PHONG NGOA

Chương 39: Mây bông gòn

Gần trưa tỉnh lại, Ali đã chuẩn bị cho Hoàng Bách mấy vật dụng nhỏ nhỏ để vệ sinh cá nhân. Cũng may là ngoại trừ mớ đồ tình thú thì cậu vẫn có chuẩn bị cho anh mấy bộ để mặc lúc bình thường, không tới nổi thật sự bắt anh phải mặc đồ nữ cả ngày. 

Cả hai rề rà một lúc thì cũng đến giờ dùng bữa, bữa trưa là Ali gọi dịch vụ khách sạn mang đến phòng chứ không dắt anh xuống khu ăn buffet nữa.

Ali gọi mỗi món chỉ có một phần nhưng gọi nhiều hơn vài món một chút, dù sao thì dạ dày Hoàng Bách cũng nhỏ lại theo kích cỡ của anh rồi. 

Ali múc một ít súp vào chén nhỏ cho anh, chờ anh ăn xong lại săn sóc cắt nhỏ thịt và bánh mì từ món khác cho anh, phần còn lại sẽ do cậu xử lý, cứ thế anh ăn một chút, em ăn nhiềuchút cho đến khi xử sạch bàn ăn.

Hoàng Bách vừa súc miệng vừa đứt quãng hỏi cậu hôm nay muốn đi đâu chơi. Việc teo nhỏ không làm gián đoạn kế hoạch ban đầu của anh, có lẽ bọn họ vẫn sẽ leo núi nhưng không phải là ngọn núi ban đầu định đi vào hôm nay. 

Quả nhiên, Ali muốn đến ngọn núi nào không có khách du lịch để thu hoạch thêm phân tử đom đóm, cậu lên mạng tìm hiểu một phen, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn ra được một chỗ. 

Suốt chặng đường đi, Hoàng Bách hoàn toàn ở trong túi áo của cậu, có điều túi áo của cậu cũng thoải mái lắm, khá rộng rãi, quan trọng là không cần phải đi bộ. Mệt thì anh có thể nằm xuống nghỉ ngơi như đang ở trong một chiếc túi ngủ rộng rãi, thích thì có thể đứng dậy nhìn xem Ali đã đi tới đâu rồi, còn có thể trò chuyện cùng cậu. Thật sự rất thoải mái. 

Anh vốn còn cho rằng sẽ khá nóng nực vì nhiệt độ thời tiết, cộng thêm vị trí trong túi áo cũng quá mức kề cận da thịt, nhiệt độ cơ thể khi vận động tất nhiên là cao hơn so với nhiệt độ bên ngoài. Nhưng từ sớm Ali đã lấy ra cái mũ phép thuật của mình, đấy là vật dụng ngoại trừ dùng để thích nghi độ cao, nó còn là vật giúp tránh nắng tránh nóng và gió mưa tốt nhất khi sử dụng chổi bay. Vậy nên không gian nhỏ trong túi áo của cậu vẫn luôn mát mẻ. Có điều cái mũ hơi to, hầu như chẳng giống bất cứ kiểu dáng nào hiện tại nên rước lấy rất nhiều ánh mắt. Cơ mà cả hai đều không quan tâm đến việc đó, dù sao một lát nữa lên núi thì người cũng sẽ càng lúc càng ít, chẳng còn ai để ý nữa. 

Qua hồi lâu, bọn họ đã bắt đầu lên núi. Hoàng Bách đứng trong túi áo cậu thò đầu ra, nắm miệng túi ngước mặt nhìn cậu hỏi: “Em có dùng chổi bay không?”

Bởi vì đây là một ngọn núi nhỏ bình thường không có cảnh đẹp gì, ngoại trừ cây cối và đất đá khó đi ra thì cũng chẳng thể thấy được khu vực có đồi sim, vậy nên hiếm có ai lui đến. Nhiều nhất thì dưới chân núi có người qua lại nhưng không nán lại lâu. Là một khu vực cực kỳ thích hợp để thu hoạch phân tử đom đóm. Chỉ có điều, càng ít người đi thì đường mòn càng hẹp và khó khăn. Ali phải băng qua không ít nơi gập ghềnh dễ ngã, Hoàng Bách rất lo lắng. Cậu nghe thấy anh hỏi thì nói: “Một lát nữa em sẽ dùng, chúng ta chỉ mới vượt qua chân núi tí xíu, bên dưới vẫn có người nhìn thấy nếu mình dùng chổi, không tiện lắm đâu, đợi em leo lên cao cao sẽ dùng.”

Ali đi thêm ít lâu nữa, khi xác nhận xung quanh hoàn toàn không có ai khác mới tháo huy hiệu hình cây chổi đeo trên áo xuống, tung lên không trung. Huy hiệu lập tức biến thành chổi bay quen thuộc của cậu. 

Cậu không cưỡi chổi bay lên cao, mà cứ là là giữa mấy tán cây, ung dung thong thả tiến tới. Kỳ thực nếu không cần phải dùng hai cái chân đi đường thì cảm giác không tệ chút nào. 

Lần này bọn họ dừng lại ở mé sườn núi không có quá nhiều cây, có thể đón gió. Cũng giống như ngày hôm qua, Ali dùng cuộn tơ nhện đã tẩm nước thuốc, một đầu cột vào thân cây gần đó, đầu còn lại vẫn cột trên cán chổi. Nhưng lần này khác ở chỗ cậu vẫn ngồi trên chổi chứ không leo xuống, cứ thế bay ra xa, mở lưới đón gió.

Khác với lần trước được ngắm cảnh tượng này, hôm nay Hoàng Bách có thể quan sát nó ở khoảng cách gần hơn, anh rất thích thú, đứng trong túi áo của Ali thò đầu nhìn đến khi mỏi cả chân mà vẫn chưa muốn dừng. Cảnh tượng này có lẽ nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ. 

Ali khẽ vuốt lên túi áo, hỏi: “Anh có muốn ngồi trên tay em không?”

Hoàng Bách nhìn nhìn cậu: “Có ngã không?”

“Có em giữ anh mà.”

“Muốn.”

Ali lập tức vui vẻ đưa tay vào túi áo, nhẹ nhàng cẩn thận cầm lấy anh, sau đó để anh ngồi trong lòng bàn tay, hai chân xen vào kẽ ngón tay của cậu, thành một tư thế khá là an toàn. Cậu còn dùng ngón cái đỡ lưng anh, đảm bảo anh không ngã ra sau. 

Cứ thế, Hoàng Bách vừa hóng gió vừa xem những phân tử đom đóm li ti kia dính vào lưới. 

Ali thật ra đã nhìn nhiều cái việc này, vì thế chuyển sang nhìn anh Bách của mình, cho dù việc nhìn anh Bách chắc chắn còn diễn ra nhiều hơn nhưng trong lòng cậu thấy cái này thú vị hơn xem đám phân tử đom đóm kia, biểu cảm thậm chí còn rất chuyên chú. 

Có lẽ ánh mắt của cậu quá nóng khiến cho anh phát hiện. Anh quay đầu cười với cậu: “Làm gì lại nhìn anh như thế?”

“Anh đẹp.”

Câu nói này chọc cho anh vui vẻ, anh thật muốn xoa đầu cậu nhưng vì hình thể mà chỉ đành cười ngọt ngào đáp lại. 

Ali bỗng nhiên hỏi: “Em đưa anh dạo quanh bầu trời nhé?”

Hoàng Bách có hơi đắn đo mà ngửa đầu nhìn trời: “Người ta sẽ không trông thấy chúng ta bay chứ?” Nếu rước rắc rối về cho cậu người yêu nhỏ của mình thì thôi vậy.

Ali lại lắc đầu cam đoan: “Sẽ không đâu.”

Vì thế, Ali cất anh vào túi, sau đó chuyển đầu lưới trên cán chổi vào một thân cây khác, tuy đón gió hơi ít nhưng không sao, có thể máng ở đó cả ngày. Cậu còn cẩn thận yểm lên nó một phép thuật nhỏ để che mắt người ngoài, sau đó mới yên tâm rời đi. 

Cậu mang theo Hoàng Bách bay lên đỉnh núi chứ không bay ra khỏi phạm vi bao phủ của tán cây. Dọc đường đi vẫn như cũ, bay là là giữa những cái cây, không nhanh không chậm, không gây chú ý, gặp phải một hai người cá biệt đến ngọn núi này cũng dễ dàng tránh né. 

Càng lên đỉnh núi cây càng thưa thớt, nhưng có chiếc mũ, nắng không hề khiến bọn họ khó chịu. Ngọn núi không lớn, lại chẳng cần khổ sở đi bộ, chỉ ít phút đã nhanh chóng lên đến đỉnh. Ali tất nhiên vẫn không hề dừng lại, bởi vì mục đích của bọn họ là hướng về phía bầu trời.

Ali nắm lấy cán chổi, hướng nó lên cao, sau đó bay vụt lên, gió thổi thốc trên không trung lại chẳng hề đập vào cơ thể hai người, sức gió mạnh gây đau rát vừa lao đến đã bị phép thuật của chiếc nón cản lại một phần, biến thành cái ve vuốt dịu nhẹ của bầu trời. 

Hoàng Bách cảm thấy sự tiếp xúc trực tiếp với không trung như thế này vô cùng kỳ diệu, nó tất nhiên khác hẳn với việc ngồi máy bay. Cái cảm giác tự do tự tại này thật khó để diễn tả thành lời. 

Ali bay lên cao rất nhanh, chờ khi xuyên qua tầng mây thứ nhất, đảm bảo hình bóng của mình chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ trong mắt người dưới mặt đất mới dừng lại. Trên này mặt trời sáng chói như cái bóng đèn vĩ đại, vừa nóng vừa lóa mắt, chổi bay đã hạ tốc độ, bắt đầu chậm rãi ngao du. 

Ali mang theo Hoàng Bách nho nhỏ trong túi áo bay qua từng cụm mây. Cậu nói bởi vì là mùa hè nên ít mây, nhưng lại là mùa có những tạo hình mây ấn tượng nhất vì gió trong mùa thổi nhiều và mạnh hơn các mùa khác. 

Hai người như hai đứa con nít vi vu qua cụm mây này rồi lại cụm mây khác. Thi nhau tưởng tượng chúng thành những hình thù kỳ quái, có đôi lúc lại cười phá lên. Nhưng dù trông chúng như thế nào thì giống nhất vẫn là một cây kẹo bông gòn cỡ đại, ngay cả khi chổi bay đưa hai người bay xuyên vào giữa chúng, khiến sự thật bày ra rằng chúng chỉ là một đám hơi nước mát lạnh có thể làm ướt quần áo thì khi nhìn từ ngoài vào người ta vẫn cứ muốn liếm nó thử xem vị có ngọt như kẹo bông hay không. 

Ali dừng lại trong một đám mây lớn bị nắng chiếu vàng. Cậu nói: “Em cho anh xem cái này.”

Cậu đưa tay ra không trung, miệng đọc thầm một câu thần chú ngắn. 

Hoàng Bách không nghe ra được chữ nào trong câu chú nọ, có lẽ nó là một thứ ngôn ngữ khác, dù không thể nghe rõ từng phát âm nhưng anh vẫn nhận ra Ali đọc nó ba lần. Bàn tay của cậu trong không trung bắt đầu thực hiện động tác kỳ lạ, anh nhìn một hồi thì ngạc nhiên nhận ra, tay cậu giống như đang vo nặn đất sét vậy, có điều thứ cậu vo thành hình cầu lại không phải đất sét, mà là mây. 

Thật sự là mây. 

Bằng một cách kỳ diệu nào đó, khối hơi nước này dần biến thành một viên bi tròn vo. Ali nhìn anh cười tủm tỉm, nhét viên bi mây vào lòng anh, nói: “Em mới học được trò nhỏ này.”

Hoàng Bách ngạc nhiên ôm viên bi mây trong lòng. Nó dù chỉ là viên bi đối với Ali nhưng so với kích thước của anh bây giờ thì không khác nào một quả bóng rổ. To tròn, mát lạnh, hơi ướt tay nhưng rất tơi xốp và mềm, tựa như nó thực sự làm bằng bông vậy, ánh nắng vàng trở thành màu nhuộm cho nó. 

Ali lại nặn ra thêm một viên khác to hơn, sau đó thảy vào miệng mình. 

Hoàng Bách kinh ngạc mở to mắt: “Ăn được sao?” 

Ali gật gật đầu: “Anh cũng ăn thử đi, tuy là không có vị gì nhưng chơi vui.”

Hoàng Bách nhìn quả bóng mây trong lòng, thử cắn một cái. Cảm giác như cắn vào một đám kẹo bông nhưng không hề có vị ngọt, chỉ mát lạnh như nước đá bào, vừa chạm vào lưỡi liền tan ra. 

Anh gật gù: “Ừm, cảm giác giống đá bào, nhưng không lạnh bằng.”

Ali nặn thêm cho anh mấy viên bi nữa, chơi đến là vui vẻ, hai người ăn mấy đám mây đó đã đời rồi mới chịu trở về. 

Bọn họ nãy giờ bay hơn cả tiếng đồng hồ, kỳ thật đã sớm ra khỏi phạm vi mấy ngọn núi. Đừng thấy có thể đứng trên sườn núi ngắm hoa mà lầm, kỳ thực khu đồi sim rất rộng, cách khu leo núi cũng rất xa, nhất là ngọn núi mà cả hai chọn để thu hoạch phân tử đom đóm còn nằm ngoài phạm vi thấy được đồi sim, tức là nó thậm chí còn xa hơn. Có điều bay trở về cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, không dạo chơi nữa nên cùng lắm chỉ cần mười lăm phút là về đến. 

Lưới thu phân tử đom đóm cũng đã đầy, Ali cho chúng vào một cái hũ to tướng, thao tác rất thuần thục, không để rơi vãi ra bên ngoài. Xong đâu vào đấy cả hai mới rời khỏi ngọn núi. 

Như lúc đến, Ali cưỡi chổi bay đến khu gần chân núi, từ xa nhìn thấy người thì lập tức cất chổi vào, chuyển sang đi bộ. 

Trời đã về chiều, thời tiết cũng mát mẻ hơn, cái mũ rộng vành cũng không cần dùng đến nữa. 

Trên đường trở về khách sạn, xe đưa đón hành khách chạy băng qua khu vực đồi sim. Ali đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nhiên a lên một tiếng kinh ngạc. 

Hoàng Bách đang nằm trong túi áo của cậu nghỉ ngơi nghe thấy bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Anh, anh xem kìa. Kia chẳng phải là….?”

Hoàng Bách thò đầu ra nhìn thử, rồi cũng a một tiếng: “Chú Hiển?”

Mà đằng xa là một đám người đang dựng máy quay, bố trí ngoại cảnh, nhìn qua biết ngay là ekip quay quảng cáo của công ty. 

Hoàng Bách biết thời gian này bên công ty nước hoa mới mở của chú Hiển bắt đầu chuẩn bị cho việc quảng cáo và truyền thông, nhưng không ngờ nơi quay quảng cáo lại là nơi này, thật đúng là trùng hợp.

Anh nhìn khu đồi sim vì bị ekip bao trọn mà không có du khách lui tới, nói: “Chúng ta chưa xuống đồi sim lần nào đúng không?”

Đúng vậy, bọn họ chỉ mới ngắm từ trên cao.

Ali hiểu ý anh, vội ấn chuông cho tài xế xe hành khách: “Cho con dừng chân ở đây đi chú.”

Tài xế quay đầu nhìn cậu: “Chỗ này đoàn quay phim chụp ảnh kia bao trọn rồi.”

Cậu lắc lắc đầu: “Không sao đâu, con là người quen của… ừm ông chủ bên đó, xuống chào hỏi một tý thôi ạ.” 

Tài xế hơi đắn đo nhưng rồi cũng theo ý cậu mà dừng xe, để cậu xuống, trước khi đi còn dặn dò tầm sáu giờ rưỡi chiều có một chuyến xe cuối cùng đưa đón du khách của khách sạn, bảo cậu nhớ canh giờ để trở về, nếu không sẽ phải tốn thêm tiền thuê xe khác.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!