Người như thế nào. 

Chỉ thấy Người vươn tay về phía cậu, trên khuôn mặt dịu dàng mang theo vẻ tò mò, hình như Người nhận ra rồi: “Em đang giấu gì sau lưng đó?”

Người ngoắc tay, vừa gọi vừa đi đến sát bên mép hồ: “Lại đây.”

Ethan chậm rãi đi qua, ấp úng mãi cuối cùng cũng giơ chiếc nhẫn mình làm ra: “Cái này… cho Người.”

Ethan không biết rằng hai má mình đỏ như thế nào, chỉ hy vọng rằng Người sẽ không ghét nó.

Người chồm lên cầm lấy chiếc nhẫn khiến mực nước trong hồ chỉ che được phần thắt lưng thon gọn trở xuống, cảnh này càng khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Cậu nói nhỏ: “Em tự mài, có lẽ là vừa với ngón tay của Người.”

Dường như Người rất thích nó, cầm trên tay không ngừng vuốt ve, đoạn ngẩng lên nhìn cậu trong mắt chứa đầy tình cảm nóng cháy. 

“Ethan…”

“Vâng…”

“Ta có thể hôn em không?”

Giữa màn đêm tĩnh lặng và mặt hồ thỉnh thoảng gợn sóng. Có hai bóng người đang kề sát vào nhau, Ethan quỳ thấp trên mặt đất, chống tay rìa hồ, nghiêng đầu nhắm mắt đáp lại nụ hôn của Người. Nụ hôn này tựa như một thứ gì đó dần hút đi ánh hào quang xung quanh Người, khiến nó chớp tắt, lập lòe như ngọn nến trong gió rồi dần trở nên ảm đạm. 

Cả hai người bọn họ đều không hề hay biết nụ hôn bên hồ Thánh này là lần thân thiết cuối cùng của mình với đối phương. 

Từ xa, gã tư tế đã nhìn thấy toàn bộ. Trong mắt gã, có một kẻ to gan dám dụ dỗ thần linh.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!