Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi nếu giữa chừng không xảy ra vài khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Dùng bữa xong, các tiết mục giải trí cũng kết thúc, dàn nhạc đổi sang một giai điệu nhẹ nhàng, các quý tộc xung quanh đã bắt đầu cuộc xã giao của mình, một vài người rời khỏi bàn ăn, tìm đến các đối tượng của mình mà bắt chuyện. Các tiểu thư sẽ túm tụm lại một chỗ rôm rả bàn tán về vấn đề gì đó, một vài cô nàng dùng quạt che miệng cười tủm tỉm, tầm mắt lại bắn về phía bá tước Sullivan vẫn đang ngồi yên một chỗ.
Không thể không nói, trong những cuộc xã giao như thế này, tiêu điểm chú ý của các vị tiểu thư luôn là người có bề ngoài xuất sắc nhất – bá tước Sullivan, dù sao thì ngài quá hiếm khi lộ diện, muốn gặp được ngài thật sự có rất ít cơ hội. Một số vị quý tộc khác cũng nhân dịp này mà đến chào hỏi, có điều vì không có quan hệ hợp tác làm ăn nào, ngài bá tước chỉ thờ ơ đáp cho có lệ, thỉnh thoảng sẽ ăn một ít trái cây mà cậu nhóc của mình lột vỏ đưa cho.
Rufus lột đến quả nho thứ năm.
A! Bọn họ lại nhìn chủ nhân của cậu nữa rồi!
Rufus xị mặt, lén nhìn nhóm tiểu thư ở gần đó, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng không dám thể hiện rõ ràng. Vì sao chủ nhân của cậu lại đẹp như vậy chứ? Cậu nhóc đã không còn là một kẻ ngây thơ nữa, ánh mắt của mấy vị tiểu thư gần đó cậu đều cảm nhận được, có người e ngại, có người sỗ sàng, tất cả đều chĩa thẳng vào chủ nhân của cậu.
Rufus phồng má, cắn mạnh quả nho trên tay như để trút bất mãn, lại bóc thêm một quả mới sau đó tận tình đút đến bên miệng chủ nhân của mình, còn nhân cơ hội dịch dịch mông đến chắn trước mặt ngài để nhóm tiểu thư nào đó đừng có liếc sang nữa. Tất nhiên là ngài bá tước không thèm chú ý đến những người xung quanh, ngài cũng không ngại mà ăn ngay trên tay cậu nhóc. Lập tức, mấy vị tiểu thư kia hít ngược một hơi, sau đó châu đầu vào xì xà xì xầm. Ánh mắt nhìn về phía Rufus đầy vẻ bất thiện, rõ ràng không biết vì sao cái tên nhóc chẳng rõ từ đâu chui ra này có thể thân thiết với ngài bá tước như vậy.
Rufus lại như bị hiệu quả của hành động này làm cho hài lòng, cười tủm tỉm mà tiếp tục lột nho. Lúc này, dàn nhạc đã bắt đầu thay đổi, âm thanh du dương trữ tình vang lên, một vài người đã bắt đầu dắt tay nhau khiêu vũ – điều không bao giờ thiếu trong các buổi tiệc thượng lưu.
Rufus lại lần nữa được mở mang tầm mắt, điệu nhảy của bọn họ khác với cậu đã thấy trên quảng trường mùa đông ngày đó. Trên quảng trường phần lớn là bình dân nên điệu nhảy không có quá nhiều quy tắc và trang trọng.
Thấy cậu nhìn đến là mê mẩn, ngài bá tước khẽ vuốt tóc cậu, cúi đầu kề sát bên tai cậu hỏi: “Có muốn nhảy không?”
Rufus giật mình, sau đó đỏ mặt lắc đầu: “Em không biết nhảy.”
“Ta dìu em.”
Hơi thở lành lạnh và giọng nói trầm nhẹ mang theo sự cám dỗ khó cưỡng, có điều Rufus vẫn rụt cổ: “Em sẽ giẫm vào chân ngài mất.”
Thấy cậu nhóc không tự tin như vậy, ngài bá tước cũng không làm khó cậu, đợi một dịp khác, ngài sẽ dạy cậu trước ở nhà vậy, hiện giờ có rất nhiều quý tộc xung quanh, cậu nhóc lại là lần đầu tiên tham dự sẽ không tránh khỏi việc ngại ngùng và dễ xấu hổ, vẫn là thuận theo ý cậu thì hơn.
Ngài xoa đầu cậu: “Vậy đi lấy bánh ngọt ăn thêm đi.”
Đây là thói quen mà ngài tập cho cậu nhóc sau mỗi bữa ăn, cốt là để nuôi béo cậu, nên có da có thịt một chút ôm mới thoải mái. Vì vậy luôn cho cậu ăn thêm một chiếc bánh ngọt sau giờ cơm tối.
Rufus nghe lời tuột xuống ghế, đi vòng qua sảnh khiêu vũ, thầm nghĩ mau mau chọn món rồi trở lại bên cạnh chủ nhân, nếu không mấy cô tiểu thư kia sẽ lại nhìn ngài với ánh mắt đầy… thèm khát đó. Cậu cảm thấy chủ nhân quá mức xuất sắc, thật là may mắn khi ngài không thích đến những buổi tiệc xã giao, nếu không thì đã bị dòm ngó nhiều hơn rồi.
Rufus xoa xoa ngực, thì ra cảm giác ghen tuông mà trong mấy quyển sách truyện nhắc đến là như vậy, sẽ cảm thấy thật khó chịu ở nơi này khi người mình thương bị kẻ khác để ý.
Rufus mím môi, ôm tâm tư “hẹp hòi” không muốn để ai nhìn ngó chủ nhân của mình mà nhanh chóng chọn một chiếc bánh ngọt, sau đó quay người muốn trở về chỗ ngồi.
Lúc xoay người, bỗng chốc mặt mũi cậu nhóc tái mét, cậu trợn to mắt, nhìn trừng trừng một vị tiểu thư đang đứng cạnh chủ nhân của mình.
Cái… cái gì vậy? Cậu chỉ mới vừa rời đi thôi mà, còn chưa được ba phút!
Rufus chỉ thiếu chút nữa đã xông thẳng qua ôm lấy chủ nhân của mình rồi đem giấu.
Cậu vội vàng đi thật nhanh trở về, đúng lúc nghe thấy vị tiểu thư kia hỏi: “Ngài Sullivan không định mời ai đó cùng khiêu vũ sao?”
Ngài bá tước chỉ lạnh nhạt đáp: “Không có.”
Cậu nhóc của ngài không biết nhảy, cũng chưa sẵn sàng nhảy.
Thế nhưng vị tiểu thư kia phớt lờ hàm ý trong lời bá tước, vô cùng bạo dạn mà ưỡn thân hỏi: “Không biết ta có thể cùng ngài nhảy một điệu?”
Thông thường, việc mời nhảy đều do phái nam chủ động, nhưng vẫn sẽ có một vài ngoại lệ như các vị tiểu thư có tính tình dạn dĩ chủ động đưa ra lời đề nghị, nếu đối tượng được đề nghị cũng có ý thì sẽ đứng dậy, chìa tay ra, lúc này vị tiểu thư đó sẽ đặt tay vào trong tay người nọ, rồi hai người cùng nhảy.
Vào những buổi tiệc do nữ hoàng tổ chức, ngài bá tước nhận được thiệp mời nên không thể không đi cũng thường xuyên bị các vị tiểu thư cuồng nhiệt này gạ gẫm và tấn công, có vẻ như phản ứng lạnh lùng của ngài không khiến các nàng nhụt chí mà còn trở nên quyến rũ hơn trong mắt các nàng. Đây thật sự là một điều phiền phức không nhỏ, cũng vì lẽ đó mà ngài bá tước không bao giờ nán lại lâu sau khi dùng bữa xong.
Lần này ở lại lâu hơn một chút là vì để cậu nhóc của mình có dịp vui vẻ ở bên ngoài, cũng để cậu ăn nhiều thêm một chút. Nào ngờ còn chưa được bao lâu mà tình cảnh này lại tái diễn.
Ngài bá tước cau mày, gương mặt nghiêm nghị càng thêm lạnh lùng, ngay cả liếc nhìn cũng không muốn.
Đương lúc định từ chối, thì bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên giọng nói của một người: “Ngài Sullivan, ngài có muốn nhảy với em một điệu không?”
Bá tước ngạc nhiên ngẩng đầu, Rufus ban nãy còn cầm một đĩa bánh đứng ở đầu bên kia đã chạy trở về, khom người chìa tay ra mời nhảy một cách rất là “quý ông”, trong đôi mắt còn mang theo trông mong và lấy lòng, thậm chí còn có chút… tị nạnh khi liếc sang nhìn vị tiểu thư bên cạnh.
Vô cùng rõ ràng, cậu nhóc đang muốn tranh với người ta.
Ngài bá tước nhìn vị tiểu thư nọ hung dữ liếc Rufus, lại nhìn cái tay nhỏ của cậu chìa ra trước mặt mình… Tình huống này đúng là không thể ngờ đến.
Hóa ra nhóc con của mình lại dễ ghen như vậy, còn ghen vô cùng dễ thương.
Ngài bá tước cười thầm trong lòng, khóe miệng chỉ hơi nhếch nhẹ, rất khó phát hiện nhưng Rufus lại chú ý thấy, cậu hồi hộp chờ đợi. Chỉ thấy chủ nhân chậm rãi buông ly rượu xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt tay vào tay cậu, đứng dậy.
“Được rồi, ta nhảy với em.”
Ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho vị tiểu thư kia đã kéo Rufus vào lòng, bước thẳng ra giữa sảnh.
Rufus lúc này mới nhận ra mình vừa chơi lớn thế nào, hai má cậu đỏ lên, tim đập bình bịch, ngay cả chân cũng bắt đầu run vì bị người trong toàn sảnh đổ dồn mắt đến. Ở đây, làm gì có hai người đàn ông nhảy với nhau chứ, cũng chỉ có cậu không nghĩ kỹ đã làm ra chuyện xấu hổ này.
Nhưng ngài bá tước không quan tâm, một tay ôm siết lấy eo cậu, kéo vào lòng, hướng dẫn cho cậu đặt tay lên vai mình sau đó nhẹ nhàng đi theo nhịp điệu.
Rufus run chân bước lung tung, còn giẫm phải chân chủ nhân của mình, cậu đỏ hết cả mặt, lắp ba lắp bắp: “Chủ… chủ nhân!”
“Không sao.” Ngài bá tước cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng trấn an: “Cứ đi theo ta là được rồi.”
Nói xong ngài bỗng thả eo cậu ra, tay phải nhấc lên dẫn cậu xoay một vòng rồi lại ôm vào lòng. Rufus gần như biến thành con rối nhỏ bị điều khiển, không có một chút tự chủ nào đã xoay một vòng hoàn hảo rồi lại rơi vào lồng ngực chủ nhân, ngay cả cậu cũng kinh ngạc mở to mắt, hai chân vẫn tiếp tục bước lung tung theo cách di chuyển của chủ nhân.
Bên tai là tiếng xì xầm của mọi người, cậu xấu hổ quá mức, nhìn xung quanh còn có thể thấy bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, ngay cả nữ hoàng cũng nhìn, trên môi bà còn mang theo một nụ cười nhẹ.
Lại lần nữa bị chủ nhân dẫn xoay một vòng, Rufus trông thấy nhóm tiểu thư kia đều mặt mày tức giận mà liếc mình.
Bỗng nhiên, cảm giác thỏa mãn và đắc ý dâng lên trong lòng làm cậu cười khúc khích.
“Thích như vậy?” Ngài bá tước hỏi.
“Dạ.” Rufus gật đầu, thích cảm giác độc chiếm thành công này.
…
Đêm hôm đó ngay cả khi đã về nhà Rufus vẫn rất dính người, thậm chí còn vô cùng chủ động mời gọi chủ nhân làm chuyện đó với mình.
Cậu nhóc cố tình chọn một bộ áo ngủ có cổ áo trễ sâu, chất vải mỏng tang, đứng khom người trước giường xoa bóp chân cho chủ nhân, ân cần hỏi:
“Chủ nhân, lúc đó em giẫm phải chân ngài có đau lắm không?”
Ngài bá tước cầm một quyển sách, vừa đọc vừa hưởng thụ đôi bàn tay nhỏ mềm mại xoa bóp chân mình, đáp: “Không đau.”
Thấy chủ nhân không ngước lên nhìn mình, Rufus mím môi, hơi đỏ mặt mà chồm về phía trước, gần như nằm bò lên chân ngài, thỏ thẻ gọi: “Chủ nhân ơi.”
Ngài bá tước ngẩng lên, sau đó nhìn cậu với ánh mắt đầy nguy hiểm.
Bởi vì tư thế, chiếc áo ngủ rộng với cổ áo sâu kia rũ xuống, gần như có thể thấy hết toàn bộ da thịt trắng nõn của cậu, nhất là hai đầu ngực hồng hồng lấp ló.
Hầu kết khẽ trượt, ngài bá tước bỏ sách xuống, vươn tay kéo nhóc con kia để cậu ngồi lên đùi mình, hai tay cũng luồn vào trong vạt áo cậu vuốt ve vòng eo mềm mại.
“Làm sao?”
Rufus cười hì hì, chu môi hôn chụt lên khóe miệng ngài, sau đó nghiêng đầu cọ lấy cọ để như con cún nhỏ, cái mông vểnh cũng không ngừng cạ cạ chân chủ nhân.
Ngài bá tước sao lại không hiểu cậu nhóc của mình, đây chính là lời mời gọi ân ái của cậu nhóc.
“Muốn?”
Quả nhiên Rufus gật đầu lia lịa, cậu cắn cắn môi hơi đắn đo một vấn đề.
Ngài bá tước đưa tay vuốt môi cậu ý bảo cậu đừng cắn: “Muốn cái gì thì nói ta nghe.”
“Em…” Rufus không biết diễn tả thế nào, nghĩ một hồi thì choàng hai tay lên cổ chủ nhân, chống đầu gối sang hai bên mà quỳ thẳng rồi lại ngồi xuống, sau đó quỳ lên rồi lại ngồi xuống: “Hôm nay… mình làm tư thế này được không ạ?” Nói rồi cậu đỏ mặt, thẹn thùng muốn chết.
Ngài bá tước nhướng mày: Hóa ra là muốn thử nắm giữ tiết tấu.
Ngài cười khẽ, nghiêng đầu hôn lên cổ cậu: “Được.”
…
Lúc này đây, Rufus hai má đỏ ửng, hơi thở nặng nhọc, nửa thân trên của cậu vẫn còn mặc áo ngủ, nhưng nửa thân dưới đã trống trơn, cái mông tròn ngồi trên đùi ngài bá tước, còn chồi nhỏ thì nằm trong tay ngài. Đỉnh chồi đã rỉ ra chất lỏng trong suốt như đang khóc, run rẩy không ngừng.
“Ư… hưm…” Cậu rên khe khẽ. “Chủ nhân sờ… em thoải mái lắm.”
Có một điều không thể không nói, trong chuyện ân ái, Rufus thật sự không tiếc lời miêu tả cảm giác của mình, cũng không tiếc lời khen ngợi chủ nhân, dù đôi khi cậu rất ngại nói ra điều đó, nhưng sau nhiều lần chủ nhân gặng hỏi, cậu nhóc nhận ra ngài rất quan tâm cảm giác của cậu, cũng thích nghe cậu nói những lời này, vì vậy cậu vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.
Ngài bá tước nhìn gương mặt hiện đầy vẻ sung sướng của cậu, hai mắt đẫm nước, thân dưới ướt át thi thoảng lại vang lên tiếng nhóp nhép đầy ái muội.
Ngài phân ra một tay, kéo vạt áo cậu qua ngực, khàn giọng nói: “Ngậm lấy.”
Rufus nghe lời há miệng ngậm để vạt áo không rơi xuống. Lập tức, đầu ngực nhỏ cũng bị người đàn ông trước mặt mút vào miệng.
Cậu muốn há miệng rên rỉ nhưng sợ làm áo tuột xuống nên chỉ đành ngậm chặt, miệng hừ hừ như mèo.
Ngực bị liếm, chồi nhỏ bị xoa, chẳng mấy chốc cậu đã chịu hết nổi mà đẩy chủ nhân ra.
Cậu nhả vạt áo, hai mắt ngập nước, thở dốc nói: “Em… em muốn ngài vào trong…”
Ngài bá tước hửm một tiếng, vươn tay tách hai cánh mông cậu ra, sờ lên lối vào ở giữa, phát hiện nơi này vô cùng mềm mại và ẩm ướt, còn có một ít dịch bôi trơn bên trong, rất dễ dàng đút tay vào.
“Lúc… lúc tắm em có tự chuẩn bị…”
Từ sau khi được chủ nhân hướng dẫn vài lần, Rufus đã biết cách tự vệ sinh mà không để bị đau, vì thế mỗi lần trước khi ân ái cậu đều sẽ tự chuẩn bị lúc đi tắm để chủ nhân không cần tốn nhiều thời gian mà có thể tiến vào ngay.
Cậu nhóc sẽ không thừa nhận ấy là do cậu cũng rất nôn nóng đâu.
Lần này Rufus muốn thử tư thế này, bởi vì kích cỡ của ngài bá tước mà nó có một độ khó nhất định. Cậu bôi không ít dịch bôi trơn lên vật thể của chủ nhân, sau đó thử ngồi lên.
“Ưmm…”
“Chậm thôi.” Ngài bá tước hai tay nâng mông cậu mà hướng dẫn.
Cửa vào chật hẹp nên không hề dễ dàng, còn có hơi đau. Rufus chống tay lên ngực ngài, thở hổn hển, mồ hôi trượt dài bên thái dương, cậu cảm thấy cứ như vậy thì sẽ không vào nổi. Cậu nhóc cắn môi, khi chủ nhân còn đang vuốt lưng cậu an ủi thì lớn gan ngồi thẳng xuống.
“A!” Cậu kêu to một tiếng.
Cảm giác thân dưới như bị xé ra làm đôi, một cây gậy vừa nóng vừa to chọc thẳng lên bụng. Căng trướng và đau.
Ngay cả ngài bá tước cũng giật mình trước hành động này của cậu, kinh hãi sợ làm cậu bị thương mà vội sờ xuống cửa động đang căng ra hết mức của cậu xem có chảy máu hay không.
Không chảy.
Lúc này ngài mới thở phào một hơi, thật hết cách mà vỗ nhẹ tấm lưng đang run lên của cậu nhóc: “Em vội như vậy làm gì? Thích đau à?”
Rufus hức hức hai tiếng, vừa lắc đầu vừa dụi mặt vào vai ngài.
Một cú này của cậu chính là nuốt hết toàn bộ cả cây vào trong cơ thể, sâu đến tận cùng, ngay cả những lần trước ngài bá tước còn không dám vào sâu như vậy vì sợ cậu nhóc chịu không nổi.
Ngài sờ đến bụng dưới của cậu. Quả nhiên…
“Đâm lên đến tận đây. Em sờ thử xem.”
Ngài bắt lấy tay cậu chạm vào bụng dưới, nơi đó có một vật thể nhô lên, cứng cứng.
Rufus khóc thật rồi.
Nó thật sự lên đến bụng cậu, nhưng mà… cảm giác đau đớn lại qua đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quen được với cây gậy trong cơ thể. Cậu nhóc bắt đầu rục rịch cử động, eo mông vẫn rất dẻo dai mà lên lên xuống xuống.
Ngài bá tước không nhịn được mà nhéo mông cậu. Thoải mái đến thở ồ ồ: “Vậy ra em thích sâu như thế này?”
Rufus vừa lắc vừa gật đầu, khổ sở rên rỉ, không biết vì sao nhưng rõ ràng cảm giác này rất khó chịu đựng, thế mà cậu lại vui thích liên tục chuyển động eo.
“Ưm… chủ nhân… sâu quá…”
Cậu vừa nói vừa ngửa ra sau, hai tay chống trên giường, vừa rên rỉ vừa ra sức lắc mông.
Tư thế này càng khiến vùng bụng dưới của cậu hiện rõ vật thể to lớn nào đó của chủ nhân làm độn lên.
Đây là lần đầu tiên cậu nhóc trải qua cảm giác mạnh như vậy, bắp đùi không ngừng run lẩy bẩy, chẳng mấy chốc đã bắn ra một lần rồi kiệt sức nằm luôn trên người chủ nhân.
Có điều, đâu thể chỉ như vậy là kết thúc, dù sao thì người khơi gợi trận tình ái này phải có trách nhiệm với nó.
Ngài bá tước không cho cậu ngủ, lật ngửa cậu lại, đè xuống giường mà tiếp tục đâm chọc, lần này đã biết cậu nhóc có thể nhận bao nhiêu “tình yêu” của mình, ngài không chút kiêng dè gì mà đâm thẳng vào thật sâu, mỗi lần như thế đều khiến cậu nhóc phải hét lên, vừa khóc vừa kêu: Quá sâu, quá lớn… Nhưng tuyệt đối không hề kêu dừng lại.
Suốt cả đêm, giường ngủ lớn bị lăn lộn đến xáo xào, chăn và ga giường dính đầy dịch thể chẳng phân biệt được là của ai với ai.
Có lẽ bởi vì bị cơn ghen ở buổi tiệc kích thích, cũng có lẽ vì được chủ nhân cưng chiều ngay trước mặt mọi người ở đó, lần này Rufus thật sự nhiệt tình, mệt muốn chết nhưng vẫn quắp chân vào eo chủ nhân đòi ngài “thương yêu” mình lần thứ ba. Lần này, cậu nhóc không chống được nữa, ngất luôn ngay khi ngài bắn thẳng vào trong mình.
Add comment